Chương 59: Căng thẳng bủa vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai có thể liên lạc với Liễu Hạo Tường. Từ khi nhận được tin tức, tất cả tạp chí lớn nhỏ đều chen chúc đến bệnh viện đưa tin, nhưng ngoài ý muốn, Liễu Hạo Tường sớm đã mất tung mất tích, ngay cả vợ con cũng chẳng biết đi đâu.

Mãi đến hết buổi sáng, thị trường chứng khoáng chấm dứt, cổ phiếu Gia Lai vẫn tiếp tục rớt giá. Đã vậy, trên sàn giao dịch, các công ty cùng Gia Lai hợp tác cũng bị ảnh hưởng, ít nhiều sụt giảm uy tín.

Lôi Chấn Đình tựa vào ghế sa lon thoải mái dễ chịu, hai chân bắt chéo, nhàn nhã tự tại. Nhìn thời gian vừa đúng, hắn lấy điện thoại, gọi vào một dãy số.

"Đã mua được bao nhiêu rồi?" Lôi Chấn Đình híp mắt, đầu ngón tay run tàn thuốc.

Bên kia yên tĩnh hồi lâu mới dùng thanh âm run rẩy nói. "Lôi, Lôi đổng, chỉ mua được 5%."

"5%?" Đồng tử Lôi Chấn Đình ngưng tụ, dập tàn thuốc vào trong gạt tàn, hắn ngồi thẳng người, thần sắc không vui hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta vốn tính toán đợi đến thời điểm giá thấp nhất mua vào, ai ngờ... có người sớm hơn chúng ta một bước, đã ra tay trước rồi." Người nọ khúm núm nói, cực kỳ sợ hãi Lôi Chấn Đình.

"Còn cổ phiếu trên tay các cổ đông khác thì sao?" Lôi Chấn Đình cắn răng, ánh mắt tóe lửa nói.

Thanh âm bên kia lại càng run rẫy. "Lôi đổng, các cổ đông khác của Gia Lai đều từ chối gặp mặt."

"Phế vật!" Lôi Chấn Đình phẫn nộ, ném gạt tàn thuốc trước mặt xuống đất. "Nói, hiện giờ tôi đang nắm bao nhiêu phần trăm cổ phần Gia Lai!"

"14%! Ngài... đã là đại cổ đông rồi."

"Con mẹ nó đại cổ đông." Lôi Chấn Đình đứng lên, đi qua đi lại, hắn hỏi. "Lý Ngạo Quân đâu? Cô ta có bao nhiêu phần trăm?"

"Cô ấy có 10%." Biết rõ Lôi Chấn Đình sẽ hỏi cái gì, bên kia lập tức tiếp lời. "Liễu Ngạn Hi trong tay có 15%, mẹ hắn giữ 5%, còn lại chính là Liễu Hạo Tường, ước chừng ống ấy có 13% cổ phần."

"Liên lạc với Liễu Ngạn Hi, tôi muốn nói chuyện với hắn." Lôi Chấn Đình dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Ngạo Quân xem TV, thần sắc hết sức nặng nề. Nàng vừa nhận được điện thoại, thị trường chứng khoáng Gia Lai có biến, tuy rằng sớm đã làm chuẩn bị, nhưng tình thế trước mắt, đối với nàng vẫn rất bất lợi.

"Có tin tức của người Liễu gia chưa?" Lý Ngạo Quân gọi điện hỏi Triệu Thanh Thanh.

"Vẫn chưa! Liễu Hạo Tường một chút tin tức cũng không có, Liễu Ngạn Hi và Kim Vĩ, lại càng không." Triệu Thanh Thanh dứt lời, rất là bất mãn. "Thời điểm này bọn người Liễu gia đúng là đồng lòng, cùng nhau trốn đi!"

Lý Ngạo Quân không nói, cúp máy. Trong lòng càng lúc càng lạnh. Con riêng? Liễu Hạo Tường đột nhiên biến mất, Liễu Ngạn Hi bảo trì im lặng, xem ra là muốn dùng thái độ lãng tránh phủ nhận tin đồn. Từ trước đến giờ, Liễu Hạo Tường đều không muốn nhận người con như nàng.

"Ngạo Quân, ăn cơm đi con." Lý mẹ đi ra, gặp Lý Ngạo Quân sắc mặt khó coi, thở dài một tiếng, đi tới, khẽ vuốt tóc nàng. "Đừng suy nghĩ nhiều, tin tưởng mẹ, tất cả sẽ tốt thôi."

"Con biết." Lý Ngạo Quân mỉm cười, không muốn để mẹ lo lắng. Từ khi chuyện này bị công khai, người khổ nhất vẫn là mẹ, năm đó bà danh chính ngôn thuận gã cho Liễu Hạo Tường, lại bị phản bội, một mình rời khỏi Liễu gia, bây giờ con gái bị nói thành con riêng, có thể không ủy khuất sao?

Cả nhà ngồi trước bàn cơm. Phòng ngừa Lôi Chấn Đình lại cướp người, mấy ngày nay Lý Tư Tĩnh đều theo bên người Lý Ngạo Quân.

"Mummy, ăn cái này, ăn cái này đi." Lý Tư Tĩnh chỉ vào đùi gà nói, đôi mắt mở to, ngây ngô chờ mong nhìn Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân nhìn bé mỉm cười, gắp đùi gà lên cắn một cái, cười nói. "Ừ, rất ngon."

"Mummy thấy ngon thì ăn nhiều nữa đi." Lý Tư Tĩnh cũng bắt đầu vui vẻ, từng ngụm từng ngụm ăn cơm.

Một giờ chiều, điện thoại đột ngột vang lên, Lý Ngạo Quân đang rửa chén, Lý mẹ nghe điện thoại.

"Ngạo Quân, mau đến xem!" Thanh âm hưng phấn của Lý mẹ truyền đến từ phòng khách.

Lý Ngạo Quân nhíu mày, mở nước rửa tay, đi vào phòng khách. Lý mẫu đang mở TV.

"Chuyện gì vậy mẹ? Điện thoại của ai?" Lý Ngạo Quân khó hiểu hỏi, đưa điều khiển cho Lý mẹ.

"Thanh Thanh gọi, ba con xuất hiện rồi!" Lý mẹ nói xong, nước mắt không kiềm được lặng lẽ tuôn ra.

Lý Ngạo Quân thấy mẹ mình cổ quái, cũng theo sát nhìn về phía TV. Tin nóng giữa trưa? Lý mẹ lùi thời gian lại mười lăm phút trước, trên màn hình, chính là Liễu Hạo Tường đang ngồi xe lăng, chỉ còn xương cốt.

"Liểu đổng, theo tin tức gần đây, vị nữ quản họ Lý kia là con gái ngài có phải không?" Có phóng viên hỏi.

Liễu Hạo Tường liếc người nọ, ánh mắt đục ngầu dần có tiêu cự. "Đúng, đó là con gái tôi." Nhưng Liễu Hạo Tường tựa hồ rất mệt, nói chuyện phải dùng rất nhiều sức, ông cố gắng hít một hơi, lớn tiếng nói. "Nhưng con bé không phải con riêng! Đó là con của tôi và vợ trước!"

Bên này nhìn TV, Lý mẹ đã che miệng khóc lên.

Lý Ngạo Quân cũng nhịn không được đỏ vành mắt. Nàng nhẹ nhàng ôm Lý mẹ. Lý mẹ cũng không kìm được ở trong lòng nàng khóc nức nỡ. Cho chính mình, càng là cho con gái.

Tin tức vừa ra, phiên giao dịch buổi chiều, cổ phiếu Gia Lai tăng giá.

Lý Ngạo Quân lấy điện thoại, gọi cho Liễu Hạo Tường, ngoài ý muốn, vẫn là tình trạng tắt máy.

Vừa để điện thoại xuống, Liễu Ngạn Hi vậy mà gọi đến. Lý Ngạo Quân nhíu mày, tên Liễu Ngạn Hi này, thật đúng là biết chọn thời gian gọi điện.

"A lô." Lý Ngạo Quân bắt máy.

"Lý Ngạo Quân, cô thật hèn hạ, dùng phương thức này bắt cha ra mặt nhận cô." Giọng Liễu Ngạn Hi tràn ngập châm chọc cùng bất mãn.

Lý Ngạo Quân cười lạnh. "Liểu đổng, nếu tôi muốn làm vậy, cũng không ở Gia Lai không danh không phận, làm công nhiều năm như vậy!"

Liễu Ngạn Hi cắn răng, hiển nhiên không tin. "Ai biết cô nghĩ thế nào. Lý Ngạo Quân tôi tôn trọng cô mới gọi cô một tiếng chị, nhưng xem hành vi lần này, tôi thật sự không thể chấp nhận!" Hắn bĩu môi, xem thường nói. "Khó trách cô lại cùng họ Thẩm kia gây rối, thì ra là dùng đến chiêu này."

Lý Ngạo Quân mặc kệ hắn, trực tiếp hỏi. "Liễu... ba ở đâu, tôi muốn tìm ông ấy."


"Ba không muốn gặp cô!" Liễu Ngạn Hi ba~ một tiếng, trực tiếp cúp máy.

Lý Ngạo Quân nhíu mày. "Mẹ, con có việc ra ngoài một chuyến, nhờ mẹ trông Tĩnh Tĩnh." Dứt lời Lý Ngạo Quân cầm áo khoát, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Xe chạy đến bãi đỗ xe bệnh viện, Lý Ngạo Quân xuống xe, chạy nhanh đến phòng bệnh Liễu hạo Tường lúc trước. Giường bệnh trống không, căn bản không còn thân ảnh Liễu hạo Tường. Lý Ngạo Quân tìm bác sĩ, vừa hỏi liền biết, từ khi lộ ra tin tức, Liễu Ngạn Hi và Kim Vĩ đã gấp rút làm thủ tục chuyển viện cho Liễu Hạo Tường, giờ đang ở bệnh viện khác.

"Bác sĩ Ngô, ông biết người bệnh chuyển đến bệnh viện nào không?" Lý Ngạo Quân truy vấn, giờ khắc này nàng rất muốn nhìn thấy cha.

Bác sĩ áy náy lắc đầu. "Thật có lỗi, Lý tiểu thư."

Liễu Ngạn Hi và Kim Vĩ cũng bắt đầu từ chối tiếp điện thoại Lý Ngạo Quân. Lý Ngạo Quân đối với hành động của bọn họ rất phẫn nộ, nhưng thời gian cấp bách, đối mặt với đối thủ như Lôi Chấn Đình, nàng không còn nhiều sức lực quan tâm chuyện khác.

Ngày hôm sau, tại toà án.

Song phương ra tòa, bị cáo Lý Ngạo Quân, nguyên cáo Lôi Chấn Đình, hai bên trình diện.

"Bị cáo, cô có chứng cứ gì chứng minh nguyên cáo mưu hại Trần Hiểu Tĩnh?" Quan tòa thần sắc nghiêm túc đặt câu hỏi.

Luật sư bên Lý Ngạo Quân đứng dậy."Quan tòa, xin cho phép gọi mẹ Trần Hiểu Tĩnh, Thư Phân phu nhân."

Nghe được tên Thư Phân, Lôi Chấn Đình ngẩn người, lập tức, hướng Lý Ngạo Quân lộ ra nụ cười trào phúng.

Thư Phân rất nhanh được dẫn lên, bà cúi thấp đầu, không dám nhìn bất kỳ ai ở đây.

"Thư Phân phu nhân, con gái bà Trần Hiểu Tĩnh chết như thế nào?" Quan tòa hỏi.

Thư Phân ngẩng đầu, sợ hãi liếc Lôi Chấn Đình, lại cúi đầu nhỏ giọng nói. "Hiểu Tĩnh thật...thật sự là bị xe đụng chết."

"Nếu bị xe đụng, vậy có quan hệ gì với Lôi Chấn Đình tiên sinh?" Quan tòa lại hỏi.

Thư Phân nhìn Tô Thụy đang ngồi nghe bên dưới, cắn cắn môi, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía quan tòa. "Là Lôi Chấn Đình lái xe đụng chết con tôi! Sau đó hắn cho chồng tôi một khoản tiền bồi thường."

"Thư Phân phu nhân, bà có chứng cứ gì chứng minh là Lôi tiên sinh lái xe đụng người?" Luật sư bên phía Lôi Chấn Đình truy vấn. "Nói miệng không bằng chứng, thân chủ tôi có quyền kiện bà tội phỉ bán!"

"Tôi không có!' Thư Phân hoảng sợ, gấp đến độ sắp khóc. "Các người có thể đi tra, sau khi con tôi chết không lâu, trong tài khoảng chồng tôi có một số tiền rất lớn."

"Không cần tra, quả thực tôi có gửi cho cha vợ một khoản tiền." Lôi Chấn Đình mở miệng, thất vọng lại khổ sở nhìn về phía Thư Phân. "Mẹ à, là con thấy Hiểu Tĩnh mất sớm, thương hại mọi người nên mới gửi số tiền ấy. Không ngờ lại làm mẹ hiểu lầm."

"Thưa quan tòa, thân chủ của tôi xem Thư Phân phu nhân như người nhà, vợ mới cưới chết thảm, ông ấy muốn chiếu cố người nhà vợ nên mới gửi số tiền này, cho nên có thể bỏ qua." Luật sư Lôi Chấn Đình thuận thế nói.


"Thư Phân phu nhân, bà còn có gì muốn nói?" Quan toà nhíu mày nhìn Thư Phân.

Thư Phân sợ đến loạn, vội nói. "Chính tai tôi nghe được, chồng và ba chồng nói, là người này đâm chết con tôi. Hiểu Tĩnh không muốn cùng hắn, hắn sẽ giết người..." Nói xong Thư Phân ôm mặt khóc lớn lên.

Lời này bà đã nhịn cực kỳ lâu, con gái chết, bà chỉ biết giấu đau thương. Hết lần này tới lần khác, trong mắt người chồng cùng cha chồng chỉ có tiền, không bao giờ để mắt đến.

Bà nức nỡ òa khóc, cả phiên tòa xôn xao. Mọi người nhao nhao nhìn về phía Lôi Chấn Đình, khó có thể tin có người ngoan độc như vậy.

"Quan tòa, tôi vẫn là câu nói kia, nhân chứng chỉ nói miệng không bằng chứng. Mặt khác, bên tôi hy vọng mời Trần Bình tiên sinh ra tòa làm chứng." Luật sư bên Lôi Chấn Đình lại nói.

Rất nhanh, Trần Bình được dẫn lên. Thư Phân vừa thấy hắn, đã bị dọa toàn thân run rẫy.

"Quan tòa, tôi là cha Trần Hiểu Tĩnh, là chồng của Thư Phân phu nhân đây." Trần Bình thở dài, đưa ra một xấp tài liệu. "Tôi có một phần giấy khám sức khỏe, có thể chứng minh từ sau khi con gái chết, vợ tôi chịu chịu không được kích thích, mắc phải bệnh tâm thần. Hơn nữa, con gái tôi Trần Hiểu Tĩnh là chết vì nạn giao thông, con rễ tôi là người tốt, sau khi con gái chết đều nhờ nó một tay chiếu cố cả nhà chúng tôi."

Trần Bình nói đâu ra đấy, đem lời Thư Phân vừa nói bác bỏ không còn một mảnh.

Thư Phân khó tin nhìn chồng mình. "Tôi không bị bệnh tâm thần! Tôi không có!" Bà kích động kêu to, thần sắc hốt hoảng.

"Thưa quan tòa, chứng cứ Trần Bình tiên sinh cung cấp cần thời gian chứng minh. Hiện tại Thư Phân phu nhân tâm tình kích động, tôi đề nghị dời lại thời gian xử án." Luật sư bên Lý Ngạo Quân kịp thời nói.

Nguyên cáo Lôi Chấn Đình, chủ tịch tập đoàn Lôi thị. Bị cáo Lý Ngạo Quân, tổng giám đốc thị trường Gia Lai. Trước mắt hai công ty đang cùng hợp tác hạng mục mới, hiện giờ hai người lại kiện nhau lên tòa, không biết hạng mục mới có bị ảnh hưởng không.

Một cuộc chiến đoạt con, càng đấu càng quyết liệt, trên tòa vợ chồng Trần gia trở mặt, trong khoảng thời gian ngắn, quyền nuôi dưỡng khó phân.

Tất cả các tờ báo thay nhau đưa tin, trăm ngàn cách lý giải.

Cùng thời điểm, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào ngày hôm sau. Buổi sáng, cuộc họp cổ đông của Gia Lai và Lôi thị quyết định tổng giám đốc cho hạng mục mới. Buổi chiều, Lôi Chấn Đình và Lý Ngạo Quân tranh quyền nuôi con tại phiên tòa cuối.

-------------------------------------


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không ai hiếu kỳ Mi Mi đi đâu sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro