Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2

Thương Hàn liều mạng chạy đến công ty, nhưng vẫn đến muộn.

Cô học thiết kế, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm việc trong công ty, chủ công ty là một người đẹp đến mê hồn, cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, ngực nở, eo thon, mông cong, đúng kiểu người mà Thương Hàn thích. Nếu đây là người khác thì chắc Thương Hàn không nói hai lời đã đi thả thính, thường xuyên qua lại, đón gió xuân* cùng nhau rồi tính tiếp, đáng tiếc Thương Hàn sợ nhất lại là vị sếp này, trốn còn không kịp, nói gì đến gió xuân.

(*) Câu gốc là 先渡了春风再说 (tiên độ liễu xuân phong tái thuyết/trước độ gió xuân lại nói). Từ 春风 (xuân phong/gió xuân) có vẻ được lấy từ 春风一度 nghĩa là ngủ với nhau một lần.

Thương Hàn thừa nhận mình nhát gan, nhưng còn làm gì khác được, ba mươi năm nay cô nhát gan, xem ra cả đời chỉ có thể nhát gan.

Khi cô đến văn phòng, sếp cô không có ở đó, khả năng khá cao là vì ​​vị sếp có tính kỷ luật này cũng có những lúc ngủ nướng không thể rời khỏi giường. Thương Hàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói, "Thương Hàn, em lại đến muộn."

Giọng nói rất êm tai, câu chữ rõ ràng, róc rách mà chảy qua lỗ tai của Thương Hàn, không cao ngạo hay bốc đồng mà lại mang theo nét thanh lịch và điềm đạm chỉ có ở phụ nữ trưởng thành.

Tuy nhiên, Thương Hàn lại cảm thấy da đầu tê dại, quay đầu lại, trên đầu mũi ngửi thấy một mùi thơm khá nồng.

Cô không ngờ tới việc sếp đến gần như vậy, mà cô lại còn thấp hơn cấp trên một chút nên khi quay đầu lại, chóp mũi của cô lướt qua cằm của sếp, mùi thơm của cô ấy chui vào mũi Thương Hàn, Thương Hàn đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, "Đàn chị, em xin lỗi! Em không dám nữa!"

Đúng vậy, người sếp xinh đẹp này là đàn chị của Thương Hàn, trên Thương Hàn một khóa, ở trường học là người hô mưa gọi gió, sau khi ra trường, làm việc được mấy năm liền mở công ty riêng. Năm đó Thương Hàn còn từng thầm mến người đàn chị này, đáng tiếc sau này cũng không còn tình cảm ấy nữa, đàn chị đối với công việc khắc nghiệt đến mức biến thái khiến chút rung động trong lòng Thương Hàn hoàn toàn biến thành nỗi sợ hãi.

"Tháng này em đã đến muộn ba lần rồi." Thành Lăng khoanh tay nhìn chằm chằm Thương Hàn, "Hôm nay mới là ngày 4 thôi đấy."

Thương Hàn hoàn toàn không nghe thấy Thành Lăng nói gì, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào đôi tay sơn móng tay màu sáng của Thành Lăng.

Đôi bàn tay này thật đẹp, so với tuyết còn trắng hơn ba phần, mười đầu ngón tay nhọn trông giống như hành lá dường như có thể bóp ra nước. Thương Hàn nhìn một lúc có chút ngây ngất.

Cô rất dễ bị phân tâm, hậu quả của vụ tai nạn xe hơi khoảng năm năm trước.

Thương Hàn không biết xấu hổ quy tất cả những khuyết điểm của mình cho vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm, cô thường nghĩ nếu tai nạn xe hơi không làm tổn thương não và khiến đầu óc cô thường xuyên hỗn loạn thì có lẽ cô cũng là một người ưu tú. Ưu tú tới mức nào? Có lẽ có thể ngang hàng với đàn chị.

Thương Hàn là một nhà thiết kế cao cấp, có văn phòng riêng. Nhiều nhà thiết kế có cùng trình độ không cần phải đi làm đúng giờ, nhưng đối với cô thì Thành Lăng rất nghiêm khắc, không được đến muộn, không được về sớm thậm chí xin phép nghỉ cũng không được. Đến trợ lý của cô cũng thường xuyên chế giễu sau lưng làm cho Thương Hàn phiền muộn suốt một khoảng thời gian.

Nhưng rồi cô cũng bình thường lại, sau vụ tai nạn xe cộ cô quên rất nhiều thứ, năng lực làm việc cũng không bằng những người khác, đàn chị Thành Lăng không sa thải cô đúng là nhân hậu, lại còn trả lương cao cho cô, đãi ngộ như này thì có thêm chút yêu cầu cũng đúng, chưa kể không đến muộn cũng không hẳn là một yêu cầu quá khắt khe.

"Lần này lý do của em là gì?" Thành Lăng bỏ qua Thương Hàn, ngồi lên ghế làm việc, hai chân xếp bằng tao nhã rồi xoay người sang một bên, cô đang mặc một chiếc váy chỉnh tề, đôi chân dài da thịt mềm mại giống như búp măng non vừa lột ra, Thương Hàn nhìn đến mức nghĩ linh tinh.

Mặc dù cô đã không còn hứng thú với đàn chị từ lâu, nhưng đàn chị thực sự rất xinh đẹp, cơ thể hoàn mỹ đến từng milimet khiến tim Thương Hàn đều rung rinh mỗi lần nhìn thấy.

"Trên đường em gặp một cô bé." Thương Hàn ngơ ngác ngốc nghếch nói.

"Cái gì?" Cơ ở bắp chân Thành Lăng căng lên, đồng tử cô cũng co rụt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro