Chương 18: Truyền thuyết hồ ly sợ chó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tú Nghiên. . . . . . Tú Nghiên nàng. . . . . ."

"Nàng rất tốt." Mỹ Anh đôi mắt hồ ly chớp chớp có chút giảo hoạt, "Nàng ta a, đang ở cùng với một tên ngốc đây."

Yuri không hiểu. Mỹ Anh càng cười đến vui vẻ , "Cái loài người tên gọi Kim Thái Nghiên kia, thực sự là một người rất thú vị."

Bị Mỹ Anh gọi là "một loại thú vị", nhất thời lỗ tai phó đội nóng lên. Không phải chỉ là một cách nói thôi sao, ai đang nhắc tới ngươi, tai ngươi sẽ nóng lên. Thái Nghiên sờ sờ lỗ tai, nhìn nước tuyết tan ồ ồ chảy trước sơn động, nhận lấy chấn động. Tuy rằng rất đẹp rất thanh u, nhưng đây chính xác là một dạng tàn phá.

"Tú Nghiên. . . . . . ?"

Thái Nghiên quay đầu lại đang muốn hỏi Tú Nghiên cái gì, liền phát hiện không thấy Tú Nghiên đâu. Nàng trợn to hai mắt nhìn Hiếu Uyên, "Ô, hồ ly đâu?"

"Hồ ly á? Hồ ly nào?"

Hiếu Uyên làm bộ hồ đồ. Thái Nghiên nhảy lên, "Chẳng lẽ còn là Mỹ Anh hay là Yuri à! Đương nhiên là Tú Nghiên a!"

"Nàng rời đi rồi."

Hiếu Uyên vô tội bịt miệng. Thái Nghiên "oa oa" nhéo mặt Hiếu Uyên, "Uyên mặt bánh bao! Nàng đi đâu vậy a, ngươi tại sao không ngăn cản nàng! Còn có ta làm sao lại không biết chứ!"

"Bởi vì ngươi còn đang ngẩn người."

Nỗ lực tránh thoát khỏi ma trảo của Thái Nghiên, Hiếu Uyên xoa xoa khuôn mặt đáng thương, "Mặt bánh bao bị bóp nhàu rồi !"

"Nha, đó chính là mặt bánh bao." Thái Nghiên mất tập trung nói, chuyển qua cười gằn. "Tú Nghiên đến cùng đã đi đâu rồi?"

"Đi lấy bức họa! Đồ ngốc!"

Hiện tại Hiếu Uyên cũng bắt đầu gọi Thái Nghiên là ngốc tử. Bởi vì "đồ ngốc" kêu lên rất thuận miệng, oa ha ha. Hiếu Uyên đáp trả ngắt lại khuôn mặt nhỏ của Thái Nghiên, "Tú Nghiên có lẽ sắp đem bức họa giao ra đấy!"

"Thật sao?"

Thái Nghiên con mắt chớp chớp, Hiếu Uyên con mắt cũng chớp chớp. "Ừ, hình như là sự thật đấy. Bởi vì ngươi tên ngu ngốc này thay nàng cản một đòn làm cho nàng thực cảm động. . . . . ."

"Ô. . . . . ."

Thái Nghiên khóc lên. Hiếu Uyên vừa nhìn, sợ đến lập tức buông tay, "Không thể nào, nhéo đau ngươi à?"

"Không phải, thật là cảm động, ta cũng bị chính mình làm cảm động. Ta thực sự là một người tốt lại dịu dàng mà, đúng không?"

. . . . . . Hiếu Uyên đen mặt. Lúc này, Tú Nghiên từ trong động đi ra. Nàng đi tới cửa động, cầm trên tay là cuộn tranh. Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên liếc mắt nhìn nhau, nhất thời kích động!

"Đi thôi."

Tú Nghiên nhìn lại một chút Tuyết Trì cốc đang tan chảy, quay đầu, đối với Thái Nghiên vân đạm phong khinh nở nụ cười. Thái Nghiên hít sâu một hơi, nhào tới ôm lấy Tú Nghiên, "A a a Tú Nghiên là tốt nhất! Tú Nghiên là hồ ly tốt nhất trên thế gian!"

Tựa như tuyết ở Tuyết Trì cốc, tâm của Tú Nghiên cũng đã tan chảy. Tuy rằng yêu thích thuần trắng băng tuyết lãnh khốc và mỹ lệ, nhưng là, sau khi bị đả khai tâm, cảm xúc dĩ nhiên đã tốt hơn nhiều. . . . . .

Chỉ có Tú Nghiên biết mình đã hạ quyết tâm bao nhiêu, cầm lấy bức họa kia. Nàng kéo nhẹ sợi dây hồng, khai mở cuộn tranh. Bức họa Yuri vẫn làm cho tâm Tú Nghiên vì đó mà tê rần.

Không cách nào quên , khoảng thời gian tươi đẹp nhất. Còn có bị phản bội , trường kỳ oán hận. . . . . .

Ngày trước khi Tú Nghiên vào cung, đã từng thề, nhất định phải đoạt lại Yuri. Mà nàng đã làm được, đem Yuri một lần nữa trở lại bên cạnh mình. Nhưng là, Yuri không vui.

"Yuri à, Lâm Duẫn Nhi thật sự tốt như vậy sao?"

Nhớ tới, chính mình vì chút đố kỵ đã hỏi Yuri. Yuri không trả lời. Nàng chỉ thương tâm mà nhìn mình. Loại ánh mắt ấy để Tú Nghiên cảm thấy thật vô vọng.

Yêu người không thương mình, đây là chuyện cỡ nào bi thương. . . . . .

Tuy rằng giam cầm Yuri, làm cho nàng mỗi ngày bồi bạn cùng chính mình, nhưng Tú Nghiên biết chính mình cũng không vui. Mình và Yuri vô luận như thế nào đều không thể trở về được ngày đã qua, cứ tiếp tục cố chấp thì có ý nghĩa gì chứ? . . . . . .

Nhưng là, Tú Nghiên cũng không cách nào chịu đựng được việc để mất Yuri. Muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, hi vọng thời gian trôi, nàng sẽ dần quên đi Lâm Duẫn Nhi. Đáng tiếc. . . . . . Theo thời gian, Yuri vẫn không quên được Duẫn Nhi, nàng đối với Duẫn Nhi nhớ nhung, tựa như càng ngày càng sâu sắc. Vì sao lại như vậy đây, Tú Nghiên cảm thấy thương tâm, không rõ. . . . . . Mãi đến tận khi Yuri chạy trốn ra ngoài, hỏi thăm khắp nơi, tìm tới Kim Thái Nghiên, viện một lời nói dối, hướng về phía nàng cầu viện, sự tình mới từng bước từng bước biến thành sự việc như ngày hôm nay. . . . . .

"Thần linh ơi, hãy nói cho ta biết nên làm như thế nào đi. Ta thật sự nên từ bỏ Yuri sao?"

Ở trong hang đá tối tăm, Tú Nghiên thành tâm quỳ xuống, hướng vào trong hư không khẩn cầu thần linh, "Hay là ta đã làm sai. Yuri nên ở bên Duẫn Nhi. . . . . . Vậy thì ta đây. . . . . . ?"

Trong cõi u minh, Tú Nghiên nghe được tiếng thần linh đáp lại. Hay thật ra là thanh âm từ sâu nơi nội tâm của nàng vang vọng.

"Kim Thái Nghiên cũng đã vì ngươi mà phấn đấu quên mình, ngươi quên nàng sao?"

Nước mắt khẽ rơi trên mặt đất. Tú Nghiên đứng dậy, dùng sợi dây một lần nữa buộc chặt bức họa, quyết định một cái chủ ý.

Không cần lại ôm phần chấp niệm kia nữa. Hiện tại, nên để hết thảy đều trở về vị trí cũ đi. Như vậy đối với mình, cả với Yuri, đều là tốt nhất. . . . . .

"Oa a. . . . . ."

Khi đi ra cửa động, cả Thái Nghiên cùng Hiếu Uyên đều bị nước tuyết tan từ trên đỉnh chảy xuống dính ướt người, hai người hô to, "Lạnh quá đi!"

Chỉ có Tú Nghiên vẫn là nhẹ nhàng khoan khoát , nước chảy liền ngay cả vạt áo của nàng cũng không thể thấm ướt. Thái Nghiên hâm mộ nói, "Ta cũng muốn làm hồ ly a. . . . . ."

"Ngươi là đồ ngốc, thứ loài người ngốc nghếch."

Tú Nghiên nói. Phản ứng của Thái Nghiên là ——"Khà khà, khà khà, khà khà khà. . . . . ."

"Làm gì cười kì lạ như vậy." Hiếu Uyên chọc chọc má Thái Nghiên. Thái Nghiên trên mặt ý cười lập tức biến mất, trở nên thất lạc.

"Không có gì, chúng ta đi thôi."

Ba người đi vào thành Đan Tuyết. Thế nhưng, nơi này hiện đang hỗn loạn tưng bừng. Trong thành đâu đâu cũng có người đang bỏ chạy, Thái Nghiên nhìn vẻ mặt kinh hoảng của những người kia, nói, "Có vẻ đã xảy ra chuyện rồi."

"Ôi trời. . . . . . Phí lời."

"Đừng có nhảy vào miệng ta a Uyên ếch tử!" Thái Nghiên đỏ mặt. Nàng nắm lấy một tiểu hài tử đang chạy trốn, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Muốn, muốn chiến tranh rồi. . . . . ." Cái kia tiểu nam hài con mắt mở lớn phiếm hồng , "Ba ba bị bắt đi rồi. . . . . . Ba ba sẽ chết. . . . . ."

Sự thực là, những phản quân năm đó lại phát động phản loạn lần thứ hai, ý đồ cướp đoạt vương vị. Đám ba người Thái Nghiên trốn được tới phía sau một cửa tiệm ven đường, thương lượng xem nên làm gì.

"Chúng ta nên đi tìm Mỹ Anh tiểu hồ ly." Hiếu Uyên nói. Thái Nghiên cười khẩy lườm một cái, "Ngươi biết nàng ở nơi nào sao? Ta cũng muốn tìm nàng lắm đây, nhưng có ai biết nàng ngụ ở cái động hồ ly nào đâu. . . . . ."

"Được rồi, vấn đề này cứ để lại cho ta đi."

Hiếu Uyên trong đầu có vẻ đã có sẵn một mưu kế, nở nụ cười, "Không liên quan, ta đây đã sớm chuẩn bị. . . . . ."

Hiếu Uyên mang theo Tú Nghiên cùng Thái Nghiên ở trong thành vòng tới vòng lui, tách ra khỏi dòng người. Các nàng thủy chung vẫn ở ngoài thành, có người nói nội thành đã bị quân đảo chính chiếm lĩnh. Tình thế không tốt lắm. Cuối cùng các nàng đi tới một căn nhà dân ở ngoài, Hiếu Uyên gõ gõ cửa, cửa mở. Một nam nhân trung niên thò đầu ra.

"Chúng ta ở chỗ này làm cái gì vậy. . . . . ."

Thái Nghiên còn chưa nói hết đã bị Hiếu Uyên kéo vào trong nhà. Vào nhà vừa nhìn, bên trong góc, có một con chó trắng lớn xinh đẹp đang ngồi, con ngươi chuyển chuyển, rất có linh khí.

"Nha cẩu cẩu thật đáng yêu. . . . . ."

Thái Nghiên cảm thấy rất đáng yêu đang muốn đi sờ sờ con chó kia, đột nhiên, cánh tay bị túm chặt. Nàng quay đầu, thấy được ánh mắt sợ hãi của Tú Nghiên. Tú Nghiên trốn phía sau nàng, giữ lấy bờ vai của nàng, ánh mắt đảo tới đảo lui. "Kim Thái Nghiên, Kim Hiếu Nghiên! Ta chán ghét các ngươi!"

"Ối. . . . . ."

Thái Nghiên có một chút nghi hoặc. Hiếu Uyên nhưng ha ha cười, "Thật ngại quá, ta lại quên mất hồ ly các ngươi đều sợ cẩu. Nhưng là Viên Viên thật sự rất biết điều, tuyệt đối sẽ không làm hại ai, hì hì. . . . . ."

"Hì cái gì hì a! Nhanh lên một chút mang nó đi!"

Thái Nghiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tú Nghiên thất thố như vậy, sợ đến thật sự không nhẹ, tay tóm chặt lấy vai của chính mình, khớp tay đều trở nên trắng bệch.

"Tú Nghiên, đừng sợ. . . . . ."

Thái Nghiên xoa mặt nàng an ủi. Cảm giác mịn màng, tựa như da dẻ của hài tử. . . . . . Làm Thái Nghiên phát hiện khi tay của mình khẽ vuốt ve mặt Tú Nghiên, nhất thời, mặt ửng đỏ. Nàng nhanh chóng buông tay xuống, có chút bối rối quanh co nói, "Cái kia, kỳ thực, cẩu là loài rất đáng yêu, ha ha ha. . . . . ."

Hiếu Uyên đem dây xích buộc ở trên tường tháo xuống, cầm trong tay. Chó trắng vui mừng chạy vòng quanh Hiếu Uyên rạo rực, đón lấy, hình như là nghe thấy được cái gì, hướng về Tú Nghiên bên này một đường ngửi đến.

"A a a không nên tới gần ta!"

Tú Nghiên thật sự sợ hãi, ôm lấy vai Thái Nghiên không ngừng lùi về sau. Thái Nghiên cảm giác mình như là con tin bị bắt cóc. "Ô ô Tú Nghiên ngươi bấu ta đau quá. . . . . ."

"Kim Thái Nghiên ngươi nhanh lên một chút đưa cái đồ gia hỏa này đánh đuổi đi!"

Tú Nghiên cao giọng rít gào để Hiếu Uyên bưng kín lỗ tai, "Đừng hét, đừng hét nữa, chúng ta cần Viên Viên dẫn đường giúp chúng ta tìm Mỹ Anh hồ ly. . . . . . Ngươi liền nhịn một chút đi. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro