Chương 104 - Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gần đây rất bận sao? Đại cục trưởng."

"Tôi làm gì cô không biết sao, điều tra vụ án chứ làm gì nữa." Kim Cục kêu một ly cà phê, uống ngay một hơi.

"Lớn tuổi rồi, thứ này nên uống ít một chút đi. Ông điều tra vụ án còn rảnh tới chổ này ăn cơm sao?" Câu trước của Dương Quỳnh không đứng đắn, câu sau liền bắt đầu thay đổi.

"Điều tra án cũng phải nghỉ ngơi. Tôi nói hai người các cô gần đây nên chú ý một chút. Nhất là tiểu Thẩm, cô nên bảo vệ tốt đi." Kim Cục có ý riêng nói.

"Này này, xã hội trị an không tốt là do cảnh sát các người không làm tròn chức vụ. Tại sao lại để cho tôi một người công dân bình thường, phải tự bảo vệ mình." Dương Quỳnh tiếp chiêu nói.

Kim Cục thật nghiêm túc, đứng lên nhìn cô một cái nói, "Cô như vậy mà nghèo sao? Tôi nói với cô là thật. Công dân bình thường à, cô xem mình có chỗ nào giống, còn dám nói?"

Dương Quỳnh che đầu lại, quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa nói: "Thấy không, trước kia ông ta thường xuyên đánh chị như vậy. Nhìn bàn tay quen thuộc cỡ nào."

Thẩm Thu Hoa che miệng cười, nàng là người thông minh, lúc này mà đối thoại với hai người này thì đúng là chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Kim Cục uống cà phê thêm một hớp nữa, đồ ăn bên kia đã gói xong rồi, ông ta lên tiếng chào hỏi, rồi sách theo cái túi rời khỏi.

"Đây là... Có việc?" Thẩm Thu Hoa không hiểu.

"Chấp hành nhiệm vụ đó. Có lẽ đói đến điên rồi nên chạy đi mua đồ ăn." Chuyện như vậy Dương Quỳnh trải qua nhiều lắm, cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Ông ta đặt một cái bẫy rồi chạy ra đây mua đồ ăn sao?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy dưới tay ông ta có thuộc hạ tại sao không kêu đi.

Dương Quỳnh gật đầu. "Có lẽ bên cạnh không có ai, nên đích thân đi." Nói xong cô sờ lên cằm, "Xem ra là hành động lớn à, đem người rải rác sạch sẽ như vậy."

Thẩm Thu Hoa cười nói: "Không phải chị muốn đi tham gia giúp vui chứ?"

"Không thể nào? Bây giờ chị rất ngoan, đúng không?" Kỹ năng Dương Quỳnh làm nũng đã đủ, lúc này lấy ra cũng không tốn sức lực nào.

Thẩm Thu Hoa bị cô chọc cười, đưa tay đến trước mắt mình đẩy đầu cô ra, "Đang ở bên ngoài chị chú ý một chút."

Hai người ăn một bữa cơm mà lại ấm áp ngọt ngào, bất tri bất giác trời đã khuya. Ra khỏi nhà hàng, đi thang máy xuống bãi đậu xe. Hai người đi lại xe của mình, Dương Quỳnh vừa mới mở cửa xe, thì cảm giác có một sức lực rất lớn, thị lực của cô hết sức đặc biệt, nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua bên cạnh mình. Sau đó, cô liền nghe giọng nói của Thẩm Thu Hoa.

"Dương Quỳnh!"

Lúc Dương Quỳnh quay đầu, Thẩm Thu Hoa đã bị người ta bóp cổ. Dương Quỳnh cũng không kích động, thậm chí cũng không có động tác gì kỳ lạ, cô chỉ đem thân thể dựa ở trên xe, trầm giọng nói: "Tao không cần biết mày là ai, thả em ấy ra, tao sẽ thả mày đi."

Người đàn ông lộ ra nguy hiểm, tay nắm lấy cổ Thẩm Thu Hoa càng siết chặt, vẻ mặt Thẩm Thu Hoa có chút khó khăn, nhưng cũng không có kinh hãi.

Dương Quỳnh thấy đối phương không nói chuyện, tiếp tục nói: "Mày có điều kiện gì, cứ việc nói. Chỉ cần mày bằng lòng thả người ra."

"Mau lái xe dẫn tao rời khỏi chỗ này." Người đàn ông cuối cùng mở miệng. Thanh âm khàn giọng, cực kỳ khó nghe.

Lúc này Dương Quỳnh nghe được có rất nhiều bước chân đang đi chạy tới chỗ này. Người đàn ông dĩ nhiên cũng nghe thấy, tay của hắn càng siết chặt hơn.

"Lên xe đi." Dương Quỳnh cũng không do dự, cô biết người tới là ai, nhưng cô phải bảo đảm an toàn cho Thẩm Thu Hoa.

Người đàn ông kiềm chế kêu Thẩm Thu Hoa lên xe, ra lệnh: "Mau lái xe đi, đừng có giở trò gì, bằng không tao sẽ giết cô gái này."

"Người anh em, mày đừng làm bậy." Dương Quỳnh ngoài miệng nói, nhưng đã khởi động xe.

Bẻ tay lái, chiếc xe nhanh chóng chạy ra ngoài. Cả nhóm cảnh sát chạy tới trong bóng tối chỉ thấy đèn xe sáng lên, sau đó liền lái xe đi.

Cửa ra vào của bãi đỗ xe đã bị phong tỏa, nhưng Dương Quỳnh cũng không để ý tới, trực tiếp xông qua. Chạy vào giữa đường xe, Dương Quỳnh mới hỏi, "Mày muốn đi đâu?"

"Cứ chạy thẳng đi, khi nào tới chỗ tao sẽ nói cho mày biết." Giọng nói của người đàn ông đã ổn định lại.

"Được. Chỉ là tay của mày nên thả lỏng một chút, nếu không bạn của tao sẽ nghẹt thở." Dương Quỳnh từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thu Hoa càng ngày càng khó coi, đau lòng, nói chuyện cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Người đàn ông hài lòng với phối hợp của Dương Quỳnh, quả nhiên thả lỏng tay ra một chút. Rốt cuộc Thẩm Thu Hoa có thể hít thở tự do, nàng cúi đầu ho khan vài tiếng, ngẩng đầu thông qua kính chiếu hậu nhìn Dương Quỳnh cười cười, ra hiệu mình không có việc gì.

Xe chạy một đường tới vùng phía đông ngoại thành, khoảng chừng hơn một giờ, cây cối hai bên càng nhiều, người thì càng ít.

Lái qua một chỗ ngoặt, người đàn ông yêu cầu Dương Quỳnh lái xe đến một tiệm sửa xe rất vắng vẻ, ở trước cửa tiệm thì dừng lại. Dương Quỳnh làm theo. Dừng xe lại, người đàn ông kéo Thẩm Thu Hoa xuống xe, Dương Quỳnh cũng đi ra.

"Tao đã làm theo lời mày nói rồi. Mày mau thả người ra đi."

Người đàn ông cười lên hai tiếng, "Thả sao? Thả thì mày lập tức báo cảnh sát, tao sẽ không ngu như vậy. Hơn nữa..." Hắn cúi đầu nhìn Thẩm Thu Hoa, "Cô gái này xinh đẹp như vậy, thả ra rất đáng tiếc."

Ánh mắt Dương Quỳnh híp lại thành một đường nhỏ. Lời nói ra điều tỏ vẻ nguy hiểm: "Mày muốn như thế nào?"

"Cái đó cần phải nói sao, đương nhiên là làm cho tao vui vẻ rồi. Còn mày, đưa chìa khóa xe cho tao, rồi đi vào trong nhà."

Dương Quỳnh không nhúc nhích. Người đàn ông lập tức bóp cổ Thẩm Thu Hoa, "Mày muốn cô ta chết sao?"

"Mày không phải chỉ có một người? Trong nhà cũng có người đúng không." Dương Quỳnh nghiêng đầu hỏi.

Tuy người đàn ông thấy lời nói không thích hợp, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao cũng là hai cô gái, một người đang ở trong tay mình, không có gì đáng sợ.

"Quan tâm những chuyện này đối với mày không có lợi đâu, không muốn chết thì làm theo lời tao nói đi. Nhanh lên."

Dương Quỳnh nhún vai, lấy chìa khóa xe ném qua. Phương hướng cô ném qua là cái tay người đàn ông đang áp chế Thẩm Thu Hoa. Người đàn ông cũng không nghỉ nhiều, dùng cái tay đang để trên cổ Thẩm Thu Hoa để đón chìa khóa xe. Chìa khóa xe còn chưa chụp được, hắn liền cảm thấy trên mặt rất đau, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Thẩm Thu Hoa rơi vào ngực của Dương Quỳnh, còn chưa kịp ngẩng đầu, đã bị Dương Quỳnh tha thiết ôm lấy. "Thật xin lỗi, ủy khuất em rồi." Giọng nói của Dương Quỳnh tràn đầy ái náy.

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu. "Có chị ở bên cạnh em, làm sao em còn ủy khuất chứ."

Dương Quỳnh hôn lên trán của nàng, cúi đầu nhặt chìa khóa xe đưa cho Thẩm Thu Hoa, "Em lên xe chờ chị đi, chị sẽ kết thúc ở đây rất nhanh thôi."

Thẩm Thu Hoa là cô gái vô cùng biết đạo lý, cầm lấy chìa khóa xe liền nói một câu "Chị nhớ cẩn thận." Sau đó thì lên xe ngồi.

Lúc này, người đàn ông kia mới lảo đảo đứng lên, máu mủi chảy trên mặt càng nhiều. Trên mũi vừa nóng vừa đau, giống như là bị gãy xương mũi.

"Mày là cảnh sát sao?" Người đàn ông cũng không ngốc. Có cô gái bình thường nào thân thủ lại lợi hại như vậy.

"Không phải. Chỉ là trước kia từng đi lính. Nếu như mày không bắt bạn của tao, thì cũng không xảy ra chuyện như vậy." Dương Quỳnh vừa nói chuyện vừa chú ý tình hình bên trong tiệm sửa xe.

Quả nhiên, người đàn ông hướng vào tiệm sửa xe hô hai câu, bên trong có bốn năm người đàn ông mặc quần áo không chỉnh tề đi ra. Có người thì cầm đồ sửa xe, có người cầm dụng cụ sửa xe.

"Đem cô gái này phế đi! Trên xe còn có một cô gái xinh đẹp, đủ cho chúng ta dùng rồi." Người đàn ông bị thương lúc này cũng không quên Thẩm Thu Hoa đang ở trên xe.

Sau khi, mấy người đàn ông đi ra nhìn thấy chỉ là cô gái, đều có chút nhụt chí. Rồi nhìn người anh em máu me đầy mặt, liền giật mình.

Có một người trong đó liền hỏi, "Cô ta đánh sao?"

Người đàn ông bị thương gật đầu.

"Cô ta cầm cái gì đánh?"

Người đàn ông bị thương tức giận, liền tát người đó một cái, "Tao gọi mày ra nói nhiều như vậy sao! Còn không ra tay đi."

Mấy người đàn ông nghe xong cũng không nhiều lời, cầm lấy vũ khí tiến lên. Hai phút đồng hồ sau, cả đám bọn họ đều nằm dưới đất, ai cũng máu me đầy mặt, bị một quyền của Dương Quỳnh đánh tất cả đều gãy xương mũi.

Người nhỏ nhất trong đám bụm lấy cái mũi đang chảy máu, đau đớn nói: "Mày làm gì ra tay ác như vậy chứ."

Dương Quỳnh đi qua, mấy người này đều lui về sau, "Hắn làm bạn tao bị thương." Cô chỉ người đàn ông uy hiếp Thẩm Thu Hoa nói. Sau đó nhìn mấy tên còn lại, "Còn tụi mày, muốn làm tổn thương bạn tao."

Cô đi đến trước mặt người đàn ông uy hiếp, ngồi xổm xuống nói: "Lúc đầu, tao tính đem cái tay này đánh gãy. Bất quá tao là người tốt, chuyện bạo lực như vậy không hợp với tao." Cô đứng lên, liền nói, "Tụi mày ngoan ngoãn ở đây chờ cảnh sát tới đi. Người nào dám chạy, tao đánh gãy chân người đó."

Cô nói xong cũng đi lại một tảng đá lớn ngồi lên, nhìn mấy người đàn ông máu me đầy mặt.

Nghe cảnh sát sắp tới, nếu ai không chạy chính là đồ ngu. Thân thủ của Dương Quỳnh lợi hại bọn họ thừa nhận, nhưng cũng không thể vì một câu nói mà ngồi chờ chết.

Mọi người liếc nhìn nhau, không hẹn mà đứng dậy chạy khắp nơi.

Chạy chưa tới hai bước, thì cảm thấy trên đùi tê rần, có người té xuống đất không đứng dậy được. Mấy người khác chỉ là chạy chậm mấy giây, đều được hưởng thụ võ công điểm huyệt của Dương Quỳnh ở kiếp trước. Từng người nằm trên mặt đất, đừng nói chạy, lúc này ngay cả đứng lên cũng không nổi.

"Đã nói rồi mà không nghe, tưởng tao hù tụi mày chắc? À? Đối phó với tụi mày cũng cần phải hù dọa sao?" Dương Quỳnh tức giận đá bọn họ thêm mấy cái. Lúc này cô cũng không có tâm trí để đá nữa, quay lại trên xe kiểm tra vết thương của Thẩm Thu Hoa.

Trên cổ Thẩm Thu Hoa rõ ràng có vết đỏ, bây giờ đã sưng lên. Trong xe Dương Quỳnh có sẵn dầu thuốc, liền giúp nàng xoa một chút. "Là chị không tốt."

Thẩm Thu Hoa rất bình tĩnh, nghe xong liền kéo tay của cô xuống, chủ động hôn lên môi cô. "Là chị đã cứu em." Không phải người nào cũng có thể cứu nàng nhiều lần như vậy. Nhìn người phụ nữ bên cạnh vẻ mặt áy náy, một mực luôn trung thành bảo vệ nàng. Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, chuyện bảo vệ này thủy chung cũng không thay đổi.

Thoa dầu thuốc xong, nhìn dáng vẻ Thẩm Thu Hoa cũng không có gì đáng ngại, lúc này Dương Quỳnh mới yên tâm. Hai người đợi không bao lâu, liền nghe được tiếng xe cảnh sát truyền tới, rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát đã có mặt.

Kim Cục là người đầu tiên xuống xe. Vừa xuống xe thì nhìn thấy mấy người đàn ông máu me đầy mặt, làm ông ta cũng giật mình. Quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Quỳnh từ trong xe đi ra, ông ta liền hỏi, "Cô đánh sao?"

Dương Quỳnh gật đầu, "Cũng không có sao, tôi chỉ đánh gãy xương mũi của bọn họ thôi. Máu kia là máu mũi, không có gì đáng sợ."

"Tại sao bọn họ đều nằm ở đây?" Kim Cục chỉ mấy người đó hỏi.

"Bọn họ muốn chạy, nên bị tôi điểm huyệt rồi." Dương Quỳnh vừa nói vừa tới đạp mấy cước, phát hiện đúng là hoàn toàn không chạy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro