Chương 53: Tôi là người vô dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Thẩm Đình nhận được điện thoại của Thẩm Mi cơ hồ là lao ra khỏi nhà. Đến khu biệt thự, chứng kiến Thẩm Mi ngơ ngác đứng bên ngoài, mũi Thẩm Đình chua xót kinh khủng, suýt chút nữa tràn nước mắt.

"Chị hai, có chuyện gì vậy?" Thẩm Đình khẽ nói, trước mặt nàng, mặt Thẩm Mi trắng gần như trong suốt, nàng biết rõ, chị hai đang rất đau lòng.

Thẩm Mi đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt mê man dần có tiêu cự. Tựa hồ là mệt đến chết rồi, Thẩm Mi thở dài một hơi rất nhẹ, cái gì cũng không nói đi lên xe.

Thẩm Đình không dám hỏi lại.

Nàng lo lắng nhìn chị mình im lặng ngồi một bên, lái xe về nhà. Trên đường đi, Thẩm Mi dựa vào cửa sổ, từ từ nhắm mắt lại, không nói một lời.

Trầm mặc đến đáng sợ, xe dừng trước nhà, Thẩm Đình bắt lại tay Thẩm Mi đang chuẩn bị mở cửa. "Chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi, bởi vì lo lắng, lông mày nhíu chặt.

"Đình Đình, chị thật sự rất mệt." Thẩm Mi uể oải nhìn nàng, về những chuyện đã phát sinh, một câu cũng không muốn nhắc lại.

Thẩm Đình chăm chú nhìn chị mình, cuối cùng thở dài một tiếng, buông tay, thả nàng xuống xe.

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Mi, Thẩm Đình nhíu mày càng chặt.

Không phải đi cùng Lý Ngạo Quân sao? Thế nào lại ra nông nổi này, chẳng lẽ...

Nghĩ đến cái gì, Thẩm Đình lấy điện thoại ra, bấm số gọi Lý Ngạo Quân. Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, thanh âm Lý Ngạo Quân rất mệt mỏi.

"Alo, Đình Đình?" Lý Ngạo Quân thăm dò hỏi.

Thẩm Đình lãnh đạm "Ừ" một tiếng, ngược lại không biết nên nói gì. Chất vấn Lý Ngạo Quân? Nhưng nàng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, làm thế nào chất vấn?

"Chị em... về nhà chưa?" Lý Ngạo Quân chần chờ nói.

Một câu này làm lửa giận đang ẩn trong lòng nàng nhen nhóm lên. "Ngạo Quân tỷ, sao chị hai em lại ở một mình trong khu biệt thự ngoại ô?"

Bên kia, Lý Ngạo Quân trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng. "Là chị mang chị em đến đó."

Nghe vậy Thẩm Đình càng nóng. "Chị đem chị tôi đến chỗ nào? Còn chị đi đâu? Ném chị tôi ở đó rồi đi dễ dàng vậy sao? Đêm hôm khuya khoắt có chuyện gì thì sao, ở đó căn bản không thể đón xe!" Nghĩ nếu như lúc ấy xuất hiện người xấu hoặc là Nghiêm An chưa chết... Thẩm Đình thật sự hoảng sợ.

"Chị rất xin lỗi." Lý Ngạo Quân đứng trên sân thượng, trong đầu hiện lên bộ dáng Thẩm Mi một mình ngây người bên ngoài khu biệt thự, chính mình tổn thương nàng a, rõ ràng đã hứa sẽ yêu thương chăm sóc nàng cả đời.

Lý Ngạo Quân xoa mắt. "Đình Đình, giúp chị chăm sóc chị hai em, trong khoảng thời gian này... Bọn chị không có khả năng gặp mặt."

"Chị có ý gì?" Thẩm Đình nghe vậy lập tức lạnh giọng, nàng khó tin hỏi lại. "Ngạo Quân tỷ, đây là muốn chia tay với chị tôi sao?"

"Thật có lỗi." Lý Ngạo Quân vứt lại hai chữ này, vội vàng cúp điện thoại.

Bên tai vang lên âm thanh ngắt máy, Thẩm Đình trừng to mắt, gần như muốn ném điện thoại trong tay.

Lý Ngạo Quân, chị có ý gì?!

"Lời xin lỗi này chị tự nói với chị hai đi, tôi không dám nhận. Ngạo Quân tỷ, tôi cho rằng chị hai ở bên chị sẽ hạnh phúc, không ngờ chị có thể đối với chị tôi như vậy! Đã vậy, phiền chị về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!" Thẩm Đình tức giận gửi tin nhắn cho Lý Ngạo Quân, còn chưa hả giận liền đem số của nàng ném vào sổ đen.

Trong phòng, Lý Tư Tĩnh nhỏ giọng khóc lên, Lý Ngạo Quân đang trên sân thượng nghe điện thoại, vội vàng cúp máy chạy vào phòng.

Triệu Thanh Thanh hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn tiểu nha đầu đang giẫm chân trần trên đất. Lý Tư Tĩnh hạ giọng thút thít, cúi thấp đầu không dám nhìn nàng.

"Triệu Thanh Thanh cô đang làm gì vậy!" Lý Ngạo Quân cả kinh kêu lên, chạy tới trừng Triệu Thanh Thanh, bế Lý Tư Tĩnh bỏ vào trong chăn.

"Con bé thức giấc, tôi chỉ hỏi nó xảy ra chuyện gì." Triệu Thanh Thanh khó chịu nói, khẩu khí Lý Ngạo Quân giống như đang chất vấn nàng sao lại đánh thức tiểu nha đầu.

Hung dữ liếc nàng một cái, Lý Ngạo Quân trấn an, vỗ vỗ Lý Tư Tĩnh đang phát run. "Ngoan, đừng sợ, dì Thanh Thanh không có ý trách con, Tĩnh Tĩnh nói cho Mummy nghe, sao con lại đi theo người lạ? Không phải Mummy đã nói, không được nghe lời người lạ sao?"

"Ba ba không phải người lạ." Thanh âm non nớt của Lý Tư Tĩnh vang lên, bé ôm cánh tay Lý Ngạo Quân, ngẩng đầu ngọt ngào hỏi nàng. "Mummy, ông ấy là ba con phải không? Ông cho con xem hình của mẹ và dì Hiểu Tĩnh rồi, ống ấy nói ông ấy là ba con, con cũng thấy con lớn lên rất giống ông ấy..."

"Im miệng!" Lý Ngạo Quân bỗng dưng lạnh giọng quát, nàng nhìn con gái trong ngực, phiền muộn nói. "Mẹ nói rồi, con không có ba."

Lý Tư Tĩnh sợ hãi, bé ngơ ngác nhìn Lý Ngạo Quân đột nhiên trở nên đáng sợ, oa một tiếng khóc rống lên.

"Mummy gạt người, Mật Mật bọn họ đều có ba ba, Tĩnh Tĩnh cũng có!" Lý Tư Tĩnh chỉ là đứa bé, dù được Lý Ngạo Quân yêu thương hết lòng, nhưng nội tâm vẫn luôn khao khát có ba. Mỗi lần nhìn thấy ba ba của bạn bè đến đón, bé vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Bé cũng có thể có ba ba, ba ba nhất định thương bé như Mummy!

"Lý Tư Tĩnh, nếu còn như vậy, mẹ sẽ ném con ra bên ngoài!" Lý Ngạo Quân nắm chặt tay nói, đáy mắt càng thêm tối tăm.

Lý Tư Tĩnh vội vàng ôm miệng, sợ hãi trừng lớn đôi mắt ngập nước. Hôm nay Mummy thật lạ, thật đáng sợ.

"Được rồi Ngạo Quân, cô hù bé rồi kìa." Triệu Thanh Thanh giật giật Lý Ngạo Quân. Nàng vốn định chính mình giáo huấn Lý Tư Tĩnh một chút, nhưng nhìn đứa bé khóc nức nỡ như vậy, ngược lại không nỡ xuống tay.

"Cô cũng câm miệng." Lý Ngạo Quân lạnh như băng nhìn nàng một cái, tâm trạng cực kỳ tệ. "Hôm nay ngủ một mình!" Lý Ngạo Quân hướng Lý Tư Tĩnh nói, đứng dậy muốn đi.

Tay áo bị nắm lại, Lý Ngạo Quân ghé mắt, lạnh lùng nhìn ánh mắt đáng thương của Lý Tư Tĩnh.

"Mummy có phải mẹ rất ghét ba ba không? Cho nên không muốn con gặp ba ba." Lý Tư Tĩnh sợ hãi hỏi, nước mắt chảy càng nhiều.

Lý Ngạo Quân nhìn bé, trong mắt có sợ hãi còn có thăm dò, nàng bất đắc dĩ hỏi lại. "Con rất muốn ba?"

Lý Tư Tĩnh cẩn thận nhìn nàng, lau nước mắt, thăm dò hỏi. "Có được không Mummy? Mọi người đều có ba ba, Tĩnh Tĩnh thật sự cũng muốn. Hơn nữa ba ba tốt với Tĩnh bảo bối lắm, ông nói ông không bỏ rơi Tĩnh bảo bối, chỉ là trước giờ không biết có con. Mummy có thật là mẹ đem giấu con, không muốn cho ba ba biết phải không?"

"Đúng." Lý Ngạo Quân gật đầu nói, chống lại ánh mắt khó tin của Lý Tư Tĩnh, nói rõ từng chữ một. "Nếu con muốn ba ba, ngày mai mẹ sẽ bảo hắn đến đón con."

"Vậy còn mẹ?" Hai tay Lý Tư Tĩnh ôm nàng càng chặt, sợ hãi hỏi.

Lý Ngạo Quân giật cánh tay bé ra, giọng nói không chút tình cảm nói. "Sau này, chúng ta không còn quan hệ." Dứt lời, nàng nhìn cũng không nhìn Lý Tư Tĩnh, trực tiếp ra khỏi phòng.

Nhìn bóng mẹ biến mất sau cửa ra vào, Lý Tư Tĩnh hồi phục tinh thần, bé bối rối giật chăn nhảy xuống giường, khóc hô. "Mummy, Mummy, mẹ đừng đi! Mummy..."

Triệu Thanh Thanh cũng bị hành động đột ngột của Lý Ngạo Quân hù dọa, nàng vội ôm Lý Tư Tĩnh. Tiểu nha đầu lập tức ôm nàng, khóc càng vang dội.

"Dì Thanh Thanh, Mummy không cần Tĩnh bảo bối nữa!" Lý Tư Tĩnh dùng sức ôm Triệu Thanh Thanh. "Dì mau dẫn con tìm Mummy, con xin lỗi mẹ, nhanh đi a, nhanh a!"

"Xin lỗi? Tĩnh Tĩnh con biết con sai ở đâu không?" Triệu Thanh Thanh hỏi, thanh âm cũng là mệt mỏi. Nàng và Lý Ngạo Quân đều ý thức được một điểm, bất luận thế nào, đứa bé trước mặt, chính là cốt nhục thân sinh của Lôi Chấn Đình.

"Không biết." Lý Tư Tĩnh hít mũi, bé vô cùng ủy khuất, bé chỉ là muốn ba ba, vì sao Mummy cũng không cần bé. Rốt cuộc trẻ con vẫn không thể hiểu những phức tạp trong thế giới người lớn.

"Tĩnh Tĩnh, con thành thật trả lời dì một câu hỏi, được không?"

Lý Tư Tĩnh gật đầu, lau nước mắt, nhu thuận chờ Triệu Thanh Thanh hỏi. Bé tin tưởng, chỉ cần mình nghe lời, Mummy nhất định sẽ lại cần mình.

"Nếu ba ba và mẹ chỉ được chọn một, con sẽ chọn ai?" Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi hỏi, có những chuyện cần phải thẳng thắn đối mặt. Mặc dù đối với một đứa bé, như vậy rất tàn nhẫn.

Lý Tư Tĩnh ngây người, bé nghi hoặc nhìn Triệu Thanh Thanh. Bé không hiểu, tại sao ba ba và mẹ chỉ được chọn một, rõ ràng những đứa trẻ khác có cả ba và mẹ chăm sóc mà?

"Con đều muốn! Ba ba và mẹ con đều muốn!" Lý Tư Tĩnh quật cường, cố chấp kêu lên, bé đẩy Triệu Thanh Thanh ra, nắm đấm nho nhỏ nện vào nàng liên tục. "Dì đáng ghét, dì là người xấu!"

Triệu Thanh Thanh bị đánh rất đau, nhưng ngực lại càng khó chịu, nàng hung hăng bắt lấy tay Lý Tư Tĩnh. "Tĩnh Tĩnh, dì không dọa con cũng không phải nói giỡn, mẹ con cũng rất nghiêm túc, nếu con chọn ba ba.... Vậy thì không những không có Mummy, ngay cả dì, bà ngoại... về sau con cũng không thể gặp."

Lý Tư Tĩnh lần nữa dấy lên sợ hãi. "Tại sao?" Đứa bé hoàn toàn không hiểu, bé bị người lớn làm cho hồ đồ rồi.

Không biết qua bao lâu, Lý Tư Tĩnh đã khóc mệt, ngoan ngoãn ngủ trong lòng Triệu Thanh Thanh, nhưng miệng vẫn còn nỉ non. "Mummy đừng đi."

Triệu Thanh Thanh đau lòng hôn gương mặt bé, cẩn thận từng li từng tí đặt bé lên giường, đắp kính mềm.

Triệu Thanh Thanh tìm được Lý Ngạo Quân tại phòng bếp, nàng tựa vào tủ chén hút thuốc, dưới chân là bảy tám đầu thuốc đã hút qua.

"Thật muốn đem con bé cho Lôi Chấn Đình?" Triệu Thanh Thanh đi đến trước mặt nàng, giật điếu thuốc dập đi.

Lý Ngạo Quân giật giật khóe miệng, đáy mắt lộ vẻ châm chọc. "Đem con cho hắn, nằm mơ!"

"Vậy cô..." Đôi mắt Triệu Thanh Thanh trợn to, không thể tưởng tượng nói. "Cô cố ý dọa bé."

Lý Ngạo Quân rũ mắt, giấu đi một tia không đành lòng. "Chỉ cần làm cho Tĩnh Tĩnh muốn ở cùng chúng ta, lúc tranh chấp trước tòa mới có khả năng chiến thắng."

"Cô vất vả rồi." Triệu Thanh Thanh đưa tay vỗ vai nàng, im lặng đứng bên cạnh.

"Chị hai, có phải em rất vô dụng không." Bỗng dưng Lý Ngạo Quân mở miệng, thanh âm ẩn ẩn run rẫy cùng nức nở.

Triệu Thanh Thanh quay đầu nhìn nàng, trong mắt không giấu được kinh ngạc. Nàng quen biết Lý Ngạo Quân nhiều năm như vậy, cô ấy rất ít gọi nàng là chị hai, cũng rất ít biểu hiện bi thương. Nhìn đứa em gái luôn kiên trì kiêu ngạo trước mắt, Triệu Thanh Thanh nhớ rất rõ, lần đầu tiên nàng ôm Lý Tư Tĩnh, lúc ấy vẫn còn là đứa bé bọc trong tả, xuất hiện trước cửa nhà, nét mặt tuy còn non nớt nhưng vô cùng quật cường.

Lúc đó, nàng vẫn là đứa trẻ a.

Triệu Thanh Thanh đau lòng, nàng dùng sức lắc đầu, khẳng định nói. "Ngạo Quân, cô rất kiên cường cũng rất tài giỏi, tôi vẫn luôn bội phục cô."

"Thế nhưng, chính tôi tổn thương người mình yêu." Lý Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Thanh, trên má còn đọng lại hai vệt nước mắt.

Nàng thật sự khóc, đồng tử Triệu Thanh Thanh phóng đại. "Thẩm Mi?" Triệu Thanh Thanh hỏi, cau mày, nàng không nghĩ Lý Ngạo Quân đối với Thẩm Mi thật lòng như thế. "Ngạo Quân, hai người thật sự không thích hợp." Người của Lôi thị, bốn chữ này đã định trên người Thẩm Mi. Đối với nàng, Triệu Thanh Thanh không thể không ôm cảm giác hoài nghi.

Lý Ngạo Quân lau nước mắt trên mặt, nàng quật cường nhìn Triệu Thanh Thanh. "Cô yên tâm, bây giờ tôi sẽ không để Lôi Chấn Đình bắt được nhược điểm nữa! Nếu hắn đã nhận ra tôi, tôi đây sẽ cùng hắn vui đùa đến cùng."

----------------------------------------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: để cho ta hành hạ, hành hạ, hành hạ, hô lớn tiếng, ta đây liền....

!V۝ z>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro