Chương 55: Còn gì để nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mi từ trước đến nay chắc là không quen an ủi người khác, hơn nữa tâm tình vốn cũng không tốt, liền yên lặng ngồi nghe Dư Khởi oán trách Triệu Thanh Thanh.

Làm cho nàng kinh ngạc chính là, cảm tình của Dư Khởi với Triệu Thanh Thanh, tựa hồ cũng không phải như Triệu Thanh Thanh và Lý Ngạo Quân nghĩ, chỉ là 'bạn tốt'. Thẩm Mi hiểu rất rõ Dư Khởi, nàng quan tâm bạn bè, sẽ không để ý cách nhìn hay cảm thụ trong lòng họ, nhưng đối với Triệu Thanh Thanh, nàng thật sự để trong lòng, như chim sợ cành cong, chỉ lo mình làm sai chuyện gì, có phải bị cô ấy ghét hay không.

"Tiểu Khởi, mình hỏi cậu một câu, phải thành thật trả lời." Thẩm Mi bỗng nghiêm mặt nói, đôi mắt chăm chú nhìn Dư khởi.

Dư khởi mê man vuốt tóc. "Cậu hỏi đi." Bởi vì Triệu Thanh Thanh thích, nên nàng đã đổi một đầu tóc quăn thành tóc thẳng dài.

Thẩm Mi sắp sếp lại lời muốn nói mới lên tiếng. "Cậu thích Triệu Thanh Thanh không?"

"Thích a." Dư Khởi không chút nghĩ ngợi nói, sợ Thẩm Mi mất hứng nàng vẫn không quên bổ sung. "Tiểu Mi, mình cũng thích cậu."

Thẩm Mi sững sờ, theo phản xạ hỏi lại. "Vậy mình và Triệu Thanh Thanh, cậu thích ai hơn?"

Dư Khởi nghe vậy, vẻ mặt xoắn xuýt. "Mình có thể không trả lời vấn đề này không?"

"Không thể." Thẩm Mi cự tuyệt, nàng không cho rằng cảm giác của mình sai lầm.

Dư Khởi cắn cắn môi dưới, lén nhìn Thẩm Mi, mất tự nhiên nói. "Tiểu Mi, nếu mình nói là học tỷ, cậu có giận mình không."

"Sẽ không." Thẩm Mi khẳng định nói, trong nội tâm đã có đáp án. Thấy Dư Khởi khó xử, nàng cười cười. "Được rồi, chỉ đùa cậu chút thôi."

Lúc này Dư khởi mới thả lỏng, nhưng vẫn sững lại, cắn ống hút vẻ mặt phiền muộn. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, chỉ vào một chỗ hô. "Lý Ngạo Quân!"

Thẩm Mi cơ hồ lập tức quay đầu, quả nhiên, người vừa đẩy cửa vào, không phải Lý Ngạo Quân thì là ai. Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Thẩm Mi chỉ thấy toàn thân cứng đờ, mất ngôn ngữ lẫn động tác.

Nói cái gì, còn có gì để nói.

Dư Khởi không phát hiện sự khác thường của nàng, vẫy tay kêu lên. "Lý Ngạo Quân cô tới dây, tôi có việc hỏi cô!" Trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ chuyện Triệu Thanh Thanh.

Lý Ngạo Quân không hề động, nàng nhìn Thẩm Mi, do dự có nên rời khỏi hay không.

Cửa lần nữa bị đẩy ra, Triệu Thanh Thanh từ phía sau đi đến.

Dư Khởi lập tức chạy đến, không để Triệu Thanh Thanh kịp thấy nàng, cánh tay đã bị ôm. "Học tỷ!"

Tiếng kêu quen thuộc, ngọt ngào vang lên. Triệu Thanh Thanh nhất thời quên mình ở đâu, cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang rưng rưng, nhịn không được mềm giọng hỏi. "Khởi Khởi, sao em lại ở đây?"

"Học tỷ, chị đi đâu mấy ngày nay em đều tìm không thấ?" Dư Khởi nhìn nàng chất vấn, hôm nay gặp lại, ủy khuất vô cùng. Hung dữ liếc Lý Ngạo Quân bên cạnh, cảm thấy là nàng đã đoạt Triệu Thanh Thanh đi.

"Tôi về công ty trước." Lý Ngạo Quân không để ý Dư Khởi, quay đầu thản nhiên nói.


Triệu Thanh Thanh cũng không nhìn thấy Thẩm Mi, kinh ngạc nói. "Cô còn chưa ăn cơm."

Dư Khởi thấy Lý Ngạo Quân phải đi vội vàng ngăn lại. "Cô đi đâu vậy, tiểu Mi ở đằng kia kìa."

Triệu Thanh Thanh lúc này mới thấy Thẩm Mi, nhíu mày kéo Dư Khởi, không vui nói. "Em đi với cô ta?"

Dư Khởi không quen nhìn sắc mặt người khác, mà thực tế đối với lời nói Triệu Thanh Thanh cũng luôn thành thật trả lời. "Đúng vậy, em và tiểu Mi ở đây ăn cơm." Nói xong nàng nịnh nọt kéo ta Triệu Thanh Thanh. "Học tỷ, chị cũng chưa ăn phải không, chúng ta cùng ăn đi."

Triệu Thanh Thanh lạnh lùng liếc Thẩm Mi. "Nhìn cô ta chị ăn không vô!"

"Triệu Thanh Thanh!" Lý Ngạo Quân lạnh giọng quát, quét mắt cảnh cáo nàng.

Triệu Thanh Thanh lập tức nổi giận. "Lúc này cô còn bảo vệ cô ta! Còn không đành chẳng lẽ phải chờ Tĩnh Tĩnh bị cướp đi, cô mới tin cô ta là người của Lôi Chấn Đình."

"Đủ rồi!" Lý Ngạo Quân giận tím mặt, trước mặt mình không nói, nhưng trước mặt Thẩm Mi, mình không muốn Triệu Thanh Thanh lại nói lời tổn thương nàng. Lặng yên nhìn về phía Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân sợ nàng nghe được lời này.

Dư Khởi bị thái độ của Triệu Thanh Thanh hù dọa. Nàng nghi ngờ nhìn ba người sắc mặt dị thường, lúc này mới phát hiện có điểm không đúng. "Học tỷ, mọi người sao vậy?" Rõ ràng lần trước gặp nhau còn rất tốt...

Triệu Thanh Thanh cau mày, kìm lại lửa giận trong lòng, nàng không muốn làm Dư Khởi sợ. "Không có gì." Nhìn Thẩm Mi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ăn cơm, nàng kéo Dư Khởi. "Đi theo chị, sau này đừng qua lại với cô ta."

Dư Khởi sững sờ, bắt lấy tay nàng, trọn tròn mắt hỏi. "Tại sao chứ?"

Triệu Thanh Thanh phản cảm liếc Thẩm Mi, khẩu khí không tốt nói. "Cô ta không phải người tốt! Không có tư cách làm bạn."

"Tiểu Mi là người tốt!" Dư Khởi phản bác, nàng học bộ dáng Triệu Thanh Thanh nhíu mày. "Học tỷ, có phải chị hiểu lầm cậu ấy chuyện gì không?"

"Không hiểu lầm!" Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nói, giơ tay dùng sức kéo nàng. "Nghe lời!"

Dư Khởi hiếm khi không nghe theo, cố sức níu tay nàng lại. "Nhất định có hiểu lầm! Tiểu Mi, cậu còn ngồi đó làm gì, mau tới đây. Nói xem học tỷ hiểu lầm cậu chuyện gì này!" Nói xong, nàng chuyển hướng Lý Ngạo Quân, bất mãn nói. "Còn cô nữa, không phải bạn tốt của tiểu Mi sao? Hiện tại như thế nào lại không nói!"

Lý Ngạo Quân há mồm muốn nói, Thẩm Mi lại đứng lên, nàng đặt tiền lên bàn, cầm túi xách đi tới. "Tiểu Khởi, nghe cô ta đi." Thẩm Mi thản nhiên nói, nhìn cũng không nhìn Lý Ngạo Quân, chỉ hướng Triệu Thanh Thanh đạm mạc nói. "Phiền cô nhường đường."

Triệu Thanh Thanh quan sát nét mặt nàng, trong mắt càng thêm lạnh lùng. "Thẩm Mi, cô nói thật đi, chuyện của Tĩnh Tĩnh có phải cô làm không? Lôi Chấn Đình rốt cuộc cho cô bao nhiêu chỗ tốt mới khiến cô làm ra những chuyện này!"

Thẩm Mi giật nhẹ khóe miệng, nhìn nàng trào phúng. "Triệu cảnh quan, trong lòng cô cũng đã nhận định tôi làm , tôi còn biết nói gì nữa... Cần thiết sao?" Ánh mắt nàng lành lạnh. "Tôi không có thời gian nói nhảm, phiền cô tránh ra."

"Cô... " Triệu Thanh Thanh còn muốn nói gì, Lý Ngạo Quân đã kéo nàng qua, ánh mắt ác liệt.


Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi, nhịn.

Lúc này, Thẩm Mi mới chuyển hướng Lý Ngạo Quân, lễ phép mỉm cười. "Cảm ơn Lý tổng." Dứt lời, cất bước ly khai, tựa hồ Lý Ngạo Quân chỉ là người xa lạ.

"Tiểu Mi!" Nhìn Thẩm Mi đi càng lúc càng xa, Dư Khởi vội kêu lên.

Thấy Dư Khởi muốn đuổi theo, Triệu Thanh Thanh nắm tay nàng càng chặt. "Không được đi!"

"Buông tay!" Dư Khởi hiếm khi nổi nóng với Triệu Thanh Thanh, giãy giụa kịch liệt. "Em phải xem tiểu Mi, cậu ấy nhất định có chuyện đau lòng."

"Người nhẫn tâm như cô ta làm sao biết đau lòng! Ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết!" Triệu Thanh Thanh quát.

"Triệu Thanh Thanh, hôm nay tôi thật sự không nên nghe lời cô đến đây." Lý Ngạo Quân thất vọng lại mệt mỏi nhìn nàng, ra khỏi tiệm cơm. Đứng trước cửa ra vào, nhìn theo hướng Thẩm Mi rời đi, trong mắt chì còn chua xót.

Trong tiệm cơm, mọi người đang nhìn các nàng, Triệu Thanh Thanh nhíu nhíu mày, bên ngoài Lý Ngạo Quân đứng đó giống như thất thần, tâm tình lại càng hỏng bét.

Triệu Thanh Thanh gầm lên làm cả người Dư Khởi đông cứng. Một màn này khiến Dư Khởi nhớ đến hồi ức học cấp ba, chị ấy cũng là bộ dáng hung hăng này, nói mình vô tâm, liền biến mất.

"Đi theo chị." Triệu Thanh Thanh kéo Dư Khởi, thấy nàng bất động, quét mắt nhìn người trong tiệm cơm, cứng rắn kéo người ra ngoài.

"Triệu Thanh Thanh, chị thật quá đáng!" Dư Khởi không tình nguyện bị kéo đi. Nàng cúi đầu, thanh âm trầm thấp, mang theo tiếng khóc nức nở. "Chị dựa vào cái gì nói tiểu Mi vô tâm, dựa vào cái gì nói cậu ấy là người xấu? Chị có chứng cứ không? Có thể chứng minh không?"

"Chị là cảnh sát, đây trực giác của cảnh sát!" Triệu Thanh Thanh lạnh mặt, nàng cho là Dư Khởi bảo vệ Thẩm Mi, trong nội tâm bất giác tức giận, nàng chỉ vào phương hướng Thẩm Mi biến mất. "Thế nào, vì cô ta em nổi giận với chị?"

"Trực giác? Chẳng lẽ tra án chỉ dựa vào trực giác?" Dư Khởi ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Triệu Thanh Thanh, ánh mắt ấy làm Triệu Thanh Thanh đến hô hấp cũng thấy đau. "Học tỷ, chị vẫn như vậy, tự cho mình là đúng, tự cho là quyết định của mình sẽ tốt cho người khác." Nàng giật tay Triệu Thanh Thanh ra, đôi mắt đỏ hoe.

"Em thật sự ghét chị!" Nói xong, nàng dứt khoát thoát khỏi tay Triệu Thanh Thanh, một mạch chạy đi không quay đầu lại.

Đứng trong thang máy, Thẩm Mi ôm ngực, vừa trầm lại đau. Mắt nàng cũng rất nhanh phiếm hồng, nhưng nàng biết, mình không thể khóc.

Điện thoại vang lên. Là Dư Khởi.

Có chút kinh ngạc, Thẩm Mi bắt máy.

Dư Khởi khóc rất nhiều, vỡ vụn tựa như mất khống chế. Trước kia, Dư Khởi cũng thường gọi cho nàng khóc, nhưng mỗi lần đều là cố ý để nàng quan tâm. Mà lúc này, Thẩm Mi nghe được, nàng thật sự có chuyện.

"Cậu đang ở đâu?" Thẩm Mi hỏi.

"Bãi đổ xe dưới tầng hầm..." Dư Khởi khóc, khó có thể kìm nén.

Thẩm Mi ấn nút thang máy, xuống bãi đổ xe tầng dưới cùng, rất nhanh đã tìm thấy chiếc xe đỏ bắt mắt của Dư Khởi. Vệ sĩ đang đứng bên ngoài, vẻ mặt rối rắm không biết làm sao. Nhìn thấy Thẩm Mi, hắn mừng rỡ nhảy dựng lên. "Thẩm tiểu thư, cô mau đến xem tiểu thư."

Thẩm Mi nhìn hắn gật đầu. "Có thể phiền cậu tránh đi một chút không?"

Vệ sĩ thức thời đi đến một góc xa, vừa hút thuốc vừa quan sát xung quanh.

Nhìn thấy Thẩm Mi, Dư Khởi như người chết đuối vớ được bè gỗ, ôm nàng, khóc đến thương tâm.

Thẩm Mi không nói gì, chỉ nhẹ vỗ lưng Dư Khởi. Nàng không biết sau khi mình đi, Dư Khỏi và Triệu Thanh Thanh đã xảy ra chuyện gì lại làm người luôn lạc quan như Dư Khởi đau lòng đến vậy.

Chỉ là cảm xúc thường lây lan, Thẩm Mi nghe tiếng khóc bi thương như vậy, nội tâm không khỏi chua xót, hốc mắt cũng ửng hồng. Nàng thật hâm mộ Dư Khởi, cô ấy muốn khóc liền có thể khóc, còn chính mình, tựa hồ đã quên khóc là cảm giác thế nào.

Nội tâm chỉ còn một khoảng trống mênh mông.

Lý Ngạo Quân, thật sự không tín nhiệm mình sao?

------------------------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: biến thái hỏi một câu, chương sau muốn ngược Thanh Thanh hay vẫn là Lý tổng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro