Chương 10 - Ngày nghỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: wing

"Chuyện gì thế này? Tại sao đột nhiên có loại cảm giác không còn được ăn cơm đây?" Dương Quỳnh tự giễu nói.

"Sau này tiết kiệm đi, những tháng ngày thế này còn phải qua một năm." Thẩm Thu Hoa khuyên nhủ. Các nàng đã từ nhân viên nhân sự biết được năm thứ nhất mỗi tháng tiền lương chỉ có ba trăm, đây là chính sách phổ biến đối với tân giáo viên.

"Nếu không chúng ta không làm. Chút tiền lương này còn có để cho người ta sống hay không?" Dương Quỳnh nói.

"Nhưng mà em..." Thẩm Thu Hoa do dự. Thân phận của nàng là tốt nghiệp trường sư phạm, không làm giáo viên thì có thể làm cái gì? Hoặc là nói, đối với một nữ tử từ cổ đại xuyên qua mà nói, có thể thích ứng một công việc mới đã rất không dễ dàng, nàng không nghĩ tới nhanh như vậy lại muốn đi thích ứng một công việc khác.

Dương Quỳnh từ do dự của nàng đoán được ý nghĩ bên trong: "Em lo lắng việc thích ứng công việc mới."

"Hiếm thấy nhận thức một chút người, thích ứng hoàn cảnh trường học." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn con mắt Dương Quỳnh: "Có điều, nếu là chị quyết định không làm, em tự nhiên là theo chị."

"Tại sao?" Dương Quỳnh cảm thấy Thẩm Thu Hoa không phải một người không có chủ kiến.

"Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Em là người của chị, đương nhiên phải theo chị." Ở trong lòng Thẩm Thu Hoa, mọi thứ chính là đơn giản như vậy. Bất luận có thích ứng làm sao thì tư tưởng trong quá khứ của nàng đã thâm căn cố đế, không thay đổi được.

Dương Quỳnh nở nụ cười, giơ tay làm nổi lên cái cằm khéo léo của nàng: "Không sai. Em là người của chị. Em xin nghĩ làm đi, chị nuôi em."

"Không." Thẩm Thu Hoa bĩu môi. Động tác này cũng không biết nàng từ trong tiết mục tivi nào học được, gần đây đều là yêu thích làm như vậy, kết quả Dương Quỳnh đều là nhìn chằm chằm miệng nàng mà đờ ra.

"Em thích làm sao giáo viên sao?"

Thẩm Thu Hoa không hề trả lời: "Làm tiếp một quãng thời gian đi." Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dương Quỳnh.

Nhìn cái ánh mắt cẩn thận từng li từng tí kia, Dương Quỳnh nơi nào còn có thể chống lại? Vào lúc này cho dù Thẩm Thu Hoa nói cái gì cô đều chỉ có thể đáp ứng: "Được, đều nghe lời em."

"Nói đến, coi như hai chúng ta qua được năm đầu, tiền lương cũng là hai ngàn đồng tiền, cũng là đủ tiền ăn cơm. Nhưng mà, chất lượng sinh hoạt a..." Dương Quỳnh tính toán liền cảm thấy tuyệt vọng. Con mẹ nó đến cùng ai nói tiền lương lão sư cao? Cô muốn tìm ra người này đem đánh chết. Này không phải bịa đặt trắng trợn sao?.

"Làm công việc khác sẽ có rất nhiều tiền sao?" Thẩm Thu Hoa nhớ đến Dương Quỳnh cũng có nhiều tiền để dành, không khỏi đối với công việc vệ sĩ trước đây của nàng hiếu kì.

"Chí ít gấp một, hai lần đều không thành vấn đề" Dương Quỳnh trả lời ngắn gọn không muốn nói nhiều.

"Nhiều như vậy?" Thẩm Thu Hoa kinh ngạc: "Xem ra, giáo viên không chỉ không được tôn trọng mà còn không kiếm được tiền."

"Em hiểu rõ là tốt." Dương Quỳnh cũng không nói thêm gì. Nếu Thẩm Thu Hoa đã hiểu rõ tình huống, nàng sẽ biết lựa chọn như thế nào.

Kì nghỉ lễ Quốc Khánh, Dương Quỳnh vốn định mang theo Thẩm Thu Hoa đi dạo chung quanh thành thị. Kết quả, vừa nhìn thấy có thật nhiều người trên đường... cô sợ đến lập tức mang người ngoan ngoãn nhốt ở nhà. Đùa gì thế? Bên cạnh mình có một người xinh đẹp như thế, nhiều người chen chúc nhau như vậy, lỡ chen mất nàng thì sao? An toàn là trên hết. Ngược lại, hai người đều có kì nghỉ đông với nghỉ hè, này xem như là phúc lợi duy nhất của lão sư.

"Chị làm cái gì?" Sau giờ ngọ, Thẩm Thu Hoa đang ngồi ở trên ghế salông đọc sách, liền bị Dương Quỳnh đem sách cướp đi, không chịu trả lại.

"Thu Hoa, thật vất vả có thời gian bên nhau nhưng em đều không để ý chị." Không có ai bồi tiếp chơi cùng, Dương Quỳnh khó chịu nháo lên như một tiểu hài tử.

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ, hỏi: "Chị muốn em làm sao bồi chị?"

"Hát cho chị nghe" Dương Quỳnh nói.

"Hả?" Thẩm Thu Hoa mắt phượng híp lại, lập tức bày ra uy nghi Khang phi.

Dương Quỳnh trong nháy mắt liền đứng hình. Vội vàng sửa lời nói: "Chị chỉ là nói đùa, em đừng coi là thật a. Cái kia... để chị ôm là được rồi".

Thẩm Thu Hoa tựa ở trong ngực của cô, đột nhiên nói: "Như vậy chiều chuộng em, chị không cảm thấy khổ cực sao?"

Dương Quỳnh nắm chặt cánh tay, thân thể ấm áp trong lồng ngực làm cho nàng an tâm. Âm thanh của cô vang lên ở trên đầu Thẩm Thu Hoa: "Chị không cho em được những cái tốt hơn, em không oan ức sao?".

Thẩm Thu Hoa xoay người, trực tiếp nằm vật xuống ở trên đùi Dương Quỳnh. Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều là ôn hòa: "Cái gì là càng tốt hơn đây? Vinh hoa phú quý? So với Thiên gia ai có thể cho những thứ đó tốt hơn? Những cái kia không phải thứ em muốn. Em đã sớm nói, đời này chỉ cầu người một lòng, cử án tề mi, bạch đầu giai lão."

"Chị cũng đã sớm đáp ứng em, Bích Lạc Hoàng Tuyền, sống chết có nhau. Thu Hoa, tuy rằng chị có người nhà, có bằng hữu, nhưng là qua nhiều năm như vậy, kỳ thực cuộc sống sinh hoạt của chị vẫn chỉ có một mình. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của chị, cuối cùng chị đã không còn thấy cô đơn nữa."

Đề tài khổ cực cùng oan ức cuối cùng đã biến thành biểu lộ buồn nôn. Đợi đến thời điểm hai người ý thức được, mặt đều đỏ hết mức có thể.

"Nói đến người nhà, em nghĩ thừa dịp nghỉ đi xem họ một chút". Thẩm Thu Hoa nói. Nàng cũng không quen biết những người nhà này, thế nhưng nếu đã lấy thân phận này, nàng cảm thấy tất yếu nên tận hiếu đạo của một người con gái. Ở cổ đại, nàng vừa vào cung, chính là làm hai đời người. Không cách nào hầu hạ cha mẹ, không thể không nói là một tiếc nuối của nàng.

"Em chắc chắn chứ?"

Bị Dương Quỳnh hỏi như vậy, nàng đúng là không chắc chắn lắm: "Sẽ không bị nhận ra chứ?"

"Yên tâm, xảy ra chuyện gì em hãy dùng việc mất trí nhớ từ chối trả lời, bảo đảm không có chuyện gì." Thời điểm ở cổ đại cô chính là làm như vậy cho nên chuyện này Dương Quỳnh rất có kinh nghiệm: "Ngày kia đi thôi, hai ngày này trên đường có rất nhiều người."

"Em nghe chị." Rất nhiều lúc, Thẩm Thu Hoa vẫn duy trì đặc tính tam tòng tứ đức của nữ tử cổ đại.

Nếu là được nghỉ, đêm đó, Dương Quỳnh nơi nào sẽ buông tha Thẩm Thu Hoa? Hai người dằn vặt đến gần sáng, Thẩm Thu Hoa đã xin tha hai, ba lần, Dương Quỳnh mới buông tha nàng.

"Nào có người không biết kiềm chế như chị." Tắm rửa sạch sẽ, cổ họng Thẩm Thu Hoa rất là khó chịu, nằm ở trên giường, cau mày biểu đạt bất mãn của mình.

"Không nhịn được mà." Làm việc xấu loại này Dương Quỳnh ở cổ đại cũng đã rèn luyện qua.

Vào lúc này Thẩm Thu Hoa rất là mệt không có khí lực cùng cô tính toán, nói không tới hai câu liền ngủ.

"Em cũng không biết chính mình có bao nhiêu mê người." Dương Quỳnh nhìn nữ tử bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Ngày thứ hai, thời điểm Dương Quỳnh tỉnh lại đã hơn chín giờ. Quay đầu, nhìn người ở bên cạnh vẫn đang ngủ say. Dương Quỳnh cười cợt, ở trên trán của nàng hôn một hồi, liền nhẹ nhàng xuống giường đi làm điểm tâm.

Sau khi làm cơm nước xong, cô tiến vào phòng ngủ dự định gọi Thẩm Thu Hoa rời giường. Vừa tiến đến liền nhìn thấy Thẩm Thu Hoa không biết trở mình khi nào, toàn bộ phía sau lưng đều lộ ở trong không khí. Da thịt nhẵn nhụi giống như trẻ con, khung xương tinh tế khiến cho mũi Dương Quỳnh có chút nóng lên, cô vội vã tiến lên đem chăn vén lên, muốn vì Thu Hoa chỉnh lại chăn nhưng lại đột nhiên dừng lại động tác. Cảnh đẹp trước mắt khiến người ta không nỡ chớp mắt. Cô ở trong lòng giãy dụa rất lâu, lúc này mới vì Thu Hoa chỉnh lại chăn.

"Những cái này nhất định không thể cho người khác xem." Nghĩ linh tinh xong, Dương Quỳnh lại đi ra ngoài.

Thẩm Thu Hoa không phải một người ngủ không thành thật, có thể ngủ thẳng như vậy còn không tỉnh, có thể thấy được tối hôm qua mệt đến trình độ nào. Nếu như vậy, vẫn để cho nàng ngủ thêm một hồi đi.

Kết quả là ngủ thẳng tới buổi trưa. Lúc Thẩm Thu Hoa bị gọi thức dậy vẫn là mơ mơ màng màng. Nàng cảm thấy toàn thân mình đều bủn rủn, tay chân một chút khí lực cũng không có. Mở mắt nhìn thấy dung nhan Dương Quỳnh phóng to trước mặt mình, nàng bất đắc dĩ nói: "Chị thật sự rất có tinh thần."

"Chị mỗi ngày đều rèn luyện thân thể đương nhiên có hiệu quả. Thu Hoa, chị nói em cũng mỗi ngày rèn luyện một chút đi, chí ít sẽ không mệt thành như vậy." Dương Quỳnh cảm thấy nếu như thân thể Thẩm Thu Hoa càng tốt hơn, nàng có thể được lợi nhiều hơn... Chỉ nghĩ thôi, nước miếng đều muốn chảy xuống.

Tiểu thư khuê tú như Thẩm Thu Hoa vậy cũng không nhịn được lườm cô một cái. Nhớ tới thân thể, nàng mới phát hiện mình không mặc quần áo: "Chị đi ra ngoài, em muốn thay quần áo."

Dương Quỳnh vừa muốn nói gì, liền thấy vẻ mặt lạnh của Thẩm Thu Hoa, cô lập tức đứng dậy đi ra phía ngoài: "Kỳ thực đâu có quan hệ gì, lại không phải chưa từng xem qua. Thu Hoa, em chính là da mặt quá mỏng, thật không tiện.." Cằn nhằn một hồi, người rốt cuộc ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu một cái để cho mình tỉnh táo. Cố gắng đẩy lên thân thể vô lực, đem áo ngủ mặc vào. Nàng bó lấy tóc dài của mình, tùy ý quấn mấy lần, rút ra cây trâm trên tủ đầu giường cắm xuống, tóc dài đã búi gọn gàng.

Điểm tâm biến thành bữa trưa. Vẫn là cháo. Thẩm Thu Hoa không nhịn được cau mày, trù nghệ của Dương Quỳnh đại khái chính là ở trình độ này, ngoài mì sợi cùng nấu cháo thì không làm được gì khác nữa.

"Chị... không biết làm món khác." Dương Quỳnh cũng vò đầu. Cô không phải là không muốn làm cái khác, là thật sự không biết làm. Nhưng là mỗi lần vừa nghĩ tới ở cổ đại Thẩm Thu Hoa có đầu bếp chuyên môn hầu hạ, phỏng chừng vị nương nương này đã sớm ăn chán đồ ăn do mình làm. Cho nên, cô mới hỏi Thẩm Thu Hoa sẽ không cảm thấy ủy khuất.

Thẩm Thu Hoa không nói gì, yên tĩnh ăn xong cháo. Chờ Dương Quỳnh thu thập xong bát đũa, liền đề nghị cùng đi dạo siêu thị. Dương Quỳnh tự nhiên là đáp ứng.

Hai người thay đổi quần áo, đi tới siêu thị to nhất ở phụ cận. Trước đây đi siêu thị đều là Dương Quỳnh chọn đồ vật muốn mua. Bất quá, lần này là Thẩm Thu Hoa đề nghị, Thẩm Thu Hoa liền biến thành người chủ đạo.

Dương Quỳnh đẩy xe mua sắm, đi theo bên người Thẩm Thu Hoa. Nhìn nàng lần lượt đem đồ trên giá bỏ vào trong giỏ hàng. Hầu như không có những thứ khác, tất cả đều là đồ ăn. Dương Quỳnh khóe môi hơi co giật, vị nương nương này đến cùng là bị chính mình ngược đãi ra sao a? Quả thực chính là giống như sói đói trong truyền thuyết.

"Em mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, chị... chị cũng không biết làm gì." Dương Quỳnh có chút chột dạ nói.

"Đương nhiên không phải hi vọng vô chị." Thẩm Thu Hoa chậm rãi tiếp tục nhìn các loại thương phẩm trên giá.

"Không hi vọng chị?" Dương Quỳnh nói thầm trong lòng: "Lẽ nào hi vọng vô em? Nương nương của chị, em xác định em sẽ làm cơm?"

Thu ngân nhìn một xe tràn đầy đồ ăn của Thẩm Thu Hoa cũng có chút giật mình. Những đồ ăn này, hai người phải xếp vào ba túi lớn mới chứa hết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro