Chương 124 - Cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông nghe được chuyện xưa, nhưng vẫn không hiểu gì. Bởi vì, Dương Quỳnh chỉ mới nói xong một câu, liền ngất xỉu. Người đàn ông nhíu chặt mày, nhìn cô ấy nửa ngày rồi mới lắc đầu. Tự nhiên lại đi tin có chuyện kiếp trước kiếp này, đúng là bị điên rồi.

Lúc này, Lưu Viễn Minh đang ngồi trong xe ôtô, đi đến một nơi yên tĩnh. Đây là nơi Dương Quỳnh cung cấp, bằng không ông ta sẽ không rời khỏi cái kho kia. Còn chưa tới chỗ cần đến, thì điện thoại của ông ta vang lên. Số này rất ít người biết, vì thế ông ta lập tức lấy điện thoại ra xem.

Là số của Khâu Viễn Tân.

Lưu Viễn Minh nhíu mày. Không phải Khâu Viễn Tân bị cảnh sát bắt sao? Chẳng lẽ cô ta đã khai ra hết.

Điện thoại reo được ba tiếng thì tắt đi. Việc này là trước kia có hẹn sẵn, vang lên ba tiếng đại diện an toàn. Lưu Viễn Minh suy nghĩ một lát, cũng gọi lại số đó, điện thoại vang lên Khâu Viễn Tân nói trong tay Thẩm Thu Hoa có chứng cứ tội phạm của ông ta, nói chuyện đơn giản một lần.

"Ở chỗ cũ chờ tôi." Lưu Viễn Minh cũng không do dự. Khâu Viễn Tân là thuộc hạ đắc lực của ông ta, ông ta rất tín nhiệm phán đoán của cô ta.

Vùng ngoại ô trong một rừng cây rậm rạp, Khâu Viễn Tân và Thẩm Thu Hoa đang đợi Lưu Viễn Minh tới. Trong tay Thẩm Thu Hoa đang cầm một lon sữa bò uống một hơi vào.

"Cô rất thích uống sữa bò sao?" Hai cô gái giúp đỡ lẫn nhau mà không nói chuyện rất kỳ lạ. Cho nên Khâu Viễn Tân thuận miệng hỏi một câu.

"Tôi thích trà hơn." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu nhìn bóng cây che khuất ánh nắng. "Các người thường xuyên đến chỗ này nói chuyện sao?"

Khâu Viễn Tân lắc đầu. "Tôi không có tham dự qua. Nhiều nhất chỉ là chở Lưu tổng đến đây."

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, "Lưu Viễn Minh rất tín nhiệm cô sao?"

Khâu Viễn Tân liền giật mình, không biết trả lời như thế nào. Tín nhiệm thì sao? Không tín nhiệm thì sao? Cô vẫn nghĩ tới vấn đề này, từ đầu đến cuối cũng không có đáp án.

"Một người đàn ông sẽ hoàn toàn tín nhiệm vào một người phụ nữ, như vậy chỉ có một khả năng." Thẩm Thu Hoa nhìn Khâu Viễn Tân, nàng tin tưởng đối phương đã hiểu ý của nàng.

Quả nhiên, Khâu Viễn Tân lập tức lắc đầu. "Cô đừng hiểu lầm. Tôi và Lưu tổng đơn giản chỉ quan hệ cấp trên và thuộc hạ."

"Nói như vậy, ông ta cũng không tín nhiệm cô. Cho nên mới để cô ở lại chịu nỗi oan ức này." Thẩm Thu Hoa dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, "Lưu Viễn Minh cho cô bao nhiêu tiền?"

Khâu Viễn Tân liền giật mình đến kinh hãi rồi. Cô gái trước mắt hình như biết đọc tâm thuật. Đối với những chuyện bí ẩn này hình như có thể đoán được tám chín phần. Thật chỉ là đoán sao? Hay là cô ta đã biết cái gì?

"Cùng là phụ nữ, tôi biết một người phụ nữ kiếm sống cùng với một đám đàn ông thật không dễ. Thế nhưng, tin tôi, dù sao vẫn còn hơn rất nhiều phụ nữ khác." Thẩm Thu Hoa giống như cảm thán: "Cái thời đại này rất tốt, phụ nữ có thể nắm được chức vụ cao, lại còn thoải mái nói chuyện triều chính, không cần suốt ngày ngồi trong khuê phòng. Đáng tiếc, lòng tham không đáy. Cô vì vậy mà làm chuyện phạm pháp, làm trái đạo nghĩa. Khâu tiểu thư, theo góc độ của tôi, đó không phải là lựa chọn của một người thông minh."

Khâu Viễn Tân nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Thẩm tiểu thư, nếu tôi có khuôn mặt đẹp như cô, thì tôi đâu cần bí quá hóa liều làm mấy chuyện này. Cô phải biết, phụ nữ đẹp lúc nào cũng kiếm tiền dễ dàng hơn những người bình thường."

Thẩm Thu Hoa nghe xong, cũng không thèm để ý. Đúng vậy, rất nhiều người nói với nàng, nàng chỉ cần có khuôn mặt này là đủ, không cần phải làm thêm bất cứ cái gì. Thế nhưng nhìn vào sự xót xa của Mầu thị xem, những người có dung mạo bình thường vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu.

"Tôi biết, ngày hôm nay đi tới bước này, cô cũng không còn cách quay đầu lại. Tôi không phải Phật tổ, cũng không muốn phổ độ chúng sinh, tôi chỉ muốn cứu Dương Quỳnh." Nàng nhìn cây cối thấp thoáng nơi xa, nhẹ giọng nói tiếp: "Tôi không cần cầu xin, cũng không sợ bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn chị ấy sống sót. Cho dù tàn phế, hay trở thành người điên cũng không quan trọng. Khâu tiểu thư, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất." Nàng nói đến đây, chậm rãi nở nụ cười, thật đẹp: "Chỉ cần có một chút hi vọng, tôi nhất định không từ bỏ."

Trong nháy mắt, Khâu Viễn Tân bị khí thế mãnh liệt của nàng ép tới lui về sau một bước. "Cô... Cô có thể làm cái gì? Báo cảnh sát sao? Chúng tôi cũng không có ngu xuẩn như vậy."

Thẩm Thu Hoa lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Xe của Lưu Viễn Minh đến. Nhưng mà Lưu Viễn Minh không có đến, người đến là vệ sĩ của ông ta, tên Trương Hạo.

Trương Hạo vừa xuống xe liền đi thẳng đến chỗ hai người, cũng không nói nhiều, "Đồ đâu."

Thẩm Thu Hoa nhíu mày, "Không thấy được Dương Quỳnh trước, cái gì anh cũng không lấy được."

Ánh mắt Trương Hạo trên dưới nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Khâu Viễn Tân, "Có người theo sau không?"

Khâu Viễn Tân lắc đầu. Trương Hạo nghiêng một cái đầu, "Lên xe."

Dương Quỳnh mơ màng, đau đớn trên người rốt cục làm cho cô tỉnh lại. Cô cố sức mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt.

"Nhìn thấy anh thì tôi biết mình còn sống." Dương Quỳnh nhếch miệng, cảm giác cổ họng khô đến lợi hại.

"Miệng vết thương của cô bắt đầu nhiễm trùng rồi." Giọng nói của người đàn ông không có bất kỳ tình cảm nào, chỉ là một chuyện bình thường.

Dương Quỳnh cười lạnh, sinh mạng cũng sắp hết, ai còn chú ý chút chuyện nhỏ này? Cô bỗng xoay nhúc nhích cổ, "Anh biết không? Nếu như ở đây không có anh, tôi có thể chạy thoát rồi."

Người đàn ông nhìn cô, cũng không nói gì.

Dương Quỳnh thở dài. "Nhưng mà anh đang ở đây, tôi biết một chút cơ hội cũng không có. Âu Dương Đình võ công tôi có, là anh dạy cho tôi." Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, "Thế nhưng tôi thật sự không muốn chết."

Người đàn ông nhíu lại, "Lại bắt đầu nói linh tinh."

Dương Quỳnh liếc anh ta một chút, "Anh coi như tôi đang nói bậy bạ đi. Những lời này, sau khi tôi chết đi, anh mãi mãi cũng không nghe được. Kiếm pháp của anh, cũng sẽ không bao giờ có người nhận ra được nữa, cũng sẽ không bao giờ có người thưởng thức. Âu Dương Đình, tôi mặc kệ kiếp này anh là ai, dù sao kiếp trước anh cũng là sư phụ tôi. Nếu không có anh cũng không có tôi bây giờ. Trong cung nguy hiểm, từng bước nguy cơ, bất luận như thế nào cũng cám ơn anh. Có thể chết trong tay của anh, tôi cũng không bị thiệt gì. Trước khi chết, hi vọng anh có thể tìm lại Cẩm phi nương nương, đừng nên bỏ lỡ nữa." Cô liều mạng nói một hơi nhiều như vậy, sau khi nói xong lập tức có loại cảm giác chết qua rồi.

"Cô nói ai?" Người đàn ông đột nhiên không còn bình tĩnh, nắm lấy tay của cô hỏi.

"Đau." Dương Quỳnh đang mơ màng liền mất đi ý thức, vết thương trên tay đang bị đau, đau đến cô lập tức tỉnh táo, "Anh làm gì vậy?"

"Cô mới vừa nói đến ai?" Tay của người đàn ông lại tăng thêm sức mạnh.

Dương Quỳnh lập tức từ trong miệng mình nói ra, "Cẩm phi nương nương Chu Vân Tuyết."

Người đàn ông lông mày nhăn càng chặt hơn, hình như đang nhớ lại. "Chu Vân Tuyết... Chu Vân Tuyết..." Anh ta đột nhiên che đầu mình, dường như rất thống khổ.

Dương Quỳnh cười khổ một cái, trong lòng tự nói chẳng lẽ anh ta bị cái tên Chu Vân tuyết này kích thích nhớ tới chuyện của kiếp trước? Đây là chuyện quá ly kỳ? Đáng tiếc mình đã không còn bao nhiêu thời gian, nếu không cũng không biết thật là có chuyện như vậy.

Suy nghĩ của cô càng ngày càng hỗn loạn, cảnh tượng trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ. Trong mơ màng, hình như cô thấy được bóng dáng của Thẩm Thu Hoa. Lần này Dương Quỳnh bật cười. Cô đang suy nghĩ nhiều chắc nhớ Thu Hoa nhà cô quá, nên mới xuất hiện ảo giác này. Đáng tiếc, ảo giác chỉ có thể là ảo giác.

Nhưng mà Dương Quỳnh không biết cô đã hôn mê rồi, cô không biết lúc cô nhìn thấy không phải là ảo giác. Thẩm Thu Hoa đi vào trong kho hàng, liếc mắt thì nhìn thấy Dương Quỳnh đang nằm dưới đất. Dưới người Dương Quỳnh chảy rất nhiều máu, đỏ thẫm vô cùng.

Thẩm Thu Hoa dùng răng cắn môi, con ngươi xinh đẹp bên trong tràn đầy đau lòng. Nàng cố gắng khống chế tâm tình của mình, vươn tay run rẩy ra thử hơi thở của Dương Quỳnh. Sau đó cảm giác được Dương Quỳnh vẫn còn hô hấp, nàng thở dài một cái. Cũng may, còn kịp.

"Người cô đã gặp được, đồ đâu?" Trương Hạo hỏi.

"Chỗ này của các người có máy tính không." Thẩm Thu Hoa hỏi.

Trương Hạo gật đầu. Thẩm Thu Hoa từ trên cổ gỡ xuống một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền dính chung với cái mặt rất tinh xảo. Nàng liền ném qua cho Trương Hạo.

Khâu Viễn Tân lập tức mở laptop ra, gắn USB vào. Không có ai chú ý tới ánh sáng trong con mắt của Thẩm Thu Hoa.

Chỗ sở cảnh sát, Lưu cục trưởng và Kim Cục đều đã trang bị đầy đủ, tất cả thuộc hạ đang chờ lệnh. Đột nhiên, giám sát nhân viên kêu lên: "Có phản ứng! Ở thành tây vùng ngoại ô."

Lưu cục trưởng lập tức cầm lấy bộ đàm, không ngừng truyền lệnh đi. Tất cả các xe cảnh sát đã sớm rải rác khắp nơi, hình như cùng thời gian đó đèn báo hiệu đèn đỏ sáng lên, vang lên tiếng còi cảnh sát, hướng về một chỗ đang chạy tới.

Cùng lúc đó, ở một con đường cách nhà kho không xa, có một chiếc xe Jeep đang dừng lại ở đó. Trong xe cũng có người mở máy tính lên, đột nhiên điểm đỏ sáng lên làm người ở trong này nhếch khóe môi vểnh lên, anh ta bấm điện thoại, nói hai chữ, "Ra tay."

Khâu Viễn Tân còn chưa xem xong nội dung USB là thật hay giả, đột nhiên nhà kho bị cái gì trực tiếp đụng vỡ. Ở ngoài ánh sáng chiếu xuyên vào, làm ánh mắt của mọi người ở trong không thích ứng được.

Mặc dù Khâu Viễn Tân đã hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, thì đã bị thương sau gáy. Trương Hạo nhìn tình hình thấy cô không sao, vừa muốn phản kháng đã trực tiếp bị người ta đá một cước liền gục xuống.

Chỉ còn Âu Dương Đình, người đàn ông võ công cao nhất có thể phản kháng, bất quá bản thân anh ta đã không tốt, ôm đầu đau đớn hai lần, bị nhức đầu không đánh lại khoanh tay bị bắt.

Sau khi cục diện ổn định, một người đàn ông mặc tây trang màu xám đi đến, nhìn thấy người Thẩm Thu Hoa ôm Dương Quỳnh cả người đều là máu liền hỏi, "Cô có sao không?"

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Tôi không sao. Nhưng mà tình hình của Dương Quỳnh hình như không tốt." Nàng rất tỉnh táo, cho nên nàng biết người đàn ông trước mắt này sẽ không đưa Dương Quỳnh đi bệnh viện, "Cám ơn anh, Lý tổng." Cho dù giữa hai người họ có giao dịch gì đi nữa, nàng cũng muốn cám ơn người này đã kịp thời ra tay.

Người tới chính là Lý Ân Dật. Cũng là Thẩm Thu Hoa cao tay, ngoại trừ lực lượng cảnh sát, thì nàng vẫn để lại nước cờ cuối cho bản thân. Làm hại Khâu Viễn Tân dùng hết sức để lẩn tránh sự theo dõi của cảnh sát, hoàn toàn không để ý Lý Ân Dật đang bám theo nàng đến đây.

"Cảnh sát sẽ lập tức đến đây. Tôi không tiện ra mặt, chỉ là tôi sẽ ở gần đây bảo vệ các người, tôi đi trước." Lý Ân Dật cũng không dây dưa dài dòng, quay người rời khỏi.

-------------

Lời của tác giả: viết có một chương mà buồn ngủ quá. khò khò khò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro