Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Đằng ẩn trong màn sương dày đặc bao phủ thành phố phế tích rời xa phi cơ chiến đấu, sau đó lặng im không một tiếng động hóa thành hình người, yên tĩnh bước đi về phía trước.

Gió sớm mang theo sương mù ẩm ướt như hận không thể thu vào hết thảy lạnh lẽo của nhân gian, chạm qua bóng người đơn bạc của nàng, thổi mái tóc bạc trắng đến tán loạn.

Gần rồi, nơi này cách nơi nàng muốn tìm rất gần.

Nàng có thể cảm nhận được một loại triệu hoán như chạm đến sinh mệnh.

Ký ức mơ hồ từng chút một tràn ngập trong lòng, nàng đã tìm thấy quá khứ của mình, nhưng không có nổi một tia vui mừng.

Vì toàn bộ đều là bóng tối, sức nóng, và im lặng vô tận.

Cuộc sống của nàng vốn dĩ rất đơn giản, chỉ cần hấp thụ dưỡng chất trong cơ thể mẫu hoa, từ từ phát triển trong khi say ngủ.

Nàng không nên có ý chí của nhân loại, nàng nên ngủ ở một nơi không ai có thể chạm vào.

Nhưng lại có tiếng động vang lên, đánh thức nàng, lôi nàng ra khỏi cơ thể mẹ.

Có đau không?

Có lẽ là có, nhưng nàng đã quên cảm giác ấy. Một cái cây thì có thể sinh ra suy nghĩ gì chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là cỏ cây không phải người, nàng không nhớ rõ, cũng không phân biệt được lúc đó mình có cảm giác được thế giới này hay không.

Thật ra, nàng cũng từng nghĩ đến việc trở về.

Sau khi có được thân thể kỳ quái, sau khi có thể tự mình nhúc nhích, trong một khắc có thể tự mình suy nghĩ, nàng thấy trước mắt đều vô cùng xa lạ, nhận biết một nhiệt độ hoàn toàn khác biệt khiến nàng sợ sệt, sợ đến tựa như phát điên muốn chạy khỏi đó.

Nhưng trước kia, nàng nào có hiểu được cái gì gọi là sợ sệt?

Cảm xúc của nhân loại, thực sự là một thứ đáng sợ.

Sài Duyệt Ninh nói đúng, là nhân loại lây nhiễm nàng.

Vui mừng, phẫn nộ, bi thương, sợ hãi, còn có quá nhiều tâm tình phức tạp khác.

Nàng vốn không nên có được, nhưng nàng lại tới với thế giới này, có được cảm xúc của con người và khiến cho một cô bé nhân loại tiêu tán.

Đây là vận mệnh sao?

Đây nhất định chính là vận mệnh.

Vận mệnh khiến cho nàng đi tới thế giới này, cũng khiến cho nàng gặp gỡ người dạy cho nàng tình cảm của nhân loại.

Kỳ thực, nàng không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu.

Kỳ thực, nàng chưa được đi qua quá nhiều nơi, ngay cả tấm bản đồ của thế giới cũ, ngày hôm qua cũng là lần đầu nàng nhìn thấy.

Nhưng nàng vẫn nghĩ rằng thế giới này rất nhỏ.

Chí ít, thế giới của nàng xác thực rất nhỏ, nhỏ đến mức mỗi một thứ trong trí nhớ của nàng, mỗi một điều nàng quý trọng, nàng khắc ghi, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay... Cũng nhỏ đến mức, phảng như chỉ đủ chưa đựng một người.

Nhưng nàng đồng ý tin rằng thế giới này rộng lớn, bởi vì người đó cũng nói như vậy.

Đáng tiếc là, thế giới lớn như vậy, nàng chưa kịp xem kỹ, đã phải một người rời đi.

Nếu như mẫu hoa không ngừng gọi nàng trở về thật sự là tai ương của thế giới, vậy nếu có thể làm mẫu hoa bình ổn, nhân loại khổ sở giãy dụa rất lâu nơi hắc ám vĩnh hằng này liệu có thể nghênh đón ánh sáng?

Nàng không biết.

Sương mù sẽ tản đi sao? Những dị chủng biến dị mà Hắc Đằng mang đến sẽ dừng lại sao? Bầy thú tiến hóa sẽ không tiếp tục tiến hóa nữa sao, bọn chúng sẽ ngừng khát vọng gen của con người sao?

Nàng không biết.

Hết thảy những chuyện liên quan đến quá khứ và tương lai của nhân loại, đều như là chuyện không quan trọng lướt qua lòng nàng một lần rồi thôi.

Nàng chỉ biết, lượng dầu trên máy bay chiến đấu đủ để Sài Duyệt Ninh trở lại căn cứ nhân loại.

Nàng nhớ mình mong muốn cô phải sống sót thật tốt.

Giống như trong cuốn sách của thế giới cũ của nhân loại đã từng ghi lại, nhìn thấy ánh mặt trời, nghe được tiếng gió mưa, tự do sinh lão bệnh tử.

Nàng lại nhớ đến ước định của hai người...

Nhưng nàng không thể ăn cô.

Nàng là thực vật, sao lại ăn thịt người chứ?

Nàng xưa nay là một người rất dễ thỏa mãn, nàng không cần Sài Duyệt Ninh bỏ lại hết thảy cùng nàng lang thang ở thế giới này. Bởi vì nàng biết, cá không thể rời nước, chim nhỏ không thể không bay, người rời khỏi đám người, đồng dạng cũng sẽ không vui vẻ.

Nàng không phải nhân loại, thế giới của nàng chỉ có Sài Duyệt Ninh, nhưng thế giới của Sài Duyệt Ninh không chỉ có nàng.

Nếu các cô đồng thời lưu vong ở nơi này, nàng có thể cảm nhận được nhưng cảm giác ngột ngạt, mờ mịt cùng bất an trong lòng Sài Duyệt Ninh. Nếu như không gặp được An Đức và An Lê, Sài Duyệt Ninh cũng sẽ giống như đại đa số nhân loại lạc lối nơi sương mù âm u, sau đó ở giữa màn sương phảng phất không bao giờ tản mà chết đi.

Một giọt nước mắt của Chử Từ rơi xuống, nhưng không còn ai vì nàng mà lau nước mắt nữa rồi.

Nàng có định mệnh của chính mình, Sài Duyệt Ninh không thay đổi được định mệnh của nàng, trừ phi các nàng cùng chết trong trận lũ quét mãnh liệt này.

Nhưng nàng không muốn như vậy.

Giữa hai người, có thể cùng nhau đến đây là được rồi.

Thời gian mà nàng miễn cưỡng có thể xưng là nhân loại, hẳn là từ lúc mất đi ký ức, sau thời khắc gặp gỡ Sài Duyệt Ninh, mới chính thức bắt đầu.

Dọc theo con đường này, rất nhiều người đều nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại hoặc là hổ thẹn, phảng phất giống như bốn phía đều cho rằng nàng phải chịu đựng rất nhiều thống khổ.

Thế nhưng có thể đi đến thế giới này, có thể gặp gỡ một người vì nàng mà không màng sinh tử, nàng không cảm thấy thống khổ.

Dẫu rằng, nàng vẫn là thiếu mất một điểm dáng vẻ của nhân loại, đặc biệt trì độn trong việc nhân biết thế giới này, cũng không thể nào học được làm sao cảm thụ được những cảm xúc bi quan, hạnh phúc từ những nhân loại khác, ngoại trừ Sài Duyệt Ninh.

Thế nhưng chuyện này không thành vấn đề, điều này không ngăn cản nàng hy vọng nhân loại vĩnh viễn bất tử, hy vọng nhân loại có một tương lai tươi sáng.

Bởi vì nàng đã nhận ác ý lớn nhất từ nhân loại, nhưng cũng đã được tình yêu thương ôn nhu nhất của nhân loại toàn lực ôm lấy, cho dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Chỉ cần là vì người kia, vì người kia quan tâm tất cả, nàng cũng nên thành tâm vì cái chủng tộc đặc biệt này mà hy vọng.

Chử Từ chào từ biệt trong màn sương, nàng đi qua một tòa nhà cao tầng của thế giới cú, ngón tay của nhân loại biến thành dây leo, khẽ chạm vào một đóa hoa Hắc Đằng hướng ra phía ngoài mảnh vỡ vụn của cửa sổ thủy tinh.

Nàng phảng phất có thể thông qua những "đồng loại" này, nhìn thấy được nơi này rốt cuộc làm sao từ một đô thị phồn hoa, từng điểm tàn tạ đến thế này.

Chúng nó chính là Hắc Đằng từ vực thẳm sâu vạn mét.

Từ vực thẳm đến nơi này, tìm một đứa nhỏ bị con người cướp đi, dùng khoảng thời gian hơn nửa thế kỷ, sinh trưởng ở mỗi một nơi hẻo lánh của thế giới này, rốt cuộc đã tìm được cây con trở về...

Chử Từ cảm giác được, thời khắc này, hết thảy đều vô cùng an bình.

Hắc Đằng bên đường cũng bắt đầu hướng về một hướng mà nở hoa.

Màu đỏ, màu tím, hào quang yếu ớt nhuộm dẫm màn sương trong bình minh.

Có một thanh âm xuyên qua những kỷ niệm còn chưa cũ trong ký ức nàng, truyền đến.

"Tôi nghe người già trong căn cứ nói, trước kia mặt đất rất phồn hoa, đêm vừa đến, thành phố sẽ lập tức ánh lên rất nhiều ánh đèn, trên đường đều là xe cộ qua lại. "Khi đó, khu vực sương mù còn chưa tồn tại, cũng không cần tìm chỗ, chỉ cần tối đến ngẩng đầu là có thể thấy được sao trăng trên bầu trời. Hơn nữa đến khuya, thành phố sẽ yên tĩnh trở lại, có thể nghe được cả tiếng chim hót, trong sách vẫn thường viết: "Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang trong đêm tối..."

Thời điểm sơ ngộ, Sài Duyệt Ninh đã từng ở bên tai nàng kể về thế giới kia, nàng hiện tại có chút cảm thấy tò mò, nhưng đến cùng vẫn là nhìn không thấy.

Cái giác này đối với nhân loại gọi là gì nhỉ?

Nàng muốn tìm người kia hỏi một chút, nhưng bốn phía nơi này, đã không còn có thể nghe thấy thanh âm nhân loại nữa rồi.

Việc nàng có thể làm, chỉ là tiếp tục đi về phía trước.

Hết thảy những chuyện này đều sắp kết thúc.

Nhưng nàng cảm thấy một cỗ đau đớn nồng đậm, đau như bị gai nhọn của dây leo đâm phải, đau đến mức máu thịt trong tim run lên.

Sài Duyệt Ninh nói, đau có thể nói ra, nhưng trên thực tế, nỗi đau đớn có thể ép một người đến vỡ vụn, thường thường đều là không thể nói thành lời.

Nàng không cách nào hình dung được cảm giác lúc này, bước chân cũng bởi vì vậy mà trở nên nặng nề.

Nàng không nhịn được ngồi xổm xuống, vòng lấy hai đầu gối, đem mặt chôn vào khủy tay, mặc cho thân thể của mình run rẩy.

Cuộc đời của bản mẫu A0027, thật dài nhưng cũng thật ngắn ngủi, đối với mảnh thiên địa vô biên rộng lớn này, sự tồn tại của nàng không đáng kể, sự bi thương của nàng cũng sẽ theo cô tịch vĩnh viễn cất vào nơi không người xuất hiện này.

Bây giờ nàng chẳng là cái thá gì, không thể hòa vào nhân loại, cũng khó có thể chấp nhận thân phận ban đầu.

Mỗi một sinh vật đều có nơi để trở về của chính mình, có khi là nơi sinh ra, có khi là nơi cần đến.

Đối với nhân loại, nơi để tìm về là nhà, là người thân, là bằng hữu.

Chỉ duy nhất một mình nàng, không có nơi trở về.

Chử Từ nghĩ, nàng rồi sẽ chết.

Chết trong vô số ngày đêm sau khi thoát khỏi đám người, chết trong vô số ngày đêm nhớ nhung một người.

Giống như, cá rời khỏi nước, chim không thể bay.

Trong nháy mắt đó, thế giới của nàng gần như sụp đổ, so với tận thế của nhân loại còn giáng lâm sớm hơn một chút.

Gió thổi cỏ lay, đều tựa như đang cười nhạo bên tai nàng.

"Đây không phải là sự lựa chọn của chính em sao?"

Một thanh âm làm Chử Từ tỉnh giấc, hệt như nằm mơ vậy, hoàn toàn không có cảm giác chân thực.

Chử Từ có chút chần chờ ngẩng đầu lên, không dám tin mà xoay người lại.

Trong nháy mắt ấy, thời gian phảng phất như ngưng động, nàng trông thấy bóng người quen thuộc trong màn sương dày đặc.

Nàng chưa hề nghĩ rằng, cô sẽ theo tới.

Sài Duyệt Ninh đi về phía nàng, hai người ở trong sương mù, mắt nhìn nhau.

Sài Duyệt Ninh ngồi xổm trước người nàng, ngắm nhìn hai mắt của nàng, hỏi nàng: "Nếu như đau đớn, sao em lại chọn như vậy?"

Trong giọng nói của cô dường như đè nén một loại cảm xúc mà nàng không hiểu rõ.

Chử Từ: "Chị, tại sao..."

Tại sao một đường lén lút theo tới đây.

Sài Duyệt Ninh hỏi: "Chị tôn trọng mỗi lựa chọn của em, em thì sao?"

Chử Từ: "..."

Sài Duyệt Ninh: "Cùng em đi đến phần cuối của sinh mệnh chính là lựa chọn của chị, em cho rằng em làm ra quyết định là tốt nhất, vì vậy chị nhất định phải nghe theo sao?"

Chử Từ: "Nếu như chị đã ngủ, sẽ không tìm thấy được em nữa, đúng không?"

Chử Từ: "..."

Ngữ khí của Sài Duyệt Ninh không còn bao dung như trong dĩ vãng, vành mắt cô ửng đỏ, nước mắt đong đầy. Cô nắm lấy hai vai Chử Từ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, tựa như đang nỗ lực bình ổn tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được run lên.

Cô là đang giận thật sao, đây là lần đầu tiên trong ký ức có hạn của Chử Từ, gặp qua ánh mắt muốn nói lại thôi này của cô.

Chử Từ há miệng, theo bản năng muốn vì chính mình biện giải vài lời, nhưng lại phát hiện trái tim mình đã hỗn loạn, không biết là ngọt ngào nhiều hơn hay thống khổ nhiều hơn.

Nàng bất giác nắm lấy cánh tay Sài Duyệt Ninh, trợn to hai mắt nỗ lực muốn đọc hiểu ánh mắt phức tạp của cô, nhưng phảng phất lại không có cách nào hiểu được tâm tư nhân loại, nàng vĩnh viễn cũng chỉ là một chiếc cô độc không có nơi cập bến.

Bỗng nhiên lúc này, Sài Duyệt Ninh kéo nàng vào trong lòng, một tay nâng lên vén tóc nàng ra sau tai, khiến nàng không nhịn được run rẩy.

Hết thảy cảm xúc đè nén trong lòng đều triệt để được giải phóng trong khoảnh khắc ấy.

Sài Duyệt Ninh hôn nàng.

Hôn qua khóe mắt, hôn qua nước mắt, cũng hôn lên môi nàng.

Thời gian giống như ngừng trôi, trong không gian yên tĩnh này, vận mệnh của nhân loại đã đi đến đoạn kết.

Trong nháy mắt ấy, thành thị phế tích chỉ còn lại hai người, tất cả phiền muộn trên thế gian này dường như có thể theo thế giới sụp đổ mà tan thành mây khói.

Chử Từ rốt cuộc biết Sài Duyệt Ninh muốn nói cho nàng điều gì.

Nàng thuận theo nụ hôn thật sâu của cô, lần đầu tiên thực sự hiểu được, vì sao mình lại bởi vì chia tay một người mà cảm thấy thống khổ như vậy.

Thế giới bị hủy diệt vốn không liên quan gì đến nàng.

Nhưng trước khi thế giới bị hủy diệt, nàng đã yêu một nhân loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro