Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: phuong_bchii

________________

Vì vậy, có lúc Vu Chu cũng sẽ nghĩ, Tô Xướng sẽ nghĩ thế nào về mình.

Nàng là một cô gái cặn bã không có trách nhiệm, nói không yêu là không yêu nữa, hay là nói, nàng có thể nhận ra nỗi buồn không rõ ràng từ khi mình nói "ừ".

Nàng lúc đó thực sự rất buồn, Tô Xướng là mối tình đầu của nàng, nàng cũng là mối tình đầu của Tô Xướng, nàng vốn tưởng rằng, hai người có thể đi đến cuối cùng.

Nhưng, nàng đã tự trị khỏi cho bản thân, không phải loại uống thuốc đông y, ha ha ha.

Mấy người cùng nhau ăn một bữa rất vui vẻ, kết thúc vừa đúng sáu giờ.

Cùng nhau đi về phía thang máy, Bành Hướng Chi đi giày cao gót, mang theo túi nhỏ, đi trước hai bước để bấm thang máy.

"Cậu vẫn đi xe điện đến à?" Cô ấy hỏi Chu Linh. 

Chu Linh dáng người nhỏ nhắn, dễ thương như trong anime: "Đúng vậy."

"Vậy cậu đến tầng một," cô ấy ra hiệu cho mọi người cùng vào thang máy, rồi bấm nút tầng B2, "Tô Tô đưa chúng ta."

Tô Xướng đã quen với việc cô ấy tự nhiên như vậy, đứng ở trong thang máy với tay đút túi.

Vu Chu nói: "Tôi sẽ gọi taxi, không làm phiền cô Tô nữa."

"Tác giả Đại Đại, cô không ngồi xe của cô ấy, vậy tôi thấy ngại lắm." Bành Hướng Chi đùa, "Đừng khách sáo mà, cô vừa nói cô đi taxi mất 20 phút, cũng không xa, cô ấy tiện đường tiện thôi. Đúng không, Tô Tô?"

Tô Xướng đứng sau Vu Chu nói: "Đúng vậy. Không phiền."

Vu Chu không còn gì để nói, nếu từ chối nữa sẽ có vẻ giả tạo, vì vậy sau khi tạm biệt Chu Linh, nàng đi theo hai người đến tầng hầm đỗ xe. 

Xe đậu rất gần cửa thang máy, đi vài bước là đến, Tô Xướng lên xe trước, Bành Hướng Chi mở cửa ghế sau, chui vào, Vu Chu giữ cửa xe định theo sau, nghe thấy Tô Xướng từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau: "Cô Vu ngồi phía trước đi, lát nữa Hướng Chi sẽ xuống xe trước."

Vu Chu dừng lại một chút, thấy Bành Hướng Chi không có ý định di chuyển vào trong, liền đóng cửa xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Khi nàng thắt dây an toàn xong, Tô Xướng bắt đầu lùi xe.

Bành Hướng Chi đột nhiên cúi người, ôm lấy lưng ghế của Vu Chu, hỏi Tô Xướng: "Làm sao cậu biết mình xuống xe trước?"

Câu nghi vấn nửa vời là - Làm sao cậu biết tác giả Đại Đại sống ở đâu?

Tô Xướng vừa nhìn hình ảnh lùi xe, vừa đánh tay lái: "Cậu nói."

"?"

"Nhà cô ấy 20 phút, nhà cậu 10 phút, mình chắc chắn sẽ tiễn cậu trước."

Được rồi, Bành Hướng Chi ngồi lại, tựa lưng vào ghế chơi điện thoại.

Vu Chu cảm thấy điện thoại cấn vào tay, có chút không yên, đụng vào đùi mình, đùi bị cọ xát hơi đỏ, Tô Xướng nhìn sang nàng, rồi lại thờ ơ nhìn đường.

Mười phút sao mà lâu quá vậy... Vu Chu quay đầu muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại vô thức dính vào bùa bình an treo dưới gương chiếu hậu của Tô Xướng.

Hình dáng như một cái bánh chưng, rất quê, quê đến mức không hợp với Tô Xướng và chiếc xe tinh tế này. Hình như là trong hộp quà Tết Đoan Ngọ năm ngoái của công ty Vu Chu, lúc đó nàng ngồi ở ghế phụ mở quà, tiện tay treo lên đó.

Hồi ức luôn gây tổn thương, Vu Chu đột nhiên muốn hát bài này, nhưng lại không nhớ giai điệu, thậm chí không nhớ rốt cuộc có bài hát này hay không.

Bành Hướng Chi rất nhanh đã xuống xe, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, khiến hai người còn lại ngượng ngùng bị nhốt trong một không gian riêng tư.

A ha ha ha, Vu Chu đột nhiên lại muốn cười lớn.

Tô Xướng thì không có gì khác thường, vẫn như thường lệ bật đèn, khởi động xe. Vu Chu trước đây luôn cảm thấy lúc phụ nữ lái xe nghiêm túc rất đẹp, ngay cả tiếng đèn xi nhan kêu "bíp bíp" cũng còn phù hợp hơn cả nhạc cổ điển, sau này nàng nhìn nhiều hơn, mới nhận ra thực ra chỉ có Tô Xướng lái xe đẹp.
Dù sao thì ngón tay và cổ tay của cô dài và mảnh mai, cầm vô lăng như đang vuốt ve người yêu của mình.

Nàng nghe thấy tiếng hít thở của Tô Xướng, sau hai nhịp đều đặn, mở miệng: "Cái chăn nhỏ còn ở trong ngăn phía trước, có thể lấy ra đắp lên đùi."

Không biết là sợ nàng lạnh, hay thấy nàng vừa rồi dùng điện thoại làm đùi đỏ lên.

Vu Chu im lặng, rồi nói: "Không cần đâu, mấy phút nữa là đến rồi."

Vừa dứt lời, gặp một trụ đèn đỏ, xe dừng lại.

Ngón tay Tô Xướng nhẹ gõ trên vô lăng, cô sẽ làm động tác này khi bực bội, khi do dự cũng sẽ vậy.

Vu Chu hít vào hai hơi, có chút ngứa, lại xoa xoa, rồi chăm chú đếm đèn xanh đèn đỏ.

Khi nàng đếm, môi luôn vô thức nhúc nhích theo, rất rõ ràng.

Vì vậy nàng nghe thấy giọng Tô Xướng nhẹ nhàng: "Gấp như vậy sao?"

Nghe không ra vui hay không vui, như thể chỉ hỏi một câu vu vơ.

Vu Chu trong lòng chợt dừng lại, đột nhiên như bị đập một cái, câu này nếu đặt vào tiểu thuyết thì nàng cũng không thèm viết, quá bá đạo quá cẩu huyết, nhưng vừa rồi Tô Xướng nói ra, khiến nàng cảm thấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến nàng buồn.

Có lẽ trong giọng nói của Tô Xướng cũng có chút buồn.

Vu Chu thở dài, tay không dùng sức vỗ nhẹ lên điện thoại, nói: "Không, không gấp."

Nàng cảm thấy như vậy cũng không phải chuyện gì lớn, nên "chậc" một tiếng, khó xử mở miệng: "Thực ra..."

"Thực ra." Giọng nói trong trẻo của Tô Xướng đúng lúc cắt ngang nàng, không giống như đang ngăn cản, mà ngược lại như đang trấn an.

Đèn vàng chuyển sang xanh, cô khởi động xe, nhìn về phía trước, tiếp tục nói: "Thực ra, có rất nhiều điều muốn hỏi em, nhưng cảm thấy nên để sau khi hợp tác xong mới nói."

Vu Chu đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu, cảm thấy Tô Xướng có lẽ đã dùng không ít sức lực để kiềm chế một số thứ, nhằm giữ gìn sự chuyên nghiệp và bình tĩnh mà cô tự hào.

Dù thế nào đi nữa, cô muốn làm tốt bộ kịch này.

Vu Chu cúi đầu, tay lau lau trên màn hình điện thoại đã bám vân tay, nói: "Ừm."

Tay có mồ hôi, lau càng thêm lem. Chết tiệt.

Rất quen thuộc rẽ trái rẽ phải, từ cửa xe vào tầng hầm đỗ xe của chung cư, dừng lại ở thang máy gần nhà Vu Chu nhất, Tô Xướng nhìn Vu Chu xuống xe, gật đầu chào tạm biệt, sau đó cũng không quay đầu lại lái xe rời đi.

Vu Chu cũng không quay đầu, hai ba bước nhảy qua một chút nước đọng bên cạnh thang máy, ấn nút thang máy về nhà.

Mở cửa ra, nàng giật mình, Hướng Vãn và Oản Oản đều đứng cạnh cửa, một lớn một nhỏ, chào đón nàng trở về.

"Làm gì vậy?" Nàng đóng cửa lại, long trọng như vậy.

Hướng Vãn nhìn về phía sau nàng.

Oản Oản cũng gọi "meo" về phía tay nàng.

Thấy hai tay nàng trống không, Hướng Vãn rất thất vọng. Thường thì mỗi lần Vu Chu ra ngoài mua sắm, chỉ đi một lát là sẽ mang về một ít đồ, có lúc là một quả dưa hấu, có lúc là một túi cam.

Nhưng hôm nay, nàng đã ra ngoài tận ba bốn canh giờ, lại "trở về tay không".

Hướng Vãn cúi đầu, giơ tay gọi Oản Oản, Oản Oản kêu một tiếng theo sau, một người một mèo đi về phòng ngủ.

Vu Chu thay giày, đi qua hành lang, dựa vào cửa nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn ôm Oản Oản, giống như chị Hằng ôm thỏ ngọc, mặc đồ ở nhà mà cũng toát lên vẻ quý phái thanh lịch.

Vu Chu nói: "Chúng ta bổ quả dưa hấu hôm qua đi."

Hướng Vãn mắt sáng lên, thả mèo xuống, vỗ tay, rồi giơ một ngón tay chỉ lên trời: "Được thui."

"Đừng có học theo tôi," Vu Chu nhíu mày, quá trẻ con rồi, "Cái này không hợp với em, em vẫn là ôm mèo đi, đứng đắn một chút."

Nàng vừa đi về phía bếp vừa nói: "Một lát nữa ăn xong, gội đầu tắm rửa, rồi đi ngủ sớm nhé, mai dậy sớm, tôi sẽ dẫn em đến đồn công an."

Hướng Vãn đáp lời, đầu dựa vào khung cửa: "Cho em một miếng mặt nạ của bạn trai cũ."

? Vu Chu lắc đầu: "Em không cần."

"Da em mềm mại đến mức sắp ra nước rồi."

"Vả lại, nếu da em quá non mịn, thì sẽ không dễ làm hộ khẩu đâu."

Hướng Vãn đợi nàng nói xong, nhoẻn miệng cười, hỏi nàng: "Còn gì nữa không?"

Sao lại có cô nương khôn khéo như vậy, Vu Chu đưa nửa quả dưa hấu cho cô nàng: "Cái đó rất đắt."

"Tôi còn vài buổi thu âm phải nghe nữa."

Nên là không cho, một miếng cũng không cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro