Chương 15: Vì tinh tú ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về phần Thái Nghiên, nàng lấy cung ra, bắn liền một mũi tên. Trong một cự ly ngắn như vậy mà dùng cung cũng không phải sự lựa chọn sáng suốt, nhưng mà Thái Nghiên lại không còn thứ vũ khí nào khác.

"Thái Nghiên, cẩn thận!"

Hiếu Uyên kéo tay Thái Nghiên, kéo nàng tới một bên. Một thanh đao lớn đến kinh người tầng tầng bổ xuống, mặt đất vì thế mà chấn động. Ngày càng nhiều người xúm về phía Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên, Hiếu Uyên bất đắc dĩ rút kiếm, "Sư phụ, xin lỗi, đồ nhi đã phát lời thề không được làm người khác bị thương, nhưng là không ra tay không được, do con người gây hấn trước, ta bị họ hiếp đáp. . . . . ."

Hiếu Uyên trong yên lặng vì chính mình làm trái lời thề mà cảm thấy tiếc hận, liền một chiêu kiếm quét ngang qua, che chở Thái Nghiên chạy ra khỏi nguy phòng. Mấy giây sau, căn nhà gỗ yếu ớt ầm ầm sụp đổ, đem đám người truy sát các nàng kẹt ở phía dưới. Nhân cơ hội này, Hiếu Uyên lôi kéo Thái Nghiên chạy đi.

"Chờ chút! Tú Nghiên đâu?!"

Thái Nghiên đột nhiên nghĩ tới. Băng sơn hồ ly đâu rồi! !

"Tú Nghiên?" Hiếu Uyên nói, "Ta thấy nàng cùng Tiffany nhảy lên mái nhà."

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tường thành hiện ra một màu xám trắng nặng nề. Tiffany đứng bên tường, nhìn lên ánh trăng bạc cười yếu ớt. "Soo Yeon, ngươi biết ta không muốn thương tổn ngươi, thế nhưng, Tú Anh đối với ta rất trọng yếu, là người phi thường phi thường trọng yếu, vì lẽ đó, vì nàng. . . . . ."

"Không cần nhiều lời, muốn lấy bằng được bức họa chứ gì?" Tú Nghiên không cảm xúc, "Giết ta, vậy ngươi có thể đoạt được nó."

"Soo Yeon a. . . . . . Không cần nói những câu như thế, vì Tú Anh ta thật sự cái gì cũng đều có thể làm. Nếu như ngươi không chịu giao ra bức họa chân dung Yuri, ta đây sẽ không do dự. . . . . ."

"Tốt, vậy thì đến đây đi."

Soo Yeon hơi cúi đầu, tóc mái che khuất gương mặt đẹp đẽ. Tiffany nhìn nàng, nhãn thần dần trở nên lạnh lẽo. Hoa tuyết từ không trung rơi xuống, như là những vì tinh tú, nhẹ nhàng . Soo Yeon ngẩng đầu lên, nhìn hoa tuyết thổi qua trước mắt, giơ tay lên, một mảnh hoa tuyết cắt qua tổn thương cánh tay của nàng. Một tia máu rỉ ra. Không nói lời nào, Tú Nghiên cũng triển khai phản kích, vốn là bầu trời âm u lại sáng nhoáng lên , tuyết rơi càng nhiều, hoa tuyết là vũ khí sắc bén, chúng hồ ly đều vì ái nhân, mà thương tổn lẫn nhau. . . . . .

Tú Nghiên nấp vào sau tường thành, thế nhưng một cỗ gió xoáy đuổi theo nàng, gây cho nàng một vết cắt trên vai. Màu đỏ huyết châu rơi xuống thấm trên mặt đất, mười phần thương tiếc. Mỹ Anh vì mãi bị cự tuyệt, quyết tâm, nhất định giết chết Tú Nghiên, đi Tuyết Trì cốc đem chân dung của Yuri cướp lấy.

"Yuri. . . . . ." Tú Nghiên lẩm bẩm. Trong đầu lóe qua chính là nụ cười hồn nhiên của Yuri. Yuri như vậy đấy, một Yuri đã từng cùng mình thân thiết như vậy. . . . . .

Một quả cầu tuyết rất lớn từ cuối tường thành bay tới, Tú Nghiên còn đang chìm đắm trong hồi ức của chính mình, không hề phản ứng lại.

"Tú Nghiên!"

Một dáng người nho nhỏ tựa như Tú Nghiên nhào tới. Cầu tuyết ầm ầm nổ tung.

"Thái Nghiên!"

Hiếu Uyên kinh ngạc đến ngây người xông lên, ôm chặt lấy Thái Nghiên ngã nhào vào giữa đám tuyết, "Thái Nghiên ngươi cái đứa ngốc này! Ngươi coi mình là bức tường a!"

". . . . . . Thái Nghiên?"

So với Tú Nghiên càng kinh ngạc hơn chính là Tiffany. Nàng không nghĩ tới Thái Nghiên đã trốn ở một bên, càng không có nghĩ tới Thái Nghiên vì bảo vệ Tú Nghiên phấn đấu quên mình mà nhào tới ——

"Thái Nghiên a ngươi không sao chứ. . . . . ."

Hiếu Uyên đều phải khóc lên, quay về Tiffany ở nơi xa kia gọi, "Các ngươi đến cùng đang làm gì a!"

Tú Nghiên nhìn một màn trước mắt, đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác không tên rất khó chịu —— ngực một trận đau đớn, nàng đẩy Hiếu Uyên ra, ôm lấy Thái Nghiên. Kẻ nhân loại này có thân thể nho nhỏ, tựa hài tử như thế đây.

"Đau quá. . . . . ."

Thái Nghiên thân thể co rút, nhỏ giọng hô, "Tú Nghiên, ngươi không sao chứ? . . . . . ."

"Ngu ngốc. . . . . ." Tú Nghiên nhìn Thái Nghiên này rõ ràng đang cố kiên cường chống đỡ mà mỉm cười, không nhịn được động khí , "Loài người ngu ngốc, ngươi không biết như vậy sẽ chết sao?"

"Bởi vì Tú Nghiên vừa nãy đột nhiên lại thất thần. . . . . . Tình huống trước mắt thật sự rất nguy hiểm. . . . . ." Thái Nghiên nhỏ giọng nói, như thể lỡ vừa làm hỏng việc, "Vì bảo vệ Tú Nghiên mới làm như vậy . Kỳ thực ta làm rất đúng đi, phải không?"

Tiffany hướng Tú Nghiên triển khai công kích ma xui quỷ khiến lại thương tổn tới Thái Nghiên, bị quăng tới một thân toàn tuyết, lại cố gắng chống đỡ nói hai câu sau, Thái Nghiên rốt cục bất hạnh mà hôn mê bất tỉnh.

"Thái Nghiên, Thái Nghiên!"

Hiếu Uyên nhìn bạn tốt hai mắt nhắm chặt quả thực là lo lắng tới cực điểm. Tú Nghiên cắn cắn môi, nhìn về phía Tiffany, "Giờ thì ngươi hài lòng chưa?"

"Cũng không phải lỗi của ta." Tiffany tỏ ra áy náy, nhưng vẫn cứng rắn không chịu nhận lỗi, "Nguyên do là vì Tú Nghiên ngươi, nàng mới có thể bị thương đi. . . . . . Đáng tiếc nàng vì ngươi che chắn lần này, mà ngươi thì mải suy nghĩ về Yuri. Nàng thật là một loài người ngu ngốc."

Mắt cười tiểu hồ ly nói xong, nhún nhún vai, "Ta phải đi rồi, thừa dịp quân đảo chính tạm thời không có theo tới, ta cần phải đi chăm sóc cho Yuri, bảo đảm nàng cùng công chúa an toàn. Thân thể nàng rất yếu đây. . . . . . Có điều yên tâm, ta sẽ giúp nàng khá hơn. Ngươi biết ta không có lừa ngươi, bức họa kia đối với Tú Anh phi thường trọng yếu. Khi nào đã suy nghĩ xong, liền đến tìm ta đi ——"

Tiffany lộ ra nụ cười tựa trăng lưỡi liềm của nàng, "Nhớ mang bức họa chân dung tới . Còn có, phải cố gắng đối xử tốt với tên loài người ngu ngốc kia, nàng nhưng là như vậy rất chú ý tới ngươi."

Có thể nói yêu là không có công bằng. Coi như là mình đã đi yêu người khác, cũng sẽ không vì vậy mà lộ ra vẻ mặt khổ sở. Thái Nghiên chính là ngu ngốc như vậy, chỉ biết yên lặng bảo vệ Soo Yeon ngu ngốc. . . . . .

Tú Nghiên đem Thái Nghiên mang về Tuyết Trì cốc. Ở trong sơn động, dựa vào ánh nến, nàng khe khẽ kéo ra Thái Nghiên quần áo, tỉ mỉ kiểm tra thương thế của nàng. Hiếu Uyên ở một bên sốt ruột mà nhìn."Thái Nghiên, Thái Nghiên a. . . . . ." Tựa hồ chỉ cần kêu tên, người đang hôn mê sẽ tỉnh lại vậy.

"Bị thương có chút nặng. . . . . ." Tú Nghiên xem mạch nơi tay trái của Thái Nghiên, trong lòng hỗn loạn tưng bừng. Hiếu Uyên cũng hiểu chút y thuật, nàng ấn ấn cổ tay Thái Nghiên, cảm thấy mạch đập yếu ớt, lung tung không trật tự.

"Làm sao bây giờ. . . . . ." Hiếu Uyên đã không có chủ ý nào. Nàng ở trong sơn động qua lại đi tới đi lui, "Không được, ta muốn trở lại tìm sư phụ, hắn có thể cứu Thái Nghiên. . . . . ."

"Ngươi ở đây chăm sóc nàng đi."

Tú Nghiên như nghĩ tới điều gì, trong lòng hơi hơi an định một chút, đối với Hiếu Uyên nói. Hiếu Uyên đang giận nàng, "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đi lấy hàn bích, đó là thần vật, có thể khiến cho Thái Nghiên tỉnh lại."

Tú Nghiên lạnh nhạt nói. Hiếu Uyên hoài nghi mà nhìn nàng, "Đây không phải là. . . . . ."

"Phải, đó là bảo vật quan trọng nhất của thung lũng chúng ta. Cũng chỉ nó mới có thể cứu được Thái Nghiên."

Tú Nghiên đối với Hiếu Uyên nói, "Xin ngươi hảo hảo bồi tiếp nàng. Ta chẳng mấy chốc sẽ trở lại."

"Như vậy. . . . . . Như vậy sẽ không sao chứ?"

Hiếu Uyên hỏi dò mà nhìn Tú Nghiên. Tú Nghiên nhưng không có nhìn nàng, chỉ là hơi rủ xuống mi mắt, xem ra, nhã nhặn trầm tĩnh lại đẹp đẽ. "Không thành vấn đề. Thái Nghiên nàng sẽ khỏe lại."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro