Chương 65: Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Thẩm Mi tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại. Đây là cái Lý Ngạo Quân mới mua cho nàng, cái của nàng đã vỡ lúc bị nhốt ở nhà Lôi Chấn Đình. Mở mắt ra, Thẩm Mi vội vươn tay cầm lấy. Quả nhiên, người trước mặt còn đang trong mộng đẹp, mi mắt nhắm chặt. Thở nhẹ một hơi, Thẩm Mi nhìn màn hình điện thoại, là Đình Đình gọi, nàng tắt âm điện thoại, gửi lại một tin nhắn.


Đã không còn buồn ngủ rồi.

Thẩm Mi muốn rời giường, vừa vặn khẽ động, lúc này mới phát hiện tay Lý Ngạo Quân còn phủ trên ngực nàng, mà hai người, cái gì cũng không mặc. Mặt bỗng chốc đỏ lên, nàng rón ra rón rén lấy bàn tay tên ngực ra, người nào đó bất mãn hừ hừ hai câu, trở mình ngủ tiếp.

Đứng dậy cầm váy ngủ Lý Ngạo Quân mặc vào, Thẩm Mi lấy điện thoại nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Ra ban công, nàng điện lại cho Thẩm Đình.

"Chị hai hôm nay chị có về không?" Giọng nói Thẩm Đình hơi khẩn trương truyền đến từ đầu bên kia.

Thẩm Mi nghe giọng điệu nàng, biết đã xảy ra chuyện, liếc người trong phòng, xác định Lý Ngạo Quân còn chưa tỉnh, nàng hỏi. "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Em cũng không biết, chính mẹ bảo em gọi." Thẩm Đình nhíu mày, mắt chăm chú nhìn mẹ mình bên cạnh, có chút khó xử nói. "Mẹ nói với chị này!" Nói xong, nàng trực tiếp nhét di động vào tay Thẩm mẹ.

"A lô, mẹ?"

"A? Ừ, Mi Mi, là mẹ đây." Giọng Thẩm mẹ có chút khẩn trương, bà ho khan vài tiếng, đột nhiên hỏi. "Hiện giờ con đang ở đâu?"

Nghe bà hỏi vậy, tâm Thẩm Mi thoáng hoài nghi, nàng biết Thẩm Đình thay mình nói dối, nói mình đi công tác xa, bây giờ mẹ đột nhiên hỏi chuyện này...

"Con ở phi trường, chờ máy bay." Thẩm Mi thản nhiên nói.

Bên kia Thẩm mẹ trầm mặc thật lâu, nửa ngày mới hỏi lại. "Khi nào về, mẹ ra sân bay đón con."

Thẩm Mi dừng một chút, hoài nghi càng nhiều. "Không cần, tự con về được. Mẹ, con sắp lên máy bay rồi, như vậy đi." Dứt lời Thẩm Mi tắt điện thoại, mày đẹp nhíu lại thật sâu.

Mẹ đang nghi ngờ điều gì? Không tin nàng đi công tác xa sao?

Trở lại trong nhà, Thẩm Mi nhẹ chân nhẹ tay trở vào phòng ngủ, Lý Ngạo Quân dang rộng hai tay nằm thành hình chữ đại trên giường, đầu nghiêng một bên, miệng bẹp bẹp ngủ đến rất ngon.

"Thật đúng là Trư Bát Giới." Thẩm Mi mím môi cười trộm, đóng cửa lại.

Đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh thực phẩm đầy đủ, Thẩm Mi trước vo gạo cho vào nồi cơm điện, sau lại lấy vài nguyên liệu nấu ăn ra rữa rồi thái sợi.

Lý Ngạo Quân ngủ ngon đến khi tự nhiên thức giấc, từ từ nhắm mắt, nàng sờ qua, phát hiện người bên cạnh đã không thấy, nàng bật người mở mắt, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa, mùi cơm chín đã xông vào hơi thở, Lý Ngạo Quân không khỏi thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đi về hướng phòng bếp.

Phòng bếp nhà nàng là không gian mở, cách lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy Thẩm Mi mặc váy ngủ, cúi thấp đầu đang nấu gì đó. Mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng đọng lại trên người nàng, da thịt trong suốt, mờ ảo giống như bao lần trong mộng.


Lý Ngạo Quân lặng yên đến phía sau, giang hai tay, nhẹ nhàng ôm eo nàng.

Thẩm Mi ngừng một chút, biết là Lý Ngạo Quân, rất nhanh khôi phục tự nhiên, tiếp tục đảo rau trong nồi cười nói. "Tỉnh rồi?"

"Ừm." Bởi vì mới rời giường, giọng nàng khàn khàn, rất là lười biếng. Đầu tựa trên vai Thẩm Mi, khuấy động mái tóc dài của nàng. "Sao em thức sớm vậy?"


"Thói quen thôi." Thẩm Mi đáp, nhìn đồ ăn trong nồi đã chín tới, nàng vươn tay cầm chiếc đĩa bên cạnh qua.

Lý Ngạo Quân thuận theo động tác của nàng, không chút trở ngại. Nhìn nàng múc đồ ăn ra đĩa, lúc này mới làm chuyện xấu, thổi thổi lỗ tai nàng, cười đến mập mờ. "Xem ra tối qua vẫn chưa cho ăn no, tinh thần còn tốt như vậy."


Mặt Thẩm Mi đỏ lên, quay đầu tức giận trừng nàng, thoát khỏi vòng vây, ra lệnh. "Dọn đồ ăn lên bàn đi!"

"Ài, còn chưa gã vào cửa mà bắt đầu sai khiến người ra rồi." Lý Ngạo Quân lắc đầu thở dài, trên mặt lại mang theo nụ cười cưng chiều, vâng lệnh đem đồ ăn lên bàn.

"Không biết xấu hổ, ai nói muốn gã cho Quân." Thẩm Mi vừa rửa nồi, vừa khinh bỉ nói.

Lý Ngạo Quân nghe vậy cười ha hả, lại đến gần nàng, tay lần nữa leo lên eo nàng, cắn cắn vành tai đáng yêu, nói nhỏ. "Không sợ, dù sao em cũng đã là người của tôi, không gả cho tôi cũng không được."

"Đừng, đừng cắn!" Lỗ tay bị cắn vừa nóng lại ngứa, Thẩm Mi cười khanh khách trốn tránh, nồi trên tay cũng trượt xuống, rơi vào bồn nước.

Lý Ngạo Quân thấy thế càng không khách khí, kéo nàng lại đối mặt với mình, hôn nhẹ, tiếc nuối nhún vai. "Còn chưa đánh răng."

Thẩm Mi ra vẻ ghét bỏ đẩy nàng. "Bẩn chết, đi rửa mặt ngay! Muốn ăn cơm thì nhanh lên!"

"Sao tối qua không thấy em chê bẩn a?" Lý Ngạo Quân khiêu mi, mặt nàng lại gần dán sát mặt Thẩm Mi, tay theo eo nàng hướng dưới váy sờ soạng, dò xét đi vào. "Mi Mi, so với cơm, tôi càng muốn ăn em~ "

"A!" Đột nhiên bị xâm nhập, Thẩm Mi hô nhỏ một tiếng, thò tay vội vàng nắm được bàn tay đang làm chuyện xấu. "Lý Ngạo Quân!" Nàng khẽ kêu, vừa thẹn vừa giận.

Lý Ngạo Quân liếm liếm môi dưới, nhẹ nhàng ôm vai nàng, khẽ thì thầm nịnh nọt. "Bảo bối chỉ hôn nhẹ, đừng nóng giận a."

Thẩm Mi càng thêm xấu hổ, nhưng đáy lòng vô cùng ngọt. "Đừng làm rộn, đi rửa mặt nhanh!" Nàng cố ý nghiêm mặt nói.

"Tuân lệnh bà xã!" Lý Ngạo Quân nghịch ngợm đáp lời, duỗi cái đầu, hôn thật sâu lên môi nàng, nhanh như chớp chui vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng biến mất như chạy trốn, Thẩm Mi sờ đôi môi đỏ mọng ấm áp, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Trù nghệ của Thẩm Mi cũng không tốt lắm, cơm có hơi khê, đồ ăn không phải quá nhạt thì là quá mặn. Nàng vừa ăn một đũa liền nhíu mày, lúng túng nói. "Hay là chúng ta ra ngoài ăn." Bình thường làm phụ bếp cho mẫu thân đại nhân nàng dư sức, nhưng toàn quyền quyết định, gia vị, độ lửa này nọ, nàng còn chưa nắm chắc đâu.

"Đừng nha! Đồ ăn bên ngoài không tốt bằng đồ ăn vợ nấu." Lý Ngạo Quân một câu liền phủ định, gấp lên một đũa, ăn cực kỳ sung sướng.

Thẩm Mi muốn ngăn cũng không kịp, nàng rầu rĩ nói. "Quân không cần an ủi em, em biết là khó ăn mà."

"Khờ quá." Lý Ngạo Quân nhìn nàng không vui, để đũa xuống, véo chớp mũi nàng cười nói. "Tôi thật sự thích ăn, không phải gượng ép dỗ dành em."

Thẩm Mi nhìn nàng, phiền muộn nhíu mày, ủ rũ nói. "Sao có thể? Chính em còn cảm thấy khó ăn đây."

"Tôi không nói ngon a." Lý Ngạo Quân cười, trừng Thẩm Mi, ôm nàng vào lòng, làm cho nàng ngồi trên đùi mình, cười đắc ý. "Mi Mi làm cho tôi, bất kể mùi gì vào miệng cũng là ngọt, biết không?"

Thẩm Mi nhìn nàng thật sâu, không hiểu sao mắt có chút nóng. "Ngu ngốc." Nàng chửi nhỏ, cúi đầu rầy rĩ nói. "Đừng ăn nữa, cơm khê rồi, dạ dày Quân lại không tốt."

"Thì ra là đau lòng tôi a." Lý Ngạo Quân cười vui sướng, ôm người trong ngực một cái lại một cái hôn nhẹ, thẳng đến Thẩm Mi mặt đỏ tới mang tai.

Cuối cùng cơm vẫn được hai người ăn hết, bất quá, đồ ăn đã được Lý Ngạo Quân sơ chế lại, cơm khê làm thành cơm chiên, độ chín, mặn nhạt vừa phải.

"Em phát hiện trù nghệ của Quân rất tốt nha." Thẩm Mi sau khi ăn xong, không chút keo kiệt tán dương. Rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy khó nuốt, nhưng được nàng xào nấu bỏ thêm chút gia vị, hương vị lại rất ngon!

Lý Ngạo Quân cười. "Có cơ hội cho em nếm thử Mãn Hán toàn tịch."

"Thiệt không đó?" Thẩm Mi hoài nghi.

"Lừa em làm chi, hứa với em nhất định làm được." Lý Ngạo Quân ôn nhu cười, tựa hồ nghĩ đến cái gì, nhớ lại nói. "Lúc mới ra nước ngoài tiếng Anh rất tệ lại không có tiền sinh hoạt, không còn cách nào khác đành phải đến nhà hàng Trung Quốc làm công, khoảng thời gian đó tôi đều tự mình nấu cơm, tay nghề tiến bộ không ít."

"Không có tiền sinh hoạt?" Thẩm Mi nhíu mày, khó hiểu hỏi. "Sao có thể? Không phải mỗi tháng ba Quân đều gửi tiền sao?"

Lý Ngạo Quân nghe vậy sững sờ. "Ai nói với em ông ta gửi tiền sinh hoạt?"

Thẩm Mi biết mình lỡ lời, cũng không có ý định giấu giếm, thẳng thắn nói. "Là chính miệng ba Quân nói cho em biết. Ngày đó em vốn định đến xin ông giúp Quân. Nhưng ngoài ý muốn, lúc em đến ông đã liên hệ tốt với truyền thông, sẵn sàng giải thích... thật ra ông ấy rất thương Quân."

"Thương tôi? Nếu thương tôi cũng không mặc tôi sống chết nhiều năm như vậy." Lý Ngạo Quân cười lạnh. Nếu người nói mấy lời này với nàng không phải Thẩm Mi, nàng nhất định mặc kệ hắn bỏ đi.

Thẩm Mi khó tin nhíu mày. "Sao ông ấy có thể mặc Quân sống chết. Sau khi ông và mẹ Quân ly hôn, mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt cho hai người. Quân nói muốn xuất ngoại, ông không nói hai lời liền gửi tiền học phí cho Quân."

"Tôi muốn xuất ngoại?" Lý Ngạo Quân đứng lên, kích động nói. "Rõ ràng ông ta lấy mẹ ra uy hiếp, buộc tôi phải đi! Cái gì học phí? Trường học ông ta tìm cho tôi căn bản không cần đóng học phí, còn tiền sinh hoạt phải tự mình lo đấy!"

Thẩm Mi trừng to mắt, lời Lý Ngạo Quân và Liễu Hạo Tường thật sự cách nhau một trời một vực. Nghe những lời này, nàng càng đau lòng những gì Lý Ngạo Quân đã trải qua, nhưng nàng cũng bắt đầu hoài nghi, không phải với Liễu Hạo Tường.

"Ngạo Quân, em cảm thấy hai người cần nói chuyện rõ ràng. Nhất định trong này có gì đó hiểu lầm!" Nàng chăm chú nhìn vào mắt Lý Ngạo Quân, chân thành nói. "Em có thể thấy, ông là thật lòng thương Quân, không có nữa điểm giả dối. Hơn nữa lời ông nói với em, cũng không phải nói dối."

Lý Ngạo Quân sững sờ tại chỗ, hai tay nắm chặt. "Được, nghe lời em." Nàng hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên đồng ý trò chuyện cùng người cha nàng vẫn luôn căm ghét.

Lấy điện thoại ra, Lý Ngạo Quân bấm số Kim Vĩ. Với tư cách vợ tái giá của Liễu Hạo Tường, nhiều năm qua bà một tấc cũng không rời ông ấy. Sau khi Liễu Hạo Tường bệnh nặng, bà lại càng tận tình săn sóc. Đây cũng là nguyên nhân Lý Ngạo Quân chấp nhận gọi bà một tiếng dì, mặc dù nói nàng không quan tâm người cha này, nhưng tận đáy lòng, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.

Điện thoại reo hồi lâu vẫn không có người bắt máy. Lý Ngạo Quân nhíu mày, lại gọi tiếp, nhưng lúc này trực tiếp bị người bên kia tắt.

"Kỳ quái." Lý Ngạo Quân nhìn điện thoại, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, nàng vội bấm số Liễu Ngạn Hi.

Lần này bắt máy rất nhanh, thanh âm Liễu Ngạn Hi mệt mỏi vô lực.

"Nói tôi biết Liễu... cha ở bệnh viện nào, tôi muốn gặp ông ấy!" Lý Ngạo Quân vội vàng nói, nàng cũng không biết mình làm sao vậy, chẳng qua sau khi nghe Thẩm Mi nói, nội tâm bức bối vô cùng.

"Bệnh viện cũ, phòng 404." Liễu Ngạn Hi vậy mà nói thẳng, không như lúc trước ý định dấu giếm, càng vượt ngoài dự kiến của nàng, hắn không đổi bệnh viện, chỉ đổi phòng bệnh! Nói cách khác, trước giờ hắn vẫn luôn gạt nàng!

"Tôi lập tức đến!" Lý Ngạo Quân lạnh lùng vứt lại một câu, trực tiếp cúp điện thoại.


>u8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro