Chương 54: Mi Mi muốn làm người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chằm chằm ngọn đèn Hồ Nam đầu giường, suy nghĩ trong đầu Thẩm Mi loạn đến sắp hỏng. Lần lượt nhớ lại từng biến cố trong ngày, bỗng dưng, nàng bật dậy.


Không đúng!

Ánh mắt Thẩm Mi lóe tia sắc bén, nàng trở mình xuống giường, tìm kiếm trong đống quần áo chưa giặt, lấy từng cái, từng cái ra, xem xét kỹ lưỡng. Không có!

Đem quần áo bỏ lại vào máy giặt, Thẩm Mi chăm chú nhíu mày. Nàng trở lại phòng ngủ, ánh mắt lơ đãng rơi vào túi xách đang nằm một bên.

Túi xách!

Thẩm Mi bước nhanh đến cầm lấy túi xách, đi đến giường, nôn nóng đổ tất cả đồ vật bên trong ra. Không có, vẫn không có! Thẩm Mi chán nản ngã xuống giường, nhìn chiếc túi trước mặt, trái tim như bị thứ gì chặn lại, đau đến sắp nổ tung.

... đây là chiếc túi nàng mới mua gần đây, có hai lớp da chống thấm...

Dường như bắt được cái gì, Thẩm Mi nhanh chóng mở hết đèn trong phòng, chạy đến trước tủ quần áo, lục lọi tất cả túi hai da nàng sử dụng mấy ngày nay.

"Hít..." Ngón tay bị thứ gì đó đâm trúng, Thẩm Mi vội rụt lại, quả nhiên, đầu ngón tay đã chảy máu. Ghim cài? Trong túi xách của nàng sao lại có chiếc ghim này?

Thẩm Mi tiện tay lau vết máu, nàng cẩn thận từng li từng tí mở chiếc túi ra, lập tức một chiếc ghim sắc bén xuất hiện trước mắt. Chiếc ghim này tuyệt đối không phải của nàng. Thẩm Mi vô cùng chắc chắn.

Ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi tắt, Thẩm Mi vốn định tháo chiếc ghim ra, nhưng lại thu tay về.

Nàng giật giật khóe miệng, tiến vào phòng tắm, rữa vết máu trên tay.

Ngày hôm sau, Thẩm Mi như mọi ngày, bình tĩnh cùng cả nhà ăn sáng, chuẩn bị đi làm. Thẩm ba Thẩm mẹ cũng không biết con gái mình xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau một đêm nàng lại trở về như xưa. Chẳng qua là...

Thẩm Mi vẫn chăm chú ăn cơm, chưa phát hiện hai cặp mắt tò mò vẫn luôn nhìn về phía mình. Đứa nhỏ này, tại sao lại mặc mấy bộ quần áo đen thui kia nữa rồi, còn có cái kính và kiểu tóc...

Thẩm ba đương nhiên cũng phát hiện con gái mình khác thường, nhíu mày hỏi. "Mi Mi, sao lại mặc quần áo này nữa rồi?"

Thẩm Mi chỉ nhàn nhạt nhìn ba mẹ, mỉm cười nói. "Quần áo này vẫn hợp với con hơn." Nói xong liền cúi đầu ăn cơm, không nhiều lời.

Thẩm ba còn muốn nói gì, Thẩm Đình vội nhắc khéo ông, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đợi đến khi Thẩm Mi đi làm, Thẩm ba Thẩm mẹ vội vàng hỏi Thẩm Đình. "Chị con sao vậy?"

Thẩm Đình nắm tóc. "Công việc có chút rắc rối thôi, cha mẹ, chị hai lớn như vậy rồi, hai người không cần lo lắng đâu." Nói xong nàng vội cầm lấy túi. "Con muộn rồi. Ba mẹ, bye bye." Nói xong nhanh chóng chuồng đi.

Thẩm Mi một thân quần áo nghiêm cẩn xuất hiện ở văn phòng, tất cả nhân viên đều ngây người. Một đám người nhìn nàng, cả buổi không dám nói lời nào.

Vẫn là Triệu Tú Tú có vẻ thân cận, không sợ chết trộm hỏi. "Mi tỷ, chị..." Lời còn chưa nói hết, Thẩm Mi đã quăng đến ánh mắt lạnh lùng. Triệu Tú Tú sợ tới mức vội vàng ngậm miệng, nuốt xuống lời định nói.

Mãi đến khi Thẩm Mi đã vào văn phòng, Triệu Tú Tú vẫn còn kinh hãi. Nàng xoa xoa cánh tay, lạnh quá má ơi.

"Thẩm tổng làm sao vậy?" Mọi người bắt đầu bu lại bàn tán, mới một đêm, Thẩm tổng giống như thay đổi thành người khác.

Lâm Chi sửa lại. "không phải đổi thành người khác, mà là trở về như trước kia."

Lúc họp Lý Ngạo Quân cũng không có mặt, nàng đã xin nghĩ, hôm nay không đi làm. Đối với tin này, Thẩm Mi chỉ gật đầu cho qua, ngay cả một câu hỏi vì sao cũng không có.

10:20 phút, Thẩm Mi an bài xong mọi việc ở văn phòng mới, bắt xe trở về tổng công ty Lôi thị.

Thấy nàng xuất hiện, tiếp tân lập tức chào đón. "Thẩm tổng."

Thẩm Mi gật đầu, nhìn đối phương ân cần, nàng dường như phát hiện cái gì, liền dừng bước, chờ cô gái trẻ nói.

"Lôi đổng nói, nếu chị muốn tìm ngài ấy thì đến địa chỉ này." Nói xong nàng đưa cho Thẩm Mi một tờ giấy.

Thẩm Mi nhận lấy, khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh. Nàng xoay người rời đi, gọi xe công ty, báo địa chỉ.

Lôi Chấn Đình đúng là hiểu nàng!

Taxi dừng trước một khu nhà trọ, Thẩm Mi ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà trước mắt, cúi đầu nhìn địa chỉ trên tờ giấy.

Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Thẩm Mi gõ cửa ba tiếng, sau đó đẩy vào.

Vừa vào nàng đã thấy Lôi Chấn Đình. Hắn ngồi trên ghế sa lon, bình thản nhâm nhi rượu, trên bàn còn có một ly không, hiển nhiên là chuẩn bị cho nàng.

"Để ngài đợi lâu." Thẩm Mi lạnh lùng nói, không khách khí ngồi vào ghế sa lon đối diện.

Lôi Chấn Đình ngẩng đầu nhìn nàng, cười như không cười giúp nàng rót đầy ly. "Uống với tôi một ly."


Thẩm Mi cũng không từ chối, cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn.

"Không sợ tôi hạ độc trong rượu sao?" Lôi Chấn Đình nhướng mày hỏi, trong mắt hiện lên một tia nhìn không rõ.

Thẩm Mi giương mắt nhìn hắn, vẫn lãnh đạm như cũ. "Lôi đổng không ngu như vậy."

Lôi Chấn Đình nở nụ cười, lắc lắc cái ly trong tay. "Thẩm Mi, có biết vì sao tôi luôn trọng dụng cô không? Vì cô rất thông minh."

Thẩm Mi cười trào phúng, không nhanh không chậm bỏ chiếc ly lên bàn. "So với Lôi đổng, tôi bất quá chỉ là tép rêu."

"Cô không cần châm chọc tôi." Lôi Chấn Đình lại rót cho hai người đầy ly, cười nói. "Hôm nay cô đến tìm tôi, không phải đã có quyết định rồi sao. Thế nào, tình yêu và sự nghiệp, hai chọn một."

"Tôi chọn ngài sẽ tin sao?" Thẩm Mi cười khẽ, chân thành nói.

"Tôi nói rồi, cô là người thông minh." Lôi Chấn Đình cười, hắn đưa mặt đến gần Thẩm Mi. "Tôi có thể cho cô rất nhiều, mà Lý Ngạo Quân, cô ta chỉ lợi dụng cô."

Thẩm Mi giật nhẹ khóe miệng, tựa người về sau, khéo léo tạo khoảng cách với Lôi Chấn Đình. "Tôi muốn 5% cổ phần Lôi thị."

"Không thành vấn đề." Lôi Chấn Đình sảng khoái nói, trở về vị trí cũ, hắn yên lặng nhìn Thẩm Mi. "Nhưng mà trước tiên, tôi muốn cô làm một chuyện."


"Một lời đã định." Thẩm Mi giơ ly lên, chạm khẽ vào chiếc ly trong tay hắn.

Lôi Chấn Đình nhướng mày, uống cạn.

Uống xong, Thẩm Mi cầm túi xách, đứng dậy muốn rời đi...

"Cô biết nhà trọ này là của ai không?" Bỗng dưng Lôi Chấn Đình hỏi, giọng nói chất chứa hoài niệm cùng bi thương.

Thẩm Mi sững sờ, hơi quay đầu nhìn về phía hắn.

Lôi Chấn Đình hơi cong khóe miệng, như tự giễu. Hắn nhìn Thẩm Mi, lại như nhìn một người khác. "Trần Hiểu Tĩnh, đây là căn hộ tôi đã từng mua cho cô ấy, đáng tiếc cô ấy chỉ ở một tháng, liền đi." Thở dài một tiếng, Lôi Chấn Đình vẫy vẫy tay, ý bảo Thẩm Mi có thể rời đi.

Trần Hiểu Tĩnh...

Thẩm Mi làm sao cũng không ngờ đây là nhà trọ của Trần Hiểu Tĩnh, cô ấy và Lôi Chấn Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Nhíu nhíu mày, Thẩm Mi không hỏi nhiều, nàng ra khỏi nhà trọ.

Lý Ngạo Quân liên tiếp nghỉ ba ngày. Từ chỗ Lôi Chấn Đình Thẩm Mi biết, hắn đã chính thức đưa đơn kháng án lên tòa, nhất quyết phải giành quyền nuôi Lý Tư Tĩnh.

"Thẩm tổng, cà phê của cô." Lôi Chấn Dã gõ cửa đi đến, nhìn Thẩm Mi đang ngẩn người, quan tâm hỏi. "Cô làm sao vậy? Gần đây cô rất không tập trung."


"Không có gì." Thẩm Mi thản nhiên nói, nàng bưng ly cà phê nhấp một ngụm, giương mắt nhìn qua mới phát giác là Lôi Chấn Dã, không khỏi nhíu mày. "Tại sao là anh?" Từ trước đến giờ, những chuyện này đều do Triệu Tú Tú làm.

"Kỳ thật tôi có việc tìm cô." Lôi Chấn Dã nói, hắn trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, yên lặng nhìn Thẩm Mi. "Tôi phải về Lôi thị."

"Tôi biết." Thẩm Mi nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm Lôi Chấn Dã. Đây là ước định của nàng cùng Lôi Chấn Đình, nàng giúp hắn làm việc, hắn phải tuyệt đối tín nhiệm nàng.

Lôi Chấn Dã bị nàng nhìn có chút phiền muộn, hắn ổn định hô hấp, lấy tinh thần nói. "Thẩm Mi, cô biết tôi thích cô."

Thẩm Mi sững sờ, nàng lập tức đứng lên. "Trợ lý Lôi, Lôi tổng! Hiện tại đang trong giờ làm việc!"

Lôi Chấn Dã cũng gấp, vội đứng lên theo. "Hiện tại chỉ có tôi và cô, Thẩm Mi!" Nói xong, hắn giơ tay muốn kéo tay nàng.

Cảm giác đối phương muốn chạm mình, theo phản xạ Thẩm Mi lập tức lui về sau, phần eo hung hăng đập vào góc bàn. "Hít..." một tiếng, nàng ôm lấy eo, đau đến phải ngồi xổm xuống.

Lôi Chấn Dã lại càng hoảng sợ, đi lên trước muốn đỡ nàng...

"Cách xa tôi một chút!" Thẩm Mi gần như hét lên, nàng đỡ eo thẳng lưng, nhìn chằm chằm Lôi Chấn Dã lạnh lùng nói. "Lôi Chấn Dã, tôi chỉ nói một lần, tôi không có thể chấp nhận anh."

Nghe vậy, cả khuôn mặt hắn như dại ra. "Tại sao?' Hắn hỏi, thật sự không rõ vì sao nàng luôn cự tuyệt.

"Không thích chính là không thích, còn nữa, bây giờ lập tức ra ngoài cho tôi!"

Lôi Chấn Dã khó tin nhìn nàng, bỗng dưng, nở nụ cười. "Thẩm Mi, tôi sẽ khiến cô hối hận!" Dứt lời, hắn hung hăng đóng sầm cửa.

"Cộc, cộc, cộc." Triệu Tú Tú gõ cửa chạy vào, cẩn thận quan sát Thẩm Mi. "Mi tỷ, chị sao vậy?"

"Không có gì." Thẩm Mi ổn định hơi thở, nàng trở lại ghế ngồi, hỏi. "Lý tổng đến rồi sao?"

"Vẫn chưa. Nhưng em nghe người bên Gia Lai nói, chiều nay sẽ đến." Triệu Tú Tú nhỏ giọng nói, nàng lén lút nhìn vào mắt Thẩm Mi. "Mi tỷ, có phải chị không khỏe không?"

"Gần đây hơi đau đầu một chút." Thẩm Mi thản nhiên nói, nàng xoa đầu. "Chiều nay nếu Lý tổng đến, nhớ thông báo cho chị, chị có chuyện muốn nói với cô ấy."

"Dạ." Triệu Tú Tú đáp lời, do dự nói. "Mi tỷ, mặc dù công việc quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, như vậy làm việc mới hiệu quả a."

"Cảm ơn em." Thẩm Mi chân thành nói, nàng nhu hòa nhìn cô trợ lý luôn xem như em gái này, cười trấn an. "Em có việc cứ đi đi."

Triệu Tú Tú vừa đi, văn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh. Thẩm Mi nhẹ nhàng lật vạt áo lên, một bên eo đã sưng đỏ. Nàng giơ tay đụng đụng, đau đến suýt nữa kêu lên.

Hỏng bét rồi! Hôm nay còn việc gì có thể tệ hơn nữa không.

Giữa trưa, Dư Khởi lâu ngày không thấy đột nhiên xuất hiện. Thẩm Mi vốn đang phiền muộn vô cùng, nghe giọng nàng không ổn, liền xuống lầu gặp mặt. Hai người quyết định cùng ăn cơm trưa.

"Tiểu Mi, gần đây cậu có thấy học tỷ của mình không?" Dư Khởi cắn ống hút hỏi, đầu mày xoắn chặt.

Thẩm Mi dừng một chút, trầm giọng nói. "Cậu tìm mình chính là hỏi chuyện này?"

"Không phải, không phải." Dư Khởi vội vàng giải thích. "Đã rất lâu không gặp cậu, nên đến thăm, sau đó thuận tiện hỏi một chút..."

"Tiểu Khỏi, mình và Triệu Thanh Thanh quan hệ cũng không tốt." Thẩm Mi nói, không tiếng động thở dài.

Dư Khởi sững sờ, không tin nói. "Sao lại như vậy? Cậu không phải rất thân với Lý Ngạo Quân sao? Học tỷ là chị của cô ấy, sao hai người có thể quan hệ không tốt."

Thẩm Mi cười như không cười, giật nhẹ khóe miệng. "Học tỷ cậu cũng không cho rằng mình là bạn Lý Ngạo Quân."

Dư Khởi nhăn mặt hỏi. "Tiểu Mi, cậu đang nói gì, mình hoàn toàn không hiểu."

"Được rồi." Thẩm Mi thở dài, cũng hiểu được không cần thiết phải cho Dư Khởi biết những chuyện này. "Chẳng phải cậu đi theo cô ấy cả ngày sao?" Nàng ngược lại hỏi.

"Mình đã ngồi trước nhà chị ấy chờ vài ngày, nhưng cả cái bóng cũng không thấy, bên cục cảnh sát thì nói là xin nghỉ, nhà Lý Ngạo Quân cũng không có... Tiểu Mi, cậu nói thử xem có phải học tỷ lại cố ý trốn đi, không quan tâm mình nữa đúng không?" Dư Khởi càng nói càng ủy khuất, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống.

��>!�$F

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro