Chương 14: Nơi nào cũng đều là hồ ly mắt cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo Thái Nghiên cùng Tú Nghiên và Hiếu Uyên nhanh chóng chạy vào một cái ngõ nhỏ khác, cứ thế chạy trốn rất lâu, Tiffany rốt cục dừng bước. Nàng buông lỏng tay Thái Nghiên, khiến Thái Nghiên suýt chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

"Mệt. . . . . . quá. . . . . . A!"

"Xin lỗi." Mắt cười bán nguyệt ngây thơ vô hại, Tiffany lộ ra vẻ mặt làm nũng, "Ta bị theo dõi rồi. Ta nghĩ nhất định phải bỏ rơi đám "nhân tài" này mới được. Được rồi, hiện tại thì chúng ta đã an toàn."

"Những người kia. . . . . . Là ai a!"

Thái Nghiên chống đầu gối từng ngụm từng ngụm thở gấp. Nàng nhìn qua Tú Nghiên cùng Hiếu Uyên bên cạnh, hai người xem ra cũng rất mệt. Đặc biệt là Tú Nghiên. Các nàng đang chạy trốn —— không sai, chính là trốn, Thái Nghiên dọc theo đường đi đều suy nghĩ tại sao những người kia vừa xuất hiện thì Tiffany liền kéo nàng bắt đầu chạy, đáp lại rằng các nàng cần phải chạy trốn.

Đây là một cửa tiệm nhỏ tối tăm. Thái Nghiên cũng không biết bên trong tiệm này bán cái gì. Nàng chỉ biết là hiện tại nơi này không có ai, là điểm dừng chân tạm thời của các nàng.

"Tại sao chúng ta phải chạy trốn chứ?" Thái Nghiên chất vấn Tiffany. Mắt cười mỹ nhân trả lời, "Được rồi ~ không nên trách nhân gia, nhân gia cũng chạy trốn rất mệt, aissh ~"

Tú Nghiên đứng thẳng người, nói một cách lạnh lùng, "Tiffany, Duẫn Nhi ở nơi nào?"

"A, cái này cũng là vấn đề  ở đây." Tiffany nháy mắt mấy cái, trên đầu liền mọc ra hai cái tai nhỏ của hồ ly. Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên vừa thấy, liền hô to, "Lại là hồ ly! Năm nay hồ ly —— thật —— nhiều —— a!"

"Ai có thể nói cho ta biết còn có vài con hồ ly nào khác không?"

Ánh trăng len lỏi từ nơi cửa sổ trên mái nhà rọi xuống, bất quá có chừng này ánh sáng mờ nhạt cũng không đủ rọi sáng một bàn chân nhỏ bé. Cũng may mắt cười tiểu hồ ly lấy ra một viên minh châu lòe lòe tỏa sáng đặt ở trên bàn, nhất thời trong phòng lấp lánh ánh sáng xanh biếc. Thái Nghiên nương theo ánh sáng nhìn đến vẻ mặt Tú Nghiên, suy đoán nàng cùng vị hồ ly mới này là quan hệ như thế nào. Nếu hồ ly đều là như vậy. . . . . . Tỷ muội? Bằng hữu? . . . . . . Mẹ con hoặc là cô chất cũng quá giật gân đi! Bởi vì tuổi tác xem ra rất gần nhau a!

"Tú Nghiên, Tú Nghiên." Thái Nghiên dịch người đến bên cạnh Tú Nghiên, giật nhẹ ống tay áo của nàng, "Ngươi cùng Tiffany có quen biết sao?"

"Đương nhiên quen rồi!"

—— đây là Tiffany trả lời, không phải Tú Nghiên. Thái Nghiên ở trong lòng đặt tên để phân biệt hai nàng là mắt cười hồ ly cùng băng sơn hồ ly, bởi vì đều là hồ ly cả mà, nhất định phải dùng tính chất đặc biệt của các nàng đến phân chia. Không biết tại sao, Thái Nghiên có loại cảm giác Tú Nghiên sẽ bị Tiffany đánh bại. Hay là bởi vì, mắt cười của Tiffany tựa như có thể làm tan chảy băng tuyết, mà Tú Nghiên chính là một loại băng tuyết mỹ nhân?

"Nha?" Thái Nghiên nhìn Tiffany, "Như vậy ngươi cùng Tú Nghiên là loại quan hệ như thế nào?"

"Không cần trực tiếp hỏi nhân gia vấn đề thế này, rất thất lễ. . . . . ."

Thái Nghiên đối với thói quen ngôn ngữ của Tiffany có khắc sâu lý giải. Đứa nhỏ này nói chuyện mà như đang làm nũng! Hoặc nói đúng hơn là nàng mỗi giờ mỗi khắc đều muốn làm nũng. . . . . . A, thật đau đầu.

"Gọi ta Mỹ Anh ~" Tiffany lắc lắc người Thái Nghiên, một cánh tay ôm lấy bờ vai của nàng, khuôn mặt nhỏ cười híp mắt tiến tới. Thái Nghiên sợ hết hồn, "A, Mỹ Anh . . . . . . Mỹ Anh, chúng ta vì sao lại ở chỗ này?"

Không sai, cho tới bây giờ Thái Nghiên cũng không biết đang xảy ra chuyện gì! . . . . . . Mọi thứ khiến nàng đang cực kỳ đau đầu..

"Được rồi được rồi, là lỗi của ta, nhất thời không cẩn thận bị quân đảo chính phát hiện hành tung. . . . . ." Tiffany gõ gõ đầu mình, dáng vẻ rất là ngây thơ đáng yêu, "Bọn họ biết chuyện ta mang Duẫn Nhi công chúa xuất cung, liền muốn cướp đi Duẫn Nhi công chúa —— nhưng là, nhân gia làm sao có thể để chuyện như vậy phát sinh chứ? Đúng không? Vậy nên vì an toàn của Duẫn Nhi công chúa, ta không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ngôi nhà ấm áp chạy trốn trong đêm tối lạnh giá, nói thật ta cũng thật đáng thương đây. . . . . ."

Tiffany điềm đạm đáng yêu tựa vào vai Thái Nghiên. Thái Nghiên liếc nhìn Tú Nghiên. Tú Nghiên vẻ mặt băng sơn từ vừa nãy đến bây giờ, cơ hồ vẫn chưa từng thay đổi! . . . . . . Nàng đang tức giận sao? Thái Nghiên bén nhạy cảm giác được tâm tình Tú Nghiên rất tệ. Liền, vì muốn thể hiện sự quan tâm, Thái Nghiên khe khẽ đẩy ra Mỹ Anh đang tựa ở trên người mình, đi tới bên cạnh Tú Nghiên.

"Tú Nghiên a, ngươi vẫn ổn chứ?"

Tú Nghiên ánh mắt lạnh đến mức có thể đem người đóng băng. Thái Nghiên đột nhiên cảm thấy đêm nay vẫn đúng là rất lạnh a!

"Không tốt." Tú Nghiên khẽ vuốt cằm, khuôn mặt nhìn nghiêng trong đêm có vẻ lành lạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn hướng về Tiffany, đó là một loại ánh mắt mang địch ý, "Quân đảo chính? Không phải là ngươi cố ý đưa tới chứ?"

"Soo Yeon không tín nhiệm ta đây, a, thật đau lòng ~" Mỹ Anh đưa tay xoa xoa mắt hai cái, "Ta tại sao phải đưa quân đảo chính tới chứ, Tú Anh còn đang ở nhà chờ ta mà ~"

"Tú Anh là ai?"

Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên rất có ăn ý hỏi. Mỹ Anh nghiêng đầu, trong ánh sáng xanh rọi tới tựa hồ rất đắc ý mỉm cười, "Tú Anh, là con gái của Thôi họa sĩ."

"Thôi họa sĩ là ai?"

Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên rất có tinh thần ham học hỏi, không hiểu liền hỏi. "Thôi họa sĩ, chính là nguồn cơn của tất cả những thứ hỗn loạn này a —— nếu như hắn không vẽ chân dung cho Duẫn Nhi công chúa và Yuri. . . . . ."

"Thôi họa sĩ chính là vị họa sĩ cung đình kia sao?"

Thái Nghiên"A" một tiếng. "Tại sao ngươi lại biết con gái Thôi họa sĩ vậy?"

"Thần kỳ không? Thần kỳ nhất chính là chỗ này đó." Tiffany không cười. Trong ánh mắt của nàng tựa như cất giấu vô số những vì sao. Không hề trả lời vấn đề của Thái Nghiên, Tiffany chỉ là đơn giản nói một câu, "Ta cần bức họa chân dung của Yuri."

Tú Nghiên không chịu giao ra chân dung của Yuri, bởi vì nàng không thể để cho Yuri gặp lại Duẫn Nhi công chúa; Thái Nghiên muốn bức họa kia, bởi vì mục đích của nàng ngược lại Tú Nghiên. Mà Tiffany cũng muốn bức họa kia. . . . . . Mục đích của nàng là gì?

"Mỹ Anh, thỉnh ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại cần bức họa của Yuri." Thái Nghiên dùng khẩu khí giải quyết việc chung nói.

"Vì Tú Anh. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được con gái của cung đình họa sĩ lại nghèo đến ngay cả bát cháo đều khó có ăn rất đáng thương sao? Nếu như ta lấy về được bức họa của Yuri, cùng với bức chân dung của Duẫn Nhi công chúa hợp lại một chỗ, các nàng là có thể đoàn viên đúng không? ——"

"Đúng vậy cái này cũng là ta. . . . . ."

Thái Nghiên còn chưa nói hết đã bị Mỹ Anh dùng ngón trỏ điểm trúng môi. Mắt cười tiểu hồ ly đối với phó đội nở nụ cười, "Không thể nha. Này phải là công lao của ta, ai cũng không thể giành với ta."

"A ta hiểu."

Hiếu Uyên ánh mắt sáng lên đem Thái Nghiên kéo đến bên cạnh, "Ý tứ của tiểu hồ ly này là—— nàng lấy được bức họa là có thể lấy thân phận người có công hướng về vương thượng nói lên ý nguyện ban thưởng cho con gái Thôi họa sĩ. . . . . ."

"Nha ~"

Thái Nghiên ánh mắt lấp lánh cùng Hiếu Uyên liếc mắt nhìn nhau. Hiểu rồi!

"Sẽ không có chuyện ta giao ra bức họa cho các ngươi đâu."

Tú Nghiên nhẹ nhàng gợi lên khóe môi. "Các ngươi ai cũng đừng hòng chiếm được."

"Không cần cố chấp như vậy mà Soo Yeon. Một năm trước ta tới tìm ngươi, ngươi cũng là như vậy xua đuổi ta." Tiffany nhãn tình ủy khuất long lanh, "Soo Yeon không phải đã có niềm vui mới rồi sao? Như vậy liền đem Yuri trả lại cho Duẫn Nhi công chúa đi."

"Niềm vui mới?"

Thái Nghiên bị dọa rồi. Không phải là nói mình chứ?

Mắt cười hồ ly xinh đẹp hướng Thái Nghiên trừng mắt nhìn. Thái Nghiên nhìn về phía Tú Nghiên. . . . . . Xong đời, vẻ mặt của Tú Nghiên, vẻ mặt đó là muốn bạo phát đi!

—— thế nhưng Tú Nghiên chưa kịp bạo phát, ván cửa đã bạo phát trước tiên. Quân đảo chính phá cửa mà vào, hướng về các nàng đánh tới. Tên cầm đầu vẫy vẫy mở miệng hô, "Không được để cho các nàng chạy thoát!"

Tiffany thu hồi dạ minh châu, "Thực sự là quá đáng ghét mà. . . . . ."

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên, quay về kẻ kia đang choáng váng cứng ngắc đứng trong phòng ngẩng đầu nhìn mình, thản nhiên nở nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro