Chương 72 - Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, đây là một đứa trẻ, ỷ vào trong nhà có tiền thì ngang ngược càn quấy, một khi không có người trong nhà che chở, quả thực yếu đến nổi không chịu được một đòn.

"Bây giờ có thể nói thật rồi? Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cô tốt nhất đừng để tôi hoài nghi thành ý của cô." Đối phương đã có thái độ khiêm nhường, nàng thấy được tình hình, liền khí thế ngăn chặn Trần Tư Kỳ.

"Thật sao." Trần Tư Kỳ quệt miệng, nét mặt như bị khi dễ.

Chuyện xuất phát từ Trần Tư Kỳ, so với sự thật không giống. Trần Tư Kỳ nói bọn họ bị lạc với bạn bè là do Khâu Dương cố ý, sau đó Khâu Dương cũng thừa nhận. Sau khi lạc nhau, hai người có cảm giác sống nương tựa lẫn nhau. Trần Tư Kỳ đối với tình huống như vậy, cũng không có bất kì bất tiện gì, thật ra cô đã thầm thích Khâu Dương. Đến đêm hai người cắm trại, hai người rất tự nhiên xảy ra quan hệ. Sau khi nói đến đây, Trần Tư Kỳ có chút chần chừ. Dù cô rất chơi bời, nhưng đối với chuyện này rất bảo thủ, nếu không cũng không đến lượt Khâu Dương. Nhưng không biết tại sao, đêm đó cô không khống chế được chính mình. Mãi đến tận nữa đêm khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy Khâu Dương ở cạnh ngọn núi, lục lọi balo của cô, hình như đang tìm cái gì. Cô la lên, Khâu Dương giật mình, ôm balo của cô ngã xuống núi. Lúc đó cô quá sợ, không biết phải làm thế nào. Khi bình tĩnh lại, thì nghĩ đến phải xuống núi xem thử, nhưng trời nửa đêm rất tối, núi cao rừng rậm, cô không thể xuống được. Đợi đến gần sáng, cô định xuống núi, thì bạn bè đã tìm tới. Lúc đó cô vẫn chưa được bình tĩnh, sợ nếu đem chuyện này nói ra, người ta sẽ cho rằng cô giết Khâu Dương. Dù sao trước khi chết, người bên cạnh Khâu Dương chỉ có cô.

Nghe cô nói xong, Thẩm Thu Hoa cũng không ngờ. Chuyện ngoài ý muốn mà đơn giản như vậy! Đơn giản như vậy, vị đại tiểu thư này nói thẳng là được rồi? Cần gì phải ấp a ấp úng chứ?

"Những lời này cô nói là thật sao?"

"Là thật, tất cả điều thật." Trần Tư Kỳ chân thành nói.

"Sau đó thì sao? Cô nhận được tin nhắn thì chuyện gì xảy ra?"

Vừa nhắc đến tin nhắn, Trần Tư Kỳ liền sợ hãi: "Lúc đầu, mấy ngày liền tôi nhận được tin nhắn đều là nói chuyện phiếm, không có nội dung. Nhưng sau đó Khâu Dương bắt đầu đe dọa tôi, nói là tôi giết anh ta, muốn tìm tôi trả thù. Sau đó anh ta còn nói là bị chết oan, ở Âm Gian bị tiểu quỷ bắt nạt, bắt tôi phải đốt vàng mã. Tôi lén lúc đốt rất nhiều tiền cho anh ta, anh ta còn nói tiền Âm Phủ không được, phải là tiền thật, hơn nữa một lần đòi hai mươi triệu. Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Gần đây, thì không có tin nhắn nữa."

Tình hình này Thẩm Thu Hoa suy đoán cũng không sai lắm, nàng hỏi: "Vậy, có thể cho tôi xem tin nhắn trong điện thoại của cô được không?"

Lúc này Trần Tư Kỳ hoàn toàn là một đứa bé ngoan, lấy điện thoại đưa cho nàng. Thẩm Thu Hoa mở điện thoại xem, tin nhắn của Khâu Dương đúng là rất nhiều, nội dung đại khái như Trần Tư Kỳ nói. Sau khi nàng xem tin nhắn xong, thì trả điện thoại lại cho Trần Tư Kỳ.

"Hình nộm đó là gì?" Nàng chỉ trên kệ sách hình ảnh A Tư Thắc Thụy Á.

"Đó là của Khâu Dương cho tôi. Anh ta nói tôi giống như nữ thần tỏa sáng vào ban đêm." Mặt Trần Tư Kỳ đỏ lên, có thể thấy được cô thật lòng yêu thích Khâu Dương.

"Tôi muốn mang đi, có được không vậy?"

Trần Tư Kỳ đi qua lấy A Tư Thắc Thụy Á giao cho Thẩm Thu Hoa, "Chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, lấy cái gì cũng được." Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đi ra cửa, cô lại đuổi theo nhỏ giọng hỏi: "Có phải cô là cảnh sát hay không?"

"Ừm?" Thẩm Thu Hoa không hiểu. Tại sao lại hiểu lầm như vậy?

"Ừm... Hèn gì có cảm giác cô khí thế như vậy. Thái độ tra hỏi giống thẩm vấn, làm trong lòng tôi đều run lên." Trần Tư Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tôi là giáo viên." Thẩm Thu Hoa thân mật xoa xoa mái tóc của nàng, rồi đi ra cửa.

"Làm gì có giáo viên khí thế mạnh mẽ như vậy? Gạt người mà."

Ra cửa, Thẩm Thu Hoa nhìn thấy Dương Quỳnh đang dựa ở cầu thang chờ nàng. Thấy nàng đi ra lập tức cười híp mắt chạy đến trước mặt nàng, "Thế nào?"

Thẩm Thu Hoa nhíu mày, "Lần này chắc là nói thật." Nói xong đưa cuốn sách A Tư Thắc Thụy Á cho Dương Quỳnh. "Chị xem kỷ một chút, em cảm thấy cái này có vấn đề."

Hai người đi xuống lầu, trở về phòng. Dương Quỳnh lấy ba lô của mình ra, tìm dụng cụ mở A Tư Thắc Thụy Á ra.

"Đúng là thiết kế tinh diệu!" Theo tiếng than thở của cô, một trang bị nhỏ được cầm trong tay, đưa lại cho Thẩm Thu Hoa xem.

"Đây là cái gì?"

"Máy nghe trộm." Dương Quỳnh là nhân viên chuyên nghiệp, cuốn sách A Tư Thắc Thụy Á cô xoay qua xoay lại mấy lần, nhưng cũng không phát hiện bên trong có cơ quan, rõ ràng được thiết kế rất tinh xảo.

Thẩm Thu Hoa yêu thích học tập, tuy không biết, nhưng cũng nghe qua. Nàng cũng không lên tiếng, lấy tay ra dấu, ý là mình đang nói chuyện đều bị nghe hết rồi sao?

Dương Quỳnh cười nói: "Chị đã tắt nó rồi. Bất quá cũng vô dụng, đối phương đã biết chúng ta phát hiện bí mật này, chị cảm thấy nên đổi cách khác thôi."

"Chị cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Thẩm Thu Hoa nhận lấy trang bị nhỏ kia, dựa vào cái này thì có nghe người khác nói chuyện? Nàng cảm thấy rất thần kỳ.

"Em có ý định gì?" Dương Quỳnh không trả lời mà hỏi lại. Cô cảm thấy cùng Thu Hoa nhà cô hợp tác rất ăn ý.

Lần này Thẩm Thu Hoa lại lắc đầu. Tay cầm món đồ này lắc lắc. "Thứ này em không biết, cũng không có tác dụng gì. Phương diện này em hoàn toàn không hiểu, cho nên phải nghe theo chị."

Dương Quỳnh hôn nàng một hơi, "Em đúng là ngoan." Thu Hoa nhà cô lúc nào cũng tốt như vậy, trước giờ không cậy mạnh, cũng không khoe khoang, đúng là một người nội trợ tiêu chuẩn.

Thẩm Thu Hoa chau mày, chờ mong nhìn vào trong. Dương Quỳnh hắng giọng nói: "Đầu tiên, đây là máy nghe lén được thiết kế tinh xảo, ở ngoài thị trường khó mà mua được, chúng ta có thể điều tra theo hướng này. Thứ hai, em nói vì Trần Tư Kỳ hét lên, nên Khâu Dương mới rơi xuống núi, chuyện cũng quá hi hữu đi. Nếu như Trần Tư Kỳ không nói láo, vậy vấn đề ở chỗ Khâu Dương, vì thế chúng ta đi điều tra kết quả khám nghiệm tử thi."

"Chị điều tra được sao?"

Dương Quỳnh vỗ vỗ vai của mình, lộ ra vẻ cười đắc ý, "Thu Hoa bảo bối, chị so với tưởng tượng của em còn lợi hại hơn nhiều."

Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh tuyệt đối không phải khoác lác. Thời gian hai ngày, cô đã tìm được đầu nguồn của máy nghe lén, cũng nhìn thấy được báo cáo khám nghiệm tử thi. Khi làm những chuyện này cô không đem theo Thẩm Thu Hoa, nghĩ cũng biết cô làm gì rồi.

Biệt thư Trần gia, trong phòng. Dương Quỳnh ôm Thẩm Thu Hoa không buông tay. "Nhớ em."

Thẩm Thu Hoa cười, nhìn động tác Dương Quỳnh giống như trẻ con, "Chị náo đủ chưa? Mau nói việc chính nhanh đi."

Lúc này Dương Quỳnh không còn cách mới buông người trong ngực ra, cuối cùng cũng không quên hôn một cái.

"Máy nghe lén này được đặt làm từ một người chuyên môn, anh ta nói ba tháng trước có một phú thương bỏ ra rất nhiều tiền nhờ anh ta làm. Phú thương đó gọi là Trịnh Đông Hằng, làm bên ngành xuất nhập khẩu."

Thẩm Thu Hoa nghe xong cũng không hiểu, "Phú thương? Trần tiên sinh cũng là phú thương. Trần tiên sinh làm ăn chuyện gì?"

Dương Quỳnh bĩu môi, "Xuất nhập cảng mua bán."

"Ờ?" Thẩm Thu Hoa cười, "Xem ra là chặn tiền tài của người khác. Thế nhưng, em không hiểu, uy hiếp đe dọa nghe trộm là Trần tiên sinh làm mới đúng, sao lại ra tay với Trần tiểu thư?"

Dương Quỳnh giơ tay, "Ai biết được? Có lẽ, vì Trần tiên sinh chỉ có một người con gái, đối cô ta vô cùng yêu quý."

"Em vẫn cảm thấy nói không ra động cơ." Thẩm Thu Hoa suy tư trong chốc lát, mới hỏi: "Khâu Dương kia thì sao?"

"Trong cơ thể của Khâu Dương có một con quái vật, là MethylenDioxyl-MethamphetAmine, cũng chính là thuốc lắc." Dương Quỳnh nói đến đây, nhìn thấy Thẩm Thu Hoa vẫn bình tĩnh, thì biết nàng không biết nó là thứ gì. Đành tiếp tục giải thích: "Nó là một loại ma túy, ăn vào có thể làm người ta sinh ra ảo giác. Hơn nữa, sẽ kích thích con người trong chuyện XXX"

Thẩm Thu Hoa giật mình, "Khó trách Trần Tư Kỳ nói, đêm đó cô ta cũng không biết tại sao mình lại cùng Khâu Dương thân mật." Nàng bật cười, "Xem ra nha đầu đó cũng không nói thật với chúng ta."

"Hít thuốc phiện, chuyện như vậy cô ta làm sao dám nói ra? Nhìn bộ dáng của cô ta cũng là lần đầu tiên hút. Nếu như chị đoán không sai, là Khâu Dương mang theo thuốc lắc. Rừng núi hoang vắng, để hai người kích thích, về sau mới có những chuyện phát sinh." Dương Quỳnh thấy nói như vậy không nên quanh co nhiều.

"Xem ra chị cũng có thể gọi là thần linh?"

"Này này, chị cũng không phải là đang đoán mò, chị nói chuyện là dựa theo chứng cứ." Dương Quỳnh bất mãn nói.

Thẩm Thu Hoa đẩy tài liệu thu thập được sang một bên: "Làm sao chị tìm được chứng cứ? Đem máy nghe lén đi, chị không dùng vũ lực uy hiếp, thì người ta sẽ chịu nói tên khách hàng sao? Chuyện như vậy nhất định sẽ rất thận trọng, người ta cái gì cũng nói, cũng đủ biết chị ra tay tàn nhẫn cỡ nào." Nàng biết, Dương Quỳnh không đem nàng theo cũng vì thế. Dương Quỳnh không bao giờ muốn nàng nhìn thấy, dáng vẻ bạo lực của mình.

Dương Quỳnh không có gì để nói. Tên họ Ngưu kia dám bán đứng khách hàng, tương lai đừng hòng lăn lộn trong giang hồ, vào lúc này chắc đã đóng gói hành lý chạy mất dép rồi. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, nói rồi sau này sẽ gặp phiền phức, chứ không phải nói có là có liền. Cân nhắc thiệt hơn, hắn vẫn lựa chọn đúng đắn.

Dương Quỳnh là người thông minh, nhưng không phải như Thẩm Thu Hoa nhìn thấu lòng người. Tác phong của cô chính xác là kính rượu, rượu mời không uống thì đành uống rượu phạt thôi. Cô cảm thấy, có vũ lực mà không xài thì mới gọi là đồ ngốc. Dù sao cũng không phải người tốt gì, hồ sơ không sạch sẽ, bị đánh cũng là đánh công khai, ai dám đi báo cảnh sát thì coi như tự chui đầu vô lưới.

"Bây giờ phải điều tra tên Trịnh Đông Hằng này." Dương Quỳnh đổi chủ đề.

"Chị đừng vội. Hai ngày này em cũng nhận được đồ vật kỳ lạ." Thẩm Thu Hoa lấy điện thoại ra, ấn hai lần đưa cho Dương Quỳnh xem.

Dương Quỳnh vừa nhìn, chính là sim di động của Trần Tư Kỳ, người gửi tin nhắn là Khâu Dương. Lần này là một tấm hình, chỉ là nội dung bức ảnh làm Dương Quỳnh thấy lạ. Cô nhìn tấm hình, quay đầu nhìn nét mặt Thẩm Thu Hoa, đã thấy nàng đang tò mò nhìn cô.

"Nói đi, tấm hình này em xem mấy lần rồi?" Dương Quỳnh vứt điện thoại xuống nhào tới.

Thẩm Thu Hoa cười trốn tránh, "Em đã sớm nói, nam nữ hoan ái, chỉ là thường tình." Nàng trốn được Dương Quỳnh công kích một lần, lần thứ hai thì bị Dương Quỳnh bảo nhào vào. Nụ hôn tỉ mỉ liền rơi xuống.

----------------

Ngủ ngon mọi người ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro