Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

________________

Lại trôi qua một tiếng nữa, bốn diễn viên đã có mặt đầy đủ.

Cố Kỳ Án vốn đã có công việc ở phòng bên cạnh, nên dễ dàng kết nối qua đây.

Tên của cô ấy có chút kỳ lạ, tìm trên mạng mới biết đó là tên mạng, trước đây đã dần dần nổi tiếng từ việc lồng tiếng miễn phí trên mạng, cũng quen với việc sử dụng tên trong thế giới giả tưởng.

Bốn vị rất chuyên nghiệp, hiệu suất cũng cao, kịch bản trailer vốn đã không dài, sau khi tập dượt một lần, Bành Hướng Chi đã nói về tình huống cơ bản và cảm xúc, rất nhanh đã thu âm xong.

"Được rồi, có thể xuất bản rồi."

Bành Hướng Chi tắt mic, gập kịch bản lại. Bốn người lần lượt ra ngoài, khiến phòng thu âm nhỏ trở nên hơi chật chội.

Cố Kỳ Án tiếp tục quay lại phòng của mình, Thanh Thân phải đi gặp một người bạn, cũng tạm biệt trước, vì vậy bốn người Bành Hướng Chi, Tô Xướng, Chu Linh và Vu Chu đã đi vào phòng nghỉ, gọi đồ ăn ngoài.

Bành Hướng Chi không thích ăn một mình, cộng thêm việc hẹn gặp các diễn viên rất khó, mỗi lần thu âm cô ấy đều muốn mời mọi người ăn.

Không phải là phô trương cái gì, chỉ là ăn một bữa cơm hộp, không tính là gì to tát, nhưng có thể gắn kết mọi người lại gần nhau hơn.

Khi Bành Hướng Chi đưa phần mềm gọi đồ ăn cho Vu Chu để chọn món, Vu Chu đột nhiên có cảm giác nhận ra muộn màng.

Những món ăn này cùng lắm cũng chỉ là mấy món cơm nhà, tính ra cũng không đắt, nhưng vừa rồi Tô Xướng nói, có thể chuyển thành tiền, chuyển vào thẻ của cô hay không.

Chưa nói đến câu đùa này, chỉ nói về số tiền gọi đồ ăn, rõ ràng chuyển khoản WeChat là có thể đủ, nhưng cô lại nói chuyển vào thẻ của cô.

Nàng không chắc Tô Xướng có ám chỉ gì khi nói câu đó không. Có nghĩ đến việc, nàng đã trả tiền mình nợ cho cô bằng cách chuyển vào thẻ của cô không.

Một tiếng búng tay trong trẻo, Tô Xướng nhẹ nhàng gọi nàng hoàn hồn.

Không biết có phải thói quen công việc của đạo diễn lồng tiếng hay không, vừa rồi trước khi Bành Hướng Chi bắt đầu thu âm, cũng đã búng tay như một cách đánh dấu.

Có lẽ Tô Xướng thuận tay làm vậy.

Vu Chu tùy ý chọn một món thịt heo xào, rồi đưa cho Tô Xướng.

Tô Xướng nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, Bành Hướng Chi đang giảm cân, sắp tới còn có công việc, vì vậy sẽ không gọi món nhiều dầu mỡ và cay, món rau xào là của Bành Hướng Chi, còn món thịt bò xào kia, không cần nói cũng biết.

Tô Xướng khẽ mím môi, rồi nhẹ nhàng thả ra, nhìn vào màn hình nói: "Có món thịt bò xào, có muốn đổi không?"

Vu Chu không thích ăn thịt heo, nếu có thịt bò, thường là đổi sang thịt bò, vừa rồi có vẻ như đã lơ đãng, mới chọn nhầm.

Giọng cô rất nhẹ nhàng, âm lượng không lớn, nhưng Chu Linh và Bành Hướng Chi vẫn nhìn về phía cô.

Bởi vì, Tô Xướng chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy, để hỏi ý kiến của người khác.

Hơn nữa, câu nói này còn rất tinh tế, khiến cô có vẻ như rất quen thuộc với tác giả lần đầu gặp mặt này.

Trên bàn im lặng một lúc, Vu Chu rất hy vọng đối tượng của câu nói này không phải là bản thân nàng, nhưng tiếc là im lặng càng lâu, bầu không khí càng ngượng ngùng, vì vậy nàng thò đầu ra: "Ừ, vậy sao?"

"Vậy...... cô Tô giúp tôi đổi một chút nhé, cảm ơn." Nàng rụt cổ lại, điện thoại trong tay xoay một vòng.

"Được."

Hành động thay đổi món ăn rất thành thạo, Tô Xướng không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt của Bành Hướng Chi lướt qua Vu Chu, Vu Chu cúi đầu chơi điện thoại, trong lòng thầm cầu nguyện - Mình hy vọng bây giờ có ai đó đến cứu mình.

Trời không phụ lòng người, điện thoại của nàng quả nhiên rung lên, nàng nhìn kỹ, trên màn hình viết "Tôi".

Chết tiệt, gặp quỷ rồi.

Nàng ngẩn người hai giây mới nhớ ra, nàng đã cho Hướng Vãn mượn điện thoại cũ ở nhà, còn lắp một cái sim vào. Bởi vì lần này không biết sẽ ra ngoài bao lâu, nàng có không yên tâm.

Vì vậy nàng như được ân xá mà nhận điện thoại: "Vãn Vãn."

Tô Xướng cúi đầu chơi điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh.

"Sao thế, Vãn Vãn?" Không phải xảy ra chuyện gì chứ.

Lại im lặng đến mười giây, giọng nói của Hướng Vãn mới cẩn thận truyền đến: "Thành công rồi?"

Vu Chu bật cười, thật sự là giọng điệu của cô nàng quá giống như đang gọi hồn, thần tiên hiển linh.

Tô Xướng ngẩng mắt, đối diện với nụ cười mà Vu Chu chưa kịp thu lại.

Vu Chu chớp mắt, ho hai tiếng, đưa tay che miệng lại, nghiêng người sang một bên ngồi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì cả."

"Chỉ là chị ra ngoài lâu quá, em chỉ hỏi khi nào chị về." Hướng Vãn nói.

Vu Chu lại liếc sang Tô Xướng, tay che miệng di chuyển lên: "Khoảng sáu bảy giờ."

"À...... giờ Tuất," nàng sợ người khác nghe thấy mình dùng cách tính thời gian cổ đại, nói rất nhỏ, "Giờ Tuất về."

"Ồ." Hướng Vãn lại im lặng, một lúc sau mới nói, "Tất cả mạnh khoẻ, đừng nhớ mong."

Vu Chu lại bật cười, cô nàng như không biết nói lời tạm biệt, nên đã dùng kết thúc của một bức thư.

Nhưng nàng lại nghĩ, nếu mình nói "Bye bye, cúp đây" thì Hướng Vãn có lẽ cũng không hiểu, vì vậy nàng cũng mơ hồ nhẹ nhàng đáp lại "Mạnh khoẻ, đừng nhớ mong. Tôi...... từ từ về."

Do bây giờ không thể nhìn thấy biểu cảm, cũng không thể khua tay múa chân, nàng đã cố gắng nghĩ ra vài câu văn cổ để tăng hiệu quả giao tiếp.

Nghe bên Hướng Vãn cười, nàng mới cúp điện thoại, thở phào một hơi, tai cũng nóng lên.

Khi nhìn lại vào bàn, có một cảm giác kỳ quái và vô lý, giống như trở lại với thực tại.

Quả thật hoang đường, nếu bây giờ nói với người khác rằng nhà mình có một người cổ đại xuyên không đến, chắc chắn sẽ bị đánh đuổi ra ngoài.

Nàng sờ lỗ tai đỏ lên của mình, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, nghe thấy bên kia, Tô Xướng đối diện thở dài.

Không biết tại sao, tiếng thở dài ấy rơi đúng vào tai nàng, như thể khiến mọi thứ đều lặng im.

Nàng nhớ lại khi trước nói chia tay với Tô Xướng, Tô Xướng thậm chí không tranh cãi với nàng, chỉ hỏi một câu: "Tại sao?"

Tại sao, nàng không thể nói ra.

Nàng rất muốn nói với Tô Xướng, thật ra cuộc sống không giống như viết tiểu thuyết, có rất ít loại gian nan hiểm trở đánh dấu hai chữ "Khó khăn" này đến chia rẽ uyên ương. Điều khó khăn nhất trong cuộc sống, gọi là chuyện vặt vãnh.

Từ khi nàng tốt nghiệp đại học đã theo lối sống sáng đi chiều về, còn Tô Xướng lớn hơn vài tuổi, có nền tảng gia đình vững chắc để theo đuổi cuộc sống lý tưởng của chính mình.

Không phải ai cũng như Tô Xướng, là thiên kim tiểu thư, có vốn liếng để thử nghiệm, cô thậm chí không cần ngang ngược, mọi người xung quanh đều tự giác nhường đường cho cô.

Giống như hôm nay, cô muốn có A8 một cách hiển nhiên như vậy.

Nếu là Vu Chu, có lẽ sẽ nghĩ, cứ để nó như vậy đi, nàng sợ làm phiền người khác, cũng sợ làm rối loạn kế hoạch đã sắp xếp của người khác.

Những sự khác biệt này trong cuộc sống, thể hiện ra là, khi nàng thức dậy thì Tô Xướng còn đang ngủ, trong khi nàng phải đi ngủ sớm để dậy sớm cho ca làm, thì Tô Xướng phải chờ đến khuya yên tĩnh mới bắt đầu cuộc sống thu âm của mình.

Trong một thời gian rất dài, hai người sống như những người bạn cùng phòng, sau đó Vu Chu đã trút bỏ những tâm sự không có chỗ nào để giải tỏa vào những dòng chữ.

Và Tô Xướng đôi khi muốn trò chuyện với nàng, cũng chỉ có bóng lưng của nàng trước máy tính, và bóng lưng nàng đi tắm sau khi đã cạn kiệt sự biểu đạt.

Đột nhiên có một ngày, Vu Chu cảm thấy trạng thái như vậy không đúng lắm, vì vậy nàng tìm cách trò chuyện với Tô Xướng.

Nhưng hai người không có nhiều bạn chung, những điều Vu Chu có thể tám chuyện và phàn nàn chỉ có đồng nghiệp và công việc khô khan của nàng.

Tuy nhiên, Tô Xướng chưa từng trải qua công việc văn phòng, hoàn toàn không hiểu.

Cô không hiểu tại sao Vu Chu lại băn khoăn về cách gửi một email, không hiểu tại sao nàng lại căng thẳng vì phải đặt phòng họp lớn hay nhỏ. Hoặc là, cô hoàn toàn hiểu rằng, khoản thu nhập vài ngàn hay chục ngàn mỗi tháng, có gì đáng để Vu Chu mỗi ngày phải vất vả.

Dù cô không nói, nhưng Vu Chu có thể cảm nhận được.

Bởi vì Tô Xướng đã từng hỏi nàng, nếu không vui, có muốn từ chức hay không.

Sau một thời gian dài mài giũa, lòng tự trọng của Vu Chu đã trở nên rất nhạy cảm, nàng đã hỏi ngược lại, từ chức thì làm gì? Thực ra tìm việc mới cũng vẫn như vậy.

Tô Xướng trầm ngâm nói, thực ra nàng có thể ở nhà làm những điều mình thích, ví dụ, viết văn.

Vu Chu cười hỏi cô, em vô danh như vậy, sao có thể sống bằng việc viết lách chứ? Đến lúc đó, chị nuôi em à?

Tô Xướng thấy nàng cười, vẻ mặt dường như cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nghiêm túc gật đầu với nàng.

Nhưng chỉ với một cái gật đầu đó, Vu Chu đã sụp đổ.

Nàng rất muốn hỏi cô, chị sẽ nuôi em như thế nào? Vòng bạn bè của chị, mạng xã hội của chị, sự nghiệp mà chị theo đuổi, tất cả mọi thứ đều không có bóng dáng của em, chị chưa từng giới thiệu em với bạn bè, cũng không chuẩn bị công khai với gia đình, chị sẽ nuôi em như thế nào? Phải chăng em sẽ như một con chim hoàng yến mai danh ẩn tích, bị chị nuôi nhốt trong chiếc lồng đẹp đẽ.

Nhưng Vu Chu không hỏi.

Vài ngày sau nàng chỉ thông báo cho Tô Xướng, nói, chúng ta chia tay đi.

Tô Xướng hỏi nàng: "Tại sao?"

Nàng nói: "Em không tìm thấy cảm giác thích chị như lúc đầu nữa."

Đó là lời nói thật, thích một người rất mệt mỏi, không muốn thích nữa.

Sau đó Tô Xướng thở dài như vậy, hơi dài hơn chút so với  thở dài lúc nghe thấy nàng gọi điện. Rồi hỏi lại lần nữa: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Vu Chu gật đầu, nói một tiếng "Ừ".

Tô Xướng, người từ trước đến nay luôn được giáo dục tốt, không nói lời tạm biệt, đứng dậy mở cửa và bước ra, đóng cửa khá mạnh.

Kết thúc mối quan hệ của cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro