Chương 21: Muội muội đều thích gây sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Nghiên đang trong giấc ngủ trưa. Ánh mặt trời từ bên cửa sổ chiếu vào trong phòng, hắt lên thân hình bé nhỏ của cái người đang nằm ở trên giường, gương mặt hồng hào, khóe môi nhếch lên. Không biết nàng mộng thấy cái gì, tựa hồ rất vui vẻ. . . . . .

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một tiểu tử rón ra rón rén đi vào, lặng lẽ đi đến bên giường, tay mang vốc nước mới vừa tắm kề sát ở trên mặt Thái Nghiên.

"Tỷ! Rời giường thôi!"

Thuận Khuê đùa giỡn quái ác đem Thái Nghiên thoát cơn mộng đẹp.

"Lạnh quáaa. . . . . ."

Thái Nghiên giật mình tỉnh giấc. Khi nàng nhìn thấy gương mặt cười nhăn nhở của Thuận Khuê, khinh thường nói, "Thuận Khuê,  muội đừng cứ như tiểu hài tử như thế được không!"

"Tỷ tỷ cũng vẫn là tiểu hài tử đấy thôi, không có tư cách như vậy nói ta."

Thuận Khuê đổ nốt chỗ nước còn trên tay, "Tỷ, hồ ly tới tìm ngươi rồi!"

"Yuri? . . . . . ."

Thái Nghiên mới từ trong mộng tỉnh lại. Kỳ thực nàng là mộng thấy Yuri cùng Duẫn Nhi công chúa ở trong ngự hoa viên tản bộ. . . . . . Vì lẽ đó trong khoảng thời gian ngắn, nghe Thuận Khuê nói ra "hồ ly" , chỉ có thể nghĩ đến Yuri. Cái tên hồ ly kia thân thể trước đó rất không ổn , không biết bây giờ có chuyển biến tốt hơn chưa?

"Nơi nào chứ, Yuri cùng Duẫn Nhi công chúa bận rộn ở bên nhau, khi nào sẽ có thời gian tới tìm tỷ chơi." Thuận Khuê nói, "Là Tú Nghiên hồ ly kia!"

"Soo Yeon. . . . . . !"

Thái Nghiên quang mang trong mắt trở nên nhu hòa. Phảng phất tất cả ánh mặt trời đều tràn đến trong mắt, thấy được cả thế gian một màu vàng óng.

"Tú Nghiên, Tú Nghiên, Tú Nghiên. . . . . ."

Thuận Khuê tính trẻ con hô tên Tú Nghiên chạy ra ngoài. "Tỷ tỷ mau mau ra đây nha!"

"Ừ."

Tú Nghiên đang xem bức họa trên tường, quay đầu liếc mắt nhìn thấy Thuận Khuê, mỉm cười gật nhẹ. Thuận Khuê đi tới bên người nàng, "Tú Nghiên, giọng của ta rất cao đi!"

"Cao sao?" Tú Nghiên tựa hồ đối với điều này cũng không hẳn tán đồng. Thuận Khuê chờ mong mà nhìn Tú Nghiên, "Ta cùng tỷ tỷ đều rất am hiểu tiêu cao âm đấy!"

"Như vậy a. . . . . ." Tú Nghiên như có điều suy nghĩ nghiêng nghiêng đầu.

Khi Thái Nghiên chỉnh trang xong trang phục từ trong phòng ngủ đi ra. . . . . . Thấy chính là ở bên ngoài sảnh, Thuận Khuê cùng Tú Nghiên tỷ thí xem giọng ai cao hơn.

"A các ngươi tính trẻ con quá rồi. . . . . ."

Thái Nghiên mang theo đáng yêu cảm giác ưu việt cười nhạo các nàng.

"Tỷ tỷ! Tú Nghiên giọng thật cao a, ta không sánh bằng nàng! Tỷ tỷ báo thù cho ta a!"

"Phải gọi Tú Nghiên tỷ."

Thái Nghiên đàng hoàng trịnh trọng nói với Thuận Khuê, "Tú Nghiên lớn hơn ngươi, vậy nên ngươi phải gọi nàng là tỷ. . . . . ."

"Tú Nghiên chỉ so với ta lớn hơn một tí tẹo thôi nhé ~ chính là tỷ cũng không có lớn hơn so với ta bao nhiêu đâu." Thuận Khuê lộ ra tư thái không lớn không nhỏ, cầm lấy cánh tay Thái Nghiên làm nũng, "Tỷ tỷ, hãy dùng cao âm đánh bại Tú Nghiên đi!"

"A, thực sự là. . . . . ."

Thái Nghiên bưng trán, cười trộm, "Thôi khỏi đi. Cuống họng ta không thoải mái lắm."

"Tỷ tỷ là muốn bao che Tú Nghiên. . . . . ." Thuận Khuê tỏ ra thương tâm, "Tỷ tỷ có Tú Nghiên rồi nên không cần ta, ô a. . . . . ."

"Ừ, không cần ngươi nữa."

Thái Nghiên bề ngoài hết sức chăm chú gật đầu, trong lòng cười đến đòi mạng. "Không cần Thuận Khuê nữa!"

Nàng nhìn qua Tú Nghiên. Tú Nghiên nhún nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp, giả vờ lạnh nhạt cũng vẫn khiến người rung động, "Chuyện không liên quan đến ta."

Được rồi, hì hì.

Thái Nghiên ở trong lòng cười đến không ngậm miệng lại được. Cuộc sống như thế a. . . . . . Thật là tươi đẹp!

Tốt đẹp chính là, ánh dương quang ấm áp, để ngày qua ngày chúng ta đều cảm thấy thỏa mãn.

Liền quên đi quãng thời gian mù mịt. Chỉ cần nhìn nụ cười của ngươi, ta sẽ đem hết thảy đều quên đi hết. . . . . .

Ngự hoa viên, gió hiu hiu thổi . Ngày dần trở nên lạnh hơn, đám lá khô vàng phiêu trong gió, một cảm giác hiu quạnh. Thế nhưng, ngày thu sáng rỡ cũng là khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, mê muội.

Cung nữ mặc bộ đồ mùa thu bưng mâm son đi vào trong Ngự hoa viên, bước tới lương đình, cung cung kính kính mà đem bát sứ trắng trong mâm đặt ở trên bàn. Vị nữ tử ngồi trong lương đình, thanh lệ như đóa sen.

"Yuri tiểu thư, ngài nên uống thuốc rồi. . . . . ."

"Cảm tạ." Yuri đối với người cung nữ kia gật đầu. Cung nữ đột nhiên cũng có chút thổn thức, "Yuri tiểu thư, ngài vẫn là giống như trước ôn hòa cùng hữu lễ đây. . . . . ."

Yuri cười. Vị cung nữ này, đã hơi có tuổi, là nhìn nàng cùng Duẫn Nhi lớn lên. Lại một lần nữa ngồi ở đây, nhìn đám hoa sen tàn trong hồ, lớp cát trắng nơi đáy hồ, còn có bức tường đá bao quanh quen thuộc, Yuri cũng là cảm khái vạn phần.

"Yuri tiểu thư mau đem thuốc uống đi. Công chúa sắp đến rồi."

Cung nữ lui xuống. Yuri bưng lên bát sứ, đem canh sâm đắng ngắt uống cạn.

"Yuri tỷ tỷ. . . . . ."

Giọng nói non nớt, một nữ hài tử đi vào lương đình. Yuri đặt bát sứ xuống, mỉm cười, "Tiểu Huyền. . . . . ."

"Thật sự là quá tốt. Tỷ tỷ rốt cục đã trở về."

Từ Huyền rất vui vẻ ngồi ở bên cạnh Yuri, "Tuy rằng tỷ tỷ trở về đã nhiều ngày, nhưng là khi thấy tỷ tỷ, ta vẫn cảm giác đây dường như chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Quãng thời gian Yuri tỷ tỷ không có ở đây. . . . . . ta, còn có Duẫn Nhi tỷ tỷ, rất tịch mịch."

Yuri cảm thấy viền mắt có chút ướt át. Liền tiểu Huyền đều là như vậy nhớ nàng, vậy Duẫn Nhi thì sao đây?

Xin lỗi, Duẫn Nhi, rời đi nàng quá lâu. Mang cho nàng bao đau đớn như thế, ta rất khó vượt qua.

Ta, sẽ không rời khỏi nàng nữa. . . . . .

Thế gian ôn nhu, xuân phong vĩnh viễn. . . . . .

Duẫn Nhi đi vào trong ngự hoa viên. Xa xa đã nhìn thấy Yuri cùng tiểu Huyền trong lương đình. Khi nàng đi tới, Tiểu Huyền liền đứng lên.

"Duẫn Nhi tỷ tỷ!"

"Tiểu Huyền. . . . . ."

Duẫn Nhi mỉm cười đi tới lương đình, ôm lấy Từ Huyền. Yuri chỉ ngồi ở đàng kia, nhìn khuôn mặt Duẫn Nhi, lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng.

Ngượng ngùng, đúng thế. Yuri nhiệt liệt nhớ nhung Duẫn Nhi, nhưng khi gặp mặt, lại chỉ có thể như vậy cười —— cũng chỉ khi cười như vậy, Yuri cho rằng, Duẫn Nhi sẽ hiểu nàng.

Chỉ cần một cái ánh mắt là có thể truyền đi tất cả cảm tình, là cỡ nào quý giá a.

"Ngây ngốc."

Duẫn Nhi sau khi nhìn Yuri nửa ngày liền đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười này vẫn như nàng nào giờ đều vậy, rất tinh nghịch, "Yuri a. . . . . . Vẫn là thật ngốc đây, không hề khác chút nào."

"Ha, nào có." Yuri ngoài người lên trên mặt bàn mát lạnh, lúc ngẩng đầu lên, đã cười đến rất vui vẻ , "Mới không có nhé. Tại sao Duẫn Nhi từ nhỏ đến lớn đều nói ta ngốc chứ?"

"Bởi vì tỷ tỷ. . . . . . Xác thực rất ngốc."

Tiểu Huyền lắc đầu một cái, tựa hồ có chút thương hại nhìn Yuri, tiếp theo liền phát tâm tình hài tử mà bật cười.

"Ngày hôm nay tiết trời thật tốt đây."

Duẫn Nhi đi tới bên cạnh lương đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây. "Yuri có muốn đi ra ngoài tản bộ không? Vương cung a, thật quá nhỏ bé. . . . . ."

"Đã vậy, tỷ tỷ, ta cũng muốn đi tản bộ!"

Từ Huyền chờ mong đứng lên chạy đến trước mặt Duẫn Nhi. "Tỷ tỷ không nên lén lút cùng Yuri tỷ chạy ra ngoài như vậy, nhất định cũng phải mang theo tiểu Huyền!"

—— Duẫn Nhi cùng Thái Nghiên nhất định rất có tiếng nói chung. Bởi vì cả hai nàng đều có một muội muội làm cho các nàng thật đau đầu nhưng lại không thể không yêu thương. . . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro