Chương 66: Nhà có tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân không ngừng lái xe đến bệnh viện. Vừa xuống xe liền đi thẳng đến phòng 404.

Phòng bệnh không khóa, từ xa Thẩm Mi đã nghe tiếng khóc nức nỡ của Kim Vĩ truyền ra từ bên trong. Nàng vươn tay kéo Lý Ngạo Quân lại, dừng bước, không muốn để nàng đến gần.

Lý Ngạo Quân cương cứng tại chỗ, nàng nhìn cánh cửa đang mở, mắt đỏ lên từng vòng, tay bị Thẩm Mi nắm chặt, cũng theo đó siết lại.

Hồi lâu nàng mới giơ chân, cùng Thẩm Mi chậm rãi tiến vào phòng bệnh.

Nữa người Kim Vĩ nằm lỳ trên giường, miệng không ngừng kêu tên Liễu Hạo Tường, một câu lại một câu, cực kỳ thê lương.

Nhìn lại bên cạnh, Liễu Ngạn Hi ngồi co quắp trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn phía trước, hắn ngây ngốc không chút phản ứng.

Mà trên giường, hai mắt Liễu Hạo Tường nhắm nghiền. Mặt ông khô gầy, da vàng vọt, hoàn toàn không còn huyết sắc. Ông cứ nằm như vậy, tùy ý Kim Vĩ kêu la, không chút phản ứng.

"Chị tới rồi." Liễu Ngạn Hi thấy nàng, hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lý Ngạo Quân. "Cha đang đợi chị."

Lý Ngạo Quân tức giận níu cổ áo Liễu Ngạn Hi nhấc lên cao, thân thể hắn loạng choạng vô lực. "Tại sao gạt tôi, tại sao giấu ông ấy! Tại sao!"

Liễu Ngạn Hi không nói lời nào, hắn chỉ vô lực nhìn về phía trước, hai mắt đỏ lên.

Lý Ngạo Quân chán nản buông tay, mặc hắn ngã xuống đất. Lúc này Kim Vĩ đã ngừng khóc, kinh ngạc nhìn nàng đột nhiên xuất hiện, lại thấy con trai ngã nhào. Bà kinh hoàng muốn đến đỡ, lại bị hắn không lưu tình đẩy ra.

"Đừng đụng tôi!" Liễu Ngạn Hi phẫn nộ nhìn bà chằm chằm.

Kim Vĩ sợ hãi, che miệng khóc lên.

Liễu Ngạn Hi nhìn bà một cái, cúi đầu, không nói lời nào, chỉ thấy trên đất, từng giọt từng giọt nước rơi xuống, thấm ướt một mảnh.

Lý Ngạo Quân đến bên giường, nàng ngơ ngác nhìn người nằm đó 'ngủ say', ngực như bị xé ra, đau đến không thể hô hấp.

Nàng cắn chặt môi dưới, tay nắm thành quyền.

Thẩm Mi lo lắng đỡ nàng, làm sao cũng không ngờ, người trưởng bối trước đây không lâu còn cùng nàng ôn hòa trò chuyện, lại đột ngột...

"Không phải ông có chuyện muốn nói với tôi sao? Tôi ở đây nghe, ông nói đi, đứng lên nói với tôi đi chứ!" Lý Ngạo Quân hướng người trên giường thét lớn, tâm tình càng lúc càng kích động. Nàng bắt lấy tay Liễu Hạo Tường, ý muốn kéo ông rời giường, nhưng vô luận cử động thế nào, hai mắt ông vẫn luôn nhắm chặt.

"Ngạo Quân! Đừng như vậy, Ngạo Quân!" Thẩm Mi gấp đến độ nước mắt cũng rơi. Vừa rồi trên đường tuy Lý Ngạo Quân vẫn luôn kìm nén, nhưng Thẩm Mi rõ ràng cảm nhận được, lòng nàng kích động vô cùng.

Mà các nàng, làm sao cũng không nghĩ tới, mọi chuyện lại thành ra thế này...

Thẩm Mi kiêng nhẫn nắm chặt tay nàng, nghẹn ngào nói không nên lời.

Rốt cuộc Lý Ngạo Quân buông tay, cả người rũ xuống, ngơ ngác nhìn người trên giường.


Bỗng dưng nàng quỳ xuống, đầu chán nản buông lỏng. Thẩm Mi dang tay ôm đầu nàng vào trong ngực, nhẹ vỗ về, im lặng an ủi.

Lý Ngạo Quân tựa vào lòng nàng khóc thành tiếng. "Cha, cha, tại sao không chờ con! Cha..."

Nước mắt Thẩm Mi theo từng tiếng gọi của nàng rơi xuống, nhìn qua Liễu Hạo Tường bên cạnh, khiếp sợ trừng to mắt.

Chỉ thấy hai mắt vẫn luôn đóng chặt, đột nhiên tuôn ra một giọt nước đục ngầu.

Thẩm Mi che miệng, không kìm được xúc động ôm Lý Ngạo Quân lớn tiếng khóc lên. Liễu Hạo Tường là chờ Lý Ngạo Quân a.

Lúc hai người rời khỏi bệnh viện đã là hoàng hôn, mắt Lý Ngạo Quân sưng lợi hại. Thẩm Mi lo lắng tâm trạng của nàng, bắt xe đưa nàng về nhà.

Giữa trưa, Lý Ngạo Quân gọi điện cho Lý mẹ, biết được Liễu Hạo Tường qua đời, bà trầm mặc thật lâu, một tiếng sau xuất hiện ở bệnh viện. Bà đến một mình, không khóc, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình. Vừa vào cửa bà đã nhờ y tá lấy nước, im lặng giúp Liễu Hạo Tường lau thân thể, thay một bộ quần áo mới.

Từ đầu đến cuối Kim Vĩ vẫn ở bên cạnh nhìn xem, che miệng nức nở, cúi thấp đầu, không nói với Lý Á câu nào.

Thời điểm Lý Ngạo Quân muốn trở về, Lý Á cự tuyệt đi theo, bà muốn ở cạnh Liễu Hạo Tường. Lý Ngạo Quân không có ý kiến, theo Thẩm Mi ra ngoài, chẳng qua lúc gần về, nàng liếc mắt cảnh cáo Kim Vĩ cùng Liễu Ngạn Hi.

"Phiền hai người ra ngoài, tôi muốn nói chuyện với ông ấy." Lý Á không nhìn mẹ con Kim Vĩ, đưa lưng về phía hai người lãnh đạm nói.

"Chị Lý, Hạo Tường đã chết..." Thanh âm Kim Vĩ run rẫy nói.

Lý Á hung dữ xoay người, nhìn bà gằn từng chữ. "Đi ra ngoài!"

Thân thể Kim Vĩ run lên, còn muốn nói gì đã bị Liễu Ngạn Hi đứng lên ngắt lời."Đừng nói nữa!" Dứt lời, hắn không chút khách khí lôi Kim Vĩ ra ngoài.

"Con làm gì vậy, Ngạn Hi, mẹ mới là vợ cha con!" Kim Vĩ giãy giụa nói.

Liễu Ngạn Hi không thèm để ý, kéo bà đi thẳng ra cửa.

Không còn tiếng ồn, trong phòng bệnh chỉ còn Lý Á. Bà ngồi xuống cạnh Liễu Hạo Tường, gương mặt bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện chấn động. Bà run rẫy xoa xoa bàn tay khô gầy của ông. "Hạo Tường, ông là tên khốn, cứ như vậy đi sao? Không phải muốn tự mình nói xin lỗi tôi sao? Tôi còn chưa nghe được mà!"

Lý Á khẽ mắng, cúi đầu trầm thấp khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt chăn.

Trên đường về, Lý Ngạo Quân luôn nhìn ra cửa sổ giữ trầm mặc. Thẩm Mi cũng không nói gì, vẫn một mực nắm tay nàng, chưa từng buông ra.

Xe dừng trước cửa tiểu khu, hai người trước sau bước xuống.

"Không còn sớm nữa, dì đang ở nhà đợi em đấy." Thấy Thẩm Mi vẫn đi theo mình không có ý ly khai, Lý Ngạo Quân mở miệng nhắc nhở. Nàng còn nhớ buổi sáng Thẩm Mi có nhắc qua, Thẩm mẹ gọi điện giục nàng về, giờ đã trễ thế này, sợ là chờ sốt ruột rồi.

Lúc này Thẩm Mi mới nhớ, nàng nhìn đồng hồ, lại nhìn sắc mặt Lý Ngạo Quân tiều tụy, mím môi nói. "Em ở đây với Quân."

Lý Ngạo Quân đưa tay vuốt tóc nàng, cười gượng. "Tôi không sao."

"Nhưng em muốn cùng Quân." Thẩm Mi cầm chặt tay nàng, tay kia lấy điện thoại, khởi động máy gọi cho Thẩm mẹ.

"A lô, Mi Mi, con đến đâu rồi? Sao còn chưa về nhà?" Vừa bắt máy Thẩm mẹ đã hỏi dồn dập.

Thẩm Mi nghe vậy nội tâm vô cùng áy náy, nàng lại làm người nhà lo lắng rồi. Sự việc đột ngột xảy ra, nàng đã quên mất chuyện này, ngay cả gọi điện về nhà cũng quên. "Mẹ, con không sao, chỉ là công tác có chuyện đột xuất, tạm thời đổi chuyến bay, ngày mai con về." Thẩm Mi có chút chột dạ, nàng cũng không muốn lừa gạt người nhà, nhưng giờ phút này Lý Ngạo Quân rất cần nàng.

"Tại sao dời qua ngày mai? Rốt cuộc con đến nơi nào công tác? Ngay cả hành lý cũng không mang!" Thẩm mẹ nóng nảy hỏi.

Thẩm Mi nhíu mày, trong nội tâm càng phát ra dự cảm xấu, nhưng ngoài miệng vẫn lựa chọn tiếp tục nói dối. "Con đang ở thành phố B, công việc khẩn cấp nên chưa kịp mang hành lý theo."

"Nhà Ngạo Quân ở thành phố B sao?!" Thẩm mẹ vừa vội vừa tức đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Mi lại càng hoảng sợ. "Mẹ? Mẹ!" Vừa định hỏi cái gì, bên kia đã cúp máy, chỉ còn âm thanh tút tút.

"Làm sao vậy?" Lý Ngạo Quân lo lắng hỏi thăm, âm thanh điện thoại rất nhỏ, nàng không nghe được.

Thẩm Mi chần chờ nhìn nàng một cái, gục đầu xuống, đang do dự có nên nói cho nàng biết không, dù sao thời điểm này, chỉ sợ làm mọi chuyện thêm bề bộn.

"Dì?" Giọng nói nghi hoặc của Lý Ngạo Quân đột nhiên vang lên.

Thẩm Mi sững sờ, nhanh chóng quay đầu, quả nhiên Thẩm mẹ vẻ mặt phẫn nộ đang hướng nàng đi tới. Nàng lập tức hiểu rõ lời mẹ trong điện thoại. Nội tâm càng khẳng định mẹ đã biết rõ chuyện của nàng và Lý Ngạo Quân.

"Mẹ." Thẩm Mi bước nhanh tới nghênh đón, sợ mẹ mình phát giận trên người Lý Ngạo Quân, quay đầu hướng nàng vẫy vẫy tay. "Quân lên lầu trước đi."

Lý Ngạo Quân nhìn vẻ mặt Thẩm mẹ khác xa ngày thường, quyết định không đi, đứng nguyên tại chỗ quan sát hai người.

Thẩm mẹ cũng không nhìn lại nàng, ánh mắt thất vọng, khổ sở nhìn về phía con gái mình. "Mi Mi, sao con có thể như vậy..."

"Mẹ, cha Ngạo Quân vừa qua đời, có gì về nhà nói được không?" Thẩm Mi nói nhỏ bên tai Thẩm mẹ.

Quả nhiên một câu này làm Thẩm mẹ ngưng lại lời định nói, bà hoài nghi nhìn con gái mình. "Cha Ngạo Quân... thật sự?"

"Ai lại dùng chuyện này gạt người." Thẩm Mi rũ mắt, khó nén thương tâm.

Thẩm mẹ nhìn nhìn con gái, lại đưa ánh mắt hướng Lý Ngạo Quân. Thấy mắt nàng hồng hồng, con người cũng không còn sức sống như xưa. Thẩm mẹ cau mày, quay lại mới phát hiện mắt con gái cũng sưng đỏ. Bà há hốc mồm, lại không nói được lời chỉ trích nào.

"Mẹ" Thẩm Mi thấy mẹ mình đã buông lỏng, kéo kéo tay bà, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Lý Ngạo Quân. "Con không biết vì sao mẹ biết chúng con bên nhau, nhưng mà thời điểm này cô ấy cần con. Mỗi lần con gặp chuyện không may cũng là cô ấy bên cạnh, lúc này, con cũng muốn ở bên cô ấy."

Thẩm mẹ tức cười nhìn con gái trước mặt, há hốc mồm, khàn khàn nói. "Đưa con bé cùng về! Hai đứa như vậy làm sao mẹ yên tâm!"

Thẩm Mi vừa mừng vừa sợ, mắt ửng đỏ nhìn mẹ mình, cảm động nói."Cám ơn mẹ." Nàng thấp giọng nói.

Thẩm mẹ nhếch môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. "Trước đừng nói với cha con, ông ấy còn chưa biết chuyện này, chỉ mẹ biết." Nói xong bà đến trước mặt Lý Ngạo Quân, không tiếng động thở dài một tiếng, lộ ra tươi cười. "Ngạo Quân, đến nhà dì ở vài ngày, dì nấu món ngon cho con."

Về sau Thẩm Mi biết được, hôm qua có người bí mật gửi một bưu kiện đến nhà nàng, là Thẩm mẹ nhận. Lúc ấy Thẩm Đình đã đi làm, Thẩm ba ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn mình bà. Bà tiện tay mở ra nhìn, ai ngờ trong đó là một xấp ảnh chụp. Mỗi tấm đều là ảnh thân mật của nàng và Lý Ngạo Quân.

Lúc ấy thẩm mẹ vô cùng sợ hãi, càng sợ bị người khác nhìn thấy liền mang tất cả giấu đi, nghĩ phải tranh thủ thời gian tìm con gái hỏi rõ ràng.

Về phần những tấm ảnh kia, Thẩm Mi nghĩ một chút, ngoại trừ Lôi Chấn Đình, nàng không nghĩ sẽ có người khác làm ra chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro