Chương 19: Gấu ôm cây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Nghiên, đã biến thành Kim đại thụ —— bởi vì Tú Nghiên như con gấu koala, bám chặt ở trên người nàng.

"Ái ôi Uyên tử, ngươi mang cẩu đi nhanh lên. . . . . ."

Phó đội lùn nhất thế gian loạng chà loạng choạng . "Ô ô, sắp ngã, sắp ngã rồi. . . . . ."

"A a a a mau mang nó đi đi a!"

Tú Nghiên hét lên thảm thiết. Hiếu Uyên nhìn một màn đặc sắc này, tay nắm xích chó cười đến co quắp, "Ngươi không cần sợ đến mức vậy chứ. . . . . ."

"Nhanh lên, ta sắp ngã rồi. . . . . ." Thái Nghiên cũng rất bi thảm lắc lư. Tú Nghiên vẫn ôm nàng thật chặt.

"Được rồi, thỉnh ngươi xuống đi. Ta kéo Viên Viên đi đây."

Hiếu Uyên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bạch cẩu. Tiểu cẩu tử tò mò ngẩng đầu nhìn Tú Nghiên. Trong nháy mắt, mắt đối mắt với con chó, Tú Nghiên quả thực muốn khóc lên rồi. "A a a a. . . . . ."

"Ôi chao, không cần lại doạ nàng. . . . . ."

Thái Nghiên choáng váng. "Ta sắp chết rồi a, Uyên tử. . . . . ."

"Được rồi được rồi, Viên Viên chúng ta đi."

Nhìn tình cảnh hỗn loạn này, Hiếu Uyên mở cửa, đại bạch cẩu lưu luyến ngẩng đầu lên hít hít thêm hai cái nữa, mới chịu đi ra ngoài. Liền sau đó, Tú Nghiên và Thái Nghiên mềm nhũn cùng ngã ra trên mặt đất.

"Nha, mệt mỏi quá. . . . . ."

"Ô làm ta sợ muốn chết. . . . . ."

Đó là cảm tưởng của phó đội Thái Nghiên cùng tiểu hồ ly Tú Nghiên. Tú Nghiên thật sự đã khóc rồi, đôi mắt hồng hồng, mặt như đứa nhỏ vừa bị mắc mưa.

"Đừng khóc."

Thái Nghiên ngồi xuống , lau đi nước mắt cho nàng. Sau đó nàng phát hiện. . . . . . Băng tuyết mỹ nhân biến mất rồi! Tú Nghiên trước mắt thật giống như tiểu hài tử bị ủy khuất.

"Tú Nghiên thật sự sợ chó đến vậy sao? Ta lại không biết đây. Ta cũng không hề biết chuyện Hiếu Uyên sẽ mang ta tới nơi này. Nếu như biết đã nói cho Tú Nghiên rồi. . . . . ."

Thái Nghiên nhẹ nhàng giải thích, giống như mình đã làm gì sai. . . . . . Ngoài cửa, Hiếu Uyên thò đầu vào, "Các ngươi còn không định đi sao?"

"Oa a a lại tới nữa!"

Cả con đại bạch cẩu cũng ngó vào trong. Tú Nghiên sợ đến nhào tới trong ngực Thái Nghiên.

"Ahaha. . . . . . không cần sợ. Có ta bảo vệ Tú Nghiên rồi, nhất định sẽ không để cho miêu cẩu gì chạm tới nàng!"

Thái Nghiên đứng lên, kéo tay Tú Nghiên. Một khắc đó, Tú Nghiên phảng phất cảm thấy trong thế gian băng thiên tuyết địa của nàng lần đầu tiên có ấm áp gió xuân. Nàng tạm quên đi đau thương từ trước tới nay, nhìn gương mặt trẻ con của Thái Nghiên, trong lòng thật sự rất ấm áp. . . . . .

"Nha nha, Yuri tựa hồ sắc mặt tốt lắm rồi. . . . . . Có thể thấy được món điểm tâm do ta làm vẫn rất có dinh dưỡng ."

Tú Anh từ ngoài cửa bưng nước đi tới, Yuri đối với nàng mỉm cười, "Tú Anh!"

"Thật ngại, không có gì ăn rồi, chỉ còn nước."

Tú Anh cũng cười cười, sau đó, hết sức thương cảm suy nghĩ rồi nói, "Yuri a, bên ngoài thật sự rất loạn. Nếu như bị những tên phản loạn phát hiện nhà của chúng ta thì hỏng bét. . . . . ."

"Không sao đâu."

Mỹ Anh đi vào. Sau đó, các nàng nghe được tiếng chó sủa. Mỹ Anh chu cái miệng, không cao hứng. "Chán ghét, bị tìm đến rồi. Còn mang đến loài động vật ta ghét nhất. . . . . ."

"Cái gì bị tìm được chứ?" Tú Anh đánh rơi mâm trên đựng bình nước, quay đầu lại hỏi Mỹ Anh. Mỹ Anh làm nũng chạy đến ôm lấy cổ Tú Anh, "Là đám con người ngu ngốc các nàng ấy. . . . . ."

"Thái Nghiên?"

Yuri một trận kinh hỉ. Quả nhiên. . . . . . Kim Thái Nghiên từ sau cửa vươn đầu tới, nghịch ngợm đối với nàng le lưỡi, "Này, Từ Huyền công chúa!"

"Thái Nghiên. . . . . ."

Yuri cảm thấy khó tin xúc động. Thái Nghiên đi vào, sau đó. . . . . . lôi kéo tay Tú Nghiên. Yuri muốn đứng lên, Mỹ Anh lấy ra một thứ, đặt ở trên tay của nàng. "Yuri, chúc mừng ngươi, chúng ta đã làm tốt nhất có thể rồi."

"Đây là. . . . . ."

"Yuri."

Tiếng hô dịu dàng. Yuri ngẩng đầu, thấy được đôi mắt mỹ lệ kia của Tú Nghiên. Ánh mắt ôn hòa như nước. Còn có một chút không cam tâm, "Yuri, như vậy thì sẽ không còn chật vật nữa, thân thể, cũng sẽ tốt lên. . . . . ."

Thứ được đặt vào tay Yuri, là bức chân họa. Trên đó vẫn còn lời ấn chú, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Yuri cẩn thận mở bức họa, cảm thấy không cách nào khống chế chính mình, nước mắt, cứ như vậy rớt xuống. Trong tầm mắt một mảnh mơ hồ, nàng ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng Tú Nghiên. Tú Nghiên trốn phía sau Thái Nghiên. Tên lùn mặt trẻ con kia mỉm cười với nàng. "Yuri, đi thôi, chúng ta đi tìm Duẫn Nhi công chúa. Ngươi chẳng phải muốn đi gặp Duẫn Nhi công chúa nhất sao. . . . . ."

Tựa như lá cây, rơi xuống mặt đất. Tựa như thiên sứ, sa đọa nhân gian. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, chúng ta gặp lại, into the new world. . . . . .

"Đi thôi Yuri, ta giúp các ngươi kiến tạo mỹ lệ mộng cảnh. Khi ngươi tỉnh lại sẽ nhìn thấy Duẫn Nhi. . . . . ."

Mỹ Anh đưa Yuri tới trước cửa một căn phòng, mở cửa. Yuri đi vào, cửa ở sau lưng nàng đóng lại. Đêm hè gió mát cùng tiếng dế bao vây Yuri. Dòng nước ấm áp chảy qua lưng chừng chân nàng.

Trước mắt là hai nữ hài đang đứng nói chuyện dưới tán sen trong hồ. Duẫn Nhi công chúa vừa trưởng thành và tiểu hồ ly Hựu Ly lông bù xù. Yuri phiếm lệ quang đưa tay ra, nhưng chỉ có thể đụng tới lớp tường băng vô hình.

"Đôi tai Yuri xem ra ăn thật ngon đây." Công chúa nhìn lên vùng tinh không trên đỉnh đầu không bị lá sen ngăn trở tầm nhìn. Ánh sao đêm nay tựa như kim cương lấp lánh vô cùng.

"Lỗ tai không phải dùng để ăn." Tiểu hồ ly Hựu Ly đưa tay lên đầu che lấy lỗ tai chính mình, "Chỉ dùng nghe thôi."

"Chẳng lẽ không phải để khiến Yuri càng đáng yêu hơn sao?" Công chúa đưa ra nghi vấn như vậy. Tiểu hồ ly Hựu Ly cố chấp lắc đầu, "Tai mọc ra chính là dùng để nghe."

"Thật ngốc, Yuri." Công chúa chu chu miệng, "Không phải đều nói hồ ly rất có linh khí mà, tại sao Yuri ngoại trừ ngốc vẫn là ngốc nhỉ?"

Hựu Ly, lần này thật sững sờ. "Không mà! Tại sao Duẫn Nhi cứ nói ta ngốc chứ! Ta rõ ràng rất thông minh nhé."

"Lỗ tai xem ra ăn thật ngon." Công chúa quay đầu nhìn về phía Yuri. Hai nàng ngồi ở trong ao sen. Đêm hè, nước đã được rút đến cạn hết mức, chỉ vừa đủ ngập lớp đá ngọc và cát trắng dưới đáy một chút. Gió thổi qua, giọt sương nghịch ngợm trên lá sen lăn lăn, rớt xuống, từng viên , rơi tung tóe.

"Lỗ tai a. . . . . ."

Tiểu hồ ly vẫn còn đang suy tư lỗ tai chẳng lẽ không phải dùng để nghe thanh âm? Nàng thả hai tay đang bưng tai xuống, trở nên trầm tư. Thế nhưng công chúa ngồi chồm hổm lên, a ô một cái cắn lấy tai tiểu hồ ly.

"Oa!"

"A nha. . . . . ."

Công chúa lại ngồi xuống. Sau đó, lộ ra nụ cười thật lớn, "Thật sự ăn rất ngon, lỗ tai đó!"

"Không tốt rồi. . . . . ."

Tiểu hồ ly khổ não, sờ sờ lỗ tai. "Tai không phải dùng để ăn mà!"

"Chỉ dùng để ăn thôi." Công chúa để lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt, thật hài lòng, "Tai hồ ly ăn rất ngon ~!"

. . . . . .

Gió đêm dịu mát không dừng. Ảo giác. Yuri nhắm mắt lại. Duẫn Nhi, ta vẫn luôn nhớ nhung nàng đến phát điên, ta muốn nhìn thấy nàng chân chân thật thật. . . . . .

"Bắt đầu đi."

Mỹ Anh đem bức họa đặt lên bàn, mở ra. Chân dung Duẫn Nhi công chúa, y phục trắng thắng tuyết, người còn yêu kiều hơn hoa. Thái Nghiên có chút sốt sắng, bởi vì, nàng cầm chân dung của Yuri.

"Đưa ta."

Mỹ Anh quay đầu hướng Thái Nghiên nói. Thái Nghiên trịnh trọng gật gật đầu, đem chân dung giao cho Mỹ Anh. Nàng cảm thấy tim đập rất nhanh, bởi vì đây là một thời khắc quan trọng. . . . . .

Mỹ Anh mở ra chân dung của Yuri. Vô tà tinh khiết, như tiên tử giữa trời tuyết trắng. Nàng cười dịu dàng, tựa như những vì sao lấp lánh trong mộng.

Khi hai bức họa được để chung một chỗ, lời chú trên bức họa bắt đầu hiển hiện. Nhẹ nhàng, ánh sáng của huỳnh hỏa trùng từ trong bức họa nháng lên, chiếu rọi toàn bộ gian nhà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro