Chương 52: Chỉ là một quân cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7:44, cả hai vừa đến nhà Lý Ngạo Quân. Triệu Thanh Thanh đang đợi trong phòng, trước mắt chỉ biết lo lắng suôn. Vừa nhìn thấy hai người trở về, Triệu Thanh Thanh lạnh lùng liếc Thẩm Mi, kéo Lý Ngạo Quân sang một bên hỏi. "Nhanh nghĩ lại xem, Tĩnh Tĩnh còn chỗ nào có thể đi?"

Lý Ngạo Quân cũng không còn tỉnh táo như thường ngày, nàng cau mày nói. "Ngoại trừ nhà trẻ và chỗ mẹ, Tĩnh Tĩnh sẽ không đi lung tung." Nàng dừng một chút hỏi lại. "Sao lại tìm không thấy?"

"Mẹ đi nhà trẻ đón nhưng không thấy, hỏi cô giáo thì nói là người nhà đã đưa đi nên nghĩ là cô đã đón. Vừa nãy mẹ gọi điện hỏi thăm, tôi cảm thấy không đúng, điều tra một chút mới phát hiện bé mất tích." Lông mày Triệu Thanh Thanh cau chặt, bắt gặp sắc mặt Lý Ngạo Quân căng thẳng, vỗ vỗ vai nàng an ủi. "Tôi đã cho người đi điều tra."

Lý Ngạo Quân nhìn nàng cảm kích, lại nhìn về phía Thẩm Mi, vừa muốn nói cái gì liền bị Triệu Thanh Thanh cướp lời ngăn lại.

"Ở đây không có chuyện của cô, cô về trước đi." Triệu Thanh Thanh giọng điệu rất lãnh đạm, ánh mắt nhìn Thẩm Mi càng không che giấu địch ý.

Thẩm Mi nhất thời có chút khó hiểu, nghĩ lại, thời gian Tĩnh Tĩnh mất tích Lý Ngạo Quân đúng lúc đang ở cùng mình, sợ là Triệu Thanh Thanh có ý nghi ngờ nên mới kéo nàng sang một bên nói chuyện riêng.

Lý Ngạo Quân làm sao không biết từ khi Thẩm Mi vào cửa Triệu Thanh Thanh luôn cảnh giác nàng. Nàng kéo Triệu Thanh Thanh giải thích. "Thanh Thanh, hôm nay công ty có tiệc, không phải chúng tôi đi riêng."

Triệu Thanh Thanh thất vọng trừng Lý Ngạo Quân, giật tay ra cười lạnh. "Tĩnh Tĩnh sống cùng chúng ta nhiều năm như vậy đều không có chuyện gì, cô ta vừa xuất hiện không bao lâu liền mất tích, tôi xem không thoát khỏi liên quan. Lý Ngạo Quân, cô đừng quên Tĩnh Tĩnh là..."

"Im miệng!" Lý Ngạo Quân kìm không được nổi nóng, nàng nhìn chằm chằm Triệu Thanh Thanh quát. "Có thời gian so đo những thứ này, còn không bằng tranh thủ thời gian tìm Tĩnh Tĩnh!"

Triệu Thanh Thanh cắn răng, ánh mắt hung ác trừng Thẩm Mi.

Vừa rồi, trong lời của Triệu Thanh Thanh rõ ràng có chuyện muốn nói, Thẩm Mi hoài nghi liếc sang Lý Ngạo Quân, nàng... là cố ý ngăn cản sao?

"Tuy tôi không biết vì sao cô cho rằng tôi có liên quan đến chuyện này, tôi cũng không muốn giải thích nhiều, nhưng trước khi tìm được Tĩnh Tĩnh, tôi sẽ không rời khỏi đây." Thẩm Mi thản nhiên nhìn về phía Triệu Thanh Thanh, lại nhìn Lý Ngạo Quân đang trầm mặc. "Chỉ cần Quân tin em là đủ rồi." Nàng khẽ nói, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Đình.

"Đình Đình, em nói với ba mẹ tối nay chị có việc, không thể về." Thẩm Mi thản nhiên nói, tĩnh lặng, tựa như đang trao đổi gì đó với Thẩm Đình. Lát sau, con ngươi Thẩm Mi đột nhiên phóng đại, chuyển hướng Triệu Thanh Thanh cùng Lý Ngạo Quân. "Cái gì? Chồng... Chồng trước?"

Nghe nàng đột nhiên hỏi liên tiếp, Lý Ngạo Quân và Triệu Thanh Thanh cũng tập trung ánh mắt về phía nàng.

"Được, chị biết rồi." Nói trong chốc lát, Thẩm Mi vội cúp điện thoại, chống lại ánh mắt hai người, nghiêm nghị nói. "Đình Đình nói hôm nay thấy một người đàn ông xa lạ đón Tĩnh Tĩnh đi. Em ấy muốn ngăn lại, nhưng giáo viên trong lớp Tĩnh Tĩnh nói người đó là ba của bé. Đình Đình cho rằng là chồng trước của Ngạo Quân..."

"Con mẹ nó chồng trước!" Triệu Thanh Thanh nhấc chân trực tiếp đạp bay một cái ghế, Lý Ngạo Quân cũng tối sầm mặt. Bỗng dưng Triệu Thanh Thanh chuyển hướng Thẩm Mi, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, từng bước tới gần. "Ba? Chồng trước? Thẩm Mi, cô diễn hay lắm!"

"Cô đang nói cái gì?" Thẩm Mi cũng lạnh mặt, không rõ vì sao Triệu Thanh Thanh luôn hoài nghi, đối địch cùng nàng.

Triệu Thanh Thanh không để ý nàng, phẫn nộ gầm lên với Lý Ngạo Quân. "Cô kể chuyện của Hiểu Tĩnh kể cho cô ta rồi phải không!"

Lý Ngạo Quân ủ dột gật đầu, ánh mắt phức tạp đảo qua Thẩm Mi, lại nhìn về phía Triệu Thanh Thanh. "Nhưng tôi tin tưởng em ấy sẽ không..."

"Lý Ngạo Quân cô là đồ ngu sao?" Một bạt tay không khách khí rơi vào mặt Lý Ngạo Quân.

Thẩm Mi che miệng nhìn Lý Ngạo Quân, bởi vì đột nhiên bị đánh nên nàng không thể tránh, dấu bàn tay hồng hồng hết sức rõ ràng in trên mặt. Thẩm Mi vội vàng đến cạnh nàng, giơ tay lại không dám chạm vào, tức giận hướng Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nói. "Triệu Thanh Thanh, cô đừng quá đáng!"

"Quá đáng?" Triệu Thanh Thanh cười lạnh, đỏ mắt nhìn chằm chằm Thẩm Mi. "Tôi cho cô biết, Thẩm Mi! Nếu để tôi điều tra được chuyện này có liên quan đến cô, tôi tuyệt đối không buông tha!"

"Đủ rồi!" Lý Ngạo Quân lạnh lùng nói, cảnh cáo nhìn Triệu Thanh Thanh.

Triệu Thanh Thanh không giận ngược lại cười, nàng chỉ vào mũi Lý Ngạo Quân, châm chọc nói. "Lý Ngạo Quân ơi Lý Ngạo Quân, từ khi bắt đầu, cô tiếp cận cô ta tôi đã không đồng ý, nhưng cô nói cái gì vì Hiểu Tĩnh báo thù... Tôi thấy cô đã bị cô ta mê hoặc rồi!"

Cả người Thẩm Mi ngốc tại chỗ, lời Triệu Thanh Thanh là có ý gì? Cố ý tiếp cận mình sao? Báo thù cho Hiểu Tĩnh sao?


"Mi Mi... " Lý Ngạo Quân thấy nàng sắc mặc xanh trắng, cảm thấy loạn rồi nghĩ muốn giải thích. Nhưng khi nàng vừa bước lên một bước, Thẩm Mi lại tránh đi.

Tay ngăn giữa hai người, Thẩm Mi lắc đầu nhìn nàng. "Trước tìm Tĩnh Tĩnh." Thanh âm rất là đạm mạc.

Triệu Thanh Thanh cũng ý thức được mình lỡ lời, nhưng Tĩnh Tĩnh đột nhiên mất tích, càng làm nàng sốt ruột hơn.

Lý Ngạo Quân liếc qua Thẩm Mi, lại nhìn Triệu Thanh Thanh, biết rõ hiện tại không phải thời điểm giải thích. Nàng cắn răng, cất bước đi tới cửa.

"Lý Ngạo Quân, cô đi đâu?" Triệu Thanh Thanh vội vàng đuổi theo.

"Tìm Tĩnh Tĩnh." Lý Ngạo Quân vứt lại ba chữ, đi thẳng ra bãi đỗ xe. Nàng lên xe, không ngoài sở liệu, Thẩm Mi và Triệu Thanh Thanh cũng theo ra ngoài, chẳng qua là...

"Cô ở lại đây." Triệu Thanh Thanh ngăn trước xe, không cho Thẩm Mi vào.

Thẩm Mi cũng không nhìn nàng, mà chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân, không nói một lời.

Lý Ngạo Quân lạnh lùng liếc Triệu Thanh Thanh. "Đều lên xe cho tôi! Lập tức!"

Triệu Thanh Thanh còn muốn nói gì đó, mắt chạm phải tia nhìn sắc bén của Lý Ngạo Quân, nàng nén giận trừng Thẩm Mi, bước thẳng lên xe. Thẩm Mi ổn định tâm tình, cũng theo lên xe. Chớp mắt một cái, xe như bật khỏi dây cung, lao đi trong đêm tối.

"Cô biết Tĩnh Tĩnh ở đâu rồi sao?" Trên xe, Triệu Thanh Thanh nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lý Ngạo Quân, nhịn không được hỏi.

Lý Ngạo Quân giật nhẹ khóe miệng. "Không phải vừa rồi cô luôn nghi ngờ Thẩm Mi sao?"

Triệu Thanh Thanh sững sờ, lập tức hiểu rõ. "Cô muốn đến nhà hắn?"

Lý Ngạo Quân không nói, chỉ mím chặt đôi môi đỏ mọng.

Thẩm Mi nhìn bóng mình trên cửa sổ, im ắng nghe hai người phía trước đối thoại. Sắc mặt nàng rất khó coi, mọi việc từ lần đầu tiên hai người gặp nhau đến giờ lần lượt hiện lên trong đầu, dần dần minh bạch. Nội tâm lại nhớ đến lời Triệu Thanh Thanh, Thẩm Mi nhìn Lý Ngạo Quân trong kính xe phía trước, tâm càng lúc càng lạnh.

Xe dừng trước một khu chung cư cao cấp, Thẩm Mi liếc một cái liền nhận ra, nàng đã từng đến đây một lần, giúp Lôi Chấn Đình lấy tài liệu.

Nàng khó tin nhìn về phía Lý Ngạo Quân. "Lôi Chấn Đình?" Thanh âm nàng có chút run rẩy.

"Giả bộ cái gì, Tĩnh Tĩnh là con gái Lôi Chấn Đình không phải đã biết rồi sao." Triệu Thanh Thanh châm chọc nói, ánh mắt xem thường nhìn về phía Thẩm Mi.

Con gái Lôi Chấn Đình, con gái Lôi Chấn Đình...

Đồng tử Thẩm Mi phóng đại, tin này đối với nàng mà nói quá chấn động. Nàng liền nghĩ đến lời Triệu Thanh Thanh, tiếp cận nàng báo thù...

Đột nhiên muốn bật cười, cười chính mình.

"Triệu Thanh Thanh! Thẩm Mi không biết quan hệ của Lôi Chấn Đình và Tĩnh Tĩnh!" Lý Ngạo Quân nhíu mày nói, nàng nhìn vào mắt Thẩm Mi, nếu như có thể, nàng muốn ngay lập tức ôm Thẩm Mi vào lòng giải thích. Nhưng hiện tại không thể Lôi Chấn Đình đang chờ nàng.

Triệu Thanh Thanh khó tin nhìn vào mắt Thẩm Mi. "Cô không phải nói cô ấy biết chuyện Hiểu Tĩnh sao?"

"Nhưng tôi không nhắc Lôi Chấn Đình với em ấy!" Lý Ngạo Quân lạnh lùng nói, nàng hiện tại rất nóng, tâm bị đè nặng, cực kỳ khó chịu.

Đáy mắt Triệu Thanh Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc cùng áy náy, nàng nhìn Thẩm Mi, trong mắt vẫn là hoài nghi không suy giảm.

Lý Ngạo Quân không có tâm tư cùng các nàng giải thích bất kỳ cái gì, nàng hít thở sâu, cất bước đi đến cửa biệt thự, nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra rất nhanh, dường như trong nhà đang có người chờ các nàng.

Lôi Chấn Đình đứng ở cửa ra vào, trong phòng ngọn đèn chiếu lên vẻ mặt hắn tươi cười. "Tới rồi." Hắn hướng ba người nói, giọng nói và nét mặt không có nữa điểm ngạc nhiên.

"Quả nhiên là ông." Lý Ngạo Quân híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Lôi Chấn Đình. "Tĩnh Tĩnh đâu?"

"Hửm? Cô nói con gái tôi sao, mới vừa ngủ rồi, các cô nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức bé a." Lôi Chấn Đình mỉm cười nói, khuôn mặt chan chứa yêu thương.

"Ha ha, con gái ông? Lôi đổng thật hài hước." Lý Ngạo Quân cười lạnh nói, không khách khí đẩy hắn ra muốn vào nhà.

Thân hình cao lớn của Lôi Chấn Đình vẫn không nhúc nhích, ngăn tại cửa ra vào, âm thanh trầm xuống. "Lý Ngạo Quân, tôi đã tìm người làm xét nghiệm AND, cho dù cô phủ nhận thế nào, chuyện Tĩnh Tĩnh là con gái tôi vẫn là sự thật."

Lý Ngạo Quân nhìn chằm chằm hắn, giận không kìm được mắng. "Vô sỉ!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Lôi Chấn Đình cười ha hả, không bị nàng khiêu khích trái lại còn tà tà nhìn Thẩm Mi phía sau. "Mi Mi, vẫn chưa cảm ơn cô, nếu không phải cô nói, tôi thật không biết mình còn có đứa con gái này."

Thẩm Mi khó tin nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói. "Ông nói bậy bạ gì đó, tôi căn bản không biết Tĩnh Tĩnh là con gái ông!"

"Aaaaa...., cô xem cô xem, tôi lại lỡ miệng rồi." Lôi Chấn Đình nhíu mày, hắn quét qua ba người sắc mặt vô cùng khó coi phía trước, tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai nói. "Cũng vậy thôi, dù sao con gái tôi đã trở về, cô không cần tiếp tục giấu giếm nữa, năm mươi vạn đã hứa tôi sẽ đưa."

Thẩm Mi nhìn vẻ mặt tươi cười của Lôi Chấn Đình, lập tức á khẩu không nói được gì, hắn rõ ràng là đang hãm hại mình. Giải thích sao? Nói mình không có sao? Thẩm Mi cười tự giễu, họ dựa vào cái gì tin mình đây?

Cho nên, nàng chỉ trầm mặc.

Triệu Thanh Thanh một bên chịu không được, nàng cầm giấy phép cảnh sát đưa tới trước mặt Lôi Chấn Đình. "Vị tiên sinh này, tôi mặc kệ ông có phải là cha ruột của Tĩnh Tĩnh hay không, nhưng hiện tại bé vẫn còn trong hộ khẩu nhà Lý Ngạo Quân." Nói xong, nàng giật giật khóe miệng. "Tránh ra, bây giờ chúng tôi muốn đưa Tĩnh Tĩnh về."

Lôi Chấn Đình sao lường trước được thời điểm này lại chạy ra một cảnh sát, nhưng hộ khẩu Lý Tư Tĩnh vẫn còn ở nhà Lý Ngạo Quân là sự thật. Theo luật pháp, nàng hiện muốn dẫn Lý Tư Tĩnh đi, căn bản không sai.

Hắn nhíu chặt mày, không cam lòng tránh sang một bên.

Cửa vừa mới xuất hiện khe hở, Lý Ngạo Quân liền vội vàng chạy vào, trong phòng ngủ chính, nàng tìm được Lý Tư Tĩnh đang ngủ say.

Thời điểm bị Lý Ngạo Quân ôm, Lý Tư Tĩnh mê mê mang mang tỉnh lại, nhìn thấy nàng, đầu nhỏ cọ cọ, tiếp tục ngủ.

Lý Ngạo Quân nặng nề thở phào một hơi, ôm bé đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua Lôi Chấn Đình, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tư Tĩnh trong ngực nàng, lời nói lãnh khốc. "Lý Ngạo Quân, ngày mai tôi sẽ kháng án giành lại quyền nuôi con."

Lý Ngạo Quân hung dữ trừng hắn một cái. "Ông nằm mơ đi!" Nàng cắn răng nói, lướt qua người hắn đi ra ngoài.

Lý Ngạo Quân ôm Lý Tư Tĩnh lên xe, Triệu Thanh Thanh ngồi vào bên cạnh. Lái xe rời đi.

Từ đầu đến cuối, không ai nhìn đến Thẩm Mi đang ngây người một bên. Hoảng hốt nhìn theo bóng xe biến mất, tâm Thẩm Mi đau như nứt ra. Cô ấy cũng tin lời Lôi Chấn Đình sao? Hay là... từ trước đến giờ vẫn là đang lợi dụng mình?

Giờ phút này, Thẩm Mi cảm thấy mình giống như quân cờ bị người vứt bỏ, thật đáng buồn cười.

"Sao lại hại tôi?" Nàng hững hờ chuyển hướng Lôi Chấn Đình đứng trước cửa. Lần đầu tiên cảm thấy, người cộng sự nhiều năm lạ lẫm đến đáng sợ.

Lôi Chấn Đình liếc nàng, ha ha nở nụ cười. "Năm mươi vạn ngày mai sẽ chuyển khoảng." Nói xong liền đóng cửa.

Năm mươi vạn? Thẩm Mi lạnh lùng cong khóe miệng, Thẩm Mi nàng còn không biết mình có giá trị lợi dụng như vậy đấy! Tay siết chặt thành quyền, Thẩm Mi nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đáy mặt hiện lên một tia hung ác.

-----------------------------

Lý Ngạo Quân đã phạm một sai lầm không bao giờ có thể tha thứ.

^>#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro