Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cành Hắc Đằng lấy Chử Từ làm trung tâm khuếch tán, dần dần chậm rãi rụt trở về.

Đó là một quá trình không tính là dài, thế nhưng lần nữa vượt khỏi nhận thức của Sài Duyệt Ninh.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Sài Duyệt Ninh căn bản không cách nào tưởng tượng, vô số Hắc Đằng vừa rồi từng "sống" ở đây giết chết một cự thú, lại có liên quan đến Chử Từ.

Sau một thí nghiệm dung hợp được con người định nghĩa là "thất bại", Chử Từ đã có khả năng điều khiển Hắc Đằng.

Một vật chết như Hắc Đằng chẳng những có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, còn có thể bị hỉ nộ ái ố của nàng làm ảnh hưởng. Những cành Hắc Đằng kéo dài bốn phương tám hướng kia chính là cầu nối nàng dùng để truyền đạt ý chí của mình đến Hắc Đằng, nàng có thể làm cho những Hắc Đằng này vì nàng mà chiến đấu.

Thế nhưng thành lập giao ước với Hắc Đằng như vậy, gây ra tổn thất lớn với Chử Từ.

Hiện tại nhìn qua nàng thập phần suy yếu, sắc mặt ảm đảm dựa vào người Sài Duyệt Ninh, hô hấp cũng thật yếu ớt.

Sài Duyệt Ninh nhẹ giọng hỏi nàng: "Em còn có thể đi được không?"

Chử Từ: "Ừm."

Tuy rằng đáp án là có, nhưng Sài Duyệt Ninh có thể cảm giác được, đây bất quá là đang gắng gượng chống đỡ.

Sài Duyệt Ninh: "Chị nói rồi, đau có thể nói ra, không cần nhịn."

Chử Từ suy nghĩ một chút, đổi giọng nói: "Em có hơi mệt."

Sài Duyệt Ninh cong mi cười cười: "Vậy thì ở chỗ này nghỉ ngơi thêm một chút."

Chử Từ hỏi lại: "Không vội sao?"

Sài Duyệt Ninh đáp: "Có gì mà phải vội."

Dù sao cũng không có nơi để đi, xuất phát lúc nào cũng giống nhau.

Sài Duyệt Ninh đứng dậy, cô đỡ Chử Từ sang một góc phòng còn chút nguyên vẹn, hai người cùng nhau dựa vào vách tường loang lổ ngồi xuống.

Sau một trận "dị động" của Hắc Đằng kết thúc, sương mù thoáng tản đi lần nửa tụ lại, ở một nơi ánh nắng mặt trời chiếu không đến, không khí mùa hè lại mang theo hơi nước mát mẻ.

Trải qua một đêm dài không ngủ, Sài Duyệt Ninh cũng có chút mệt mỏi.

Mệt mỏi từng tấc một xông đến giữa hàng chân mày khiến cô nặng nề nhắm lại hai mắt, thế nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Chử Từ, nửa điểm cũng không buông lỏng.

Khu vực sương mù này vốn là nơi tràn ngập uy hiếp của tử vong, thế nhưng giờ phút này lại khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô mơ một giấc mơ.

Trong mộng, sương mù tan biến, hai người đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy nhân loại cuối cùng cũng đã có thể trở lại mặt đất, từ đống đổ nát của thế giới cũ xây lên một ngôi nhà hoàn toàn mới.

Trong radio truyền đến giọng nói của Nhẫn Đông, cô ấy thông báo với đám người vừa di chuyển đến căn nhà mới rằng, họ đã lần nữa tìm thấy hạt giống hoa hồng ở trong một khu di tích của thế giới cũ.

Cô đáp ứng Chử Từ, chờ đến khi hoa hồng đầu tiên căn cứ nuôi dưỡng nở rộ, cô nhất định sẽ đem đến tặng nàng.

Có điều, rất nhanh đã tỉnh khỏi giấc mộng.

Sau khi tỉnh dậy, cô thấy bản thân vẫn đang ở trong khu phế tích, bàn tay nắm chặt lấy tay Chử Từ đã ướt đẫm mồ hôi.

Thật may mắn là, trong mộng hay ngoài mộng, vẫn luôn có Chử Từ.

Khóe miệng Sài Duyệt Ninh bất giác cong lên, cô ngước mắt, ngay lúc chạm vào ánh mắt của Chử Từ.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Em có ngủ không?"

Chử Từ lắc đầu.

Sài Duyệt Ninh lại hỏi: "Em không mệt sao?"

Chử Từ vẫn lắc đầu.

Sau một chốc trầm mặc, Chử Từ mím đôi môi mỏng, khẽ nói: "Em sợ đây là một giấc mộng."

Nàng sợ hết thảy trước mắt chỉ là một giấc mộng, chỉ cần hơi chớp mắt, tỉnh dậy sẽ phát hiện mình vẫn ở trong phòng thực nghiệm tăm tối.

Nàng sợ hãi nơi đó, nơi đó mang đến cho nàng thật nhiều thống khổ.

Chử Từ từng nghĩ rằng, trở về nơi đó cũng không sao, vì trong quá khứ nàng đã có vô số năm tháng không phân ngày đêm vẫn luôn ở đó. Thế nhưng khi thật sự quay trở lại, nàng mới biết, nguyên lai bản chất của con người là tham lam, một khi đã nhìn thấy mặt trời liền không cách nào chịu đựng được hắc ám.

Hiện tại vẫn là ban ngày, nhưng ánh nắng vô cùng mờ nhạt.

Không có một tia sáng mặt trời nào có thể chiếu xuyên qua màn sương dày đặc này.

Chử Từ vẫn chưa nói tiếp, Sài Duyệt Ninh cũng không rõ nàng muốn nói gì, chỉ càng dùng sức siết chặt tay nàng, phảng phất giống như muốn nói cho nàng biết, đây không phải là mộng, cô vẫn luôn ở đây.

Thời gian từng dây từng phút trôi qua, Sài Duyệt Ninh nhìn thấy trong đáy mắt Chử Từ rơi ra giọt lệ.

Lần trước cô nhìn thấy Chử Từ đáy mắt rưng rưng như vậy là vì chuyện gì nhỉ?

Sài Duyệt Ninh nghĩ đến nghĩ lui, cuối cùng nhớ đến cái lần Chử Từ say rượu ngồi xổm trong bồn cầu chật vật lau nước mắt.

Ngoại trừ lần đó, Chử Từ có từng khóc lần nào nữa không?

Sài Duyệt Ninh có chút mơ hồ không rõ.

Trong ấn tượng của cô, Chử Từ chưa bao giờ rơi lệ, lúc bị thương là như vậy, lúc biệt ly cũng như vậy.

Hình như, lần duy nhất trong đời cô từng nhìn thấy nước mắt của Chử Từ, chính là ở trên tờ giấy mà Diệp Khinh đưa cho cô, một giọt nước mắt đã khô.

Vì lẽ đó mà đây là lần đầu tiên, cô nhẹ nhàng đưa tay đến, chạm vào khóe mắt rưng rưng của nàng.

Cô có thể cảm giác được nàng đang run rẩy, đáy lòng giống như đang cố gắng đè nén thứ gì.

"Có thể nói cho chị nghe không? Những chuyện trong lòng em." Sài Duyệt Ninh nhẹ giọng hỏi.

Lần này, cố thật sự không muốn lại bỏ lỡ bất kì điều gì: "Chị muốn biết, chị sợ lại đoán chậm một bước."

Chử Từ nhìn vào trong mắt Sài Duyệt Ninh, đáy mắt hiển lộ vẻ do dự.

Không biết qua bao lâu, nàng cúi đầu, rũ mi mắt.

"Ngày chị rời đi, em đã luôn nghĩ, liệu rằng chị có quay lại hay không." Chử Từ nói: "Em nghĩ rất lâu, một nửa hi vọng chị sẽ quay lại, một nửa hi vọng chị đừng quay lại, vì dù cho chị có thực sự quay lại, chúng ta cũng không thể gặp mặt."

"Đại đa số con người đều sẽ giống vậy sao?" Thanh âm của nàng trước sau như một đều nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Sài Duyệt Ninh phải dựa thật gần mới có thể nghe được lời của nàng: "Một khi thử dung nhập vào thế giới này, sẽ giãy dụa, do dự cùng mâu thuẫn. Giống như bị bệnh vậy. Trước đó, rõ ràng có thể không vui vẻ cũng không khổ sở."

"Sài Duyệt Ninh, ngày đó chị đi rồi, em nhìn thấy Diệp Khinh lái xe quay lại, trên xe không có chị, em thật sự cho rằng không thể gặp lại chị nữa." Chử Từ bình thản nói, phảng phất giống như không cần bất kì một lời đáp lại nào: "Chưa từng có một người đối tốt với em như vậy, chị là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng... Thế giới rộng lớn như vậy, có thể gặp gỡ chị, thật tốt..."

Nói đến đây, thanh âm nàng thấp đến mức không thể nghe thấy: "Thế nhưng khi đó, em lại có chút hối hận."

Dù vậy, Sài Duyệt Ninh vẫn là nghe được.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu cảm giác của Chử Từ.

Trong phòng thực nghiệm dưới ẩn sâu, nhìn không thấy mặt trời, nàng đã sớm quen thuộc với việc một mình đối mặt với tất cả. Vô luận là sự thờ ơ của các nghiên cứu viên đối với mẫu vật, hay là những thí nghiệm dung hợp không mảy may quan tâm đến sinh tử của nàng.

Kỳ thực, tất cả những chuyện này không phải cội nguồn cho sự thống khổ của nàng.

Điều khiến nàng cảm thấy thống khổ, chính là tất cả những gì nàng đã từng có được, thứ trân quý duy nhất của nàng, nháy mắt đã không còn.

Nếu ngày đó, cô lựa chọn ở lại.

Nếu ngày đó, cô có thể kiên định một chút, nói với Chử Từ rằng, cô sẽ chờ đợi đến khi con người tìm lại được tự do.

Có phải hay không, Chử Từ cũng sẽ không thống khổ đến vậy?

Biệt ly mang theo tiếc nuối, cùng với biệt ly mang theo hy vọng, đến tột cùng là có bao nhiêu khác biệt?

Sài Duyệt Ninh phát hiện mình nghĩ không ra đáp án.

Cô chỉ nhìn Chử Từ thật chăm chú, nhẹ giọng hỏi nàng: "Vậy bây giờ, em còn hối hận không?"

Chử Từ không trả lời vấn đề này của cô, chỉ dùng cánh tay không bị cô nắm lấy vòng qua hai đầu gối, ánh mắt mờ mịt nhìn về phương xa.

Sài Duyệt Ninh kiên trì chờ.

Thế nhưng đợi qua rất lâu, cô chỉ nghe được Chử Từ lẩm bẩm một câu, giọng nói vô cùng khẽ khàng.

"Chúng ta sẽ đi đâu đây?"

"Có nơi nào em muốn đến không?" Sài Duyệt Ninh hỏi ngược lại.

"Không có." Chử Từ đáp.

Sài Duyệt Ninh ngẫm nghĩ đôi chút, ra vẻ không có việc gì, cười cười nói: "Vậy đi đến đâu tính đến đó."

Sài Duyệt Ninh nhìn như tiêu sái nói chuyện, thế nhưng bụng nhỏ lại đánh trống.

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, khiến cho cô nhất thời có chút xấu hổ.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Em đói không?"

Chử Từ đáp: "Vẫn chưa đói lắm."

"Ăn chút đi." Sài Duyệt Ninh lấy ra một cái túi nhỏ, trong đó có nước và bánh quy nén. Cô xé bao, bẻ một miếng nhỏ đưa đến mép miệng Chử Từ: "Em đã mấy ngày không ăn gì rồi."

Chử Từ không có từ chối, sau đó cô liền lấy mấy thêm miếng bánh, đút đến bên miệng nàng.

Đút liên tiếp nửa bịch bánh, Sài Duyệt Ninh sợ nàng bị bánh quy làm nghẹn, liền vặn bình nước, đưa đến.

Đêm ấy khi cô lựa chọn một mình rời đi cũng không nghĩ rằng bản thân có thể sống sót, lúc đó trên xe thiết giáp có không ít vật tư, thế nhưng cô cơ bản là không cầm theo.

Biết rõ thức ăn nước uống trên người không có nhiều, hai người ăn cũng không ăn no, nếu không qua ngày hôm nay cũng không biết ngày mai phải sống sót thế nào. Nhưng dù là như vậy, Sài Duyệt Ninh vẫn cảm giác thập phần vui vẻ.

Hình như cô thật sự trở thành người thiển cận mà bản thân thường treo trên miệng, mắt nhìn không đến tương lai.

Bất quá cho dù như vậy, tựa hồ cũng không có gì không tốt.

Sau khi ăn hết thức ăn trên người. Cô đứng dậy, vươn tay ra với Chử Từ: "Có thể đi được không?"

Chử Từ gật đầu, bắt lấy bàn tay Sài Duyệt Ninh đưa về phía mình.

Mọi thứ đều giống hệt như lần đầu gặp mặt.

Các cô đi sâu vào khu vực sương mù, không có phương hướng rõ ràng, cũng không có bất kì mục đích nào.

Nơi này tạm thời an toàn, dù sao lúc trước cũng là lãnh địa của cự thú kia. Cự thú lớn như vậy, tám phần đã ăn hết toàn bộ sinh vật xung quanh.

Trước khi rời khỏi đống đổ nát của thành phố cũ, Sài Duyệt Ninh dẫn theo Chử Từ dạo quanh một vòng.

Nơi này cách thành phố Phù Không không xa, cũng chỉ khoảng một ngày lái xe. Thành phố Phù Không cũng có lính đánh thuê xuống đất mưu sinh. Lính đánh thuê ra ngoài chết ở khu vực sương mù cũng là chuyện bình thường, vì vậy hai người nhặt được vật tư của "tiền bối" đã chết cũng không có gì bất thường. Vì vậy nếu vận khí không quá kém, nhặt được ít đồ ăn và quần áo là chuyện có thể.

Con đường dài rộng không một bóng người, trong phế tích thành thị rộng lớn này, thật sự có thứ các cô cần.

Cô nhặt đươc một chiếc ba lô dính đầy bùn đất, bên trong có một cây gậy điện, một hộp bánh quy nén, hai gói đường, hai chai nước.

Mấy thứ này nếu ăn uống tiết kiệm một chút, cũng đủ cho các nàng chống đỡ thêm vài ngày.

Sau khi thu thập xong vật tư, hai người tiếp tục vô định đi về phía trước.

Dọc theo con đường này có rất nhiều xe cộ bỏ hoang của thế giới cũ, thế nhưng toàn bộ đều bị hỏng, không ai có thể lái được.

Hai người chân đi rất chậm, bất quá các cô cũng không để ý chuyện nhanh chậm, dù sao có nhanh cũng không có việc gì, cũng không có đích đến.

Các cô đi một đường phía trước, một đường lụm lặt vật tư.

Đi mệt, tùy tiện tìm một chỗ có thể che mưa chắn gió, lười biếng cả đêm.

Nếu nghe thấy thanh âm kỳ quái, Chử Từ sẽ lập tức phòng ra sương mù che giấu khí tức, lừa chúng đi.

Cũng không ai biết còn phải đi tiếp bao lâu, điểm cuối của con đường là ở nơi nào, nguy hiểm khó ứng phó mang đến tử vong có đột ngột giáng xuống đầu hay không.

Các cô chỉ là không ngừng đi về phía trước, không để cho mình ở một chỗ cảm thụ tuyệt vọng.

Vào ngày thứ ba cùng nhau lang thang, các cô đã ra khỏi phế tích thành phố, hướng về phía hoang nguyên vô tận tiếp tục bước đi.

Vào ngày thứ tám lang thang cùng nhau, hai người đã gặp một chiếc xe thiết giáp bị bỏ rơi bên bờ sông trong tình huống cạn kiệt nước và thức ăn.

Cả một xe đầy đủ vật tư, thậm chí còn có một thùng dầu dự phòng.

Chìa khóa xe rơi trong bùn lầy cách đó không xa, trên chìa khóa và cửa xe lây dính một ít máu trông khá mới, bụi bặm quanh xe cũng không dày, phỏng chừng đã xảy ra chuyện cách đây không quá một tháng. Nơi này nhìn qua cực kì yên tĩnh, các nàng cũng không có cách nào đoán được lính đánh thuê trên chiếc xe này rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.

Dù sao, bọn họ cũng đã tìm được một đường sống mới.

Một chiếc xe khá tốt, một ít thực phẩm đủ để ăn.

Thế nhưng nếu cứ vô định đi về phía trước như vậy, sẽ luôn cảm giác vô tận mờ mịt.

Sài Duyệt Ninh nghĩ, có lẽ các cô cần một phương hướng.

Các cô ở bên sông tắm rửa, thay quần áo sạch trong xe thiết giáp, tuy không tính là vừa người nhưng ít nhất so với bị bẩn thì thoải mái hơn nhiều.

Hai người ngồi chờ tóc khô, cũng chưa bắt đầu lái xe. Sài Duyệt Ninh dựa người vào ghế nghĩ tới nghĩ lui, cúi đầu nghiêng người nhìn về phía Chử Từ, nhẹ giọng hỏi nàng: "Chuyện trước khi thảm họa xảy ra, em còn nhớ không?"

Chử Từ không khỏi sửng sốt, ánh mắt dần trở nên mê man.

Năm mà thế giới cũ bị hủy diệt, nàng hẳn là khoảng mười mấy tuổi, đó là độ tuổi được ghi trong tài liệu.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Em có nhà không? Em nhớ nhà em ở đâu không?"

Chử Từ há miệng, ánh mắt mờ mịt mà hỗn loạn, cũng không biết có phải vì nhiều năm làm thí nghiệm khiến cho trí nhớ của nàng lộn xộn hay không.

Ngay khi Sài Duyệt Ninh chuẩn bị buông tha đề tài, nàng cuối cùng cũng nói chuyện.

"Nơi đó... Có rất nhiều núi."

"Thành phố núi sao?"

"Ừm." Chử Từ gật đầu.

Sài Duyệt Ninh suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy chị dẫn em đi tìm."

Cô ngồi thẳng người, đạp chân ga.

"Chị biết phải đi đâu sao?" Đáy mắt Chử Từ toát ra một tia sùng bái.

"Ừm..." Sài Duyệt Ninh bỗng nhiên có chút không muốn tiếp lời: "Đại khái là biết, nhưng cũng không chắc."

Thế giới rộng lớn như vậy, thật sự có thể tìm được sao?

Có lẽ là không thể, nhưng ít nhất, từ giờ khắc này trở đi, hai người đã có phương hướng, một lý do để cùng nhau bước về phía trước.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Từ: "Chị ấy giống như là cái gì cũng biết."

Sài Duyệt Ninh: "Hình như em ấy nghĩ tôi cái gì cũng biết..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro