Chương 22: Nụ cười ấm áp như ánh dương quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh tỏa ra ánh dương quang chói mắt. Hết thảy đều có mối liên kết, đều là bảo vật cực kỳ quý giá trong lòng ta. . . . . .

Duẫn Nhi quay lưng lại đứng bên lương đình, bóng hình nàng tựa mộng cảnh vậy. Yuri ngẩng lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt có chút ướt. Hạnh phúc là đây, nhưng tại sao khi cảm thấy hạnh phúc thế này lại cũng sẽ bật khóc. Hay là vì mình quá hạnh phúc đi —— thời gian dài như vậy, cơ hồ đều gần như đã tuyệt vọng. Thời điểm cảnh tượng trong mộng biến thành sự thật, rung động trong lòng khiến nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. . . 

"YoonA. . . . . ."

Yuri đứng lên, hô tên Duẫn Nhi. Duẫn Nhi quay đầu, trong suốt mỉm cười, "Yuri muốn đi ra ngoài chơi sao? Cứ ở lại chỗ này sẽ buồn chết đi được. Khi còn bé ngươi đã nói, vương cung này như là cái hộp đồ chơi mà. . . . . ."

"YoonA. . . . . ."

Phảng phất như không nghe thấy Duẫn Nhi đang nói cái gì, Yuri chỉ là có chút hoảng hốt đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo lại ngón tay Duẫn Nhi.

Thật chân thực, đây không phải mộng. . . 

Đây thật sự không phải mộng rồi.

"YoonA. . . . . . Quá khứ, rất nhiều lần ta mơ thấy nàng vẫn rất tốt. . . . . . Nhưng là mỗi lần tỉnh lại, không nhìn thấy nàng, bên ngoài chỉ có bầu trời đen mờ mịt, ta thật sự rất khó vượt qua. . . . . . Nếu như chờ một lát nữa ta lại thoát cơn mộng mị, vậy làm sao bây giờ? YoonA. . . . . . Đừng rời bỏ ta, còn lại một mình ta, rất đáng sợ. . . . . ."

Lần này không có cách nào làm bộ trấn định nữa. Nước mắt rơi xuống, rõ rõ ràng ràng, Yuri đang khóc. Tiểu Huyền ở một bên, cũng không nhịn được dùng ống tay áo che mặt. Thế nhưng Duẫn Nhi không khóc, nàng vẫn là như vậy cười, ấm áp, đem Yuri ôm vào lòng mình.

"Yuri đúng là đồ ngốc, đây không phải mộng. Ta sẽ không sẽ rời khỏi Yuri. Vì lẽ đó cũng không cần khóc."

Nhẹ vỗ về lưng Yuri, Duẫn Nhi nhếch miệng lên đẹp đẽ độ cong, nhắm mắt lại.

Đây đều là sự thực, vì lẽ đó, không cần phải sợ. Chúng ta sẽ không lại chia lìa, sẽ không để chuyện đó tái diễn nữa. . . . . .

Có chuyện Duẫn Nhi không có nói cho Yuri, cơn ác mộng đáng sợ ấy, mình cũng từng có. Rất muốn rất muốn khóc lên, khi không cách nào ngăn lại hoảng sợ trong lòng, mình cũng từng có. Thế nhưng. . . . . . Đến ngày hôm nay, những chuyện kia, cũng không còn trọng yếu  nữa. Nếu như mình không thể tươi cười mà đối mặt với Yuri , liệu Yuri cũng sẽ khổ sở chứ?

Yuri a, ta sẽ vẫn cho ngươi nhìn thấy một mặt ta đây vẫn cười đến thật xinh đẹp. Như vậy, ngươi sẽ không còn khó chịu. . . . . .

"Ừ, khí trời rất tốt đây. Thế nhưng, không khí, hơi khô ráo."

Mỹ Anh sóng mắt lưu chuyển, liếc về phía phòng ngủ. Duẫn Nhi lôi kéo tay nàng, đối với nàng làm nũng, "Mễ dũng tỷ tỷ mang chúng ta ra ngoài chơi đi. . . . . ."

"Bởi vì không khí khô ráo thế này, vậy nên ta muốn làm cho Tú Anh món đường phèn lê tuyết. Trơn phổi, khỏi ho, bình thở, quả lê a, là thứ tốt nhất. . . . . ."

Không chờ Mỹ Anh nói xong Duẫn Nhi chỉ ủy khuất chu miệng, "Tú Anh tỷ tỷ muốn ăn đường phèn lê tuyết ta liền để ngự thiện phòng đi làm ~ nhưng là chỉ có mễ dũng tỷ tỷ mới có thể mang chúng ta đi ra ngoài thôi. . . . . ."

"Ta a, cũng không muốn làm chuyện đó một lần nữa." Mắt cười tiểu hồ ly thật giống như rất bất đắc dĩ mới phải ra tay, "Lừa bắt cóc công chúa nhưng là tội lớn đấy, việc lần trước làm không có bị truy cứu trách nhiệm đã rất may mắn rồi. Giờ lại bắt đi hai vị công chúa cộng thêm hồ tiên? A, tha cho ta đi. . . . . ."

"Mễ dũng tỷ tỷ tốt nhất mà. . . . . ."

Duẫn Nhi đối với Mỹ Anh sử xuất vô địch làm nũng công, "unnie~unnie~ Duẫn Nhi thật thích unnie . . . . . ."

"A, thật là không có biện pháp."

Mỹ Anh oán niệm hướng về phòng ngủ liếc mắt nhìn. "Đi thôi đi thôi, mang bọn ngươi ra ngoài chơi. . . . . ."

Mỹ Anh là hồ tiên, có thể bay trên trời đi dưới mặt đất, còn có thể biến thành hoa hoa thảo thảo. Yuri cũng là hồ tiên, vốn là có thể làm chút chuyện nhỏ này , thế nhưng nàng bị bệnh lâu như vậy, thân thể bị phá hư, muốn cùng Duẫn Nhi lén lút từ trong cung trốn ra, phi thường khó khăn. Vì lẽ đó, Duẫn Nhi liền hướng Mỹ Anh làm nũng, thuyết phục nàng mang theo mình và Yuri chuồn ra khỏi cung —— à, đúng rồi, còn có Từ Huyền. Vị tiểu công chúa tuổi còn nhỏ nhưng cũng rất ham chơi. Tuy rằng so với Duẫn Nhi khi còn bé thì điềm đạm nho nhã hơn rất nhiều, nhưng là Từ Huyền trên thực tế cũng giống như tỷ tỷ Duẫn Nhi, là một hài tử nghịch ngợm. . . . . .

Ở bên hồ sen cạn nước, Mỹ Anh biến trở về hình dáng hồ ly. Từ Huyền "Ồ" một tiếng nói, "Không giống Yuri tỷ chút nào cả, Yuri tỷ là màu trắng, mà Mỹ Anh tỷ tỷ là màu đỏ. . . . . ."

"Bởi vì Mỹ Anh là hỏa hồ ly."

Yuri cười nói. Duẫn Nhi đứng phía sau Yuri, ôm eo của nàng, cằm đặt trên bả vai Yuri, con mắt chớp chớp, "Yuri là tuyết hồ ly, vì lẽ đó mùa đông không thể sưởi ấm, nếu không sẽ tan ra. . . . . ."

"Không có chuyện này đâu."

Yuri thoáng cúi đầu, chuyển hướng sang bên phải. Duẫn Nhi liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt của hai người đụng phải một chỗ.

"Có có. Ngây ngốc Yuri đã từng thiếu một chút tan chảy mất đấy."

Duẫn Nhi cười đem eo Yuri ôm càng chặt.

Kỳ thực, nàng sẽ không tan chảy ra được.  Ta yêu Yuri rất nhiều. Thần a, nếu như Yuri tan chảy , như vậy xin mời để ta cũng tan ra đi. . . . . .

Ngày thu ánh mặt trời vừa đủ đẹp. Đường phố một mảnh sáng rõ. Mấy tháng trước sự việc phản loạn mang đến rung chuyển cơ hồ đã không còn vết tích. Từ Huyền tò mò nhìn chợ phiên, nàng vẫn là lần đầu tiên tới nơi như thế này. Hàng đồ ăn vặt, quán tranh chữ, cửa hiệu y phục. . . . . . Hết thảy đều khiến Từ Huyền công chúa luôn ở trong cung cấm cảm thấy rất thú vị.

"A, tỷ tỷ ta muốn ăn kẹo hồ lô."

Từ Huyền nhấc tay, mắt long lanh nhìn Mỹ Anh. Mỹ Anh trả lời, "Tìm tỷ tỷ ngươi đi ~"

"Duẫn Nhi tỷ tỷ cùng Yuri tỷ tỷ đang bận trò chuyện rồi."

Từ Huyền mặt bánh bao tỏ ra vô tội. "Hồ ly tỷ tỷ ta muốn ăn kẹo hồ lô. . . . . ."

"A, cái đứa nhỏ này."

Mỹ Anh lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ta nhưng là công chúa đấy nhé, hồ ly tỷ tỷ lại nói ta là tiểu tử!"

Từ Huyền nhận lấy đả kích —— có điều sau đó Mỹ Anh vẫn là mua cho nàng kẹo hồ lô. Nàng vui vẻ cầm ở trong tay một đường vừa đi vừa ăn.

Duẫn Nhi cùng Yuri đang làm những gì đây? Ngọt ngào, mười ngón tương khấu, hai người đi trên đường, rất khó để không hấp dẫn ánh mắt người qua đường.

"Yuri a, ngươi nói xem, mỗi ngày cùng nhau tản bộ, có phải là rất hạnh phúc không?"

Duẫn Nhi quay đầu đối với Yuri ngây thơ nở nụ cười. Nụ cười càng ấm áp như ánh dương quang, ánh mắt linh động so với nước càng trong suốt hơn. Yuri nhẹ nhàng gật đầu. "Chỉ cần cùng Duẫn Nhi cùng nhau, bất luận thế nào cũng đều tốt. . . . . ."

"Yuri ngốc, ha ha." Duẫn Nhi rướn tới gần, nụ cười được phóng lớn, mặt đụng mặt với Yuri, giống như là muốn tưởng thưởng cho hài tử. "Yuri muốn đi nơi nào, ta sẽ cùng ngươi đi ~ cho dù nơi đó có xa xôi thế nào. Thật sự là rất khó có thể như ngày hôm nay chuồn êm ra ngoài dạo chơi. Bởi vì ta muốn kỷ niệm, hôm nay là ngày thứ một trăm hai mươi Yuri trở lại bên cạnh ta ~"

Một trăm hai mươi ngày. Đã bốn tháng rồi. Yuri rõ ràng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng trong lòng lại không lý do mà đau một hồi.

"Đúng vậy a, đã nhiều ngày như vậy rồi. . . . . . Nhưng là, có lúc, vẫn thấy lo sợ"

Yuri không có nhìn vào mắt Duẫn Nhi, mà là nhìn về con đường phía trước, lấy thanh âm khiến Duẫn Nhi đau lòng nhẹ nhàng nói, "Hay là, ta thật không có hữu dụng. . . . . . Ta nghĩ không muốn Duẫn Nhi bị thương, nhưng là, ngay cả năng lực bảo vệ Duẫn Nhi đều không có. Lo lắng nếu như lần thứ hai bị tách ra, ta phải làm thế nào để tìm lại được nàng. . . . . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro