CHƯƠNG 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống mặt đất, Ninh Thanh Uyển từ từ mở mắt. Cô vốn ngủ rất nông, nhưng đêm qua thật là một giấc ngủ hiếm hoi và yên bình.

Cuộc gọi đầu tiên từ Lâm Dao Nhiên bị cô tắt đi. Mạnh Hạ nằm mềm mại trong lòng cô, ôm lấy một cánh tay của cô, hơi thở đều đặn, như một con mèo ngoan ngoãn ngủ ngon lành, không hề nhận ra tiếng chuông.

Nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, Ninh Thanh Uyển không tự chủ được mà mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên góc trán cô, cẩn thận di chuyển tay cô, kéo chăn ra và xuống giường.

Ra khỏi phỏng, cô gọi lại cho Lâm Dao Nhiên.

Lâm Dao Nhiên vừa nhận cuộc gọi đã nói, "Tôi vừa chuẩn bị gọi cho Mạnh Hạ, cô ấy đã gọi lại rồi."

Ninh Thanh Uyển nhíu mày nhẹ, "Gọi cô ấy làm gì?"

"Cô ấy hôm nay không phải sẽ trở lại sao? Tôi muốn quay thêm vài cảnh cho cô ấy, sau đó sẽ chỉnh sửa lại." Lâm Dao Nhiên giải thích.

Ninh Thanh Uyển bước vào bếp, vừa nhìn các nguyên liệu vừa nói, "Được, đợi cô ấy dậy tôi sẽ nói với cô ấy."

"...'' Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Lâm Dao Nhiên đã phản ứng, "Chết tiệt, hai người ngủ cùng nhau à?"

Hai người dù có ngủ cùng nhau cũng không phải chuyện lớn, nhưng Lâm Dao Nhiên lại là người cong tự nhiên, đầu óc cũng không giống người bình thường.

Ninh Thanh Uyển lười trả lời, đổi chủ đề hỏi, "Vậy gọi cho tôi có việc gì?''

Lâm Dao Nhiên: "Ồ, tổng giám đốc Ninh không phải đã nói chương trình gì cũng nghe lời cô. Xác nhận lại lần nữa, chắc chắn muốn chỉnh sửa sao cho có chút tình cảm mập mờ? Đẩy cặp đôi của hai người lên?"

Ninh Thanh Uyển: "Ừ."

Lâm Dao Nhiên: "Ừ."

Cuộc gọi chưa kết thúc, Ninh Thanh Uyển nhíu mày, "Đạo diễn Lâm, còn việc gì nữa không?"

Lâm Dao Nhiên ho khan hai tiếng, không thoải mái nói, "Hai người lại ngủ chung thế nào, dạy tôi đi..."

"..." Ninh Thanh Uyển bóp trán, chỉ muốn cúp máy ngay lập tức, nhưng nghĩ đến hiệu quả chương trình sau này còn phụ thuộc vào cô ấy, nhịn mãi.

Lâm Dao Nhiên không nhận được phản hồi, tự nói, "Thôi, cô ấy là thỏ trắng nhỏ, tôi là mèo hoang."

Ninh Thanh Uyển nghĩ đến dáng vẻ của ai đó tối qua, khi tình cảm dâng trào, nhẹ nhàng cào và cắn cô, khóe môi cong lên, "Cô ấy là mèo con."

Lâm Dao Nhiên tức cười, "Cúp máy đây!"

---

Không có báo thức, tối qua quá mệt mỏi, đồng hồ sinh học của Mạnh Hạ cũng mất tác dụng, cô ngủ một giấc sâu đến tự nhiên tỉnh. Rèm cửa kéo kín, che hết phần lớn ánh sáng, mờ mờ tối tối không phân biệt được thời gian.

Mạnh Hạ mơ màng mở mắt, muốn trở mình, nhưng mỗi cử động đều đau nhức, đặc biệt là eo, nhức nhối như đã tập bụng cả đêm.

Đột nhiên có nhớ đến nguyên nhân của vết đau, nhìn sang bên cạnh giường, trống trơn.

Mạnh Hạ chống tay đau nhức ngồi dậy, Ninh Thanh Uyển liền mở cửa bước vào phòng.

Với động tác của cô, chăn trượt xuống hơn nửa, lộ ra một vùng vai thơm ngát, dưới mái tóc đen là làn da trắng như sứ điểm những dấu vết mờ ám, chứng tỏ đêm qua Ninh Thanh Uyển không kiềm chế được.

Mạnh Hạ không ngờ mình không mặc đồ ngủ, lúc trước còn mơ màng, giờ mặt nóng bừng, hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhanh chóng kéo chăn lên, chui lại vào ổ chăn.

Ninh Thanh Uyển ngây ra một lúc, mỉm cười.

Dù đã có những tiếp xúc thân mật, ban ngày bị nhìn như vậy Mạnh Hạ vẫn cảm thấy xấu hổ, cô trốn trong chăn, cảm nhận tim đập thình thịch.

Nệm giường lõm xuống, Mạnh Hạ cảm nhận được Ninh Thanh Uyển ngồi bên cạnh, giọng nói cười cười xuyên qua chăn vang vào tai cô.

"Đã nhìn hết, hôn hết, còn xấu hổ sao.''

Không nói còn đỡ, càng nói càng xấu hổ! Không biết là trong chăn quá bí, hay lời nói quá thẳng thắn, Mạnh Hạ cảm thấy nóng nực khó chịu.

Ngón tay mảnh khảnh thò ra, ép chặt vào mép chăn, chăn bị Mạnh Hạ từ từ kéo xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời, chứa đựng sự e thẹn.

"Mũi và miệng không thở được, không ngột ngạt sao?" Ninh Thanh Uyển cười, kéo chăn xuống thêm một chút, "Có khó chịu không?"

"Vẫn ổn."

Cảm giác ngại ngùng không kiểm soát được tràn lên, Mạnh Hạ cắn môi dưới, cô không biết dáng vẻ cắn môi xấu hổ của mình lại ngây thơ mà cuốn hút như vậy.

Nhớ lại sự điên cuồng đêm qua như đoạn phim chiếu trong đầu, Ninh Thanh Uyển không kiềm được muốn hôn cô.

Mạnh Hạ ngay lập tức giơ tay che miệng. "Chưa đánh răng..."

"Không sao." Ninh Thanh Uyển kéo tay cô xuống, hôn nhẹ lên môi cô, "Rửa mặt xong có thể ăn trưa rồi."

Ăn trưa? Mạnh Hạ chớp chớp mắt, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Gần 11 giờ rồi, mèo con lười." Ninh Thanh Uyển xoa đầu cô rồi tung.

Mạnh Hạ ngượng ngùng lườm cô một cái, càu nhàu, "Em... trước đây không ngủ muộn như vậy."

"Là lỗi của chị."

"Ừ."

Những cuộc đối thoại thật kỳ lạ. Mạnh Hạ không thoải mái nhúc nhích, "Chị ơi, em nên mặc gì?''

"Ừm~~ Chị muốn em tự chọn." Ninh Thanh Uyển đưa bộ áo choàng ngủ trước mặt cô, "Mặc tạm vậy nhé?"

Vừa nói xong, Ninh Thanh Uyển định kéo chăn ra, Mạnh Hạ nhanh chóng giữ chặt mép chăn, mặt đỏ bừng, "Em... em tự mặc được."

"Được, em tự mặc." Ninh Thanh Uyển buông tay.

Hai phút sau, Mạnh Hạ đỏ mặt, bất đắc dĩ, "Chị ơi, chị nhìn em như vậy, em ngại."

Ninh Thanh Uyển không nhịn được cười, giả vờ bướng binh, "Em đâu có nói là không cho chị nhìn."

"..." Mạnh Hạ cắn môi, "Vậy giờ chị đừng nhìn em mặc đồ nữa."

Trong sự giằng co, Ninh Thanh Uyển nhượng bộ, quay lưng lại không nhìn Mạnh Hạ mặc đồ. Mạnh Hạ nhanh chóng mặc áo choàng ngủ vào, nhảy xuống giường.

"Chị ơi, em xong rồi."

Ninh Thanh Uyển quay lại, kéo mái tóc dài bị kẹt trong áo choàng của cô ra và vuốt nhẹ, "Vậy đi nào, công chúa nhỏ của chị."

Ninh Thanh Uyển nắm tay cô đi về phía phòng thay đồ, Mạnh Hạ theo sau, vì câu "công chúa nhỏ" vừa rồi, khóe miệng cô không kìm được mà cong lên.

Khi bước vào phòng thay đồ của Ninh Thanh Uyển, cô mới thực sự hiểu ý nghĩa của từ "công chúa nhỏ".

Trước đây cô chưa từng vào phòng thay đồ của Ninh Thanh Uyển, khi bước chân nhẹ nhàng rơi xuống, đèn trần lần lượt sáng lên, dưới ánh sáng ấm áp, mọi thứ trông thật mộng mơ.

Phòng thay đồ không kém gì trung tâm thương mại, từ quần áo theo mùa, túi xách, giày dép đến đồng hồ, trang sức, kính mắt, tất cả đều có đủ, lấp lánh khắp nơi. Không nhiều phụ nữ có thể cưỡng lại sự quyến rũ của một nơi sang trọng như vậy.

Mạnh Hạ, từng có giấc mơ làm công chúa khi còn nhỏ, cũng không phải ngoại lệ, cô nhìn những thứ xa hoa trước mắt, kinh ngạc nói, "Chị ơi, chị... quá mức rồi..."

"Không có gì là quá mức cả." Ninh Thanh Uyển cười, "Một nửa là của em mà."

Mạnh Hạ ngạc nhiên nhìn Ninh Thanh Uyển, không hiểu nổi ý cô. Ninh Thanh Uyển không cho cô thời gian phản ứng, kéo cô đến những tủ trưng bày và tủ quần áo.

''Chẳng phải em nói không có nhiều đồ giống nhau sao? Đây là chuẩn bị từ trước, chị còn nghĩ phải chờ đến khi kết thúc chương trình mới cho em xem.Trừ những món hàng giới hạn, những món của chị em đều có một bộ, được làm theo số đo của em."

"Vì vậy, hôm nay em muốn mặc gì, tự mình chọn." Ninh Thanh Uyển lấy từ tủ ra một chiếc đồng hồ đính kim cương, giống chiếc cô đang đeo nhưng khác màu, cô cúi xuống đeo cho Mạnh Hạ, "Muốn dùng nước hoa của chị không?"

Phòng thay đồ được chia sẻ giống như việc cô đã xác nhận rằng trong thế giới của cô sẽ có thêm một người nữa, nhà của cô, trái tim của cô, tất cả đều phải chứa đựng thêm một người.

Trong sự mơ màng, cô cảm thấy Ninh Thanh Uyển không chỉ hỏi cô có muốn dùng nước hoa của cô ấy không, mà còn hỏi cô có muốn bước vào trái tim của cô ấy không.

Đôi mắt Mạnh Hạ hơi lay động, cổ họng nghẹn lại, cô nhìn vào chiếc đồng hồ bạc trên cổ tay mình, gật đầu, mãi sau mới thốt ra được một chữ. "Muốn. "

"Hôm nay chị mặc đồ đen." Ninh Thanh Uyển thì thầm bên tai cô, hơi thở dịu dàng, đầu luõi nhẹ nhàng liếm lên vành tai nhỏ của cô.

Ninh Thanh Uyển hôm nay mặc chiếc áo sơ mi lệch vai màu xanh nước biển, bên dưới là quần jeans rách ôm sát, màu đen chỉ có thể là đồ bên trong.

Đôi mi dài của Mạnh Hạ khẽ rung như cánh bướm, cô hít một hơi sâu, lẩm bẩm, "Chị, chị nghiêm túc đi."

"Chị rất nghiêm túc, từ trong ra ngoài đều phải đồng bộ~~ "

''...''

Ninh Thanh Uyển xuống bếp chuẩn bị bữa ăn, Mạnh Hạ chọn một bộ quần áo, áo len mỏng rộng rãi cùng màu với Ninh Thanh Uyển, và quần jeans rách giống nhau. Cô buộc tóc lên cao thành búi.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạnh Hạ vào bếp.

Ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu vào người đang bận rộn trong bếp, ánh sáng dịu dàng, con người cũng dịu dàng. Ninh Thanh Uyển với mái tóc dài uốn xoăn được búi lên tùy ý, mang lại cảm giác lười biếng tự do. Cô cúi đầu nhìn nồi khoai tây hầm bò.

Mạnh Hạ ngây ngốc nhìn bóng dáng cao ráo mảnh khảnh của Ninh Thanh Uyển, trên khuôn mặt không tự chủ được mà nở một nụ cười ngọt ngào, cô có một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Như có cảm giác, Ninh Thanh Uyển quay lại nhìn cô, mỉm cười, "Sắp xong rồi, đói không? Trên bàn ăn có bát canh sườn nấu củ mài chị đã để sẵn cho em, chắc không còn nóng lắm, uống chút trước đi?"Mạnh Hạ đi đến bàn ăn, cầm bát lên và múc một muỗng canh. Ninh Thanh Uyển đã để nguội trước, thổi nhẹ là có thể uống, canh nóng đi vào cổ họng, làm ấm lòng.

Cô cầm bát canh quay lại bếp, "Chị ơi."

"Sao vậy?" Ninh Thanh Uyển quay đầu lại, thìa đang chạm vào môi cô.

Mạnh Hạ giơ thìa lên, nụ cười rạng rỡ ngọt ngào, "Chị cũng uống đi."

Ninh Thanh Uyển uống muỗng canh, ánh mắt dừng lại trên búi tóc của cô, theo bản năng di chuyển, đưa tay vuốt ve búi tóc nhỏ, nụ cười trên khuôn mặt cô càng thêm rạng rỡ.

Mạnh Hạ để mặc cô nghịch, uống từng ngụm canh nhỏ, một lát sau nhắc nhở, "Chị ơi, món ăn sắp cháy rồi."

"Chậc, keo kiệt quá." Ninh Thanh Uyển tắt bếp, "Giúp chị mang món ăn ra bàn."

"Được rồi.''

Trong bữa ăn, Ninh Thanh Uyển nhắc đến cuộc gọi của Lâm Dao Nhiên.

Mạnh Hạ suýt nữa bị nghẹn miếng cơm, "Vậy... đạo diễn Lâm có biết..."

"Biết chứ." Ninh Thanh Uyển đưa cho cô cốc . "Cô ấy còn muốn chị dạy cô ấy cách ngủ chung với người ta."

"..." Mạnh chọc vào bát cơm, suy nghĩ xem có thể đào một lỗ chui vào không.

"Chị ơi, em có một câu hỏi." Mạnh Hạ do dự, không nhịn được mở miệng hỏi.

"Gì vậy?" Ninh Thanh Uyển ngẩng đầu, đặt đũa xuống, kiên nhẫn chờ cô hỏi.

Mạnh Hạ mở miệng, cô muốn hỏi tại sao chị ấy lại giỏi như vậy, nhưng khi nói ra lại thành, "Sao chị không cần ai dạy..."

Mặt Ninh Thanh Uyển đen lại, nghiến răng, "Em muốn ai dạy chị?"

"..." Mạnh Hạ cúi đầu, tai đỏ bừng, lẩm bẩm, "Không phải ý đó."

Sau bữa ăn, Ninh Thanh Uyển để cô xuống ghế sofa và hôn cô say đắm, suýt chút nữa lửa bén lên súng, Mạnh Hạ run rẩy nói ra câu hỏi ban đầu, Ninh Thanh Uyển mới tha cho cô.

Hiếm thấy Mạnh Hạ phát hiện tai Ninh Thanh Uyển cũng đỏ....

---

Sau một đêm vất vả, Mạnh Hạ không có chút tinh thần cả ngày, Ninh Thanh Uyển bảo cô ngủ trưa, ngủ dậy rồi sẽ đưa cô về biệt thự quay chương trình.

Trong giấc ngủ trưa đó, Mạnh Hạ lại mơ thấy nữ chính của nguyên tác, trong một vùng hỗn độn mờ mịt, nữ chính với khuôn mặt giống hệt cô trôi lơ lửng trong một quả cầu ánh sáng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Dưới quả cầu ánh sáng còn có một cô gái đang ngồi, tay cầm giấy và bút, gãi đầu bứt tai viết, viết đến mức bật khóc.

Mạnh Hạ nhìn chằm chằm, bước chân khẽ di chuyển thì phát hiện dưới chân toàn là giấy. Cô thuận tay nhặt một tờ lên, càng nhìn càng sởn tóc gáy.

Cô run rẩy, toàn thân lạnh buốt. Đây là gì? Mạnh Hạ cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng, nhặt một tờ giấy khác lên, liếc qua tiêu đề viết là...

Chưa kịp xem kỹ, ánh sáng đột ngột trở nên chói mắt, Mạnh Hạ theo phản xạ giơ tay che mắt, xung quanh đột nhiên nổi gió lớn, tất cả giấy đều bị cuốn lên không trung.

Ánh sáng trở lại dịu dàng, Mạnh Hạ hạ tay xuống, nhìn chằm chằm vào nữ chính trong quả cầu sáng đang trôi nỗi trước mặt, trong đầu lóe lên ý nghĩ, cô nhớ lại lời nữ chính đã nói lần trước - đường đi đã thay đổi rồi.

Ý gì đây? Ngày càng trở nên khó hiểu... Mạnh Hạ bình tĩnh nhìn nữ chính trong quả cầu sáng, trong mắt nữ chính không có ác ý, bình thản như một hồ nước chết.

"Thì ra các người đã làm rồi..." 

Nữ chính nói một cách lãnh đạm.Mạnh Hạ ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý cô ấy, liền gật đầu.Nữ chính nhắm mắt lại, Mạnh Hạ không nhìn thấy cảm xúc thoáng qua trên mặt cô, qua cầu ánh sáng quay một vòng, nữ chính quay lưng lại với cô, giọng nói lạnh lùng, "Tốt lắm."

Không thể nghe ra cảm xúc gì, Mạnh Hạ mím môi, không biết nói gì, nhớ lại những tờ giấy lúc này, cô nhìn về phía cô gái vẫn đang khóc gần đó, bối rối hỏi, "Những thứ đó..."

"Về đi." Nữ chính ngắt lời cô, vẫy tay.

Mạnh Hạ cảm thấy có một lực kéo cô ra khỏi không gian hỗn độn này, cô nhìn thấy quả cầu ánh sáng của nữ chính di chuyển đến bên cô gái đang khóc.

Trước khi ý thức biển mất, cô mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.

Giọng của cô gái viết lách mang theo tiếng khóc, "Cô đúng là một con quái vật!"

Giọng của nữ chính nhẹ nhàng, như không còn sức nói, mang theo sự chế giễu, "Hừ, vậy mà cô còn tạo ra tôi, mẹ đẻ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro