CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vào thu, biệt thự nằm ở nơi hẻo lánh, ít người qua lại, ban đêm nhiệt độ càng thấp hơn.

Nhưng không khí trong phòng lại nóng đến mức làm người ta ngộp thở. Mạnh Hạ cắn môi cố gắng kìm nén âm thanh sắp tràn khỏi cổ họng, ngay cả hơi thở cũng không dám thở quá mạnh. Trong phòng vừa tối vừa yên tĩnh, cảm giác trở nên càng nhạy bén hơn.

Ninh Thanh Uyển quỳ một gối, Mạnh Hạ theo lực của cô mà tự nhiên ngã xuống. Cô bị hôn đến choáng váng, không khí trong miệng bị chiếm đoạt, cơ thể không kiểm soát được mà trở nên mềm nhũn. Váy ngủ không biết đã bị cuộn lên đến bụng từ lúc nào, bàn tay mang chút hơi lạnh như có phép thuật, đi đến đâu là đốt cháy đến đó.

Khi bàn tay mát lạnh phủ lên bụng, Mạnh Hạ không kìm được mà rùng mình. Lý trí bỗng chốc quay về, sương mù hỗn loạn tan đi dần dần tỉnh táo, cô nắm chặt tay Ninh Thanh Uyển, e dè gọi, "Chị..."

Ninh Thanh Uyển khựng lại, tay đang bóp nhẹ ở eo mảnh khảnh càng thêm siết chặt, Mạnh Hạ bị ép không kìm được mà khẽ rên một tiếng.

Không khí như ngừng lại, Ninh Thanh Uyển không động đậy nữa. Cô chống người lên nhìn vào đôi mắt ướt át của Mạnh Hạ, trong đôi mắt đó chứa đựng những giọt nước mắt, ánh lên một màu nước lung linh, pha chút e thẹn, non nớt vô cùng, làm người khác không khỏi xao xuyến.

Sau một lúc im lặng, Ninh Thanh Uyển buông tay khỏi eo cô, kéo váy ngủ bị cuộn lên xuống, xoay người ôm Mạnh Hạ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Sơ rồi?"

Người trong lòng thở dốc, không trả lời.

Ninh Thanh Uyển khẽ nhíu mày, trong đêm tối, đôi mắt cô trầm lắng và nóng rực, hàng mi dài che đậy cảm xúc cuộn trào.

Cô luôn sợ quá nhanh sẽ làm Mạnh Hạ sợ, nên kìm nén và ép mình, nhưng khi tình cảm đến đỉnh điểm, cảm giác khó lòng kiềm chế. Tất cả sự kiềm chế và lý trí đều bị khát vọng đánh bại. Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ý tưởng gì về chuyện này, giờ mới nhận ra, khi đối mặt với Mạnh Hạ, dục vọng như điên cuồng phát triển.

"Trước khi em chuẩn bị xong, chị sẽ không động vào em." Ninh Thanh Uyển thấp giọng an ủi, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Thực ra không phải là sợ, nếu Ninh Thanh Uyển muốn, Mạnh Hạ cũng sẽ đồng ý, chỉ là có chút bất an, cô lo lắng bị người khác nghe thấy hoặc phát hiện điều gì.

Câu nói này làm trái tim Mạnh Hạ mềm nhũn, vừa rồi suýt chút nữa không kiềm chế được, nhưng Ninh Thanh Uyển vẫn dừng lại. Cô nắm chặt váy ngủ của Ninh Thanh Uyển, "Không phải sợ... chỉ là đừng ở đây..."

Lại vài giây im lặng, Ninh Thanh Uyển dường như hiểu được sự lo lắng và bất an của cô, kéo chăn đắp kín cho cả hai người, vừa cúi đầu lại hôn cô. Bị chăn đắp kín, càng hôn không khí càng ít đi.

Chăn bị kéo ra, Mạnh Hạ thở dốc, Ninh Thanh Uyển nằm bên cạnh, hơi thở cũng không đều, cười khẽ nói, "Nơi khác được không?"

Câu nói này ám chỉ rõ ràng về trò chơi đêm qua, Mạnh Hạ mặt đỏ bừng, xấu hổ quay lưng lại, nhanh chóng nói, "Chị ngủ ngon."

Sau lưng lại vang lên một tiếng cười khẽ.

Mạnh Hạ cắn môi nén lại những cảm xúc trào dâng, hôm nay cô mệt lắm, không quậy nữa và chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Mạnh Hạ không ngủ ngon lắm, trong phòng ngủ có hai chiếc giường không lớn, nhưng Ninh Thanh Uyển lại cùng cô chen chúc ngủ. Nửa đêm mơ màng, cô còn tưởng mình đang ngủ ở ký túc xá, ôm một con búp bê.

Chân cô vung lên liền quắp lên eo Ninh Thanh Uyển, vòng eo thon gọn vừa vặn, đặt chân rất thoải mái, nhưng khổ cho người bị đè. Ninh Thanh Uyển chợt mở mắt, nhìn người đang ngủ say, vừa bực vừa buồn cười.

Ngón tay vuốt ve lên chân trơn láng, từ đùi chuyển xuống bắp chân, xoa bóp một chút, lực vừa đủ.

Mạnh Hạ cảm thấy thoải mái, khẽ rên rỉ một lúc, lực trên chân đột nhiên tăng lên. Cô vô thức muốn rút chân lại nhưng bị giữ chặt cổ chân, đôi lông mày thanh tú càng nhíu chặt.

Lông mi dài khẽ run, Mạnh Hạ cố gắng mở mắt, nhưng rất nhanh, cảm giác bị giữ ở cổ chân biến mất, cô mệt lắm, không muốn để ý nữa, để mình chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Sáng sớm, Mạnh Hạ mơ thấy ác mộng, lại mơ thấy tình tiết trong nguyên tác. Trong những ngày cuối cùng của chương trình, nữ chính và Kỷ Đồng đã xảy ra chuyện trong phòng.

Cô luôn nghĩ rằng đó là sự tự nguyện của nữ chính, nhưng khi giấc mơ rõ ràng, trong mơ, cô nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của nữ chính đầy sợ hãi. Đột nhiên, cảnh trong mơ thay đổi, cô trở thành nữ chính, Kỷ Đồng kéo cô về phía phòng.

Mạnh Hạ thở gấp, cố gắng vùng vẫy. Cô cảm thấy mình sắp bị tuyệt vọng bao phủ đến mức nghẹt thở, thì cơ thể được ôm vào vòng tay ấm áp, mùi hương bạc hà quen thuộc khiến trái tim cô dần dần ổn định lại.

"Em yêu." Ninh Thanh Uyển nhẹ giọng gọi cô.

Mạnh Hạ mở mắt, thấy gương mặt xinh đẹp của Ninh Thanh Uyển, cô thở phào, đồng thời mũi cay xè, "Chị..."

"Chị đây."

Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng vuốt lưng cô, "Đừng sợ."

Trời bắt đầu hửng sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu qua rèm, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng dịu dàng. Mạnh Hạ dần thoát khỏi ác mộng, cô rúc đầu vào lòng Ninh Thanh Uyển, tham lam mùi hương bạc hà lạnh lẽo, "Chị"

"Ừ, chị đây." Ninh Thanh Uyển giơ tay lau đi giọt nước ở khóe mắt cô, "Mơ thấy ác mộng sao? Mơ thấy gì mà sợ như ở thế?"

"Ừm..." Mạnh Hạ mím môi, không biết tại sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy, cũng không biết có phải vì đêm qua... Sau một lúc lưỡng lự, cô không nói cho Ninh Thanh Uyển biết nội dung của ác mộng, chỉ nói, "Không nhớ rõ, nhưng rất đáng sợ."

Ninh Thanh Uyển không hỏi thêm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Còn sớm, ngủ thêm chút nữa nhé?"

Mạnh Hạ ngoan ngoãn rúc vào lòng Ninh Thanh Uyển, giơ tay ôm lấy eo cô, như ôm lấy phao cứu sinh duy nhất trong biển cả, chặt đến mức không buông tay.

"Ngủ đi."

Cô ôm chặt như thế, Ninh Thanh Uyển nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, sợ đến mức này làm sao có thể không nhớ rõ giấc mơ là gì.

Nhưng cô không nói gì, vẫn vỗ nhẹ lưng Mạnh Hạ, dỗ cô ngủ.

Khi Mạnh Hạ tỉnh lại lần nữa, Ninh Thanh Uyển vẫn đang ngủ, hàng mi dài cong vút, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, thêm phần dịu dàng, tóc dài xõa trên gối, rối bời, lười biếng, quyến rũ.

Lúc mơ thấy ác mộng, cô cảm giác mình sắp chết, nhưng khi mở mắt, người mình yêu ở ngay bên cạnh, dành cho cô tình yêu vô hạn, coi cô như báu vật, khoảnh khắc đó cô mới thật sự cảm thấy mình sống lại.

Mạnh Hạ nhẹ nhàng hôn lên trán Ninh Thanh Uyển, như cách cô ấy hôn mình, vô cùng dịu dàng, như bông tuyết rơi trên má.

Sau đó, cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Ninh Thanh Uyển, rời giường, rửa mặt rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Ở bàn điều khiển trong bếp, Susan đang chiên trứng làm bánh sandwich cho mình, nghe thấy tiếng động, cô ấy ngẩng đầu, "Ăn sandwich không?"

"Không cần đâu, cảm ơn chị Susan." Mạnh Hạ bước vào bàn điều khiển, bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa sáng của mình, tiện miệng hỏi, "Những người khác vẫn còn ngủ sao?"

"Thẩm Lan vẫn đang ngủ, bác sĩ Tiêu đi ra ngoài từ sáng sớm, Trương Dương vừa ra ngoài, hai người còn lại thì không rõ." Susan nhìn Mạnh Hạ cắt bí ngô cho vào nổi hấp, "Sáng nay chỉ ăn cái này? Hấp bí ngô a?"

Mạnh Hạ lắc đầu, "Làm món súp bí ngô." Vừa nói, cô vừa lấy cá tuyết từ trong tủ lạnh ra, "Rán thêm ít cả tuyết nữa."

"Em cũng biết cách sống thật đấy."

"Nếu là em tự ăn, có thể sẽ không ăn sáng."

Ý nói tất cả những điều này đều là chuẩn bị cho người ấy, Susan nhìn chiếc sandwich trong tay bỗng thấy nhạt nhẽo và nghẹn ngào.

"Em làm nhiều súp bí ngô chút nhé, cho chị một bát."

Mạnh Hạ gật đầu đồng ý.

Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, bữa sáng gần như đã xong thì Thẩm Lan và Ninh Thanh Uyển lần lượt xuống lầu.

"Thơm quá đi mất!" Thẩm Lan đang đói cồn cào, dạo này cô đang giảm cân, bữa tối qua đã bỏ qua không ăn.

Ninh Thanh Uyển khi tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có người, ngẩn ra một lúc mới nhận ra Mạnh Hạ có lẽ đã dậy sớm làm bữa sáng, nên khi xuống lầu ngửi thấy mùi thơm cũng không bất ngờ.

Chỉ là... Ninh Thanh Uyển liếc nhìn Susan và Thẩm Lan đã bắt đầu uống súp bí ngô, nhức đầu xoa xoa trán, cô chưa bao giờ cảm thấy mình đặc biệt keo kiệt trong việc chia sẻ như bây giờ.

Mạnh Hạ đặt cá tuyết rán lên đĩa, múc một bát súp bí ngô cho Ninh Thanh Uyển, cùng đặt lên bàn trước mặt cô, "Chị, bữa sáng của chị~"

Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, như đang dỗ dành trẻ con.

Ninh Thanh Uyển nở một nụ cười nhàn nhạt, bị sự dịu dàng của Mạnh Hạ làm cho thích thú.

"Tại sao chỉ có Ninh Thanh Uyển mới được ăn cá tuyết chứ!" Thẩm Lan thể hiện sự ghen tị, ánh mắt không rời đĩa thức ăn trước mặt Ninh Thanh Uyển.

Mạnh Hạ ngượng ngùng mỉm cười, giải thích, "Em không biết khi nào chị Lan dậy, nên không làm."

Nghe vậy, Ninh Thanh Uyển liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý, không nói gì, từ tốn thưởng thức bữa sáng.

Có súp uống là đã thấy rất thỏa mãn rồi, Thẩm Lan chỉ đùa vui thôi, không thật sự để ý. Cô hài lòng uống súp, cúi đầu nhìn móng tay của mình đầy vết loang lỗ, thở dài nói, "Gần đây bận rộn đến phát điên, không có thời gian làm móng. Trước đó mua đèn làm móng về tự làm, kết quả xấu tệ."

Mạnh Hạ nhìn móng tay của Thẩm Lan, tự đề cử, "Để em làm cho chị Lan nhé~"

Thẩm Lan ngạc nhiên, "Hạ Hạ à, em đúng là cô gái báu vật, làm móng cũng biết nữa."

"Em biết một chút thôi." Mạnh Hạ mỉm cười, trước khi xuyên sách thường làm thêm, cũng từng làm ở tiệm nail, lúc đó sư phụ còn khen tay em khéo léo.

Thẩm Lan cảm thán, "Ai cưới em sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm."

"Người cưới cô ấy chắc không cần làm mỏng đâu." Ninh Thanh Uyển đột nhiên lên tiếng.

Susan liếc nhìn Ninh Thanh Uyển đầy ẩn ý, cô không tự giác mà siết chặt tay, móng tay dài cắm vào lòng bàn tay, hơi đau, một cơn giận dữ trào dâng trong lòng, càng lúc càng khó chịu.

Thực ra đàn ông không cần làm móng, Thẩm Lan không nghĩ nhiều, cười ngớ ngẩn vài tiếng, quay đầu thấy mặt Mạnh Hạ đỏ bừng đáng yêu, chỉ nghĩ cô ngại vì được khen, hào hứng khen thêm vài câu.

"Làm bạn thân của em cũng hạnh phúc chết đi được~" Thẩm Lan liếc nhìn Ninh Thanh Uyển và Susan, "Dụng cụ làm móng em mang hết rồi, có muốn cùng làm không?"

Ninh Thanh Uyển lập tức từ chối, "Không cần."

Susan nghiến răng, "Không cần." Không chỉ không cần, cô còn muốn cắt mỏng tay đi.

Thẩm Lan nhìn chằm chằm móng tay của hai người một lúc, gãi đầu, "Năm nay thịnh hành kiểu cắt ngắn? Giữ móng tay sạch sẽ?"

Mạnh Hạ đỏ bừng cả tai, trước đây cô không hiểu điều này, nhưng khi tra cứu tài liệu về đồng tính nữ, cô vô tình nhìn thấy. Cộng thêm vụ tối qua, cô đã hiểu hoàn toàn.

"Tôi mua bữa sáng cho mọi người, ăn không?" Kỷ Đồng không biết từ lúc nào đã vào nhà, tay cầm hai túi đồ ăn, nhìn giống như sữa đậu nành, quẩy, mì sợi gì đó.

Thẩm Lan lắc đầu từ chối, nói rằng mình uống súp bí ngô là đủ rồi. Susan liếc nhìn rồi nói mình đã no, Mạnh Hạ và Ninh Thanh Uyển không nói gì, chỉ lặng lẽ uống súp, phớt lờ anh ta.

Kỷ Đồng siết chặt túi trong tay, kiềm chế cảm xúc, nhìn bát súp bí ngô trong tay họ, nở nụ cười có vẻ ôn hòa, "Có còn súp bí ngô không?"

"Hình như còn." Thẩm Lan trả lời, nhưng quay đầu lại thấy Susan đã đổ hết súp bí ngô còn lại vào ly thủy tinh, nhún vai tiếc rẻ thay cho Kỷ Đồng, "Giờ thì hết rồi."

Kỳ Đồng: "..."

Sau đó, Mạnh Hạ giúp Thẩm Lan làm móng, Thẩm Lan vui vẻ mãn nguyện. Sáng 10 giờ, Tiêu Tư Huyền và Trương Dương trở về biệt thự, các khách mời xem như đã đông đủ.

Tổ chương trình sắp xếp nhiệm vụ mới, yêu cầu mọi người đặt quà gặp mặt đã chuẩn bị sẵn lên bàn trong phòng khách, sau đó lần lượt chọn quà theo thứ tự nhận được tin nhắn ẩn danh.

Dựa vào món quà chọn được để xác định đối tượng hẹn hò trong hai ngày tới, ngày đầu tiên người tặng quà sẽ dẫn người nhận quà trải nghiệm công việc hoặc môi trường học tập của mình, ngày thứ hai thì ngược lại.

Mạnh Hạ nhận được ba tin nhắn là người đầu tiên chọn quà, trên bàn phòng khách đặt đầy những món quà gặp mặt đã chuẩn bị người mình quan tâm chọn trúng quà của mình, mọi người chuẩn bị quà đều rất rõ ràng, gần như nhìn là biết của ai.

Mạnh Hạ nhìn đống quà trên bàn - một hộp son môi, mô hình xe đua, máy massage cổ và vai, mũ bucket, dây chuyền thiết kế tinh xảo, áo khoác thêu tay đính đá, đàn ukulele và món quà tự tay làm của Mạnh Hạ - móc treo gỗ điêu khắc. Cô đã chạm khắc rất lâu, làm hỏng không ít cái.

Ánh mắt dừng lại ở chiếc mũ bucket, kiểu dáng rất bình thường. Cuối cùng, Mạnh Hạ cầm lấy cây đàn ukulele, nhưng thấy gì đó, mày nhíu lại, môi mím chặt kìm nén.

Sau đó là đến Ninh Thanh Uyển, gần như không do dự mà cầm lấy móc treo gỗ, nhanh chóng quyết định.

Khi tất cả mọi người đã chọn xong quả gặp mặt, tâm người tụ tập lại phòng khách, Mạnh Hạ ôm cây đàn ukulele, nhìn lướt qua món quà mọi người cầm trong tay.

Thẩm Lan cầm mũ bucket, Susan mặc ngay áo khoác thêu, Trương Dương ôm máy massage cổ vai, Tiêu Tư Huyền cầm dây chuyền, Susan ôm cả hộp son môi, Kỷ Đồng mặt không vui cầm mô hình xe đua.

Ánh mắt dừng lại ở móc treo gỗ trong tay Ninh Thanh Uyển, Mạnh Hạ vuốt ve bề mặt gồ ghề của cây đàn, âm thầm ở thở phào.

Mọi người trao đổi về người tặng quà, sau đó đối tượng hẹn hò trong hai ngày tới cũng dần rõ ràng, mọi thứ đã được xác định.

Ngoài Mạnh Hạ và Ninh Thanh Uyển, Thẩm Lan và Susan chọn nhau, còn lại mọi người đều chọn khác nhau.

Susan mở hộp son môi, cười mà như không, nói, "Tổng giám đốc Kỷ thật hào phóng, ngày mai nhất định phải duy trì nhé, tôi là người rất mê tiền đấy."

Kỷ Đồng mím môi, nói ngắn gọn, "Nhất định."

Mọi người thảo luận tự làm, về các món quà của mình, Mạnh Hạ nghe thấy Ninh Thanh Uyển nói rằng cây đàn ukulele là cô tự làm, lòng cô rộn rã. Cô cúi đầu nhìn và chạm vào hình chú thỏ nhỏ được khắc trên mặt đàn, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Bất cẩn, ngón tay cô vô tình chạm vào dây đàn.

Tiếng đàn vang lên đột ngột, mọi người đang bàn về kế hoạch cho ngày hôm sau đều quay sang nhìn cô, Mạnh Hạ cười ngượng ngùng, Thẩm Lan hỏi, "Em biết chơi đàn không?"Mạnh Hạ lắc đầu. Ninh Thanh Uyển nhân cơ hội đứng lên xoa đầu cô, "Chị dạy em chơi nhé?"

Việc dạy chơi đàn chắc chắn không phải trước mặt mọi người, nên hai người một cách tự nhiên mượn cớ này ra ngoài căn nhà kính.

Ánh nắng rất đẹp, trong căn nhà kính mùi hoa tỏa ra thơm ngát. Ninh Thanh Uyển dạy rất kiên nhẫn, Mạnh Hạ học rất chăm chỉ, khoảng cách giữa hai người quá gần, tóc của Ninh Thanh Uyển thỉnh thoảng lại lướt qua cổ cô, llamf cổ cô ngứa ngáy, lòng cũng ngứa ngáy.

Mỗi lần Ninh Thanh Uyễn chạm vào dây đàn, Mạnh Hạ đều cảm thấy như dây đàn đó đang gây vào dây lòng mình.

Một lần, lại một lần, làm lòng cô rung động mãi không thôi.

Dạy một lúc, Mạnh Hạ bắt đầu tự mình chơi, Ninh Thanh Uyển ở bên cạnh chơi đùa với móc treo gỗ, ngón tay mân mê các các đường vân trên móc treo, suy nghĩ miên man, mày khẽ nhíu lại, nếu cô không chọn đúng, món quà tâm huyết này có lẽ sẽ rơi vào tay người khác.

"Lần sau đừng chuẩn bị quà tự làm nữa, chị sợ chị không chọn đúng." Ninh Thanh Uyển khẽ nghiêng người, thì thầm vào tai Mạnh Hạ.

Mạnh Hạ chớp chớp mắt, khóe môi cong lên, còn bảo người khác, rõ ràng cây đàn ukulele này cũng là Ninh Thanh Uyển tự tay làm mà, chẳng lẽ cô không sợ chọn sai sao.

"Chị, em còn làm riêng cho chị một món quả nhỏ khác."

Ninh Thanh Uyển hứng thú, "Gì thế?"

"Bí mật, ngày mai em sẽ cho chị."

Gây tò mò sao? Ninh Thanh Uyển nhướng mày, sau đó, ghé sát tai cô, thở nhẹ, "Không nói à?"

Mạnh Hạ rụt cổ lại, trừng mắt nhìn, thấy phía bên cạnh có máy quay và người quay phim đi theo, lòng thầm nghĩ Ninh Thanh Uyển sao gan to thế, không quan tâm nữa à.

Ninh Thanh Uyển thản nhiên liếc nhìn họ, người quay phim và người quay theo rất hiểu ý giả vờ không nhìn thấy, có vẻ như tai nghe của họ nhận được chỉ thị từ Lâm Du Nhiên, họ liền thu thiết bị rời đi.

Mắt hạnh mở to hơn, đây là sức mạnh của người có tiền sao? Người mà cô gọi là "người có tiền" - Ninh Thanh Uyển lập tức cắn nhẹ vào tai cô, giọng mũi vang lên, "Ừm?"

Mạnh Hạ hít một hơi sâu, nghiến chặt răng không nói.

Thấy cô kiên quyết không nói, Ninh Thanh Uyển cũng không ép buộc, rời ra một chút, khẽ nói, "Thực ra món quà chị mong muốn nhất đã có rồi..."

Giọng nhỏ dần, Mạnh Hạ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, "Gì cơ?"

Ninh Thanh Uyển mấp máy môi, không ra tiếng, nói một chữ, Mạnh Hạ nhìn môi cô mấp máy, đỏ bừng mặt.

Em.

------------------------------------

Vote cho bé đi mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro