Chương 76 - Wendy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cùng Trịnh Đông Hằng giảng hòa, Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa liền đi đến chỗ Wendy. Đúng lúc bên phía Chu Huyền có tin tức, hai người phải tranh thủ.

Chu Huyền ngồi ở quán ăn bên ngoài, thấy hai người đi tới thì đứng dậy chào hỏi. Sau đó, ba người cùng ngồi chung một chỗ.

Năm phút sau, trong quán ăn có một cô gái trẻ tuổi tóc vừa tím vừa đỏ đi ra.

"Wendy." Dương Quỳnh kêu một tiếng. Cô gái kia theo phản ứng quay đầu lại, thấy Dương Quỳnh thì giống như nhìn thấy ma liền bỏ chạy. Dương Quỳnh quay đầu hỏi Chu Huyền, "Anh đuổi theo hay tôi đuổi theo."

Chu Huyền nhún vai. "Là phụ nữ hay là cô đuổi theo đi."

"Được rồi!" Dương Quỳnh hét to một tiếng, hứng thú đuổi theo.

Chu Huyền quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa cười gượng, "Nha đầu này lúc trước ở bộ đội đặc chủng cũng như vậy, nhìn dáng vẻ không đứng đắn, thế nhưng lúc thi hành nhiệm vụ, không có ai bằng cô ta cả. Lúc đó chúng tôi đều nói cô ta bị tinh thần phân liệt."

Dương Quỳnh có bộ dáng gì Thẩm Thu Hoa làm sao không biết? Nghe xong những lời này cũng gật đầu. Cũng không có nói sai.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, liền đứng dậy rồi đi vào một ngõ hẻm hẻo lánh, nơi Chu Huyền đã tìm sẵn trước đó. Bọn họ như thế, quan sát địa hình như một cái radar, rất dễ dàng tìm thấy địa điểm thích hợp.

Hai người đến chưa tới hai phút đồng hồ, Dương Quỳnh liền nắm Wendy lôi đến.

"Không ai để ý sao?" Chu Huyền ngạc nhiên.

"Tôi nói tôi là cảnh sát mặc thường phục, cô ta là kẻ trộm. Vốn có mấy người xem, bị tôi hù dọa mấy câu liền bỏ chạy." Hù dọa, cũng là sở trường của Dương Quỳnh.

Wendy bị cô ném xuống đất, nằm dưới đất cũng không đứng lên.

"Giả chết cũng vô dụng, trừ khi cô chết thật." Ngoài dự đoán của Chu Huyền, Dương Quỳnh đem cô ta vứt xuống đất thì bỏ mặc luôn, Thẩm Thu Hoa là người nói.

"Các người rốt cuộc là ai? Bắt tôi để làm gì?" Wendy không giả chết nữa, từ dưới đất ngồi dậy, phủi đất trên người hỏi.

"Chắc là đang cứu cô chăng." Thẩm Thu Hoa ngồi xổm bên cạnh cô ta, "Chúng tôi đã cùng Trịnh tiên sinh giảng hòa. Đối với chuyện cô tự ý vơ vét cũng nói rõ. Hiện tại, Trịnh tiên sinh đối với cô không hài lòng, cô nghĩ đi, ông ta sẽ đối phó cô thế nào?"

Khóe miệng Wendy nhúc nhích, "Các người muốn tôi làm gì?"

"Đưa toàn bộ ảnh ra đây, đừng chơi trò tâm tư với chúng tôi. Mặc kệ cô đã chuẩn bị trước những gì, chúng tôi đều biết. Nếu tấm hình đó đã bị đưa lên mạng, chúng tôi cũng không cần nói nhiều." Thẩm Thu Hoa cười xinh đẹp dị thường: "Cô rất nhanh sẽ nhìn thấy Khâu Dương."

Wendy không nói lời nào, đôi môi run run, cô đang suy nghĩ, nhưng không phải cô run vì quá sợ. Thẩm Thu Hoa phát hiện Wendy có gì đó không đúng: "Dương Quỳnh!"

Nghe vợ gọi Dương Quỳnh lập tức đi ra, nhìn qua, liền kéo Thẩm Thu Hoa lui về sau mấy bước. "Cô ta đang lên cơn, đừng đụng vào."

Chu Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng gật đầu. "Không sai. Xem ra hít ma túy rất nhiều."

Lúc này, nước mắt Wendy đã tràn lan, co giật trên mặt đất không ngừng run rẩy. "Cho tôi đi, tôi sẽ nghe theo cô tất cả, cho tôi đi!" Điên cuồng hét lên, người nghe được có chút rùng mình.

Dương Quỳnh hỏi Chu Huyền, "Chu đội, bây giờ làm sao đây?"

"Lục soát cô ta, coi trên người cô ta có cái gì không." Chu Huyền vẫn là có kinh nghiệm.

Soát người, công việc này tất nhiên phải để Dương Quỳnh làm. Cô lấy từ trong người Wendy ra, một đống đồ ngổn ngang, hình như là ma túy.

"Xem ra trên người cô ta cũng không có." Dương Quỳnh buông tay, "Chỉ là tôi phát hiện cái này." Cô phát hiện vật này trong tay cô ta, là thẻ nhớ điện thoại.

Thẩm Thu Hoa gần đây hủy đi thẻ ngân hàng rất nhuần nhuyễn, hơn nữa còn rất cao hứng. Thấy thế, Trần tiên sinh lập tức lấy di động ra, thuần thục thay đổi thẻ nhớ, mở máy.

Trong thẻ nhớ, thông tin đã được sàng lọc lại, chỉ có một đoạn video. Thẩm Thu Hoa sẽ không truyền ra ngoài, có Dương Quỳnh ở đây thì thôi đi, sao lại có cả Chu Huyền.

Lúc này Wendy còn điên cuồng hét, Dương Quỳnh sợ ầm ĩ, trực tiếp dùng tay đánh cô ta ngất xĩu.

Chu Huyền cười hỏi Thẩm Thu Hoa, "Cô ta bạo lực như vậy, cô không sợ sao?"

Dương Quỳnh nghe xong thì không làm, "Này, này! Chu đội, tôi và anh là bạn, có cần sĩ nhục tôi như vậy không."

Chu Huyền không hiểu nhìn Thẩm Thu Hoa, chẳng lẽ đây là cao thủ?

"Anh đừng nghe chị ấy nói bậy. Việc này quan trọng hơn." Thẩm Thu Hoa sắp xếp đồ xong, gọi hai người thu xếp cho Wendy

"Để ở đâu bây giờ?" Dương Quỳnh hỏi.

"Nếu không để đại chỗ đó đi?" Chu Huyền nói.

Dương Quỳnh lắc đầu: "Để chỗ nào mà người ta không nói chúng ta giam cầm trái luật. Tôi biết có một chỗ." Cô nhìn Chu Huyền chớp mắt.

Chu Huyền hiểu: "Được rồi, đem tới sở cảnh sát đi."

Thẩm Thu Hoa có chút không hiểu, "Chẳng phải không thể báo cảnh sát sao?"

"Trước đó không báo cảnh sát vì không muốn sự việc của Trần Tư Kỳ lộ ra. Hiện nay chúng ta có lý do, cô ta hít thuốc phiện." Dương Quỳnh chỉ Wendy đang hôn mê.

"Hít thuốc phiện có tội sao?" Thẩm Thu Hoa thật sự là bé cưng hiếu học, cái gì không hiểu thì phải hỏi cho rõ ràng.

"Hít thuốc phiện thì vi phạm pháp luật, buôn lậu thuốc phiện thì phạm pháp." Chu Huyền cười. Lấy điện thoại ra hỏi: "Thật báo cảnh sát sao?"

Dương Quỳnh gật đầu.

Rất nhanh xe cảnh sát đã tới. Nhưng không vào ngõ hẽm này được. Dương Quỳnh liền đem người ra ngoài, thấy Chu Huyền cùng cảnh sát nói chuyện với nhau, cô bĩu môi, sao không nói sớm, nếu biết anh ta cùng cảnh sát quen nhau như vậy, thì đã gọi cảnh sát đến giúp đỡ. Chu đội, người này thật không tử tế.

Nhìn thấy Wendy bị cảnh sát đưa đi, Thẩm Thu Hoa cảm thấy không yên lòng "Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Vậy thì phải coi Wendy có đủ thông minh hay không. Nếu như cô ta cái gì cũng không nói, rất nhanh có thể đi ra. Nếu như cô ta dám nói lung tung, cái đó thì khó đi ra. Trước mắt trong tay chúng ta đang có chứng cứ, cũng không sợ cô ta nói bậy bạ."

"Chứng cớ này..." Vậy chứng cứ này thì sao.

"Chứng cớ này giải quyết là xong." Dương Quỳnh nhếch miệng cười.

Bây giờ, đã có tiền từ Trần tiên sinh, Dương Quỳnh tất nhiên không bạc đãi bản thân và Thẩm Thu Hoa. Ở trong một khách sạn, Dương Quỳnh đang dùng máy tính xử lý video. Sau một hồi, cô rốt cục đã thở phào: "Xong rồi." Sau khi hoàn thành xử lý video bỏ đi dáng vẻ của Trần Tư Kỳ, cũng nghe không ra giọng nói của ai, Dương Quỳnh tắt video, nằm dài trên bàn hừ hừ: "Cảm giác lần này buôn bán này có chút thiệt thòi."

"Đã đến rồi thì nên ở lại. Đừng phụ tấm lòng tốt của Trần tiên sinh đối tốt với chị." Thẩm Thu Hoa thấy cô vất vả, tự mình tới xoa bóp vai cho cô.

Đãi ngộ này, Dương Quỳnh từ khi nào được hưởng thụ? Cũng không tồi. Chơi xấu, giả vờ mệt nhọc, để tranh thủ lòng thông cảm của Thẩm Thu Hoa.

"Vết thương này lành rồi, nhưng có lưu lại sẹo không." Nhìn thấy vai Dương Quỳnh bị thương, nàng đau lòng nói.

"Không có chuyện gì, chỉ cần em không chê chị là được rồi. Người khác sao thấy được." Áo bị kéo xuống đến cổ tay, Dương Quỳnh bị ôm đến chóng mặt. Cũng không chú ý, vết thương trên vai tại sao cô ấy lại thấy.

Không thể không nói, việc hầu hạ người khác, Thẩm Thu Hoa vẫn rất rành. Dương Quỳnh thoải mái muốn chết, nhìn Thẩm Thu Hoa trước mặt, thân hình và gương mặt thanh lệ toát ra một sức quyến rũ kì lạ. Giờ khắc này, Thẩm Thu Hoa làm người ta không còn hoài nghi, nàng đã từng là một vương phi được cưng chìu.

Dương Quỳnh tựa lưng vào ghế, thấy Thẩm Thu Hoa chủ động ngồi vào lòng của mình. Ngoại trừ cười ngây ngô, cô cũng không thấy được nét mặt của mình.

Thế nhưng... Tại sao có cảm giác không bình thường.

Dương Quỳnh giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại. "Thu Hoa, em làm gì vậy?"

Quần áo của mình đã bị cởi ra phân nữa, Thu Hoa nhà cô thì vẫn còn mặc nguyên vẹn. Sao... có vẻ giống như ngược lại.

Dương Quỳnh trừng hai mắt, vẻ mặt lộ ra dáng vô tội. Thu Hoa nhà cô đang muốn phản công sao.?

"Cái video kia chị xem nhiều lần như vậy, trong lòng chị thật không muốn sao?" Giọng nói êm ái, giống như lụa mỏng làm Dương Quỳnh yêu thích.

Đòi mạng à! Hai người đồng thời vận động, tất nhiên Dương Quỳnh không bao giờ từ chối. Nhưng bây giờ nhìn lại, sao nương nương lại mạnh mẽ thế? Kỳ thực, cô không quan tâm bị đè, nhưng là với thể lực của nương nương, làm cho cơ thể không trên không dưới, thật không tiện.

"Em có chắc có thể đi đến bước cuối cùng không?" Thật sự Dương Quỳnh 120% không tin được.

Thẩm Thu Hoa bị chọt trúng chỗ đau, nhíu mày cắn môi gương mặt ủy khuất. Không phải nàng không muốn làm đến cùng, thế nhưng cái này vô cùng mệt mỏi.

"Được rồi, được rồi, chị không hỏi. Em nói sao là vậy, em muốn phản công, thì phản công đi. Ai bảo em là vợ chị, chị nhận." Dương Quỳnh thực sự cưng chìu vợ đến cuồng mê, mọi vấn đề đều vì vợ mình cả.

Thẩm Thu Hoa cười, thấy Dương Quỳnh phối hợp như vậy chủ động hôn lên môi cô. Dương Quỳnh ôm. Chết thì chết à! trước tiên nên hưởng thụ sự yêu thương của vợ đã, chuyện sau này, sau này tính.

Đẹp có quyền!

Liên tục chiến đấu trên giường, Dương Quỳnh trong lòng kêu rên. Thẩm Thu Hoa chỉ lo chơi vui, hoàn toàn không để ý cô đã bị chọc đến bốc hỏa. Làm ơn để ý một chút đi! Cả người muốn tới cũng tới không được, trong cơ thể có một luồng khí nóng kìm nén không thể thoát ra, làm ơn nhanh lên được không?

"Thu Hoa, em cho chị sảng khoái được không? Chị sắp bị em đùa chết rồi nè!" Bắt đầu công việc làm nũng, vẻ mặt Dương Quỳnh ôm Thẩm Thu Hoa cầu xin.

Khuôn mặt Thẩm Thu Hoa đỏ bừng lên. Nhìn bộ dáng chật vật của Dương Quỳnh, nàng nghiêng đầu nhìn một chút, "Mệt mỏi quá."

Dương Quỳnh muốn hộc máu. "Được, được, chị tự mình làm."

Thấy Dương Quỳnh tự công tự thụ, Thẩm Thu Hoa đỏ mặt xấu hổ đồng thời cũng cười ra tiếng, "Vẫn là để em làm thì hơn."

Hai người cãi nhau ầm ĩ trên giường, chỉ là lần này Thẩm Thu Hoa thật sự yêu thương Dương Quỳnh, rốt cuộc cũng kiên trì đến cuối cùng. Dương Quỳnh xúc động ôm nàng thật chặt. "Yêu em chết mất."

Thẩm Thu Hoa nhíu mày lại, "Mệt thật đó."

"Phải, phải, chuyện mệt mỏi như thế này cứ để chị làm đi. Về sau em cứ nằm hưởng thụ là tốt rồi." Dương Quỳnh vội vàng đoạt lại quyền chủ động.

Sau khi Wendy tỉnh lại, hai người thẩm vấn cô. Tuy Wendy tuổi không lớn, cũng biết tình thế như vậy. Vì vậy đem mọi chuyện khai ra hết.

Vì cô ta không có tiền chơi ma túy, nên Trịnh Đông Hằng mua chuộc, đưa Khâu Dương vào cuộc. Cô ta quen Khâu Dương ở quán bar, cũng không phải người có tiền gì, cũng không phải diễn tuồng. Lúc thám hiểm, anh ta cố ý dẫn Trần Tư Kỳ ra xa mọi người, chỉ còn lại hai người một chỗ. Vì đảm bảo, cô ta cho Khâu Dương mấy viên thuốc lắc, không nghĩ đến Khâu Dương bất ngờ rời bỏ mình.

------------------------------

Ta thật sợ Khang Phi nương nương quá, làm giữa chừng bỏ cuộc kakaka, tội nghiệp DQ quá mà^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro