Chương 60: Chuyện gì cũng không quan trọng bằng Mi Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Chuyện gì cũng không quan trọng bằng Mi Mi

Sáng sớm, Lý Ngạo Quân chuẩn bị tốt, lái xe rời nhà đến công ty. Nàng cố ý đi ngang phòng Thẩm Mi, cửa vẫn đóng chặt. Lý Ngạo Quân cau mày, sao còn chưa tới?

Không nghĩ nhiều, Lý Ngạo Quân trở về văn phòng, mãi đến thời gian họp nàng mới đi ra.

"Lý tổng, ban quản trị đã đến." Ngô Văn đợi trước cửa, đem tất cả tài liệu đã chuẩn bị tốt đưa cho nàng.

Lý Ngạo Quân nhận lấy, lật xem, lại giương mắt nhìn văn phòng Thẩm Mi, vẫn đóng cửa, đã đi? Lý Ngạo Quân nghĩ vậy, gấp lại tài liệu trong tay, đi về hướng phòng họp.

"Lý tổng!" Toàn thể nhân viên Gia Lai đứng lên, nhìn nàng tươi cười. Duy chỉ có Liễu Ngạn Hi, mặt không thay đổi ngồi đó, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lý Ngạo Quân nhàn nhạt quét qua hắn, hướng thành viên hội đồng quản trị cười cười, đến chỗ mình ngồi xuống. Ngoài ý muốn, vị trí đối diện trống không. Thẩm Mi đâu? Lý Ngạo Quân nhíu mày, vẫy tay gọi Ngô Văn. "Đi nhắc Thẩm tổng một chút."


Ngô Văn gật đầu, bước nhanh ra ngoài, lát sau nàng trở về. "Lý tổng, ngài ra ngoài một chút."

Tình huống thế nào?

Lý Ngạo Quân nhăn mày, hướng mọi người cười áy náy, đứng dậy ra ngoài. "Làm sao vậy?" Nàng hỏi Ngô Văn.

"Lý tổng, hôm nay Thẩm tổng không đi làm." Ngô Văn khó xử nói. "Văn phòng chị ấy không có ai, em hỏi Lâm Chi và Triệu Tú Tú, bọn họ nói từ sáng đến giờ mọi người đều không thấy Thẩm tổng."

"Không đi làm?' Lý Ngạo Quân vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ nàng muốn từ bỏ vị trí tổng giám đốc? Không có khả năng, chuyện này không phù hợp tính cách Thẩm Mi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hay là trên đường xảy ra tai nạn gì rồi? Lý Ngạo Quân càng nghĩ càng loạn, nàng dặn dò Ngô Văn để ban quản trị chờ một chút, đi thẳng đến lối thoát hiểm bên cạnh, gọi cho Thẩm Mi.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời đã khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Giọng nữ máy móc truyền đến.

Đồng tử Lý Ngạo Quân phóng đại, trong nội tâm cảm giác xấu càng đậm. Mở điện thoại, nàng lại gọi cho Thẩm Đình.

Chuông đỗ rất lâu mới có người bắt máy.

"Đình Đình, chị em đâu?" Lý Ngạo Quân hỏi, giọng nói không kìm được sốt ruột.

Bên kia Thẩm Đình rõ ràng dừng một chút. "Là Ngạo Quân tỷ sao?"

"Đúng, là chị, Đình Đình chị hai em đang ở nhà phải không?" Lý Ngạo Quân truy vấn.

"Chị hai? Không phải chị hai đi với chị sao?" Thẩm Đình khó hiểu hỏi lại.

Lý Ngạo Quân chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng nổ tung. "Đi cùng, đi cùng chị? Em ấy nói như vậy sao?"

"Đúng vậy, tối qua chị ấy nói sẽ ở lại nhà chị không về, chuyện gì vậy? Chị ấy bây giờ không ở cạnh chị sao?" Thẩm Đình hỏi. Tối qua chị hai gửi tin nhắn nói với nàng phải ở lại nhà Lý Ngạo Quân. Nàng chỉ cho là hai người hòa hảo rồi, tuy là không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hai người có thể cùng nhau là tốt rồi, đối với nàng mà nói, hạnh phúc của chị hai là quan trọng nhất. "Ngạo Quân tỷ? Có phải hai người lại giận dỗi rồi không?"

Bên này Lý Ngạo Quân hoàn toàn mất âm thanh.

Tối hôm qua? Ở cùng nàng?

Căn bản không có!

"Tối qua chính miệng chị em nói với em?" Lý Ngạo Quân kịp phản ứng vội hỏi.

"Chị ấy chỉ gửi tin nhắn, em gọi lại thì điện thoại đã tắt." Thẩm Đình trả lời, lúc này nàng cũng phát giác có gì không đúng. "Ngạo Quân tỷ, rốt cuộc là sao vậy? Chị hai em... không ở cùng chị sao?"

Lý Ngạo Quân nặng nề hít một hơi, thanh âm run nhè nhẹ. "Đình Đình, chị và chị hai em, đã rất lâu không liên lac rồi."

Thẩm Mi mất tích, không ai biết nàng đi đâu. Manh mối cuối cùng tìm được, là tin nhắn cho Thẩm Đình lúc 6h10 tối hôm qua.

Lúc ấy Thẩm Đình chỉ cho là chị mình và Lý Ngạo Quân hòa hảo rồi, còn cố ý nói dối tránh cho Thẩm cha Thẩm mẹ suy nghĩ nhiều, mãi đến khi Lý Ngạo Quân gọi đến.

Gọi điện cho Triệu Thanh Thanh nói rõ một phen, Lý Ngạo Quân vội vàng trở lại phòng họp, ban quản trị đã không còn kiên nhẫn.

Lý Ngạo Quân đứng ở cửa ra vào, nàng quét mắt qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi trên người Lôi Chấn Đình. Thẩm Mi đến giờ còn chưa xuất hiện, với tư cách lãnh đạo Lôi thị, Lôi Chấn Đình có phải quá bình tĩnh rồi không.

"Lôi đổng, Thẩm tổng xin ngài vắng họp sao?" Lý Ngạo Quân hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

Lôi Chấn Đình lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, hắn bỗng dưng đứng lên, trên mặt biểu hiện vô cùng kinh ngạc. "Thẩm Mi? Không có, cô ấy sao vậy? Vẫn chưa tới à?"

Lý Ngạo Quân híp mắt, đối với biểu hiện của Lôi Chấn Đình nàng rất hoài nghi, nàng đến gần nói. "Thẩm tổng vẫn chưa đến."

"Cô ấy đến muộn? Thẩm Mi cũng không phải người không tuân thủ giờ giấc." Lôi Chấn Đình nhíu mày, hướng người ban quản trị xin lỗi nói. "Thật ngại quá, các vị, xin chờ một chút." Dứt lời, Lôi Chấn Đình ra khỏi phòng họp. Lúc ngang Lý Ngạo Quân, trong mắt hắn ý vị thâm trường.

Lý Ngạo Quân lạnh lùng nhìn hắn, hướng mọi người cười áy náy, cũng bước nhanh theo sau.

"Lôi đổng." Nàng gọi Lôi Chấn Đình lại.

Lôi Chấn Đình không nói, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm lửa, bước chân thong thả đi đến bậc cầu thang trong lối thoát hiểm.


Lý Ngạo Quân cũng bước nhanh tới. "Lôi đổng! Thẩm Mi rốt cuộc ở đâu?"

Lôi Chấn Đình phà một hơi khói, nhún nhún vai. "Cô hỏi tôi, tôi làm sao biết?" Hắn thở ra càng nhiều khói, nhìn Lý Ngạo Quân bất động, khóe môi cong lên. "Lý tổng, tôi rất muốn biết, cô làm sao khuyên được bà mẹ vợ nhát gan sợ phiền phức của tôi đứng về phía các người."

"Chỉ cần còn một chút lương tâm sẽ không nối giáo cho giặc!" Lý Ngạo Quân lạnh lùng nói, trong lòng lại càng khẳng định, Thẩm Mi mất tích nhất định có liên quan đến Lôi Chấn Đình.

"Ha ha." Lôi Chấn Đình cười, hắn rít một hơi thuốc, khiêu mi nhìn Lý Ngạo Quân, giống như cười mà như không phải cười.

"Ông muốn gì!" Lý Ngạo Quân hỏi, giờ khắc này nàng hoàn toàn vô lực bị động.

Lôi Chấn Đình vẫn giữ nụ cười như cũ, tay run bụi thuốc, không quan tâm nói. "Người yêu và con gái, Lý tổng chọn một."

Lý Ngạo Quân vung tay, hung hăng nện một đấm vào mặt Lôi Chấn Đình.

Lôi Chấn Đình vuốt vuốt khóe miệng đau nhức, liếc nàng. "Không ngờ một người phụ nữ như Lý tổng, khí lực cũng không nhỏ."

"Ha." Lý Ngạo Quân cười lạnh, người đã vọt tới trước mặt Lôi Chấn Đình, tay hung hăn nắm cổ áo hắn. "Nói, Thẩm Mi ở đâu?"

Lôi Chấn Đình nhìn nàng trào phúng, tựa như đang nghe một chuyện cười. "Giết tôi đi, giết tôi cô cũng đừng mong gặp lại Thẩm Mi!"


Lý Ngạo Quân sợ.

Thả lỏng cổ áo Lôi Chấn Đình, nàng gục đầu xuống, không cam lòng nói. "Lôi Chấn Đình, ông không phải người!"

"Không phải người sao có thể làm Hiểu Tĩnh mang thai, sao có thể sinh ra Tĩnh Tĩnh đáng yêu như thế." Lôi Chấn Đình cười lạnh, hắn tự tay nâng cằm Lý Ngạo Quân, ánh mắt âm lãnh. "Lý Ngạo Quân ơi Lý Ngạo Quân, cô không không phải rất có năng lực sao? Bây giờ quyết định đi, chọn ai?"

Lý Ngạo Quân nắm chặt tay hắn, đôi mắt hung hăn trừng tên vô sỉ trước mặt.

"Hận tôi sao?" Lôi Chấn Đình nhíu mày, cầm điếu thuốc trên tay, bỗng dưng vùi vào tay phải nàng.

"A!" Lý Ngạo Quân đau đến kêu ra. Tay hất lên, tàn thuốc rơi xuống mặt đất.

"Ba~" Lôi Chấn Đình đưa tay, không chút khách khí tát vào mặt nàng. Hắn bước một bước về phía trước, dùng sức lôi Lý Ngạo Quân đến trước mặt, cắn răng, căm giận nói. "Lý Ngạo Quân, cô tưởng cô là ai? Đánh tôi, đấu với tôi? Muốn chết!"

Đầu hung hăng bị đập vào cửa, Lý Ngạo Quân choáng váng một hồi, nhưng nàng cũng không dám buông tay. So với thân thể này đau nhức, nàng càng sợ Lôi Chấn Đình làm hại Thẩm Mi.

"Đi đi, Lý tổng vĩ đại, đi tiếp nhận vị trí kia đi." Lôi Chấn Đình kề sát tai nàng nói, buồn cười nhìn vết sưng đỏ trên đầu nàng, ngửa đầu cười ha hả mà đi.


Lý Ngạo Quân cắn môi, trong miệng đều là mùi tanh của máu.

Ngô Văn vừa nhận được điện thoại Lý Ngạo Quân, quả thực hoảng sợ, nàng cầm lấy bông băng từ tủ y tế chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn thấy Lý Ngạo Quân, nàng cả buổi vẫn chưa hồi phục tinh thần.

"Lý tổng, đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi, vội vàng lấy ít đá giúp Lý Ngạo Quân thoa mặt.

Lý Ngạo Quân lạnh nhạt lấy khối đá trong tay nàng, phân phó. "Nói với Liễu Ngạn Hi, tôi có việc phải xử lý, hắn tự lo vụ này, hoặc là dời ngày họp, hoặc là để cho người khác làm!"


"Cái gì? Lý tổng... "

"Làm theo lời tôi!" Ánh mắt Lý Ngạo Quân lạnh như băng đảo qua nàng.

Ngô văn vội vàng im miệng, không dám chỉ trích, lo lắng nhìn Lý Ngạo Quân. "Lý tổng, một mình chị... không sao chứ."

"Không có việc gì." Lý Ngạo Quân nói, vẫy vẫy tay, để cho Ngô Văn tranh thủ thời gian đi làm việc.

Phòng vệ sinh chỉ còn chính mình, Lý Ngạo Quân nhìn vào gương, tay cầm khối băng ấn vào phần mặt sưng đỏ. Lạnh lùng nhìn mình trong gương, Lý Ngạo Quân vứt khối đá.

Chỉnh lại đầu tóc rồi bời, Lý Ngạo Quân giật nhẹ khóe miệng, quay người ra cửa, vào thang máy xuống lầu.

Lấy xe, Lý Ngạo Quân chạy thẳng về nhà. Triệu Thanh Thanh đã sớm chờ ở đó. "Cô bị gì vậy?" Thấy trên mặt Lý Ngạo Quân có vết thương, Triệu Thanh Thanh có chút khiếp sợ, đến lúc kịp phản ứng nàng tức giận hỏi. "Lôi Chấn Đình làm!"

Lý Ngạo Quân nhíu mày, không trả lời ngược lại hỏi. "Có tin của Thẩm Mi chưa?"

Triệu Thanh Thanh nghe vậy, lập tức đanh mặt. "Lại vì cô ta mà bị đánh? Lý Ngạo Quân, tôi thật sự phục cô rồi, vì một người con gái, đáng giá sao?"

Lý Ngạo Quân cười, nàng hỏi lại. "Nếu đổi lại là Dư Khởi thì sao?"

Triệu Thanh Thanh cắn răng. "Cái đó không giống!" Nhìn vết thương trên mặt Lý Ngạo Quân, trong nội tâm càng tức giận. "Nói không chừng đây là kế hoạch của Thẩm Mi và Lôi Chấn Đình!"

"Tôi nói rồi! Mi Mi không phải loại người này!" Lý Ngạo Quân gầm nhẹ, nàng phẫn nộ trừng Triệu Thanh Thanh. "Cô không giúp thì thôi!"

"Tôi có nói không giúp sao?!" Khó chịu và tức giận làm mặt nàng sưng đỏ, Triệu Thanh Thanh hít sâu một hơi trấn định. "Xử lý vết thương trước đi, về phần Thẩm Mi, tôi đã cho người đi tìm."

"Cảm ơn." Lý Ngạo Quân nói nhỏ, vô lực tựa vào cửa. Nàng đưa mắt nhìn quanh, không thấy Lý mẹ và Lý Tư Tĩnh hỏi. "Mẹ và Tĩnh Tĩnh đâu?"

"Ở cục cảnh sát, tôi sợ Lôi Chấn Đình làm bậy, có ba ở đó vẫn yên tâm hơn." Triệu Thanh Thanh nói rõ, lấy hòm thuốc ra giúp Lý Ngạo Quân xử lý miệng vết thương. Trên đầu đã rách da, bị đánh cũng không nhẹ.

"Lôi Chấn Đình bắt Thẩm Mi uy hiếp cô? Hắn thật hiểu cô luôn để Thẩm Mi trong lòng." Triệu Thanh Thanh cười lạnh, dán bông băng kỹ càng.

Mặt Lý Ngạo Quân âm trầm. "Đều tại tôi. Nếu không vội vàng muốn ở cùng em ấy, cũng sẽ không đẩy em ấy vào hiểm cảnh như bây giờ."

"Cô lại ôm trách nhiệm vào mình!" Triệu Thanh Thanh phiền muộn nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng. "Nghĩ thông chưa? Nếu trước phiên tòa chiều nay không tìm được Thẩm Mi, thì Tĩnh Tĩnh..."

Lý Ngạo Quân ôm đầu, bất lực co rút thân mình. "Tôi không biết."

Triệu Thanh Thanh đứng một bên, cắn môi hỏi. "Cô sẽ vì an toàn của Thẩm Mi... buông tha quyền nuôi dưỡng Tĩnh Tĩnh sao?"

Lý Ngạo Quân ngẩng đầu, tự giễu hỏi lại nàng. "Vậy cô nói, tôi phải làm sao đây? Mặc kệ Mi Mi?" Nắm chặt nắm đấm, Lý Ngạo Quân thống khổ nhắm nghiền hai mắt. "Thanh Thanh, tôi làm không được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro