Chương 51: Đừng sờ ở đây~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi nhà vệ sinh trong "Xa" đều có hai phòng nhỏ, mỗi lần có thể chứa được hai người. Lý Ngạo Quân và Thẩm Mi vào WC, Thẩm Mi liền vào một phòng nhỏ trong đó. Lý Ngạo Quân cũng không gấp, nàng trở tay khóa cửa chính, ngăn cánh hai người với bên ngoài.

Bà chủ của "Xa" là một người rất coi trọng tiểu tiết, phòng vệ sinh là bộ phận không thể bỏ qua, nên mỗi phòng đều bóng loáng sạch sẽ, cách hai tiếng sẽ có người đến quét dọn một lần. Căn phòng nhỏ tỏa ra nhàn nhạt hương khí, Lý Ngạo Quân tựa vào cửa, khoan thai châm lên điếu thuốc, ánh mắt mê ly nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Kế thừa phong cách chủ đạo của "Xa", cả kính và tường trong phòng đều được tạo hình con thoi, đặc biệt xa hoa.

Thẩm Mi vừa ra liền thấy Lý Ngạo Quân ngập trong hương khói, ánh mắt mê ly, hết sức gợi cảm.

"Sao Quân còn ở đây?" Thẩm Mi hỏi, đi đến bồn rữa tay, thoa lên ít xà phòng, trên tay bắt đầu xuất hiện bọt khí.

Lý Ngạo Quân ngắm nàng trong gương, ánh mắt tối lại, bỗng nhiên ném thuốc lá vào thùng rác. Lý Ngạo Quân tiến đến sau lưng nàng, hai từ sau lưng duỗi ra, cầm lấy đôi tay mềm mại ngập trong bọt xà phòng, giúp nàng xoa nắn, đầu cũng tựa vào vai Thẩm Mi.

"Mi Mi." Nàng ở bên tai Thẩm Mi khẽ gọi.

Mắt Thẩm Mi rơi vào đôi tay đang xoa tay mình trong màu trắng bọt xà phòng, âm thanh Lý Ngạo Quân vang vọng ngay bên tai, mang theo từng đợt hương rượu, nàng chỉ thấy cả thân thể đều lâng lâng, mềm nhũng lợi hại.

Lý Ngạo Quân nhìn vào gương, chỉ thấy thiên hạ trong ngực hết sức nhu thuận đáng yêu. Nàng mở vòi nước, rữa sạch bọt trên tay hai người.

"Ngạo Quân..." Tay vừa được rữa, Thẩm Mi quay đầu vừa muốn nói gì, lời chưa kịp thốt ra đã bị mùi vị bá đạo quen thuộc chiếm cứ.

Ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, Lý Ngạo Quân cắn môi nàng, ánh mắt mê ly nhìn gương mặt kiều diễm trước mắt. Thẩm Mi vịn vai nàng, khẽ nâng đầu đón nhận nụ hôn.

Hô hấp mang theo hương rượu hòa quyện vào nhau, bốn chiếc gương trên tường đồng loạt phản chiếu hình ảnh hai người hôn môi. Thẩm Mi cảm thấy mình say đến không biết phương hướng rồi.

Rất lâu sau. Lý Ngạo Quân mới thả nàng ra, trán tựa trán, yên lặng quan sát nàng, tràn đầy ý nghĩ yêu thương.

Lý Ngạo Quân có chút nghiêng đầu. "Mi Mi, em xem bây giờ chúng ta giống cái gì?"

Thẩm Mi theo mắt nàng nhìn lên mặt kính. Hai người dán sát vào nhau, chặt đến không còn khe hở, quá mức tốt đẹp, làm Thẩm Mi mê man đắm chìm.

"Có phải giống uyên ương triền miên không?" Lý Ngạo Quân tựa đầu lên vai nàng, lại ác ý cắn cắn vành tai.

Mặt Thẩm Mi đỏ bừng lợi hại, nàng trốn tránh. "Đừng làm rộn...người, mọi người đến." Nàng cúi thấp đầu nhìn mũi chân Lý Ngạo Quân, một bộ dáng thẹn thùng, đáng yêu cực điểm, nơi này là phòng vệ sinh của "Xa" đó.

"Bọn họ không vào được." Lý Ngạo Quân kiêu ngạo nói, tiếp tục gặm vành tai tinh xảo của nàng. Vừa ghé mắt qua, thấy vẻ mặt nàng thẹn thùng, một luồn nhiệt bất ngờ xông thẳng lên não. "Đáng chết!" Lý Ngạo Quân bỗng dưng chửi nhỏ một tiếng.

Thẩm Mi nghe vậy, mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng.

"Làm sao bây giờ, tôi hiện tại muốn ăn em." Lý Ngạo Quân bỉu môi nói, tay ôm lưng nàng thuận thế trượt xuống.

"Lưu manh!" Thân thể Thẩm Mi cứng lại, nàng đè tay Lý Ngạo Quân, mắt chống lại ánh mắt ủy khuất của người kia. "Ở đây không được." Nói xong, đầu Thẩm Mi cúi càng thấp.

Lý Ngạo Quân mừng rỡ như điên, hai mắt sáng lên. "Đến nhà tôi?"

Thẩm Mi kìm nén xấu hổ gật gật đầu, nghĩ đến cái gì lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngạo Quân. "Không được, mọi người còn..."

"Tự bọn họn chơi!" Lý Ngạo Quân trực tiếp cắt ngang, nàng cọ lấy Thẩm Mi. "Mi Mi, người ta thật sự muốn ~ "

Âm thanh nũng nịu làm Thẩm Mi nổi da gà, thân thể càng hư vô tê dại muốn được lấp đầy. "Nhưng mà, cũng không thể vứt bỏ các đồng nghiệp như vậy a?" Thẩm Mi chần chờ hỏi thăm.

"Tôi có biện pháp." Lý Ngạo Quân hướng Thẩm Mi giảo hoạt cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng.

"Cộc cộc cộc." Đột nhiên tiếng gõ cửa truyền đến, Thẩm Mi lại càng hoảng sợ, cằm suýt nữa đâm vào chóp mũi Lý Ngạo Quân.

"Đồ đần." Lý Ngạo Quân buồn cười sờ lên cái mũi, nhìn nàng trêu tức. "Bình tĩnh a."

Thẩm Mi tức giận trừng nàng, hạ giọng nói. "Mở cửa nhanh đi."

"Ừ, phải phối hợp với tôi nha." Lý Ngạo Quân yêu mị nhìn Thẩm Mi vứt mị nhãn, mở cửa phòng vệ sinh.

Người đang chờ là Triệu Tú Tú, thấy hai người đi ra, nàng thoáng kinh ngạc nhìn Thẩm Mi. "Mi tỷ, chị không sao chứ, sao mặt lại hồng như thế?"

Thẩm Mi cau mày, vẻ mặt khó chịu mà chống cửa. "Có thể là uống quá nhiều." Nàng thản nhiên nói, lại bởi vì nói dối mà mặt càng đỏ hơn. "Chúng tôi vào trước." Dứt lời, kéo Lý Ngạo Quân như chạy trốn về phòng.

Bữa cơm ăn cũng gần xong, nơi ca hát là ở trên lầu.

Mọi người đứng dậy, chuẩn bị hướng lên lầu đi, Ngô Văn đột nhiên quan tâm hỏi. "Thẩm tổng, chị không sao chứ?" Thanh âm không lớn không nhỏ nhưng đủ để mọi người ở đây đều nghe được.

Thẩm Mi sững sờ, thấy Lý Ngạo Quân hướng nàng nháy mắt mấy cái, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Cái người này...

Đỡ lấy đầu, Thẩm Mi vẫy tay về phía nàng. "Không, không có gì." Nói xong, chân đột nhiên lảo đảo.

Lôi Chấn Dã kinh ngạc, giơ tay vừa muốn đỡ nàng. Lý Ngạo Quân đã nhanh hơn hắn một bước. Tay rơi vào khoảng không, Lôi Chấn Dã khó chịu nhìn Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân lúc này đã đỡ lấy Thẩm Mi, mỉm cười nhìn Lôi Chấn Dã địch ý, khó hiểu hỏi. "Trợ lý Lôi muốn làm gì đây?"

"Thẩm tổng uống nhiều rồi, tôi đưa cô ấy về nhà, các người tiếp tục chơi đi." Lôi Chấn Dã nói, giơ tay muốn đón Thẩm Mi.

Thấy vậy, thân thể Lý Ngạo Quân liền hướng về phía trước, ôm Thẩm Mi vào trong ngực, môi xẹt qua tai nàng nhỏ giọng nói. "Từ từ nhắm mắt tựa vào vai tôi, không cần nói."

"Lý tổng, đây là ý gì?" Tay bị Lý Ngạo Quân ngăn lại, Lôi Chấn Dã bực mình hỏi.

Lý Ngạo Quân cười cười, ôn hòa nói. "Trợ lý Lôi, nam nữ thụ thụ bất thân." Nói xong nàng hướng mọi người đang mắt to trừng mắt nhỏ, tươi cười cực kỳ hiền lành. "Không có việc gì, các người lên lầu tiếp tục chơi đi."

Mọi người thấy Thẩm Mi đỏ mặt nằm trong ngực Lý Ngạo Quân, chỉ cho là nàng thật sự say, lại nhìn Lôi Chấn Dã, vội vàng tốp năm tốp ba lên lầu trước.

"Trợ lý Lôi không đi?" Lý Ngạo Quân nhìn Lôi Chấn Dã đứng bất động, tựa tiếu phi tiếu hỏi.

Lôi Chấn Dã nhíu mày càng chặt, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mi nhu nhược tựa vào ngực nàng. "Cô ấy say, tôi đưa cô ấy về."

Lý Ngạo Quân lần nữa ngăn tay hắn. "Trợ lý Lôi, chuyện này không thích hợp a."

"Có cái gì không thích hợp, tôi và cô ấy là đồng nghiệp!" Lôi Chấn Dã trợn tròn mắt phản bác.

"Chẳng phải trên báo nói, con gái say rượu thường bị cầm thú hại sao, ây da, cậu không cần kích động, tôi không phải nói cậu là cầm thú." Lý Ngạo Quân nhìn hắn trấn an, giải thích nói. "Trợ lý Lôi, dù sau cậu cũng là đàn ông, tuy rằng tôi tin tưởng cậu là chính nhân quân tử, nhưng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy a, cậu nói một tên đàn ông đêm tối mang con gái người ta đi...Người khác nghĩ thế nào?"

"Người khác nghĩ thế nào là chuyện của người ta, hơn nữa, ai dám nghị luận chuyện của tôi!" Lôi Chấn Dã nhếch miệng, mười phần cao ngạo.

Lý Ngạo Quân gật đầu phụ họa. "Đúng, trợ lý Lôi uy phong lẫm liệt, đương nhiên không ai dám nói cậu, nhưng còn Thẩm tổng đây, một cô gái trong sạch, người khác hiểu lầm thật không tốt." Nói xong, Lý Ngạo Quân giống như bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, đường đường chính chính nói. "Như vậy đi, tôi vẫn nên đưa Thẩm tổng về nhà."


"Cô?"

"Tôi và Thẩm tổng đều là con gái, cũng không thể hại cô ấy, sẽ không bị hiểu lầm." Lý Ngạo Quân thành thật, nói như chuyện đương nhiên phải làm, cười như chuyện không thẹn lương tâm. Thẩm Mi tựa trong ngực nàng, nhiều lần muốn cười thật to.

Thấy Lôi Chấn Dã còn do dự, Lý Ngạo Quân liền quay sang phân phó Ngô Văn. "Ngô Văn, cậu theo mọi người lên lầu, xem họ muốn ăn gì uống gì cứ gọi, đều tính cho tôi và Thẩm tổng."

"Dạ." Ngô Văn vâng lời nói, ngẩng đầu nhìn Lôi Chấn Dã. "Trợ lý Lôi, chúng ta cũng lên thôi."

Mãi cho đến khi lên xe, Thẩm Mi mới nhịn không được cười rộ lên. "Quân nha, em phát hiện Quân nói láo mà mắt cũng không chớp một cái, xem ra sau này lời của Quân em phải xem xét kỹ một chút."


Lý Ngạo Quân buồn cười nghiêng qua liếc nàng, hỏi lại. "Tôi nói dối chỗ nào, hửm?"

Tay Thẩm Mi bò lên đùi Lý Ngạo Quân, uống rượu làm nàng lớn mật hơn rất nhiều. Nàng nhìn về phía Lý Ngạo Quân thổ khí như lan, khiêu khích nói. "Quân thật đưa em về nhà sao?" Nói xong, đầu ngón tay lại vẽ một vòng trên đùi Lý Ngạo Quân. "Còn có a, Quân thật sự không thể làm gì em... Sao ~?"

"Mi Mi, tiểu yêu tinh này!" Lý Ngạo Quân cười nói, đè lại bàn tay đang làm mấy chuyện xấu trên đùi mình.

Thẩm Mi ngược lại nắm lấy tay nàng, gương mặt ửng hồng yêu mị áp sát mặt nàng, bướng bỉnh nói. "Quân mới là đại yêu tinh!"

Mắt Lý Ngạo Quân càng lúc càng tối, trực tiếp tắt máy xe.

Nhìn động tác của nàng, Thẩm Mi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi. "Vì sao không đi a?"

"Không đi nữa." Lý Ngạo Quân nói. "Say rồi, tỉnh rượu sẽ đi." Vừa dứt lời, tay đã đè cái đầu nhỏ trước mặt xuống, hôn lên.

"Ưm... ưm...... Lý Ngạo Quân, tên lưu manh này!"

"Chẳng phải em thích tôi lưu manh sao?" Lý Ngạo Quân cố ý cắn môi nàng, vuốt ve ngón tay thon dài, đưa lên miệng hôn hôn. "Là em câu dẫn tôi trước, Mi Mi."

"Em không có!" Thẩm Mi phản bác, vươn tay muốn đẩy nàng ra. "Đây là bãi đỗ xe!"

"Không ai thấy đâu." Lý Ngạo Quân nói xong liền dùng miệng ngăn lại cái miệng nhỏ của nàng, thò tay tắt đèn, trên xe lập tức tối sầm.

"Ân... Lý Ngạo Quân, đừng, đừng đụng chỗ đó."


"Sao? Ở đâu? Nơi đây sao? Ân... Hay là nơi này?'


"Lý Ngạo Quân, tên bại hoại này!"

"Ngoan, còn bại hoại hơn đây này ~ "

Trong xe một mãnh hắc ám, tiếng thở dốc làm người mơ màng.


"Ô...ô...n...g ~" Chuông điện thoại trong xe vang lên hết sức điếc tai. Tay Lý Ngạo Quân vừa động đến đùi Thẩm Mi có chút sững lại. Thẩm Mi vội thừa cơ, bắt lấy bàn tay đang làm chuyện xấu, nâng cái đầu đang chôn trước ngực mình lên. "Nghe máy!"

"Không nghe được không, a ~." Lý Ngạo Quân cố ý cọ cọ mảng mềm mại trắng muốt đã không còn vật che chắn.

Thẩm Mi nhịn không được rên lên một tiếng, đẩy người đang chơi xấu trước ngực ra. "Không được, có chuyện gì gấp thì sao. Bắt máy trước!"

Lý Ngạo Quân khó chịu ngao ô một tiếng, tâm không cam tình không nguyện mà đứng lên tiếp điện thoại.

"Ngạo Quân, có chuyện rồi! Tĩnh Tĩnh biến mất!"


-----------------------



Cho mọi người ít thịt, trước khi chịu ngược. Lần này là sóng to gió lớn thiệt rồi nha. Tác giả chắc là mẹ ghẻ Lý tổng, hahaha.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro