CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Câu hỏi là gì! Chỉ thị nhiệm vụ là gì!" Thẩm Lan kích động và hứng thú nhìn Ninh Thanh Uyển, sự mong chờ trong mắt cô gần như tràn ra ngoài.

Ninh Thanh Uyển xoay xoay khối gỗ, bình tĩnh nhìn những chữ khắc trên đó. Mọi người thấy cô luôn điềm tĩnh, không đoán được nội dung câu hỏi, càng thêm hồi hộp.

Một lát sau, Ninh Thanh Uyển đặt khối gỗ xuống bàn, những người tò mò nhặt lên xem. Sau khi xem xong, những người có suy nghĩ bậy bạ không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Mạnh Hạ thấy nét mặt kỳ lạ của mọi người, tò mò nhặt khối gỗ lên xem. Trên khối gỗ ghi câu hỏi: "Ngoài giường ra, bạn và đối tượng của mình đã từng làm chuyện đó ở đâu chưa? Trong xe? Trong bếp? Ngoài trời?"

 !Câu hỏi này quá trực tiếp, Mạnh Hạ như cầm phải củ khoai nóng, vội vàng đặt khối gỗ xuống, mặt đỏ bừng. Cô nhấc cốc nước trên bàn uống từng ngụm nhỏ, cố gắng dùng nước lạnh để bình tĩnh lại.

Ninh Thanh Uyển liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt không thay đổi, giọng lạnh lùng, "Chưa có, nhưng đều có thể."

Câu trả lời này người khác nghe chỉ nghĩ cô ngay thẳng, lạnh nhạt, ai nấy đều cười lớn, tỏ vẻ người nhìn thì có vẻ. cấm dục lạnh lùng, hóa ra lại cởi mở như vậy.

Nghe câu trả lời này, Mạnh Hạ lại cảm thấy có ý nghĩa khác, ngụm nước cô vừa uống lập tức nghẹn lại trong cổ họng, khiến cô ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

Ninh Thanh Uyển ngồi cạnh cô tự nhiên đưa tay vỗ lưng cô. Thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô, khóe miệng Ninh Thanh Uyển khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương. Có vẻ như thỏ con cũng không đơn thuần như tờ giấy trắng.

"Không sao chứ?" Thẩm Lan lo lắng hỏi.

Mạnh Hạ vẫy tay, ra hiệu không sao, nhưng tiếng họ vẫn không dứt. Cô chống tay lên thảm đứng dậy, "Em, em đi rửa mặt."

Ninh Thanh Uyển cũng đứng dậy, giọng nhàn nhạt, "Đi cùng nhé." Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô nghiêng đầu, nhìn về phía khối gỗ trên bàn, nhướng mày một chút.

Mọi người chỉ chú ý đến câu hỏi trên khối gỗ mà không để ý đến chỉ thị nhiệm vụ ở mặt sau.

Susan đẩy gọng kính, lặng lẽ nhặt khối gỗ lên, lật mặt sau, đọc chỉ thị nhiệm vụ, tay cô siết chặt. Cô đặt khối gỗ xuống, nhìn theo lưng Ninh Thanh Uyển, khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Cô nghi ngờ rằng Ninh Thanh Uyển cố ý làm đổ các khối gỗ.

Chỉ thị nhiệm vụ trên khối gỗ: "Vào nhà vệ sinh với người chơi bên tay phải của bạn cho đến khi kết thúc vòng chơi tiếp theo."

Sau khi biết chỉ thị nhiệm vụ, người nghi ngờ Ninh Thanh Uyển cố ý không chỉ có mình Susan.

Mạnh Hạ và Ninh Thanh Uyển một trước một sau lên lầu vào nhà vệ sinh. Những người khác thấy đều là phụ nữ nên không nghĩ ngợi gì, chỉ chờ đến khi kết thúc vòng chơi tiếp theo thì bảo Thẩm Lan gọi họ xuống.

"Chị, có phải chị cố tình làm đổ các khối gỗ không?" Mạnh Hạ rửa mặt xong, lấy khăn lau trên mặt, Ninh Thanh Uyển lại như con gấu túi ôm cô từ phía sau.

"Ừ, cố ý đấy." Ninh Thanh Uyển thẳng thắn thừa nhận, "Muốn ở riêng một lát."

Giọng nói có chút ủy khuất, trách móc, nhiều hơn là sự nũng nịu.

Mạnh Hạ cảm thấy buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch, trái tim như bị nhúng mật, ngọt ngào dính chặt. Ngọt ngào xen lẫn chút tò mò, "Nhưng, làm sao chị biết nội dung trên khối gỗ?"

"Lúc Trương Dương xếp khối gỗ, chị nhìn thấy."

"Nhiều khối gỗ như vậy, chỉ có trí nhớ siêu phàm sao?" Mạnh Hạ ngạc nhiên.

Ninh Thanh Uyển khẽ cười, "Chỉ để ý đến khối đó thôi. Trên khối gỗ có số mà."

Hóa ra là vậy, dù thế nào, tâm tư của Ninh Thanh Uyển cũng quá tỉ mỉ, Mạnh Hạ nhớ đến câu hỏi khiến cô nghẹn nước, cô do dự một lúc, cuối cùng không kiềm được hỏi, "Vậy... câu hỏi đó... chị cũng đã nhìn thấy trước rồi..."

Trong gương, gương mặt Mạnh Hạ trắng ngần ửng đỏ, vẫn còn vài giọt nước chưa lau khô. Ninh Thanh Uyển nghiêng đầu tựa vào cổ cô, hỏi như không biết, "Hum? Câu hỏi nào?"

Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Mạnh Hạ nghiêng đầu tránh, cắn môi ngượng ngùng, "Chính là... cái đó..." Cuối cùng vẫn không thể nói ra.

"Trên giường? Trong xe? Trong bếp? Ngoài trời?" Ninh Thanh Uyển nhướng mày, từng từ một trêu chọc cô, "Hoặc trong phòng tắm?"

Nói đến từ cuối cùng, không biết vô tình hay cố ý, môi mềm mại của Ninh Thanh Uyển lướt nhẹ qua tai cô.

Âm thanh và xúc giác cùng lúc kich thích. Mạnh Hạ hít sâu một hơi, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng, tay nắm chặt mép bồn rửa.

Trong gương, Mạnh Hạ nhìn Ninh Thanh Uyển phía sau, gương mặt lạnh lùng hoàn hảo như điêu khắc, từng đường nét tinh xỏa, đôi mắt đen như mực tỏa sáng. Cô đối diện ánh mắt rực lửa đó qua gương, cảm giác như tâm hồn và thể xác bị thiêu đốt đến mềm nhũn.

Ninh Thanh Uyển nắm lấy vai cô, xoay cô lại đối diện mình. Mạnh Hạ như một con búp bê, Ninh Thanh Uyển gần như không cần dùng sức, cô liền ngoan ngoãn theo ý Ninh Thanh Uyển, tự động quay người.

Hai gương mặt càng lúc càng gần, mùi hương bạc hà thoang thoảng hòa lẫn với hương ngọt ngào, chạm vào không khí, hòa quyện trong miệng, đôi môi khi nhẹ nhàng khi mạnh mẽ nghiền nát.

Cửa nhà vệ sinh đóng chặt, nhưng hiệu quả cách âm không tốt lắm. Dưới lầu dường như đang chơi rất hăng, tiếng cười đùa, hét hò vang lên thỉnh thoảng truyền tới.

"Câu hỏi này thật sắc bén, thật ghen tỵ với Thanh Uyển và Tiểu Hạ đã tránh được một vòng."

"Ừ, tránh được một vòng nhưng không tránh được vòng sau."

"Thanh Uyển! Tiểu Hạ! Có thể xuống lầu rồi!"

Bên ngoài, giọng của Thẩm Lan vang lên xuyên qua cánh cửa, mơ hồ lọt vào tai. Mạnh Hạ hoảng hốt, theo bản năng muốn lùi lại kết thúc nụ hôn này, nhưng Ninh Thanh Uyển có chút mạnh mẽ giữ lấy sau đầu cô, càng lúc càng sâu lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, quấn lấy, trêu chọc.

Không thấy hai người có động tĩnh, Thẩm Lan vừa cười vừa nói, "Để tôi lên gọi họ nhé~" vừa bước lên lầu.

Mạnh Hạ kêu lên một tiếng nhẹ, tai nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim đập loạn trong lồng ngực, mắt mở to, tay lo trước ngực Ninh Thanh Uyển, cô không nỡ dùng sức đẩy Ninh Thanh Uyển ra, nhưng cũng lo lắng đến không chịu nổi, cuối cùng tay co lại nắm chặt lấy áo của Ninh Thanh Uyển.

Cô hoàn toàn không thể tập trung, Ninh Thanh Uyển có chút không hài lòng, ngậm chặt cô mà mút mạnh một cái.

Đầu lưỡi tê dại, tim Mạnh Hạ đập thình thịch, Thẩm Lan dường như đã đến ngoài cửa phòng, Ninh Thanh Uyển lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hạ, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi cô.

Mạnh Hạ giật mình, quay đầu sang một bên, quả nhiên thấy trong gương đôi môi và gương mặt mình đỏ bừng.

Thẩm Lan gõ cửa hai cái, "Vòng này kết thúc rồi~ có thể xuống lầu rồi."

Mạnh Hạ mím môi không dám trả lời, Ninh Thanh Uyển cười khẽ, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừ".

Nghe thấy tiếng đáp, Thẩm Lan không nói gì thêm liền đi xuống, không quên giục họ, "Nhanh xuống đi."

Ninh Thanh Uyển nhìn Mạnh Hạ, cô bé cúi đầu, không biết xấu hổ hay hối hận, Ninh Thanh Uyển vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô.

"Khi nào mới có thể thử hết tất cả?"

"..." Mạnh Hạ cắn môi, tai đỏ rực như muốn nhỏ máu, không nói gì. Cô xấu hổ đến mức sợ rằng vừa mở miệng ra, giọng sẽ không còn là của mình.

Mạnh Hạ đẩy nhẹ Ninh Thanh Uyển, cố tình lờ đi ánh mắt của cô, tự mình rửa mặt lần nữa, nước lạnh táp vào mặt cũng không làm giảm bớt cơn nóng.

Ninh Thanh Uyển xuống lầu trước, mọi người thấy chỉ có Ninh Thanh Uyển một mình, không khỏi lo lắng hỏi, "Tiểu Hạ đâu?"

"Cô ấy sẽ xuống sau." Ninh Thanh Uyển mặt không biểu cảm, không ai nhận ra điều gì.

Một lát sau, Mạnh Hạ cũng xuống lầu, nét đỏ trên mặt đã biến mất, màu môi cũng tự nhiên hơn, chỉ có cô là cảm nhận rõ ràng sự đau nhức ở lưỡi.

Mọi người không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng không chú ý đến Mạnh Hạ, ngoại trừ Susan và Kỷ Đồng, cả hai nhìn Mạnh Hạ rất lâu, một người mặt tái nhợt quá mức, một người mặt u ám đáng sợ.

Trò chơi đã đến vòng thứ ba, vòng hai mọi người rút khối gỗ mà chưa đổ, tiếp tục rút khối gỗ là được.

Chơi đã hăng, mọi người ứng phó rất thành thạo với câu hỏi và nhiệm vụ, trong đó có Thẩm Lan nằm trên đất để Tô Gia Bắc chống đẩy, cũng có Tiêu Tư Huyền chọn nhiệm vụ xoa bụng Susan hỏi "Bé mấy tháng rồi?"

Vì vậy, khi Ninh Thanh Uyển rút khối gỗ và chọn hoàn thành nhiệm vụ, mọi người cũng không ngạc nhiên, chỉ là khi nhìn thấy câu hỏi và nhiệm vụ trên khối gỗ, Thẩm Lan không khỏi khen ngợi Ninh Thanh Uyển, "Tôi phát hiện, chị thật tuyệt, rất cởi mở, cũng rất biết cách nắm bắt điểm thú vị."

Vì trên khối gỗ ghi câu hỏi "Bạn muốn hoàn thành nhiệm vụ với ai trong số những người ngồi đây?" và nhiệm vụ là "Hôn cổ người đó". Hoàn thành nhiệm vụ cũng đồng nghĩa với trả lời câu hỏi.

Ninh Thanh Uyển cười mà không nói gì.

Trương Dương tò mò, "Vậy cô sẽ hôn cổ ai? Nếu phát sóng, fan của chị có bùng nổ không?"

Câu hỏi này Ninh Thanh Uyển đã cân nhắc, nhưng cô không muốn tự mình trả lời, liền chuyển hướng câu hỏi, "Vừa rồi Tô Gia Bắc chống đẩy trên người Thẩm Lan, fan của Tô Gia Bắc có bùng nổ không?"

Tô Gia Bắc nhún vai, không để ý, "Thẩm Lan là fan, tôi gọi đó là chiều fan."

"Tương tự." Ninh Thanh Uyển nhướng mày.

Khi mọi ánh mắt đổ dồn vào Mạnh Hạ, Ninh Thanh Uyển cúi xuống hôn lên cổ cô, cô nghiêng đầu, mái tóc dài tự nhiên rủ xuống che nửa mặt. Góc độ đó không thấy được có hôn thật hay không, ban đầu Trương Dương thậm chí nghi ngờ Thanh Uyển chỉ giả vờ.

Trong phòng giám sát, Vi Phi nhìn màn hình, thuận miệng hỏi, "Có hôn thật không? Góc quay hơi khó." Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Du Nhiên, dùng vai đụng nhẹ, "Chị nghĩ là hôn thật hay không?"

Lâm Du Nhiên sờ cằm suy nghĩ, một lát sau trả lời không ăn nhập, "Tôi nghĩ Ninh Thanh Uyển giống tôi."

Vi Phi khó hiểu, "Giống chị? Giống cái gì?"

"Giống là cong." Lâm Du Nhiên sở mũi, đột nhiên nghiêng người liếm nhẹ vào cổ Vi Phi, "Nếu là tôi, không chỉ là hôn thật."

Vi Phi biểu cảm khuôn mặt lập tức thay đổi, tay ôm lấy cổ, vẻ mặt hoảng sợ và ghê tởm, "Làm thế này với người khác thì không hay lắm!"

"Tùy người." Lâm Du Nhiên nhéo nhéo chân mày, "Cũng không phải ai tôi cũng làm vậy."

Vi Phi giả vờ không hiểu, "Tôi không hiểu chị đang nói gì."

Lâm Du Nhiên. "Ha ha."

Đúng như Lâm Du Nhiên đoán, Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng liếm vào cổ Mạnh Hạ, Mạnh Hạ lập tức cứng đờ, mặt không kiểm soát được đỏ bừng.

"Hôn thật à?" Trương Dương chú ý đến sự không tự nhiên của Mạnh Hạ, ngạc nhiên hỏi.

"Không hôn thật thì không có ý nghĩa." Thẩm Lan cười vang, nháy mắt với Mạnh Hạ, "Không phải là đối hôn sao, Tiểu Hạ hôn lại đi!"

Mạnh Hạ đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Ninh Thanh Uyển, lúng túng, vội vã xua tay, muốn rút lui, "Hay là thôi đi."

Lông mày Ninh Thanh Uyển nhướng lên, cười mà như không cười nhìn cô, "Thôi sao?''

Tâm trạng giằng co một lúc, Mạnh Hạ nhắm mắt lại như đã quyết tâm, ngón tay đang tựa trên thảm cũng không tự chủ được mà cong lại, lông mi khẽ rung. Cô cúi người tới, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này nhanh chóng.

Như vô tình, Ninh Thanh Uyển nghiêng đầu khi cô cúi xuống, trông như một sự cố, cả hai liền chạm môi, chỉ một thoáng qua như chuồn lướt nước. Mạnh Hạ phản ứng rất nhanh, lập tức ngồi lại, xấu hổ dùng tay che mặt, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng làm lòng bàn tay ướt đẫm.

Thực sự quá khéo léo, trông như vô ý nhưng góc độ và thời gian đều được kiểm soát rất tốt. Kỷ Đồng nhìn Ninh Thanh Uyển bằng ánh mắt u ám, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ gương mặt tuyệt mỹ kia.

Ninh Thanh Uyển mặt không biến sắc, như thể không để tâm. Cô nhận ra ánh mắt của Kỷ Đồng, liếc nhìn lại anh một cái, hai ánh mắt giao nhau. Không lâu sau, Kỷ Đồng đứng bật dậy, mặt mày u ám không nói một lời nào đi ra khỏi biệt thuốc lá và bật lửa ra, nhưng mấy lần không thể châm được thuốc.

Susan nhấc cốc nước lên định uống, không biết sao lại làm rơi cốc, nước tràn ra khắp nơi.

Trò chơi kết thúc trong sự hỗn loạn, sau đó PD đưa cho mỗi người một chiếc điện thoại của chương trình, để gửi tin nhắn ẩn danh cho các khách mời cùng sống chung, không phân biệt giới tính.

Mạnh Hạ gửi tin nhắn cho Ninh Thanh Uyển, nội dung là, "Ngày mai sẽ có bánh cuộn thỏ trắng~" và cô nhận được ba tin nhắn.

"Thức ăn hôm nay rất ngon."

"Cảm ơn bánh quy nhỏ hôm nay."

"Chúc em có những giây phút riêng tư vui vẻ."

Tin nhắn cuối cùng, Mạnh Hạ mím môi, nhìn nó, khóe môi từ từ cong lên.

Gửi tin nhắn ẩn danh xong, mọi người quay về phòng làm việc riêng của mình, PD thu lại điện thoại. Xem xét đến quyền riêng tư của khách mời, camera trong phòng ngủ sẽ tắt khi khách mời nghỉ ngơi vào buổi tối, nhưng mọi người vẫn không yên tâm, đều tìm cách che lại.

Susan tắm xong gõ cửa phòng của Mạnh Hạ và Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ mở cửa, Susan thấy là cô, lông mày giãn "Thẩm Lan đang dùng nhà vệ sinh, chị mượn nhà vệ sinh của hai người."

Mạnh Hạ gật đầu, né người để Susan vào, "Chị ấy đang sấy tóc."

Susan không để ý, bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, đối diện với ánh mắt bình thản của Ninh Thanh Uyển, "Cô và Mạnh Hạ có phải là..."

"Phải." Ninh Thanh Uyển ngắt lời cô, vẫn tiếp tục sấy tóc.

Tiếng gió không lớn, hai người có thể nghe rõ giọng nói của nhau, cũng ngăn không cho Mạnh Hạ ngoài nhà vệ sinh nghe thấy.

"Bao giờ?"

"Ngày sinh nhật của Lại Tiểu Manh." Ninh Thanh Uyển nhớ lại, nhướng mày cười, "Cảm ơn đã giúp đỡ."

Susan tức đến nghẹn, "Tôi đến chương trình này là vì cô ấy."

"Cô ấy rất vui vì có cô trong chương trình." Ninh Thanh Uyển cười khẽ.

Nhưng điều đó không làm dịu đi sự tức giận của Susan, im lặng một lúc lâu, Susan đẩy gọng kính, "Tôi sẽ không bỏ cuộc, không có bức tường nào không thể đục, chỉ có cái cuốc không cố gắng."

Ninh Thanh Uyển nhìn cô, cười mà không tới mắt, "Cố lên."

Susan cười lạnh, giận dữ rời đi, Ninh Thanh Uyển cúi đầu, nụ cười biến mất, tay cầm máy sấy tóc từ từ siết chặt.

Sấy khô tóc xong, Ninh Thanh Uyển bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng ngủ có hai chiếc giường, Mạnh Hạ đã leo lên giường bên phải, ngôi quỳ trên giường, tay cầm điện thoại, ngón tay gõ nhanh trên màn hình. Cô mặc váy ngủ đeo dây cổ chữ V, lộ ra phong cảnh bên trong.

Ninh Thanh Uyển siết chặt tay, ngón tay cọ vào lòng bàn tay. Cô bước tới trước mặt Mạnh Hạ, ngồi xuống bên giường.

Cảm nhận được Ninh Thanh Uyển ngồi bên cạnh, Mạnh Hạ liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua làn da trắng muốt dưới cổ áo chữ V của Ninh Thanh Uyển, không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Cô dời ánh mắt, nhìn xuống màn hình nhưng không còn tâm trạng để tiếp tục trò chuyện, chảo tạm biệt La Khả và mọi người rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Mạnh Hạ nhìn Ninh Thanh Uyển, muốn tìm chủ đề để nói, nhớ lại về mặt tức giận của Susan khi rời đi, không khỏi hỏi, "Chị, chị với chị Susan cãi nhau à?"

"Em đang lo lắng cho cô ấy?" Ánh mắt Ninh Thanh Uyển càng sâu, cô đưa tay kéo cổ Mạnh Hạ, kéo cô lại gần, môi kề môi hỏi, "Hay lo lắng cho chị?"

Mạnh Hạ rũ mắt, chủ động chạm nhẹ vào khóe môi Ninh Thanh Uyển, "Lo lắng cho chị."

------------------------------------

Vote cho bé đi mọi người



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro