Chương 77 - Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Khâu Dương làm Trịnh Đông Hằng giận tái mặt, có đều giận thì giận cũng phải tìm người giải quyết. Chỉ là, vốn đã đồng ý cho Wendy sáu phần mười. Cô ta làm chuyện này cũng vì tiền, bây giờ tiền được chia ít như vậy, tại sao cô ta không thể tự nghĩ cách kiếm tiền. Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến vơ vét Trần Tư Kỳ. Cô ta cũng biết chuyện này là rất mạo hiểm, nhưng cô ta không có cách nào khác. Vì mỗi lần lên cơn nghiện, sự đau khổ làm cô ta quên hết sự nguy hiểm.

"Đưa cô đi cai nghiện cũng là cứu cô. Tại sao cô không suy nghĩ chuyện này chứ, nếu để Trịnh Đông Hằng cùng Tôn tiên sinh biết họ có tha cho cô hay không." Dương Quỳnh vẻ mặt cứu người.

Thẩm Thu Hoa vỗ tay Wendy: "Nói với cảnh sát thế nào, cô tự quyết định đi." Cô cầm thẻ nhớ nói tiếp: "Ở đây tất cả mọi thứ chúng tôi đều động tay chân. Cho dù cô ra tay nhanh cỡ nào, cô dám đem ra sao? Mạng chỉ có một, cô nghĩ kỹ đi."

Cuối cùng Wendy cũng không nói gì. Cô được đưa đến trại cai nghiện. Thấy chuyện rất phức tạp, cuối cùng lại dàn sếp ổn thỏa.

"Không có kết quả thì là kết quả tốt rồi." Trên đường trở về Thẩm Thu Hoa cười nói.

Dương Quỳnh lại có tâm tư khác, "Thu Hoa, em nói coi chúng ta ăn ý như vậy, hay là mở phòng thám tử tư được không? Dù thế nào cũng có thể nuôi sống chúng ta."

"Dù sao, chị cũng không muốn làm giáo viên nữa đúng không?" Một câu của Thẩm Thu Hoa nói trúng tâm tư của cô.

"Công việc quá mệt mỏi, tiền thì lại ít. Như vậy ủy khuất em." Đây mới là lời nói thật.

Thẩm Thu Hoa im lặng. Gió lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, thổi loạn sợi tóc của nàng. Dương Quỳnh biết, lúc này nàng không có thái độ rõ ràng, suy nghĩ của nàng và suy nghĩ của Dương Quỳnh rất khác nhau. Trước mắt nàng không từ chối ý nghĩ của Dương Quỳnh, đây là một người vợ đang tôn trọng chồng mình.

Về tới Trần gia, hai người nói cho Trần Tư Kỳ biết mọi chuyện đã giải quyết xong. Trần Tư Kỳ vui vẻ nói: "Nói như vậy tôi có thể đi ra ngoài chơi rồi?"

"Trải qua chuyện này, Trần tiểu thư nên hiểu được lòng người hiểm ác. Mọi việc nên cẩn thận thì hơn."

Trần Tư Kỳ đã hết nguy hiểm, đối với Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa liền bất mãn lên. Nghe Thẩm Thu Hoa khuyên nhủ, bĩu môi nói: "Tôi thừa nhận hai người các cô có bản lĩnh. Thế nhưng, ba tôi cũng bỏ tiền ra. Dùng tiền giải nạn, hiện tại chúng ta đã thanh toán xong. Các cô đừng tưởng rằng giúp tôi giải quyết chuyện này thì có thể giáo huấn tôi. Cũng nên xem các cô có thân phận gì."

Dương Quỳnh nghe xong liền tức giận. Con gấu này qua sông xong thì liền rút ván? Nếu biết như thế cứ để Wendy lấy của cô ta hai mươi triệu đi, sau đó bị Trần tiên sinh đánh chết là xong. Cần gì hành hạ bản thân như vậy.

Thấy Dương Quỳnh tức giận. Trần Tư Kỳ lui về sau mấy bước. "Thế nào? Cô muốn đánh tôi sao? Mọi chuyện đã xong xuôi các người còn không đi? Chẳng lẽ còn chờ tôi khen thưởng sao."

Dương Quỳnh đè tức giận xuống không nổi, nếu không phải Thẩm Thu Hoa ngăn cản, thì đã ra tay. Thẩm Thu Hoa dùng hết sức lực mới kéo cô trở về phòng khách.

"Chị không nên giúp cô ta!"

"Đứa bé này không thể đụng, cùng lắm sau này không qua lại là được. Chị làm gì tức giận như vậy? Cuối cùng chúng ta đã hoàn thành sự nhờ vã, em thấy chúng ta nên về nhà thôi." Đối với loại người như Trần Tư Kỳ, kiếp trước Thẩm Thu Hoa gặp quá nhiều.

Nhìn thấy người yêu nhẹ nhàng khuyên bảo, rốt cuộc Dương Quỳnh cũng cười, "Được, chúng ta về nhà."

Từ đầu đến cuối Trần tiên sinh cũng không có ra mặt, Thẩm Thu Hoa thấy hơi kỳ lạ. Triệu Minh nói công việc ở nước ngoài của Trần tiên sinh có vấn đề, nên ông ấy đã đi qua đó, lúc đó mới vội vã nhờ Dương Quỳnh giải quyết chuyện của con gái.

Về đến nhà, tinh thần của hai người rốt cuộc cũng được thả lỏng. Nhìn xem hôm nay là thứ năm. Hai người quyết định trốn việc một ngày, cuối cùng hợp thành một kỳ nghĩ dài hạn, cho bản thân thư giản một chút.

"Em có muốn đi ra ngoài chơi không?" Đang được rảnh, Dương Quỳnh liền nghĩ đến đi du lịch. Tuy thời gian không dài, đi xung quanh thành phố dạo cũng được.

Thẩm Thu Hoa làm nũng: "Ở nhà có được không?"

"Được. Vợ nói cái gì cũng được."

Sáng sớm cùng đi chợ mua thức ăn. Sau khi trở về cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm. Buổi sáng Thẩm Thu Hoa đọc sách, Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa. Buổi chiều Thẩm Thu Hoa viết chữ, Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa viết chữ. Thỉnh thoảng Thẩm Thu Hoa nhìn về người bên cạnh, ánh mắt người kia vĩnh viễn ở nơi đó chờ đợi. Nhìn nhau cười, chính là tình cảm dịu dàng.

Buổi tối... Là Dương Quỳnh thích nhất.

Trong phòng tắm, Thẩm Thu Hoa đè Dương Quỳnh đến góc tường, vẻ mặt đắc ý: "Này này, Thu Hoa lần này tới phiên chị! Không phải em sợ mệt sao? Chuyện này không nên lầm ẩu, vẫn là chị làm thích hợp hơn."

"Nhưng mà, em chưa từng thử qua ở đây." Ngón tay Thẩm Thu Hoa thon dài nhỏ nhắn, hoàn toàn rất lợi hại. Chỉ nhìn thôi làm người ta chảy nướng miếng, huống chi bây giờ còn đang di chuyển trên người Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh muốn khóc rồi! Tại sao cục cưng nhà cô làm cô một lần rồi nghiện luôn vậy? Việc này đúng là không tốt mà. Phúc lợi của mình lợi đâu, phúc lợi đâu!

Hết cách rồi, trước hết đành phải chờ nương nương chơi chán, liền mệt mỏi, không cử động. Lúc đó Dương Quỳnh mới mạnh dạn đem Thẩm Thu Hoa ăn đến sạch sẽ.

Tối hôm qua chơi đến kịch liệt, ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, hai người mới thức dậy. Dương Quỳnh tỉnh dậy, hai tay lại bắt đầu lộn xộn.

"Ai, đừng đụng, đau!" Thẩm Thu Hoa nhíu mày, vẻ mặt đau đớn.

Lần này Dương Quỳnh bị dọa đến sợ, tại sao lại đau? Nói xong, liền muốn nhấc chăn lên xem. Giữa ban ngày, Thẩm Thu Hoa da mặt mỏng làm sao chịu? Đánh không lại sức của Dương Quỳnh, oan ức sắp khóc. Dương Quỳnh không dám dùng sức, trước tiên đành dỗ lại tâm trạng của nàng, sau đó xuống giường kéo rèm lại. Trong phòng trở nên tối hơn, Thẩm Thu Hoa lúc này mới cho cô xem.

Dương Quỳnh một bên cười thầm vì đã tắt được chuông chống trộm, cẩn thận tìm đến nơi mềm mại phía dưới. Vừa nhìn Dương Quỳnh cũng lấy làm kinh hãi, chỗ kia sưng đỏ thì không nói, mà lại có cả một vài vết thương thật nhỏ. Dương Quỳnh lập tức nhìn tay mình, quả nhiên, làm việc ở Trần gia một thời gian, móng tay đã ra dài rồi.

"Thu Hoa, là chị không tốt, làm em bị thương." Dương Quỳnh ngoan ngoãn xin lỗi.

Thẩm Thu Hoa đem mặt trốn vào chăn, cái chỗ đó nếu để người ta nhìn, nàng cũng không muốn làm người nữa. Nghe được Dương Quỳnh xin lỗi, nàng ủy ủy khuất khuất cắn góc chăn, cũng không trách cứ cũng không nói tha thứ, chỉ dùng ánh mắt câu hồn kia nhìn Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh nuốt nước miếng, người phụ nữ này không đi hại nước hại dân thật sự đáng tiếc. Cô sống dựa vào nắm đấm, trong nhà tất nhiên phải trữ sẳn thuốc men. Lấy thuốc mỡ thoa lên cho Thẩm Thu Hoa, nếu cứ chơi đùa thế nào hai người cũng sẽ phát hỏa tiếp. Dương Quỳnh săn sóc vết thương cho nàng, ôm nàng ngủ để hấp lại cảm giác.

Ngủ một giấc đến buổi chiều. Hai người vì cái bụng đánh trống, nên phải thức dậy. Dương Quỳnh xuống bếp làm cơm, không biết là cơm trưa hay cơm tối, dù sao hai người ăn rất ngon lành. Thu dọn xong bát dĩa, Dương Quỳnh quay lại hỏi: "Bớt đau chút nào không?"

Thẩm Thu Hoa đỏ mặt gật đầu. Thuốc của Dương Quỳnh dùng đúng là hiệu quả nhanh chóng.

"Chị đã cắt móng tay rồi." Dương Quỳnh chủ động đưa bàn tay ra, Thẩm Thu Hoa liếc một cái.

A? Thu Hoa nhà cô biết trợn mắt rồi? Dương Quỳnh phát hiện quan trọng.

Thẩm Thu Hoa càng lúc càng giống người hiện đại rồi. Thói quen có sẵn cũng không dễ dàng thay đổi, nhưng nàng đã cố gắng cùng xã hội hiện đại này hòa hợp.

Buổi tối, ngủ đã rồi hai người mới đi ra ngoài khu lân cận để tản bộ. Trước cửa có phát truyền đơn, Dương Quỳnh thuận tiện cầm một tấm. Là một tiệm chụp ảnh mới mở. Dương Quỳnh nhìn cái đầu tiên liền bỏ qua, nhưng đến cái thứ hai phát hiện là một nhà giả cổ trang. Nhìn những mặt người trên truyền đơn, cô đã tự động biến nó thành gương mặt của Thẩm Thu Hoa. Cẩn thận nghĩ, cô đúng là vẫn có chút hoài niệm đến thời gian còn trong cung Khang Phi.

Lúc này, Thẩm Thu Hoa cũng lại xem, nhìn thoáng qua kinh ngạc nói: "Cổ đại?"

"Đúng vậy, có muốn làm một tấm ảnh giống vậy không?" Kiếp trước nhìn Khang phi nương nương mặc áo tơ trắng, nhưng lại không cách nào chụp lại được. Đến kiếp này đúng là có thể, nhưng đi đâu tìm đồ cổ trang?

Thẩm Thu Hoa không nói chuyện. Xem ra cũng không phản đối. Dương Quỳnh đối với kiếp trước nhớ mãi không quên, vả lại nàng vốn từ cổ đại xuyên đến đây?

"Những y phục này thật kỳ lạ." Nhìn kỹ poster, Thẩm Thu Hoa nói.

Những hình ảnh trong poster, không lộ ra nửa khuôn ngực, thì lộ cặp đùi thon dài, cuối cùng thì lộ ra hai cái vai. Cho tới bây giờ Thẩm Thu Hoa chưa từng mặc qua y phục như vậy.

"Ngày mai đi xem đi, dù sao nó cũng ở gần đây, chúng ta sẽ không chụp như vậy." Nói thật, nếu chụp một bức ảnh lộ liễu như vậy, coi như Thẩm Thu Hoa đồng ý, thì Dương Quỳnh cũng không chịu. Chúng ta làm sao có thể để cho người khác xem.

Sáng hôm sau, hai người tìm đến địa chỉ trong truyền đơn. Tiệm chụp hình không lớn, nhưng trang trí cổ kính, nhìn rất hợp mắt.

Một cô bé vừa thấy khách đến, liền cười mời hai người đến ghế salong. Khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, cô bé hơi sững sốt.

"Chị, chị là diễn viên sao?"

Hai người đều kinh ngạc. Diễn viên? Tại sao lại nói thế?

"Không phải! Ai nha, nhìn chị thật đẹp quá! Nếu để cho bà chủ của em nhìn thấy chắc chắn mời chị làm người mẫu!" Cô bé lập tức hưng phấn nói.

Hai người liếc nhìn nhau, không biết làm sao. Sao lộn xộn như vậy? Cô bé này sao nói chuyện không có thứ tự vậy.

Chỉ là cô bé vui vẻ quá nên đem mọi chuyện nói ra, ngượng ngùng nói: "Cái kia, hai người đến để chụp ảnh à?"

Dương Quỳnh thở ra một hơi, cái này mới đúng nè: "Chúng tôi chỉ đến xem, nếu cảm thấy hài lòng thì mới chụp."

"Không thành vấn đề, trước tiên em giới thiệu mình một chút, em tên là Vương Linh. Các chị muốn chụp hình nào?" Cô bé là người sảng khoái. Tiệm ảnh chỉ mới khai trương không lâu, dù gì cũng chưa có khách, lúc này cô bé thì đang rảnh.

Trên bàn bày từng tập album, đều như những hình như trên truyền đơn. Hai người xem một lúc, không nói chuyện. Vương Linh vừa nhìn, đã biết hai người không hài lòng, lập tức nói: "Tiệm của em vừa lấy một số quần áo, nhưng chưa chụp. Nếu các người thấy hứng thú, có thể theo em lên lầu nhìn thử."

Nếu đã tới, vậy đi xem một chút cũng được.

Hai người đi theo Vương Linh lên lầu, đi lại ngay chỗ trang phục. Bên trong tiệm quả nhiên có nhiều quần áo mới, vừa nhìn là biết chưa có ai mặc qua.

"Quần áo này mới giao được mấy ngày, chưa có người mặc qua." Vương Linh nói xong né người sang một bên, để Dương Quỳnh cùng Thẩm Thu Hoa tự mình xem.

--------------------------------------

Tui cạn lời với Khang Phi nương nương rồi đó, bả công 1 lần bả ghiền giờ nhà tắm cũng không tha, mà quên sau này trường học cũng đâu có tha, hết bảo thủ có khác kakaka.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro