Chương 59 - Tên đầu trọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chè trôi nước nấu xong bưng lên bàn. Mỗi viên đều vừa miệng, mềm mại phi thường. Người một nhà vây quanh một chỗ cùng ăn chè trôi nước, tượng trưng cho một năm mới đoàn viên.

Ăn xong chè, mẹ Thẩm đi lấy pháo hoa ra. "Hôm nay những chuyện không vui cho qua hết đi. Hai đứa con cầm ra ngoài chơi đi."

Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa giống như đứa bé có được đồ chơi, vui vẻ chạy ra cửa. Đến sân, Dương Quỳnh sắp xếp các loại pháo lại, pháo bông đơn giản thì đưa cho Thẩm Thu Hoa, pháo bông của cô thì nguy hiểm.

Pháo hoa chiếu sáng trên bầu trời đêm, cùng với những ngôi nhà khác sáng lên rực rỡ. Tiếng vang của pháo biểu thị một năm này đại cát đại lợi.

Thẩm Thu Hoa giống đứa bé đem pháo bông để ở dưới đất, cầm một cành cây rồi giơ tay ra. Lúc đốt lên thì lập tức chạy đi thật xa. Nhìn dáng vẻ vụng về của nàng, Dương Quỳnh phát hiện vị nương nương này lúc nào cũng hoàn thành tốt chuyện của bản thân, rốt cuộc cũng có một mặt như vậy.

Đốt thêm một cây pháo bông, Thẩm Thu Hoa liền chạy đi, lập tức đụng vào Dương Quỳnh, ôm luôn.

"Nhìn em chơi thật hight mà." Dương Quỳnh cười lau mồ hôi trên trán cho nàng, đốt có cái pháo bông mà đổ đầy mồ hôi, thật nhập tâm.

"Kiếp trước, em chưa từng chơi." Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, giống như đang kể ra ủy khuất của mình.

"Được. Chị chơi với em." Có Dương Quỳnh tham gia, pháo hoa kia bắn lên rất là cao. Chỉ một lúc liền đốt xong.

"Hết rồi sao." Thẩm Thu Hoa hình như chưa chơi đã.

"Vậy đi mua thêm một ít nữa?" Khó thấy nàng trẻ con như thế, Dương Quỳnh cũng không tiếc tiền.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Vào nhà thôi."

Vào nhà, Dương Quỳnh sợ nàng đổ mồ hôi mà bị cảm, liền lấy cái khăn lông lau mồ hôi cho nàng. "Một chút chúng ta còn đi xem lồng đèn, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng để đổ mồ hôi, nếu không bị cảm."

"Dương Quỳnh đúng là biết chăm sóc mà." Mẹ Thẩm khen.

"Con chỉ chăm sóc một mình Thu Hoa thôi." Dương Quỳnh nói giỡn.

Mẹ Thẩm cũng coi đó là trò đùa, "Nếu như con là con trai, dì đem Thu Hoa gả cho con."

"Dì, dì dỗ dành con sao. Cho dù, con là con gái cũng cưới Thu Hoa được. Xin dì thương tình đem Thu Hoa gả cho con đi được không?" Dương Quỳnh làm nũng, thấy mẹ Thẩm kế bên, ôm cánh tay mẹ Thẩm lắc lắc.

Thấy khóe mắt của Thẩm Thu Hoa giật một cái. Dương Quỳnh, lại nổi điên cái gì vậy?

"Được, được, con đứa nhỏ này. Lớn như vậy còn nhỏng nhẻo." Mẹ Thẩm bất đắc dĩ.

"Vậy là dì đã đồng ý." Dương Quỳnh nói thật mẹ Thẩm thì nói đùa. Nhưng cô không nghỉ đây là trò đùa. Lập tức nhào qua ôm Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, dì đã đem em gả cho chị. Hiện tại em là người của chị."

"Được rồi, đừng quậy nữa." Thẩm Thu Hoa sẽ không điên như cô.

"Chị làm gì mà quậy chứ, dì..." Một tiếng âm thanh kéo tới, mẹ Thẩm gật đầu. "Được, nhanh thu dọn đi, chúng ta ra cửa ngắm đèn."

Một nhà bốn người đến khu chợ bình thường trong thị trấn, nơi này sớm đã có rất nhiều người nhộn nhịp. Đủ loại lồng đèn treo thành hàng.

"Đông phong dạ phóng hoa thiên thị. Canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ." Thẩm Thu Hoa ngâm bài thơ <Thanh Ngọc Án> của Tân Khí Tật. Kiếp trước dù lễ giáo nghiêm ngặc, nhưng mỗi khi đến Thượng Nguyên, nàng vẫn có thể cùng các thân quyến đi ra ngắm đèn hoa. Đó là ngày nàng vui nhất trong năm.   (Thượng Nguyên: có lẽ là tết Trung Thu, hay còn gọi là Nguyên Tiêu. Thơ thì cứ google nha)

Cô gái nào chẳng mơ mộng? Bao nhiêu người đều ôm mộng có thể tình cờ gặp được trang tuấn kiệt, sau đó trao nỗi lòng. Mà mộng đẹp ấy thường xuất hiện vào lễ Nguyên Tiêu, có thể gặp người hữu duyên. Chỉ là nàng không có mơ mộng đó. Bởi vì, vừa đến tuổi đã bị đưa vào cung, nên nàng chưa bao giờ thấy tình cờ gặp gỡ là mộng đẹp. Nếu như là mộng, vậy có thể chỉ là ác mộng.

Nàng chỉ chờ mong, năm nay hoa đăng sẽ càng đẹp hơn, đố đèn sẽ phong phú hơn. Chính là sự chờ mong đơn giản như vậy, lại làm cho nàng hưởng thụ sự vui vẻ của ngày lễ.

Bây giờ, ngày nào nàng cũng có thể ra ngoài, đã không còn trông ngóng những ngày lễ. Nhưng nàng vẫn thích tết Nguyên Tiêu như ngày xưa.

Cả nhà đi không nhanh. Gặp đố đèn tiện tay liền đoán vài chữ, có đúng có sai. Dù sao cũng chỉ là đố vui, cười xong thì chẳng ai để tâm.  (Đố đèn thì xem phim cổ trang hay thấy, người bán đèn sẽ ra đề, đối hoặc đoán chữ trúng thì được một cái lồng đèn free)

Gương mặt Thẩm Thu Hoa dưới những ngọn hoa đăng, cực kỳ đẹp. Cái nét đẹp vô cùng tinh xảo, rất nhiều người phải quay đầu nhìn.

Thẩm Thu Hoa chú ý thấy, không còn cách nào liền cúi đầu xuống. Tay bị người bên cạnh giữ chặt, giọng nói của Dương Quỳnh truyền đến tai nàng, "Đừng sợ, có chị ở đây."

Đúng vậy, còn có Dương Quỳnh, thật là tốt.

Thẩm Thu Hoa lần nữa ngẩng đầu lên, tiếp tục thưởng thức hoa đăng. Những ánh mắt kia, nàng không cần quan tâm. Vẻ đẹp của nàng, cũng vì Dương Quỳnh mà tỏa ra.

Bốn người xem xong thì về nhà. Trên đường Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa càng đi càng nhanh. Thẩm Thu Hoa nghi ngờ quay đầu nhìn cô.

"Đừng quay đầu, có người đi theo chúng ta. Em nói ba mẹ về trước đi. Chúng ta đi đường khác trở về." Dương Quỳnh thấp giọng nói. Dùng sức nắm chặt tay Thẩm Thu Hoa, để cho nàng an tâm.

"Ba mẹ, hai người về trước đi. Chúng con đi qua kia mua ít đồ." Thẩm Thu Hoa nói ba mẹ tay chỉ hướng kia, rồi cùng Dương Quỳnh đi vào một con hẻm nhỏ.

"Đừng sợ, có chị ở đây." Dương Quỳnh an ủi.

"Em không có sợ." Thẩm Thu Hoa cũng không phải chưa từng gặp qua. Nói đến quyền sát sinh trong tay, kiến thức của nàng so với Dương Quỳnh còn nhiều hơn.

Từ trong ngõ hẻm đi ra, đối diện là hai người đàn ông. Dương Quỳnh nhìn ra sau lưng, đằng sau cũng có ba người. Năm người từng bước bao vây hai người.

Dương Quỳnh cẩn thận đem Thẩm Thu Hoa bảo vệ. Lạnh giọng hỏi: "Các người muốn làm gì?"

Một người đàn ông đầu trọc đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thu Hoa đang ở trong ngực Dương Quỳnh. "Thẩm Thu Hoa, quên tao rồi sao? Lữ Thiệu Kiệt vì mày mà đánh anh của tao cho tàn phế. Hắn bây giờ được thả ra, tao còn chưa tìm hắn tính sổ, thì mày lại xuất hiện. Vậy cũng được, tao cũng không làm khó mày. Dù sao mày cũng là người phụ nữ anh tao nhìn trúng, chỉ cần mày chịu gả cho anh tao, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này."

Thẩm Thu Hoa nhìn người đàn ông xa lạ này, đối với lời hắn nói nàng nghe hiểu. Chỉ là không nghỉ chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ vẫn còn tiếp tục.

"Em ấy sẽ không gả cho anh của mày. Mày nên bỏ ý định đó đi thì hơn." Dương Quỳnh không vui. Thu Hoa là vợ của mình, gả cho anh nó? Sướng cho nó sao!

Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Dương Quỳnh, "Mày là ai? Lữ Thiệu Kiệt không ở đây, mày lại làm sứ giả bảo vệ sao. Mày có bản lĩnh đó sao?"

Dương Quỳnh hít sâu một hơi, "Có muốn thử một chút hay không?"

"Ôi! Con gái như vậy lần đầu tiên tao thấy được đó. Thế nào? Có muốn đọ tay một chút không?" Tên đầu trọc nói xong liền xắn tay áo lên.

Ống tay áo vẫn chưa vén lên, Dương Quỳnh đã ra tay. Cô không quen nhìn đánh nhau còn phải bày ra tư thế, đánh thì đánh thôi. Cũng chả phải thi đấu gì, nhào vô là xong, không phải sao?

Tên đầu trọc xắn tay áo hai lần, liền bị Dương Quỳnh đá một phát ngay mắt cá chân. Một phát kia của Dương Quỳnh rất mạnh, tên đầu trọc ngã lăn xuống đất, liền muốn đứng lên lại.

"Mày đứng lên được coi như lợi hại!" Dương Quỳnh cười lạnh. Nếu không phải cô kiềm chế sức mạnh, một phát đó có thể đánh gãy xương của hắn.

Bốn người liếc nhìn nhau, đồng loạt động thủ. Dương Quỳnh tay nắm thành quyền, đạp vài cái, không phí nhiều sức đã đánh gục hết tất cả. Sau đó, còn chưa hả giận, đạp thêm vài cái nữa. Lúc này, mới khom người xuống trước mặt gã đầu trọc: "Đừng có so sánh tao với tên Lữ Thiệu Kiệt đó, tao hơn anh ta gấp trăm lần. Hơn nữa........." Tay cô đâm vào mắt cá chân của hắn: "Tao cũng không ngu đến mức đánh cho người ta tàn phế, tao đánh chết càng đỡ phiền." Giọng nói của cô không nghiêm túc, nhưng lại có sức đe dọa. Nhưng gã đầu trọc cảm thấy đây không phải dọa, mà là làm thật.

"Mày là ai?" Tên đầu trọc gian nan nói ra.

Dương Quỳnh chỉ sau lưng Thẩm Thu Hoa. "Vệ sĩ của em ấy. Như hình với bóng đó. Mày nhớ kỹ đó, đừng nên có ý đồ vì với em ấy. Nếu không, không đơn giản chỉ bị thương như vậy đâu. Tao không phải đang hù họa mày đâu, thật đó." Lúc này Dương Quỳnh rất giống người của xã hội đen, vỗ vỗ gò má của đối phương, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Gã đầu trọc không nói gì, nhìn chằm chằm Dương Quỳnh, ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ. Nếu người này là đàn ông, hắn chắc sẽ không sợ như thế. Nhưng người này là phụ nữ, một phụ nữ thân thủ rất mạnh mẽ, chuyện này thật sự không hợp lý chút nào.

Đuổi được năm người này, Dương Quỳnh nắm tay Thẩm Thu Hoa tiếp tục đi về. "Nhìn dáng vẻ của em như vậy, để chị đoán xem, chị cảm thấy em đang lo lắng cho Lữ Thiệu Kiệt."

Thẩm Thu Hoa không phủ nhận. Lúc năm người này bắt đầu xuất hiện, nàng liền lo lắng an toàn của Lữ Thiệu Kiệt. Tình hình trước mặt nàng tin tưởng Dương Quỳnh sẽ dễ dàng giải quyết, chỉ là một đám lưu manh thôi. Dù là mưa bom bão đạn, chị ấy đều có thể an toàn trở ra, đối phó với những người xưng là lưu manh này, đúng là dễ như trở bàn tay? Thế nhưng, Lữ Thiệu Kiệt khác biệt. Anh ta đã từng vì Thẩm Thu Hoa mà ngồi tù, không thể để liên lụy anh ta nữa.

"Em không muốn nợ ân tình của anh ta."

Dương Quỳnh thở dài. Mặc dù khi cô nghe đến tên Lữ Thiệu Kiệt sẽ có chút khó chịu, nhưng cô không muốn Thẩm Thu Hoa mắc nợ anh ta.

Nợ ân tình rất khó trả. Vẫn là sớm không có quan hệ thì tốt hơn.

"Hôm nay trể rồi. Ngày mai rồi nói sau." Thẩm Thu Hoa cảm thấy những chuyện như vậy, nên để ngày mai đầu óc tỉnh táo rồi mới suy nghĩ ổn thỏa được.

"Tùy ý em vậy."

Sáng hôm sau, Thẩm Thu Hoa cầm điện thoại có chút do dự.

"Không biết nói thế nào sao?" Dương Quỳnh hỏi.

Thẩm Thu Hoa gật đầu. Nói cho cùng nàng vẫn chưa quen thuộc Lữ Thiệu Kiệt lắm, cho nên cũng không biết nói sao.

"Kinh nghiệm của chị là, nếu như không biết nói thế nào, vậy thì nói thẳng đi. Coi như có xảy ra vấn đề gì, ít ra cũng nói sự thật. Làm như vậy cũng không có thẹn với lương tâm mình."

Thẩm Thu Hoa suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định đề nghị của Dương Quỳnh. Nàng không muốn làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn nữa. Lữ Thiệu Kiệt cứu được Thẩm Thu Hoa, nàng vô cùng cám ơn. Nhưng cũng chỉ là cám ơn mà thôi. Sau này, mấy lần gặp mặt, nàng nhìn ra được Lữ Thiệu Kiệt cũng có thể xem là người quang minh lỗi lạc. Không cần có ơn phải trả, điểm này làm cho nàng rất coi trọng. Để một vị thượng giả đến xem, anh ta là một người trung thành.

Bấm nút gọi, điện thoại rất nhanh kết nối. Giọng nói Lữ Thiệu Kiệt còn mơ màng, có lẽ là chưa tỉnh ngũ, "Alo, ai vậy?"

--------------

Ôi mình thích Dương Quỳnh cảnh này quá, bảo vệ Thu Hoa ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro