CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần áo dính nước sốt có thể thay, nhưng đôi môi đỏ mọng vì bị hôn thì biết làm sao đây? Mạnh Hạ đối diện gương, mím môi, thở dài bất lực.

"Bôi son che lại nhé?" Thủ phạm đề nghị với vẻ ân cần.

Mạnh Hạ có chút bực tức liếc sang bên cạnh, thấy Ninh Thanh Uyển đã thay đổi, đang dựa vào tưởng chờ cô. Áo sơ mi trắng tay phồng kết hợp với quần short trắng, vừa sạch sẽ gọn gàng lại vừa mang chút vẻ lười biếng, bàn tay đang chơi đùa với một thỏi son.

Bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, sự bực tức cũng tan biến theo.

"Được rồi.."

Mạnh Hạ đưa tay lấy thỏi son, Ninh Thanh Uyển giơ tay tránh đi, "Để chị bôi cho em."

Không nói gì thêm, Ninh Thanh Uyển mở nắp thỏi son, xoay ra một ít, ngón tay nâng cằm Mạnh Hạ, cúi đầu chăm chú tô son.

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Mạnh Hạ không dám cử động, hơi thở chậm dần và sâu hơn.

"Mở miệng ra."

...Cảnh tượng hôn nhau vừa rồi lại hiện lên trong đầu cô, lúc đó cô căng thẳng đến mức hàm răng nghiền chặt. Ninh Thanh Uyển bật cười nói câu này.

Mặt Mạnh Hạ đỏ bừng, lông mi dài khẽ chớp, đôi mắt đen láy đảo quanh, ánh nhìn không biết đặt vào đâu.

Đôi môi đỏ hơi hé mở, thở ra làn hơi thơm mát, dịu dàng gợi cảm. Má mịn màng ửng hồng, trắng hồng mịn màng.Càng nhìn càng muốn trêu chọc cô.

Tay Ninh Thanh Uyển cầm thỏi son khẽ siết chặt, ánh mắt sâu thẳm. Sau khi tô xong, cô sững lại một lúc.

Mạnh Hạ không tự nhiên chớp mắt, không tiên thúc giục, giọng nhẹ nhàng gọi cô, "Chị..."

Tinh thần trở về, "Xong rồi, đi nấu ăn thôi, đầu bếp nhỏ." Ninh Thanh Uyển bình thản thu lại thỏi son, đậy nắp, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã trở lại vẻ điềm nhiên như thường.

"Vâng."

Mạnh Hạ trước khi đi lại nhìn vào gương, màu môi đã trở nên bình thường, nhưng mặt vẫn đỏ bừng. Cô vỗ vỗ mặt, hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

Ở cầu thang, gặp Tiêu Tư Huyền cũng đã thay đồ, ba người không nói gì, lần lượt xuống lầu.

Trong phòng bếp chỉ có Thẩm Lan và Susan đang bận rộn, Tô Gia Bắc đứng bên cạnh chỉ vào các món ăn, hỏi đông hỏi tây, Thẩm Lan kiên nhẫn giải thích. Mạnh Hạ liếc nhìn quanh nhà, Kỷ Đồng và Trương Dương dường như đã ra khỏi biệt thự.

Thẩm Lan thấy họ xuống lầu, cười trêu, "Nam thanh nữ tú, trông như đang diễn thời trang vậy." Cô dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì, "Giữa tháng 9 tôi có một buổi triển lãm thời trang, mọi người có muốn đến xem không?"

Mọi người đều tỏ ra rất hứng thú.

Thẩm Lan thuận miệng nhờ Susan làm tạo hình, nhờ Ninh Thanh Uyển và Mạnh Hạ làm người mẫu, không biết là vô tình hay cố ý mà bỏ qua Tô Gia Bắc bên cạnh.

"Tôi không xứng làm người mẫu sao?"

Thẩm Lan liếc nhìn anh, lém linh nói, "Tất cả đều là trang phục nữ, anh Gia Bắc có muốn mặc không? Tôi đã nói mà, anh trông có vẻ rất dễ bị đè."

Tô Gia Bắc nhét một quả cà chua bi vào miệng Thẩm Lan, "...Im miệng đi."

"Những việc này cần người mẫu chuyên nghiệp mà?" Mạnh Hạ vừa điều chỉnh gia vị, vừa hỏi một câu.

"Không cần không cần, chị tự bỏ tiền ra tổ chức, muốn mời ai thì mời." Thẩm Lan chen vào bên cạnh Mạnh Hạ, vai chạm vai, "Đến đi~"

Ninh Thanh Uyển lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Lan một cái.

Thẩm Lan rất hiểu chuyện, nhanh chóng đứng xa Mạnh Hạ hơn. Cô là người tinh ranh, đầu óc lanh lợi, biết Mạnh Hạ phần lớn sẽ nghe lời Ninh Thanh Uyển nên nhanh chóng chuyển sang nhắm vào người khác, "Chủ đề là váy cưới~ Thanh Uyển ~ Chị cũng tham gia nhé."

Ninh Thanh Uyển nhướng mày, cô nhận thấy ảnh mắt Mạnh Hạ sáng lên khi nghe đến váy cưới, nên mày mắt trở nên dịu dàng, chấp nhận, "Được."

Susan tỏ ý sẽ giúp làm tạo hình cho người mẫu của Thẩm Lan, nhưng vẫn giữ bản chất yêu tiền của mình, "Cho cô giá hữu nghị, chiết khấu 12%."

Trong bếp, mọi người nói chuyện rôm rả, thời gian trôi qua lúc nào không hay, tám món ăn được hoàn thành trong không khí hòa hợp, Tiêu Tư Huyền và Tô Gia Bắc giúp mang các món ăn lên bàn.

Bên cạnh bếp là bàn ăn dài, mỗi bên có bốn ghế.

Mạnh Hạ ngồi ở mép, kế bên là Ninh Thanh Uyển, Kỷ Đồng và Thẩm Lan.

Phía đối diện là Susan, bên cạnh lần lượt là Tiêu Tư Huyền, Trương Dương và Tô Gia Bắc.

Vừa ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, những người không nấu ăn bắt đầu khen tay nghề của Mạnh Hạ, Trương Dương khen thật lòng bằng những từ ngữ giản dị, Tô Gia Bắc chỉ nói ngắn gọn "ngon". Chỉ có Kỷ Đồng nói một câu, "Người ta nói muốn chiếm được trái tim đàn ông, phải đi qua dạ dày, người đàn ông của Tiểu Hạ sau này chắc sẽ rất hạnh phúc."

Nghe cứ thấy kỳ kỳ, Ninh Thanh Uyển khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng giọng nói mềm mại, chậm rãi, chắc chắn của Mạnh Hạ đã vang lên.

"Nấu ăn có thể vì đơn giản muốn sinh tồn, cũng có thể vì muốn tận hưởng cuộc sống tinh tế, nhưng mục đích ban đầu nhất định phải là để làm hài lòng bản thân, chứ không phải để làm hài lòng đàn ông."

Nói xong, Mạnh Hạ cảm thấy hơi ngượng, vì điều này giống như công khai làm mất mặt Kỷ Đồng, cô không dám nhìn ánh mắt của mọi người, cúi đầu giả vờ bình tĩnh, lặng lẽ ăn cơm.

Không khí trở nên ngưng đọng sau lời nói của cô.

Tiếng cười khẽ của Ninh Thanh Uyển phá tan sự ngượng ngùng, cô nghiêng người gần Mạnh Hạ, trêu chọc, "Giải phóng một chú nhím nhỏ?"

"Có phải em quá thẳng thắn không?" Mạnh Hạ lúng túng, ngay cả Ninh Thanh Uyển cũng nói cô giống như có gai.

"Không, em nói rất đúng." Ninh Thanh Uyển mim cười, "Gai của nhím là để bảo vệ bản thân. Gai cứng thế nào thì bụng mềm thế đó."

"Vậy nên em thực ra là một cô gái rất dịu dàng."

Đôi mắt Mạnh Hạ lấp lánh ánh sáng, cô siết chặt đũa, kiểm chế bản thân không lao vào ôm Ninh Thanh Uyển.

"Chị, chị cũng rất dịu dàng." Cô không kìm được mà thổ lộ tâm tình.

Susan khẽ họ hai tiếng, nhắc nhớ hai người nên chú ý xung quanh vẫn còn người khác.

Tiêu Tư Huyền lặng lẽ múc một bát canh cho Susan, cô nhìn bát canh, khẽ nhíu mày không nhận ra, đến khi bữa ăn kết thúc cô vẫn chưa uống bát canh đó.

Trong lúc ăn, có lẽ Kỷ Đồng Muốn xin lỗi, anh gắp một món xa tầm với của Mạnh Hạ đưa đến trước mặt cô, giọng điệu dịu dàng, "Thấy em với không tới."

Ninh Thanh Uyển không khách sáo gắp hai miếng từ đĩa anh đưa, bỏ vào bát của Mạnh Hạ, sau đó bình thản nói với Kỷ Đồng, "Cảm ơn, có lòng rồi."

Kỷ Đồng cầm đĩa chặt hơn, một lúc sau, Tô Gia Bắc cười nói, "Anh có thể đưa lại không, tôi muốn ăn." Kỷ Đồng mím môi, đặt đĩa lại chỗ cũ.

Mạnh Hạ cười tươi, ăn món trong bát, rõ ràng là món cay, nhưng cô lại thấy ngọt ngào. Cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt định đưa vào bát Ninh Thanh Uyển, nhưng chưa kịp đặt vào, Ninh Thanh Uyển đã cúi đầu, dùng đầu lưỡi đỏ tươi cuộn miếng sườn vào miệng.

Hơi thở ngừng lại, tim Mạnh Hạ đập mạnh một nhịp, ngơ ngác quên cả rút đũa về, cho đến khi Ninh Thanh Uyển nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú, cô không chịu nỗi ánh mắt thẳng thắn đó, cắn môi rụt rè rút đũa về.

Cảnh này chỉ có vài người gần đó nhìn thấy, Susan mặt trắng bệch ho khan hai tiếng, Ninh Thanh Uyển đưa cô một ly nước Susan nhìn ly nước như muốn đốt một lỗ trên cốc thủy tinh, mãi sau cô mới uống ly nước đó.

Tiêu Tư Huyền nhìn bát canh chưa đụng tới, lại nhìn ly nước, có vẻ suy nghĩ.

Khi thấy hành động của Ninh Thanh Uyển, ban đầu Kỷ Đồng cảm thấy xao động, ánh mắt không giấu được ham muốn, sau đó sắc mặt anh dần dần trầm xuống.

"Chị, chị gan lớn quá." Mạnh Hạ thì thầm, "Không sợ bị camera quay lại sao."

Ninh Thanh Uyển không bận tâm, "Cảnh không thể phát sóng sẽ được cắt đi, hơn nữa em nói sai rồi, nếu chị gan lớn..."

Cô ngừng lại, Mạnh Hạ nghi hoặc nhìn cô, Ninh Thanh Uyển nhếch môi, nói nhỏ vào tai cô, "Thì không cần thay quần áo rồi."

Không cần dẫn em vào nhà vệ sinh.

Mạnh Hạ hiểu ý, không chỉ đầu cô muốn bốc khói mà cả cổ họng cũng muốn bốc khói.

Ở phòng khác, Lâm Du Nhiên ăn hộp cơm mà không cảm thấy mùi vị, than thở, "Cơm ngon, người nấu cơm còn ngon hơn ."

Khi đang thầm oán thán, mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, ánh mắt Lâm Du Nhiên dừng lại trên hộp cơm trong tay Vi Phi, hộp cơm in hình nhân vật hoạt hình, thức ăn được bày biện tinh tế, màu sắc hấp dẫn. Vi Phi ăn từng miếng nhỏ, ăn rất ngon lành.

Lâm Du Nhiên hỏi, "Em tự làm à?"

Vi Phi gật đầu.

Lâm Du Nhiên giơ đũa tới, ngay lập tức bị Vi Phi gạt ra, cô bảo vệ hộp cơm của mình như bảo vệ con, "Chị làm gì vậy! Ăn hộp cơm của chị đi."

Lâm Du Nhiên cúi người tới gần, gần như chạm mũi, mặt Vi Phi đỏ lên, Lâm Du Nhiên cười khẽ, dùng đũa gắp lấy cái đùi gà trong hộp cơm của cô, rời đi, thỏa mãn nhai đùi gà.

Vi Phi: "..."

Buổi chiều, một số người bận việc. Tiêu Tư Huyền nhận một cuộc gọi rồi đến bệnh viện, Trương Dương tham gia một cuộc đua, Thẩm Lan phải trở về xưởng làm việc để bàn bạc mẫu thiết kế mới với trợ lý, biệt thự lập tức trở nên vắng lặng.

Mạnh Hạ buổi chiều không có việc gì làm, nên sử dụng lò nướng trong bếp làm bánh quy cranberry, để dành riêng cho Thẩm Lan. Ninh Thanh Uyển không nói gì, nhưng Mạnh Hạ cảm nhận được sự không vui của cô, dường như Ninh Thanh Uyển có tính chiếm hữu khá mạnh đối với mình, nhưng cô không thấy phiền.

"Chị, cái này là dành riêng cho chị." Mạnh Hạ đưa cho Ninh Thanh Uyển bánh caramel pudding làm riêng.

Ninh Thanh Uyển nhìn cái lọ thủy tinh nhỏ có bánh pudding nướng vàng, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười hỏi, "Chỉ có một cái thôi à?""Chỉ một cái, chỉ có chị có."

Khóe môi Ninh Thanh Uyển không kìm được mà nhếch lên, phát ra tiếng cười khẽ, dòng nước ấm chảy qua tim, cô hơi tiếc nuối nói, "Chỉ một cái, không nỡ ăn thì sao."

Mạnh Hạ không suy nghĩ trả lời ngay, "Có thể làm mỗi ngày mà."

Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng nói, "Nói lời phải giữ lời đấy."

Susan ăn bánh quy mà cảm thấy hơi nghẹn, "Người không biết chắc tưởng hai người đang dùng công quỹ để hẹn hò."

Cô vẫn chưa biết Ninh Thanh Uyển và Mạnh Hạ đã xác nhận mối quan hệ, cũng không biết lời nói cố ý chọc tức Ninh Thanh Uyển của mình hôm đó chẳng có tác dụng gì.

Ninh Thanh Uyển cười mà không cười nhìn cô, đôi mày khẽ nhướng, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.

Ba năm hợp tác và tiếp xúc, Susan hiểu rõ Ninh Thanh Uyển, tim cô chùng xuống, im lặng một lúc lâu rồi buột miệng chửi thề, "Chết tiệt."

Mạnh Hạ không đưa bánh quy cho các nam khách mời, nhưng Tô Gia Bắc tự giác lấy ăn, vừa ăn bánh quy, mắt nhìn chằm chằm vào cốc pudding trong tay Ninh Thanh Uyển, "Tại sao chỉ có chị được ăn pudding?"

Ninh Thanh Uyển thản nhiên, "Từ tình yêu của fan vợ." Giọng nói khẽ có chút khoe khoang, cô ác ý trêu chọc Tô Gia Bắc, "Cậu cũng có thể nhờ fan mẹ của cậu làm cho."

Tô Gia Bắc theo phản xạ đáp, "Tôi không nghĩ Thẩm Lan sẽ làm những thứ này." Nói xong anh nhìn chằm chằm vào miếng bánh quy đang ăn dở trên tay.

Sau khi ăn xong món ngọt buổi chiều, buổi tối các nữ khách mời kêu gào muốn giảm cân, bữa tối liền ăn qua loa cho xong. Đến 7 giờ tối, tất cả các khách mời đều trở lại biệt thự, tụ tập trong phòng khách, trò chuyện linh tinh. Lâm Du Nhiên đề nghị họ chơi trò chơi trên bàn để tăng cường tình cảm.

Vì vậy mọi người quanh bàn trà, hoặc ngồi trên ghế sofa, hoặc ngồi trên thảm. Trương Dương đề nghị chơi Jenga, anh đặt các khối gỗ có ghi câu hỏi và chỉ thị lên bàn, mỗi người lần lượt rút một khối gỗ, trên khối gỗ có một một chỉ thị nhiệm vụ tương tự như trò chơi thật lòng hay thách thức, sau khi rút khối gỗ phải trả lời câu hỏi hoặc hoàn thành chỉ thị nhiệm vụ. Nếu người rút làm đổ tất cả các khối gỗ, thì phải trả lời câu hỏi và hoàn thành chỉ thị nhiệm vụ.

Các nhiệm vụ trên khối gỗ thực sự ám muội, mọi người đều đồng ý chọn trả lời câu hỏi.

Khối gỗ Thẩm Lan rút ra có câu hỏi là - Thích người khác phái nào nhất trong số những người ngồi đây?

Mọi người đều nghĩ cô sẽ nói Tô Gia Bắc, nhưng Thẩm Lan lại trả lời, "Tôi thích chính mình"

Mọi người đều ngạc nhiên, theo phản xạ nhìn Tô Gia Bắc, anh ta không biểu hiện gì, nét mặt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.

Trương Dương cười nói, "Không phải người khác phái, bản thân không tính, phạm quy rồi phạm quy rồi."

Thẩm Lan đùa cợt đáp lại anh, "Thật tình mà nói, trong số các thành viên khác phải ở đây, không ai bằng tôi cả."

Các nam khách mời không phục, tranh luận với Thẩm Lan, cuối cùng phát hiện ra Thẩm Lan là người kín đáo nhưng tài năng, cô thậm chí còn đùa, "Ngoại trừ một số chuyện, những việc đàn ông làm được, tôi đều làm được."

Chủ đề này nếu tiếp tục sẽ rất tổn thương tự trọng, Trương Dương liền ra hiệu cho Mạnh Hạ rút khối gỗ, tiếp tục trò chơi.

Khối gỗ Mạnh Hạ rút ra có câu hỏi là - Nụ hôn đầu tiên của bạn trong hoàn cảnh nào?

Ký ức như tuôn trào, Mạnh Hạ lục tìm trong đó, có lẽ là lần đó uống say. Cô uyển chuyển trả lời, nhưng mọi người đều rất ngạc nhiên, nhìn cô bé trông rất thuần khiết, uống rượu say mà lại như vậy!

Susan buột miệng: "Lần đó?!"

Mọi người cùng quay lại nhìn cô, Susan im lặng, đẩy gọng kinh, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, cô đã biết là lần sinh nhật của Lại Tiểu Manh.

Thẩm Lan: "Em uống say rồi bị người ta hôn trộm à?"

Mặt Mạnh Hạ đỏ bừng, không tự nhiên mím môi, rất chậm rất chậm lắc đầu, "Mượn rượu để lấy can đảm."

Ý là cô chủ động, Thẩm Lan giơ ngón tay cái với cô, "Tuyệt vời."

Tiếp theo là Susan rút khối gỗ, mọi sự chú ý đều tập trung vào cô.

Ninh Thanh Uyển ngồi bên cạnh Mạnh Hạ, nghiêng người về phía ghé sát tai cô, nói khẽ, "Thật ra không phải lần đó."

Mạnh Hạ không hiểu nhìn cô, hai người rất gần, cô vừa quay đầu, suýt nữa chạm môi Ninh Thanh Uyển, nhớ tới đang quay chương trình cô vội vàng lùi lại một chút, hỏi, "Không phải lần đó? Vậy là...?" Cô nghĩ mãi, trước đó có lần nào khác.

Cô lùi lại một chút, Ninh Thanh Uyển nghiêng người về phía trước gần hơn, lông mi cong vút khẽ run, "Bí mật."

Lông mi dài như quạt lên tim, ngứa ngáy, Mạnh Hạ nuốt khan. Chị gái xấu xa quyến rũ lại ngồi thẳng lên, như không có chuyện gì xảy ra."

Ninh Thanh Uyển, đến lượt em." Kỷ Đồng gọi thân mật, nhưng giọng có chút lạnh lùng.

Ninh Thanh Uyển nhìn anh một cái, ánh mắt lóe lên một chút thấu hiểu, rõ ràng cảnh vừa rồi lại bị Kỷ Đồng nhìn thấy, cô không biểu cảm, rút một khối gỗ, ngón tay khẽ đẩy, tất cả khối gỗ đổ ầm xuống."

!!! Câu hỏi là gì! Chỉ thị nhiệm vụ là gì!" Thẩm Lan hét lên.

Thật là kích thích quá.

-----------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro