Chương 40 - Hào phóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồng đội này của cô thật khó giải quyết. Tôi không muốn cùng cô ta làm kẻ thù. Chỉ cần cô ta không cản đường của tôi." Tôn Hướng Hoành đem cái nĩa đưa cho Khâu Viễn Tân, với màn vừa rồi vẫn còn sợ hãi. Chỉ là một cái nĩa mà thôi, ông cảm thấy chỉ cần tránh né một chút chắc sẽ thoát được, hơn nữa còn có vệ sĩ ở đó. Thế nhưng, ngay cả chớp mắt ông ta cũng không dám di chuyển. Khí thế đó, giống như trong tay cô ta cầm không phải là cái nĩa, mà là cây súng.

"Cậu ấy sẽ không." Khâu Viễn Tân cúi đầu. Cảnh vừa rồi cũng làm cô khắc sâu trí nhớ. Chỉ có chân chính sau khi đánh nhau, mới biết được có bao nhiêu thua kém.

Bên này Dương Quỳnh thì chơi đùa vui vẻ, còn Thẩm Thu Hoa bên kia. Ở ngoài tiệm cơm đi tới đi lui, bởi vì Dương Quỳnh không ở bên cạnh mà thấy cô đơn. Quả nhiên là ở bên cạnh chị ấy thành thói quen, không bao giờ muốn xa nhau.

"Tại sao em lại ở chỗ này?" Giọng nói của một người đàn ông xuất hiện, Thẩm Thu Hoa từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại. Ngẩng đầu nhìn lên, là người bạn học Lữ Thiệu Kiệt.

"Là anh sao. Anh họ của tôi ở chỗ này đãi tiệc, tôi ăn xong ra ngoài hít thở không khí." Lúc này Thẩm Thu Hoa, mặc áo khoác màu trắng, đôi chân thon dài lộ ở bên ngoài, rất dễ chú ý. Trong bữa tiệc cô uống một ít rượu, lúc này ở bên ngoài lại lạnh, khuông mặt bé nhỏ đỏ bừng rất đáng yêu.

"Bên ngoài trời lạnh lắm, tôi biết em không thích ồn ào, lên xe tôi ngồi một chút đi, tôi ở đây đợi người, chưa có đi liền đâu." Lữ Thiệu kiệt chỉ sau lưng xe.

Mặc dù là anh em kết nghĩa, Thẩm Thu Hoa cũng không muốn cùng anh ta tiếp xúc nhiều, lắc đầu. "Tôi còn phải vào trong với người nhà, cám ơn anh."

Lữ Thiệu kiệt gật đầu. "Vào đi, bên ngoài rất lạnh."

Thẩm Thu Hoa cười cười, quay người muốn vào cửa, đã nhìn thấy Liễu Mạn Chi đi tới.

"Ah! Chị họ người đó có phải là thanh mai trúc mã của chị không?" Giọng nói Liễu Mạn Chi vẫn lớn như vậy.

Thẩm Thu Hoa thật không nghĩ tới người em họ này lại biết Lữ Thiệu Kiệt, có thể thấy được sự việc năm đó lớn đến cỡ nào.

Lữ Thiệu Kiệt nghe liễu Mạn Chi kêu như thế, ít nhiều có chút xấu hổ. Nhìn lén Thẩm Thu Hoa, thấy được ánh mắt sâu thẳm của nàng nhìn Liễu Mạn Chi.

"Chị họ, tại sao trước giờ chưa từng gặp anh ấy?" Vẻ mặt Liễu Mạn Chi mập mờ, đi qua đụng vai Thẩm Thu Hoa nói: "Người yêu của chị sao?"

"Em họ đừng nói lung tung. Chị và anh ấy là chỉ quan hệ bạn học."

"Thôi đi! Người yêu trước khi công khai đều nói như vậy. Em nghe lời này đến nhàm tai rồi." Liễu Mạn Chi không để ý tới Thẩm Thu Hoa, ngẩng đầu nhìn Lữ Thiệu kiệt, "Lữ Thiệu kiệt, chúng ta lại gặp mặt. Anh vì chị họ tôi ngồi tù, đúng là một người đàn ông." Cô nói đến đây, hình như ý thức được cái gì, đột nhiên che miệng nói: "Ai nha, có phải tôi đi ra không đúng lúc? Thật xin lỗi, xin lỗi." Nói xong chạy về tiệm cơm.

Lữ Thiệu Kiệt nhìn Thẩm Thu Hoa có vẻ kì lạ, hình như nàng có vẻ không được vui. Người không có mắt như vậy, lần đầu tiên nàng thấy. Kiếp trước đấu đá lẫn nhau đều là người có đẳng cấp, lần này lại là một kẻ vô vị, đánh cũng không được, mà chửi cũng không xong. Quan trọng là còn liên lụy Lữ Thiệu Kiệt, xem ra trò đùa này chơi hơi lớn.

"Em họ tôi vẫn còn con nít, anh đừng để ý."

"Tôi là một người đàn ông sợ cái gì? Chỉ là đừng ảnh hưởng tới danh dự của em." Lữ Thiệu Kiệt thản nhiên nói.

Đột nhiên Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, người đàn ông này quan tâm Thẩm Thu Hoa như vậy sao? Vậy mình... Chẳng phải là đang lừa gạt anh ta sao?

"Cám ơn anh quan tâm. Chỉ là Thẩm Thu Hoa lúc trước đã không còn, Thẩm Thu Hoa bây giờ là một người hoàn toàn mới." Nàng chỉ có thể nói tới mức độ này.

Lữ Thiệu Kiệt gật đầu. "Tôi hiểu được. Quên đi những chuyện kia cũng tốt, tôi nhận em làm em gái, chỉ cần em vui vẻ, thì người làm anh này cũng vui vẻ."

Trong nháy mắt, Thẩm Thu Hoa dường như thấy được kiếp trước đại ca của mình Thẩm Minh, đối với nàng che chở cưng chiều. Bởi vì cùng dòng máu, nên mới có cảm giác ỷ lại và bao dung. Nàng cười gật đầu, "Cám ơn anh, anh hai."

Lữ Thiệu Kiệt biết mình nói những lời này đều tự lừa gạt mình. Mình có từng xem cô ấy là em gái sao. Nhưng mà, nếu như làm vậy mới có thể tới gần cô ấy, để cô ấy lộ ra nụ cười mà không cần đề phòng mình, thì cứ như vậy đi, cả đời cứ làm anh em. Ít nhất, như vậy mình có thể ở khoảng cách gần mà nhìn em ấy.

Bữa tiệc trên lầu kết thúc. Hai nhà thông gia vui vẻ đi xuống lầu. Mẹ Thẩm và thông gia bên này nhìn thấy Thẩm Thu Hoa cùng Lữ Thiệu Kiệt đứng chung một chỗ, lộ ra một chút mập mờ, biểu hiện rất xem thường. Không cần nghĩ cũng biết Liễu Mạn Chi ở phía trên nói cái gì.

Mẹ Thẩm đi tới, nhìn Lữ Thiệu Kiệt gật đầu, "Thu hoa, chúng ta về nhà thôi."

Thẩm Thu Hoa lên tiếng, quay đầu nhìn Lữ Thiệu Kiệt nói: "Anh hai, tôi đi đây."

"Tự mình cẩn thận một chút."

"Được."

Hai câu đối thoại bình thường, giống như giữa anh em nhắc nhở lẫn nhau.

Ba Thẩm đi đứng không tiện, là người cuối cùng đi xuống. Thẩm Thu Hoa dịu dàng qua dìu. Ba Thẩm trông thấy Lữ Thiệu Kiệt, cũng đứng lại gật đầu. Thẩm Thu Hoa nhìn ra được, ba mẹ đối với Lữ Thiệu Kiệt vô cùng cảm kích. Chỉ là danh dự của người này ở cùng với Thẩm Thu Hoa một chỗ, nếu hai người có thể kết làm vợ chồng, đó là một câu chuyện lý thú. Nếu như không phải, như vậy rất khó xử.

Thẩm Thu Hoa đỡ ba lên xe. Lữ Thiệu Kiệt dựa vào cửa xe nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng. Nghĩ đến ánh mắt của những người thân thích trong Thẩm gia, đây là lần thứ hai anh ta nhìn nàng mà đau lòng. Chuyện năm đó, anh ta không nghĩ mình sai, anh ta trước giờ luôn như thế, Thẩm Thu Hoa cũng không sai, không lẽ xinh đẹp cũng có tội sao? Nhưng đến hôm nay, nàng vẫn còn bị người ta nói xấu. Sự xuất hiện của anh ta, làm nàng phải chịu những ánh mắt lạnh nhạt của thân thích. (thân thích: hay còn gọi là bà con hoặc bạn bè.)

Trên đường về nhà, mẹ Thẩm nói: "Thu hoa, Lữ Thiệu Kiệt sao lại ở đây vậy?"

"Anh ta nói đang chờ bạn."

Mẹ Thẩm gật đầu, "Không phải cố ý chờ con thì tốt rồi. Con không biết đâu, Mạn Chi ở trên lầu nói to nói nhỏ, ảnh hưởng nhiều không tốt."

Ba Thẩm ho một tiếng, "Cây ngây không sợ chết đứng. Thu Hoa nhà mình không làm sai chuyện gì, Mạn Chi có nói gì cũng không ai tin."

Thẩm Thu Hoa có chút nhíu mày. Nhìn người em họ này đúng là không tim không phổi, thích nói xấu chuyện người khác.

"Mẹ, Mạn Chi hình như đối với con..."

"Còn không phải chuyện của Lữ Thiệu Kiệt sao. Con bé đó nhỏ hơn con hai tuổi nhưng so với con còn điên hơn, lúc lên trung học thì nhìn trúng Lữ Thiệu Kiệt. Đáng tiếc Lữ Thiệu Kiệt cũng chỉ..." Mẹ Thẩm nói đến đây dừng lại: "Con là chị họ của con bé, cho nên con bé mới hận con như vậy. Vốn mẹ chỉ nghỉ đây là chuyện của con nít, hiện tại xem ra Mạn Chi là đứa thù dai. Sau này, con nên cách xa con bé một chút."

Thẩm Thu Hoa cảm thấy sự tình càng ngày càng loạn. Liễu Mạn Chi vậy mà thích Lữ Thiệu Kiệt? Thế nhưng lúc nhìn thấy nàng nói chuyện với Lữ Thiệu Kiệt, ánh mắt cô ta có vẻ gì là yêu thích đâu? Nàng nghĩ một hồi, cảm thấy Liễu Mạn Chi đại khái không phải là bởi vì ưa thích Lữ Thiệu Kiệt mà ghi hận nàng, mà là người Liễu Mạn Chi thích lại đi thích nàng, nên cô ta mới hận nàng. Nói trắng ra là nàng đã cướp đi món đồ chơi của Liễu Mạn Chi, mặc dù món đồ chơi này Liễu Mạn Chi đã không thích nữa, nhưng cái hồi ức bị cướp đi thứ mình thích, đúng là nỗi đau khó quên.

Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thu Hoa chỉ muốn nâng trán. Thế giới của con nít thật sự kỳ diệu. Là mình già rồi, mặc dù chỉ có hai mươi ba tuổi, nhưng là người của hai thế giới, tâm đã không còn.

Về đến nhà, Thẩm Thu Hoa cùng ba mẹ trò chuyện trong chốc lát, nàng bị giày vò cả một ngày, thật là mệt mỏi, tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi.

Dù nằm trong chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nàng co người lại vẫn không ấm hơn chút nào. Nhớ tới cái người luôn làm lò sưởi cho mình, Thẩm Thu Hoa ước gì Dương Quỳnh đang ở bên cạnh.

Dương Quỳnh cũng muốn nhanh chóng trở về với Thẩm Thu Hoa. Nhưng đi được một lúc mới phát hiện cô bị lạc rồi. Biệt thự ở vùng ngoại thành, khi đến thì cô ngồi xe lửa, lúc này chả biết đi tới thời đại nào rồi?

Bất quá nghĩ lại cũng là bất đắc dĩ, nếu cô không tin Khâu Viễn Tân, dĩ nhiên cô sẽ không ngồi xe của cậu ấy. Những người khác thì không cần nói đến, còn bản thân thì đi ra ngoài.

Coi như cắm trại dã ngoại, huấn luyện dã ngoại. Dương Quỳnh nghĩ vậy thấy đỡ hơn.

Ở đây là vùng ngoại thành, nhưng ngoại thành xa đến mức nào cô cũng không rõ. Bất quá từ tính hiệu của điện thoại, chắc cũng không xa lắm.

Cuối cùng, nhìn thấy có người để hỏi đường, đi thêm ba mươi phút nữa, cuối cùng cô có thể đón xe. Cô ngồi xe, gọi điện thoại. Trở về thành phố, cô tìm quán cà phê để ngồi nghỉ. Khi vừa bước vào quán, Chu Huyền đẹp trai xuất hiện trước mặt cô, khóe miệng của anh ta vẫn còn sưng tấy, xem dáng vẻ hơi thảm.

Dương Quỳnh nín cười, chào hỏi anh ta ngồi xuống.

"Tôn Hướng Hoành khó đối phó sao?" Chu Huyền ngồi xuống liền nói.

"Cũng được. Chỉ là sử dụng máy nghe lén, không phải người tốt lành gì." Sớm biết như vậy đem cá thác lát nhà ông ta ăn sạch, Dương Quỳnh tức giận nghĩ.

"Tôi nói cô rồi nước này rất sâu, bọn họ là thương nhân đầu óc không thua gì chúng ta. Nếu là chúng ta, trực tiếp giết người là xong việc, như vậy sẽ rất phiền toái."

"Ai, đừng đừng. Tôi là công dân tốt tuân theo pháp luật. Giết người chuyện này đã lâu tôi không làm."

Chu Huyền không để ý cô đang nói bậy. "Tìm tôi có chuyện gì?"

Dương Quỳnh từ trong ba lô lấy ra một cái phong thư lớn, đẩy lại Chu trước mặt Huyền. Chu Huyền mở ra xem, đó là mười triệu tiền mặt, "Có ý tứ gì?"

"Tôi đã cắt đứt tiền tài của anh, cũng nên đưa anh một ít để lót dạ. Cầm lấy chữa bệnh cho mẹ anh." Dương Quỳnh rốt cục nghiêm chỉnh lại.

Chu Huyền lấy tay đè tại phong thư ở trên, "Dương Quỳnh, tôi biết cô cũng cần tiền. Nếu không làm sao nhận sự việc này."

"Đúng vậy. Tôi đúng là rất cần tiền. Thế nhưng tôi là cần tiền ăn cơm, còn anh là cần tiền cứu mạng." Dương Quỳnh cười cười, xem là chuyện tự nhiên. "Cầm đi, Chu đội. Nói thật tôi đá anh một cước rất thoải mái, coi như tiền thuốc cũng được."

"Cô, nha đầu này." Chu Huyền cũng cười. Không khách sáo nữa nhận tiền, Dương Quỳnh nói không sai, anh ta cần tiền là để đi cứu mạng.

"Còn không đi? Tôi sẽ không mời anh uống cà phê, chỗ này mắc lắm." Dương Quỳnh uống nữa ly cà phê còn lại, đeo ba lô lên lưng, cùng Chu Huyền đi ra ngoài.

Chu Huyền hỏi: "Bây giờ nên trở về rồi?"

"Cũng không phải. Tôi nói anh Chu đội về sau có chuyện gì thì nói một tiếng? Đừng một mình làm bừa, tôi ở bên này còn có Lão Kim." Dương Quỳnh không biết mười triệu đó có đủ cứu mạng không, sợ Chu Huyền xài hết rồi đi làm chuyện như vậy nữa, vậy mình chẳng phải là trắng tay sao? Cô dự định lấy số tiền kia về nuôi vợ.

------------

Đã nói bù chương cho mọi người, một lần bù năm chương rồi hén, cuối tuần vui vẻ nha mọi người ^_^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro