Chương 64: Chỗ nào? Chỗ này~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay dọc theo vạt áo luồn vào xoa eo nhỏ. Hai tay Thẩm Mi vờn quanh cổ Lý Ngạo Quân, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cảm nhận rõ ràng khí tức nóng rực từ đối phương. Lý Ngạo Quân thăm dò sờ nhẹ, ôm nhu vuốt phẳng, trằn trọc lưu luyến, nhu hòa mút vào, nàng kiên nhẫn đợi Thẩm Mi phản ứng, dần dần xâm nhập.

Thẩm Mi ngượng ngùng, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, ngây ngô đáp lại nàng.

Điện thoại không hợp thời vang lên, Thẩm Mi đang nhiệt tình đáp lại nụ hôn, giống như bị người bắt gặp, cả mặt nóng rát. Nàng khẽ đẩy Lý Ngạo Quân không mảy may động đậy, nói nhỏ. "Nghe điện thoại."

Lý Ngạo Quân chưa thỏa mãn dục vọng rời đi môi nàng, chống lấy đầu nàng, lầm bầm nói. "Giờ này còn gọi điện, nguyền rủa hắn một tháng không thân được vợ!"

Thẩm Mi bị bộ dáng trẻ con của nàng chọc cười, thoát ly ngực nàng cười nói. "Mau đi đi, không chừng có chuyện gấp."

Lý Ngạo Quân cúi đầu hôn môi nàng một cái giác, cười xấu xa nói. "Em ăn mì trước, chờ tôi ăn em."

"Lý Ngạo Quân!" Thẩm Mi thấp giọng hô, vùi đầu chăm chú ăn, cái này người, vẫn chán ghét như vậy.

Lý Ngạo Quân cười khẽ, cầm điện thoại bắt máy, là Triệu Thanh Thanh.

"Tôi nói Triệu đại cảnh quan, ngài già cả rồi hay sao lại chọn giờ này gọi điện!" Lý Ngạo Quân cau mày ai oán nói, mắt vẫn nhìn Thẩm Mi.


Triệu Thanh Thanh nghe xong, ở đầu bên kia cười lạnh. "Được, tôi cúp."

"Này, tôi nói chơi đấy!" Lý Ngạo Quân chặn lại, biết rõ Triệu Thanh Thanh gọi đến là vì chuyện Lôi Chấn Đình hoặc Lôi Chấn Dã. "Tình hình bên kia thế nào?"

Triệu Thanh Thanh cũng không có tâm tư cùng nàng vui đùa, nói thẳng. "Lôi Chấn Dã vừa mới tỉnh, nhưng mà tình trạng không tốt lắm, biết mình bại liệt nũa người... có chút kích động, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho hắn, loại tình huống này cảnh sát chúng tôi không có biện pháp tiến hành tra hỏi.

Còn Lôi Chấn Đình... việc sát hại Hiểu Tĩnh không có chứng cớ xác thực, không cách nào kết án, bất quá việc bắt cóc Thẩm Mi chứng cớ vô cùng rõ ràng, theo khung hình phạt, tuyên án mười năm tù có thời hạn."

"Mười năm? Như vậy với hắn còn quá nhẹ!" Lý Ngạo Quân nhíu mày, không khỏi nhớ tới Nghiêm An, vài năm lao ngục căn bản không giải quyết được vấn đề! Hơn nữa người cặn bã như Lôi Chấn Đình, càng không thể dễ dàng buông tha!

"Tên Lôi Chấn Đình này thật khó đối phó." Triệu Thanh Thanh mím môi, nghiêm nghị nói. "Gần đây cô và Thẩm Mi chú ý một chút, tôi lo lắng hắn sẽ nghĩ cách trả thù hai người."

"Được, tôi biết rồi." Lý Ngạo Quân trầm giọng nói.

Chờ Lý Ngạo Quân tắt điện thoại, Thẩm Mi đã ăn được không ít.

"Quân chờ chút, em đi tắm trước." Thẩm Mi đứng dậy.

Lý Ngạo Quân khẽ vươn tay, giữ cổ tay nàng, ấm giọng nói. "Đợi nữa tiếng nữa hãy đi, vừa ăn cơm no, không tốt cho dạ dày."

Thẩm Mi gật đầu, khóe miệng nhịn không được giương cao, nàng rất thích được Lý Ngạo Quân chăm sóc.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?' Lý Ngạo Quân ngẩng đầu nhìn, phát hiện Thẩm Mi đang nhìn mình ăn, ánh mắt thâm tình làm người say mê. "Em nhìn tôi như vậy, là không muốn tôi tiếp tục ăn sao."


"A?"

"Ăn ngon không?" Lý Ngạo Quân cười, ngón tay mơn trớn đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đầu ngón tay như mang theo điện, Thẩm Mi chỉ thấy môi tê tê, nằm ngoài dự kiến Lý Ngạo Quân, nàng không né tránh, ngược lại hé miệng, ngậm lấy ngón tay nàng, đầu lưỡi khẽ uốn quanh.

Toàn thân Lý Ngạo Quân cứng đờ, nhìn vào mắt nàng, sóng trào mãnh liệt. "Mi Mi, em chơi với lửa." Nàng nói nhỏ, thanh âm nặng nề.

Thẩm Mi cong môi cười, nghịch ngợm hướng nàng nháy mắt. "Em có thể mặc áo ngủ của Quân không?"

"Đương nhiên, của tôi chính là của em." Lý Ngạo Quân thấy nàng đứng dậy vào phòng trong, mau mau húp nước mì, chạy theo hưng phấn nói. "Tôi giúp em chọn!"

Nhìn chiếc váy đen không che được bao nhiêu chỗ trên tay, Thẩm Mi do dự nhìn về phía Lý Ngạo Quân. "Cái kia, em có thể không mặc cái này không?"

"Đương nhiên." Lý Ngạo Quân cười, hai tay vòng quanh eo nàng, đầu cũng tựa trên vai nàng. "Tôi càng thích em không mặc gì."


"Không đứng đắn!" Thẩm Mi tức giận trừng mắt nhìn nàng, ôm áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Lý Ngạo Quân nhìn qua cửa, tuy rằng thời điểm này rất không nên, nhưng yết hầu vẫn khô khốc, thân thể khó chịu.

Đi tới cạnh cửa, nàng đưa tay gõ gõ.

"Ngạo Quân?" Thẩm Mi tựa hồ có chút bất ngờ hỏi.

"Ừ." Lý Ngạo Quân lúng túng vội ho một tiếng, hiếm khi áy náy, cả buổi nói không ra lời. "Cái kia, chính là..."

Bên trong Thẩm Mi nhịn cười không được, giơ tay kéo cửa, thò đầu ra hỏi. "Này, Quân rốt cuộc muốn gì?"

Hơi nước mịt mờ, tóc Thẩm Mi ướt sũng rũ xuống vai, xương quai xanh rõ ràng, hết sức gợi cảm. Lý Ngạo Quân nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt hỏi thăm. "Mi Mi, tôi nghĩ cùng em tắm, có được không?" Nói xong vẫn không quên nháy một đôi mắt mị hoặc.

Lý Ngạo Quân cảm giác, nếu mình còn nhịn được, vậy... chính là không phải người bình thường!

Môi cứ như vậy áp tới, bá đạo đoạt đi hô hấp của nàng, Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng phủ tay lên tấm lưng trần, một bước bước vào phòng tắm. Gió từ khe cửa chui vào, Thẩm Mi khẽ run, hai tay chưa phát giác đã trèo lên vai Lý Ngạo Quân, mặc dù cách tầng quần áo, nàng cũng có thể cảm giác được người Lý Ngạo Quân cực nóng, tựa như nàng.

Cảm giác được nàng khẽ run, Lý Ngạo Quân xuất một tay đóng cửa, dẫn nàng đi vào vòi sen. Nước ấm áp đổ xuống thân thể hai người, khí tức trộn lẫn vào nhau, gần trong gang tấc, cảm giác tê dại khác thường lập tức lan tràn tới, lại để tiếng lòng Thẩm Mi run động không thôi. Một cánh tay quấn quanh eo nàng, chăm chú vuốt phẳng, tất cả giác quan tràn đầy hạnh phúc, hé mở môi son, Thẩm Mi đáp lại, vì nàng trút đi quần áo ướt đẫm.

Rất nhanh hai người đã lõa thể dính sát vào nhau, Lý Ngạo Quân động dung, triền miên hôn sâu. Tay nắm giữ khỏa đầy đà trước ngực Thẩm Mi, nàng xoa nhẹ phần mềm mại kia, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng người yêu thở khẽ, so với bất luận cái gì trên thế gian đều êm tai, làm người say mê.

Trong ánh đèn mập mờ, khuôn mặt Thẩm Mi đỏ ửng, dòng nước theo động tác Lý Ngạo Quân như được hun nóng lên, nàng không khống chế được, hô hấp càng nhanh, bởi vì khẩn trương, hai tay dùng sức ôm chặt vai nàng.

"Có thể chứ?" Âm thanh như mê hoặc của Lý Ngạo Quân vang bên tai, nàng cắn vành tai Thẩm Mi, chân thon dài cọ lấy Thẩm Mi.

"Ưm..." Thẩm Mi thấp giọng nói, cắn môi dưới, gương mặt xinh đẹp hồng lợi hại.

Lý Ngạo Quân hôn trán của nàng, môi của nàng, cổ của nàng, xương quai xanh, bụng dưới... Một đường đi xuống, xúc cảm cực nóng, Thẩm Mi thở phập phồng, đóng chặt hai mắt, tùy ý dòng nước lướt qua thân thể.

Từ trên xuống dưới lại hôn về, Lý Ngạo Quân mút thật sâu đôi môi nàng, lưu luyến không thôi. Bàn tay mang ý xấu thăm dò vào địa phương mong muốn. "Ngoan, thả lỏng." Nàng nhẹ giọng dụ dỗ, đầu ngón tay chôn sâu vào trong.

Di vật xâm nhập, theo phản xạ Thẩm Mi muốn kẹp chặt hai chân, nhưng Lý Ngạo Quân làm sao cho nàng cơ hội này, chân đã sớm chen giữa hai chân nàng, đầu ngón tay càng đi sâu vào trong.

Nóng, ấm áp chặt chẽ vây quanh ngón tay, Lý Ngạo Quân cũng không thể khống chế, hô hấp dồn dập, hưng phấn không thôi.

Nóng, cảm giác tê dại lạ lẫm từ dưới bắt đầu lan tràn, Thẩm Mi chống lấy tường, gạch men sứ sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, đan xen cùng nhiệt nóng trên người, tra tấn giác quan nàng.

Tay ôm thân thể mềm mại của Thẩm Mi, Lý Ngạo Quân vươn tay khóa nước, lưu luyến nhìn tiểu yêu tinh mê người trong ngực, kích tình vừa qua, da thịt nàng còn lộ ra hồng phấn, tựa như có thể ấn ra nước, hết sức gợi cảm. Sợ nàng bị cảm, Lý Ngạo Quân rút khăn tắm, che lại thân thể trắng nõn của thiên hạ trong lòng.

Để nước tùy ý từ người lăn xuống, thân thể nàng trần trụi, ôm Thẩm Mi hướng trong phòng đi đến. Ôn nhu đặt người lên giường, Lý Ngạo Quân lấy một cái khăn tắm khác, nhẹ nhàng giúp nàng lau người ướt sũng.

Thẩm Mi nhướng mi mắt, liền bắt gặp dáng người xích lõa hoàn mỹ của Lý Ngạo Quân, vẫn là nhịn không được ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, phụ giúp tay nàng. "Lau người trước đi, đừng để bị lạnh."

Lý Ngạo Quân cười, cúi người hôn một cái lên mặt nàng, lại mở lớn hai chân ngồi lên đùi nàng. "Em giúp tôi lau." Nàng nói nhỏ, chóp mũi cọ vào nhau.

Thẩm Mi vừa hạ xuống một chút nhiệt lại bị nàng dấy lên, bắp đùi trần truồng còn có địa phương kia ma sát lên. Nàng cúi đầu, lại bối rối ngẩng đầu. "Quân, Quân tự mình lau đi!"

"Không được." Lý Ngạo Quân kiên trì, dường như Thẩm Mi không giúp, nàng sẽ tiếp tục giữ tư thế như này.

Thẩm Mi làm sao cam lòng, cuối cùng bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng, cầm khăn tắm, giúp nàng lau thân thể, chẳng qua một đôi mắt, vẫn là xin lỗi nhắm chặt.

Lý Ngạo Quân nhìn nàng bộ dáng ngượng ngùng, tận đáy lòng yêu thích không thôi. "Nơi này này cũng muốn lau." Nàng bá đạo nói, nắm tay Thẩm Mi dẫn tới ngực mình.

Thẩm Mi cũng không nhìn thấy, nhưng chính là vì như thế, tuy là cách một lớp khăn, xúc cảm mềm mại trên tay càng thêm rõ ràng, mềm, tỉnh tế tỉ mỉ, chạm vào vô cùng tốt. "Lý Ngạo Quân, đây là sắc dụ!" Thẩm Mi nhẹ giọng trách mắng, tay nóng như chạm phải lửa.

Mặt Lý Ngạo Quân cũng nóng lợi hại, nhưng da mặt dày quen rồi. Nàng bắt lấy tay muốn trốn đi, cố ý dẫn nàng xoa nắn hai khỏa mềm mại trước ngực mình, đầu hơi nghiêng về phía trước, dán lên vành tai cuồn cuộn nhiệt của Thẩm Mi khiêu khích. "Tôi thích em đụng chỗ này, hửm, thấy sao?~ "

"Quân lưu manh!" tay bị người nào đó kéo làm xằng làm bậy, mặt Thẩm Mi nóng rát, mở mắt ra trừng nàng.

Lý Ngạo Quân cười khẽ, hôn vành tai nàng, cười càng thêm mập mờ. "Thân ái, em xem nó, bị em làm cho càng cứng lên rồi."

Thẩm Mi hít một hơi thật sâu, Lý Ngạo Quân ngồi trên người lại bắt đầu cọ, địa phương vừa được lau khô, lại biến ướt. "Quân là đồ biến thái, em mệt mỏi!"

"Không sao cả, em chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi." Lý Ngạo Quân cười xấu xa, tay đã tìm kiếm xuống.

"Lý! Ngạo! Quân!" Thẩm Mi cắn răng nói, muốn ngăn cản, tay đã không còn kịp, người kia như lang như hổ bổ nhào vào nàng, tay cùng môi, nhanh chóng thất thủ.

Khí tức mập mờ trong phòng phát ra nồng đậm, bầu không khí, cũng đều nóng lên.

Lý Ngạo Quân liếc nhìn sắc đen ngoài cửa sổ, một lần nữa vùi vào mềm mại trước mặt.

Đêm, giờ mới bắt đầu.

Mà mặt trời, hãy còn xa.

l>]8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro