Chương 60 - Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi là Thẩm Thu Hoa?"

Người bên kia nghe điện thoại liền kinh ngạc mấy giây, lúc này mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Rõ ràng Lữ Thiệu Kiệt cũng biết, nếu như không có chuyện gì Thẩm Thu Hoa sẽ không gọi điện cho anh ta.

Thẩm Thu Hoa tính đem chuyện hôm qua kể ra, Dương Quỳnh ở bên cạnh khoa tay múa chân không cho. Thẩm Thu Hoa nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn một lát, rồi mới đồng ý.

"Có chút chuyện, muốn hẹn anh ra ngoài gặp mặt. Có rảnh không?"

Bên kia ngừng mấy giây không có động tỉnh, sau đó mới nói: "Em nói thời gian địa điểm đi, rồi tôi đến."

Nói xong thời gian địa điểm, thì Thẩm Thu Hoa cúp máy. Quay đầu hỏi Dương Quỳnh: "Chị tính làm gì vậy? Tại sao hẹn anh ta ra?"

"Sau này chúng ta đi rồi, những người kia đến gây phiền phức cho ba mẹ em thì làm sao?" Dương Quỳnh hỏi. Thấy Thẩm Thu Hoa không nói, cô tiếp tục nói: "Chuyện như vậy, tốt nhất nên giải quyết một lần, không nên lưu lại tai họa về sau."

Thẩm Thu Hoa cảnh giác nói: "Chị muốn giải quyết thế nào?" Chắc không phải giết chết hết chứ?

Dương Quỳnh cười hì hì đi tới ôm lấy nàng: "Yên tâm. Chị là người dân lương thiện, những chuyện phạm pháp chị sẽ không làm."

Thẩm Thu Hoa cũng không hiểu ý tứ của cô, vẫn ôm cánh tay cô nói: "Đừng để cho em lo lắng."

"Chị bảo đảm."

Buổi chiều, tại quán cơm, trong phòng. Lữ Thiệu Kiệt đến. Trong phòng chỉ có một cô gái, mà không phải Thẩm Thu Hoa.

"Tôi nhớ cô, cô là đồng nghiệp của Thu Hoa."

Dương Quỳnh gật đầu: "Chào anh, tôi là Dương Quỳnh."

"Chào cô." Lữ Thiệu Kiệt cùng Dương Quỳnh chào hỏi, rồi tìm chỗ ngồi xuống đối diện Dương Quỳnh. "Thu Hoa không tới đúng không?"

Dương Quỳnh cười: "Anh cũng biết sao."

"Có chuyện gì nói đi." Lữ Thiệu Kiệt không có buồn khi Thẩm Thu Hoa không đến.

Dương Quỳnh cũng không phí lời, cô đem chuyện tối hôm qua kể lại một lần: "Tôi và Thẩm Thu Hoa đều cảm thấy, những người này sẽ gây bất lợi với anh. Anh tốt nhất là phải cẩn thận một chút."

Lữ Thiệu Kiệt nghe xong rất bình tĩnh, gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn." Anh ta nhìn Dương Quỳnh: "Chút chuyện như vậy, nói qua điện thoại là được, cần gì hẹn tôi ra."

Dương Quỳnh rót cho anh ta chén trà. "Tôi từng làm trong quân đội. Tôi thích làm việc gọn gàng sạch sẽ. Chuyện này tôi tin tưởng anh có thể bảo vệ mình, nhưng tôi sợ những người kia sẽ gây bất lợi cho Thẩm gia. Ở khu vực này tôi không quen, hi vọng anh có thể tìm được mấy người này. Tôi và anh cùng giải quyết chuyện này." Giọng nói bình tĩnh mà lạnh nhạt, làm cho người ta cảm thấy đây không phải là giáo viên.

Sắc mặt Lữ Thiệu Kiệt luôn bình tĩnh không có gì: "Cô đúng là giáo viên sao?"

Dương Quỳnh cười: "Tất nhiên không phải. Tôi chỉ mới làm giáo viên thôi, làm sao có thể giống chứ?"

"Lúc ở trong quân đội cô làm gì?"

"Bộ đội đặc chủng."

"Có dùng súng? Có giết người?"

"Đó là chuyện bình thường."

Lữ Thiệu Kiệt gật đầu. "Hèn chi. Cách cô nói chuyện khác với người thường." Anh ta nhìn Dương Quỳnh, nghiêm túc nói tiếp: "Tôi muốn hỏi cô một chuyện cuối cùng. Vì sao cô lại đối xử tốt với Thu Hoa như vậy?"

Dương Quỳnh nháy mắt: "Chúng tôi là đồng nghiệp."

Lữ Thiệu Kiệt cười nhạo, "Chúng tôi cũng là bạn học. Lý do này, có thể lừa được người khác sao."

Đối với phản ứng của Lữ Thiệu Kiệt, Dương Quỳnh cũng không nói gì nữa. Thật sự, cô đối với Thẩm Thu Hoa rất tốt. Cái đó đương nhiên, vợ của mình làm sao không yêu thương được.

"Tùy anh muốn nghĩ cái gì cũng được. Cái này không quan trọng, quan trọng là anh phải tìm ra những người đó." Cô không sợ Lữ Thiệu Kiệt nhìn ra quan hệ của hai người. Nhìn ra càng tốt, để người đàn ông đáng ghét này dẹp bỏ ý niệm đi.

"Cho tôi ba ngày đi." Lữ Thiệu Kiệt uống xong ly trà, đội nón lên, đi ra về.

Trở lại Thẩm gia, Dương Quỳnh đem chuyện lúc nãy nói với Thẩm Thu Hoa. "Hai người làm như vậy có nguy hiểm hay không?"

"Em nói xem?" Dương Quỳnh nâng mặt nàng lên, để nàng nhìn mình. "Chị lợi hại như vậy, làm sao gặp nguy hiểm?"

"Làm gì có ai tự khen mình chứ?" Thẩm Thu Hoa cười cô.

"Ăn ngay nói thật thôi."

Hai ngày sau. Buổi tối, Thẩm Thu Hoa nhận được điện thoại của Lữ Thiệu Kiệt, anh ta cũng không dài dòng, chỉ nói địa điểm xong rồi cúp máy.

Dương Quỳnh nhíu mày hỏi: "Anh ta nói thế nào?"

Thẩm Thu Hoa cũng lắc đầu. Chỗ này hai người thật sự không quen, không có cách nào hỏi mẹ được. Nói là ba mẹ họ Thẩm sống ở đây đã lâu, xó xỉnh nào ở đây nghe đều biết, nghe xong lập tức chỉ đường. Dương Quỳnh trời sinh mẫn cảm với địa hình, nên vừa nghe đã hiểu.

Cô lấy áo khoác bên cạnh mặc vào rồi đi ra ngoài. Thẩm Thu Hoa ở sau lưng chạy theo. "Em đi cùng chị."

"Cục cưng, chờ chị trở về, ngoan." Sắp đánh nhau mà vẻ mặt rất tự tin, bình thường sẽ không thấy được.

Thẩm Thu Hoa cũng không nói nữa. Nàng là người con gái rất lý trí, nàng biết làm thế nào mới chính xác.

"Dương Quỳnh đi gấp gáp như vậy có chuyện gì sao?" Mẹ Thẩm hỏi.

"Không có chuyện gì. Chị ấy có người bạn ở gần đây bị lạc đường, nên đi xem một chút." Thẩm Thu Hoa nói lý do.

Mẹ Thẩm nghe xong lắc đầu nói: "Đúng là đứa nhỏ ngốc, trực tiếp kêu taxi chở bạn đến đây là được."

"Đúng vậy, được rồi, mẹ đừng để ý. Chị ấy sẽ giải quyết tốt." Thẩm Thu Hoa cũng không muốn nói chuyện này nữa.

Mẹ Thẩm cũng đổi chủ đề. "Thu Hoa, con cả ngày ở một chỗ với Dương Quỳnh. Mẹ nhìn ra Dương Quỳnh là một đứa bé tốt, nhưng tốt thế nào cũng là con gái? Dù thế nào con cũng phải tìm một người đàn ông dựa vào. Ngày thường con rất tốt, gương mặt này dễ gây họa. Ba mẹ đều già, con nên tìm người bảo vệ con sớm đi, để ba mẹ cũng yên tâm."

Mấy lời này mới là trọng điểm. Thẩm Thu Hoa biết ba mẹ đau lòng và lo lắng cho con gái, xinh đẹp dễ dàng bị trêu chọc, đạo lý này nàng cũng hiểu. Nàng không thể nào tiếp thu được ý kiến của mẹ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khổ tâm của bà.

Người làm ba mẹ, lúc nào cũng hy vọng con cái luôn bình an, cả đời hạnh phúc? Có lẽ phương pháp dùng sai, quan điểm nói sai. Nhưng nổi khổ tâm này mãi mãi cũng không có sai.

"Mẹ, không cần lo lắng cho con. Con sẽ chăm sóc tốt bản thân. Mẹ thấy con ở trong thành phố làm việc hơn nữa năm, không phải rất tốt sao?"

Mẹ Thẩm nghe lời này cũng vui mừng gật đầu: "Từ sau khi con làm việc trưởng thành rất nhiều. Nói chuyện so với trước còn nhiều hơn, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều. Con không muốn kết hôn sớm cũng không sao, chỉ cần con sống vui vẻ, ba mẹ cũng vui vẻ theo." Mẹ Thẩm sờ tóc Thẩm Thu Hoa, có cảm giác tự hào. Con gái của bà cuối cùng đã trưởng thành.

Dương Quỳnh đi ra ngoài đón xe, qua mấy phút đã đến nơi Lữ Thiệu Kiệt nói. Vừa đi vào trong hẻm, thấy Lữ Thiệu Kiệt bị chặn đường, còn bị đập túi bụi, tự nhiên rất vui vẻ.

"Tôi nói anh sao lại có thể tìm được bọn họ?" Dùng mình làm mồi nhử, đúng là tàn nhẫn với Lữ Thiệu Kiệt.

"Không có, nhà đám người đó tôi tìm thấy rồi. Họ xem chỗ này như địa bàn, nên tìm thấy sào huyệt cũng không khó khăn." Lữ Thiệu Kiệt cũng quen biết vài người bạn, đúng như anh ta nói, tìm thấy mấy người này không khó. Hôm nay, anh ta tự mình tới xem thử tình hình, không ngờ bị phát hiện, nên bị vây đánh. Nghĩ đến Dương Quỳnh, anh ta liền gọi điện thoại hẹn Dương Quỳnh đến đây. Vừa vặn, một lần giải quyết cho xong, tất cả mọi người sẽ sống yên ổn.

Cái người cầm đầu vẫn là tên đầu trọc, nhìn Dương Quỳnh đã cảm thấy chân đau, "Tại sao cô lại tới đây?"

"Tôi nhớ mấy người, nên tới thăm mấy người một chút." Lúc này Dương Quỳnh lại lộ ra vẻ mặt quậy phá, dáng vẻ không hề nghiêm chỉnh.

"Lần trước do chúng tao không có phòng bị, lần này nhiều người như vậy còn không đánh lại cô sao." Tên đầu trọc vừa nói vừa lui ra phía sau.

"Đánh thắng, mày được cái gì?" Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn con hẻm nhỏ, cười nói: "Chỗ này không tệ, có đánh chết cũng không quá ồn ào. Các người chọn chỗ rất tốt nha."

Bị ép đến đường cùng, người ta dễ làm bậy. Gã đầu trọc nhìn phía bên mình có bảy, tám người, hơn nữa đều có vũ khí. Đối phương chỉ có hai người, lại tay không đánh giặc, coi như cô gái đó lợi hại, cũng không thể đánh hết bọn họ.

Gã đầu trọc nghĩ thế, bên cạnh đã có người không chịu được, lớn tiếng nói: "Côn ca! Phí lời với bọn chúng làm gì? Trực tiếp đánh chết tên họ Lữ với cô ta là xong chuyện."

Dương Quỳnh nhìn qua, người này hai ngày trước không thấy. Quả nhiên cũng là người không biết sợ.

Người kia thấy tên đầu trọc không có phản ứng gì, liền cầm cái búa lên chạy tới. Lữ Thiệu Kiệt liền thay đổi sắc mặt, anh ta chưa từng thấy Dương Quỳnh đánh nhau.

Gã cầm rìu giương nanh múa vuốt lao tới, Dương Quỳnh chỉ nhìn, chờ hắn đến trước mặt. Nàng nhấc một chân, đạp một cú không biết bao nhiêu sức, mà hắn bị đá bay ra ngoài.

Một chiêu liền trấn áp tất cả mọi người ở đây. Hiện trường trong nháy mắt yên lặng.

"Ba mày mưa bom lữa đạn còn chịu được, nhưng mày lại dùng búa sao? Đại ca mày đúng là chọc người ta cười?" Dương Quỳnh chống nạnh, vẻ mặt lưu manh.

Khóe miệng Lữ Thiệu Kiệt run rẩy. Người này là con gái sao? Nghĩ đến Thẩm Thu Hoa tính tình rất dịu dàng, sao lại ở cùng với một cô gái mạnh mẽ như vậy chứ.

Gã cầm rìu gã vào bên tường, rất lâu vẫn chưa đứng lên nổi. Gã đầu trọc nhìn thấy, nếu tiếp tục lao lên không phải giẫm vào vết xe đổ sao? Vội vàng vung tay: "Anh em, tiến lên! Đừng nương tay."

Một đám người hô hào xông tới. Vừa nhìn là biết ngày thường ưa đánh nhau, ra tay đánh thật, không có chút nào lưu tình.

Dương Quỳnh quay đầu nhìn Lữ Thiệu Kiệt nói: "Đi xa một chút. Tôi không muốn làm anh bị thương."

Đối với lời này Lữ Thiệu Kiệt cũng không hiểu rõ. Chẳng lẽ ngay cả mình cô ta cũng đánh sao?

Nhìn một lúc, cuối cùng anh ta cũng hiểu lời khuyên của Dương Quỳnh quan trọng cỡ nào. Cô gái này tất nhiên không đến mức không phân rõ địch ta, nhưng sức lực thì quá mạnh. Chiêu thức mạnh mẽ, chẳng ai biết người cô ta muốn đánh là ai, cũng không biết bị cô ta đánh trúng sẽ bay đến tận đâu.

Thật đáng sợ! Lữ Thiệu Kiệt run rẩy.

Không hai lời, Dương Quỳnh đoạt lấy cây gậy trong tay một người, lần này thú vị đây. Cô vung lên, mặc kệ là đầu hay chân, nơi nào đánh được chứ đánh, quá dễ.

Thân thủ đã được qua tập huấn nghiêm ngặt, lại được cao thủ cổ đại dạy dỗ, người này tồn tại đúng là quá mức không hợp lý. Lần này cô nhất định phải dạy dỗ đám người này, ra tay nặng hơn bình thường gấp mấy lần. Đây toàn là những người thường, lại không trải qua huấn luyện, nên đánh sao lại. Sức chịu đựng cũng chả hơn người bình thường là bao, không quá vài phút thì cả đám té hết. Người phía sau nhìn thấy, muốn quay đầu bỏ chạy.

Dương Quỳnh cười lạnh, muốn chạy sao? Như vậy tới làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro