Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lư hương tản ra mùi thơm nhè nhẹ trầm ngâm quanh quẩn trong thư phòng, Liễu Tĩnh Mạt lấy tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ ngồi giữa bàn học, hơi nheo lại mắt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt, đứa bé nho nhỏ vẫn theo bên cạnh mình đã trở thành một thiếu nữ thành thục.

Mặt mày của nàng không lạnh lùng giống mình, trái lại khắp nơi đều mang theo ôn nhu, hai tròng mắt nâu lóng lánh trong sáng, gương mặt trái xoan tinh xảo phối hợp cùng ngũ quan, đẹp như là tiên nữ thoát ly trần thế, khiến người ta không thể dời mắt.

Trong đầu là nét mặt khi ngủ của Liễu Tử Linh tối hôm qua, nghĩ tới sáng nay người này còn nằm trong lòng ngực mình, lộ ra vẻ non nớt mà lúc tỉnh không có, Liễu Tĩnh Mạt liền cảm giác lòng bàn tay ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức tiến lên ôm lấy người trước mặt.

"Tiểu thư, ngài có thư." Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh làm mất đi bầu không khí hài hòa bên trong gian phòng, Liễu Tĩnh Mạt hơi cau mày, muốn biết là ai gởi vật gì cho Liễu Tử Linh, mà khiến nàng để ý hơn nữa, chính là người gửi đồ.

Sau khi trở về từ hai năm trước, Liễu Tĩnh Mạt phát hiện Liễu Tử Linh thỉnh thoảng sẽ nhận được thư gởi đến từ Lạc Dương, lúc đầu nàng còn không để tâm, nhưng từ lúc thư tín gửi tới càng ngày càng nhiều, liền khiến nàng nổi lên lòng cảnh giác.

Trải qua hỏi thăm, Liễu Tĩnh Mạt biết được người gửi thư chính là bạn học chung ba năm của Liễu Tử Linh, nghe nói là công tử của một thương gia nhà ở Lạc Dương.

Tin tức này làm cho Liễu Tĩnh Mạt mơ hồ bất an, nàng có thể nhìn ra nam tử có tình cảm mến mộ với liễu tử linh qua những dòng chữ trong thư, nhưng không biết nữ nhi nhà mình rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Thân là mẫu thân, nàng nên vui vẻ vì con gái của mình tìm được nơi chốn, nhưng nếu đứng ở một thân phận khác, nàng chán ghét kiểu phát triển này.

Trên thực tế, Liễu Tĩnh Mạt biết, từ lúc Liễu Tử Linh mười sáu tuổi nàng đã quên đi thân phận của hai người, nàng tùy ý tà niệm nẩy mầm mọc rễ trong lòng, để rồi hôm nay đã lớn thành đại thụ che trời.

Mặc dù Vương bà ngoài sáng trong tối lúc nào cũng nhắc nhở mình là thời điểm nên để cho Liễu Tử Linh thành hôn, nhưng nàng đều xem như không nghe không thấy.

Thành hôn? Đùa cái gì vậy, Tử Linh là của nàng, từ lúc vừa bắt đầu đã thuộc về Liễu Tĩnh Mạt nàng. Nàng không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi, mặc dù là mơ ước, cũng không thể.

"Vừa rồi là thư của người kia sao?" Thấy Liễu Tử Linh ra bên ngoài lấy thư, nét mặt mang theo nụ cười yếu ớt đi tới.

Nụ cười đó quả thực rất chói mắt, khiến cho Liễu Tĩnh Mạt hận không thể trước một bước mở ra cái ống trúc bọc thư kia, đem thư bên trong xé nát không còn một mảnh.

"Ân, là Tề Huyễn gởi thư." Đã quên đây là lần thứ mấy nghe được tên này từ trong miệng Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt nhíu lông mày, làm bộ không thèm để ý đi đến giúp Liễu Tử Linh mài mực, hai mắt lại len lén liếc nhìn bức thư.

Hành động lén lút lại rất nhỏ và nhanh nhạy như vậy, chăm chú xem thư Liễu Tử Linh tự nhiên sẽ không phát hiện Liễu Tĩnh Mạt đã sớm đọc hết nội dung của bức thư.

Thấy trong thư tề huyễn viết mấy ngày nữa muốn đến thăm mình, Liễu Tử Linh cười cười, đem thư xếp tốt liền trực tiếp đặt vào trong ngăn kéo bên bàn đọc sách, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình đông lạnh của Liễu Tĩnh Mạt.

"Mẫu thân, Tề Huyễn nói mấy ngày nữa muốn đến dược tiên cốc thăm ta, ban đầu hắn tại thư viện cùng ta quen biết, chẳng biết..." "Không được!" Kiên quyết cự tuyệt nói ra, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng giật mình.


Từ xưa đến nay, Liễu Tĩnh Mạt rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của Liễu Tử Linh, hầu như có thể nói là không có. Hôm nay giọng điệu đông cứng lại không chừa lối thoát, để cho Liễu Tử Linh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

"Nếu mẫu thân nghĩ không tiện, ta chỉ giữ hắn ở trong cốc ăn bữa cơm được không?" Liễu Tử Linh ngẩng đầu cầm tay của Liễu Tĩnh Mạt, trong giọng nói có phần khẩn cầu.

Thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo mấy phần mong đợi, Liễu Tĩnh Mạt thật sự không đành lòng cự tuyệt Liễu Tử Linh lần thứ hai, chỉ có thể chậm rãi gật đầu, lúc Liễu Tử Linh cúi đầu viết chữ, trong mắt lại hiện lên trận trận lãnh ý.

Tề Huyễn, ngươi nếu dám đoạt người của ta, tốt nhất có chuẩn bị. Viết một ngày dược thảo bản dập, xương sống thắt lưng Liễu Tử Linh đều đau, cuối cùng vẫn kiên trì đem thư phòng dọn dẹp xong.

Nàng không rõ lúc xế chiều Liễu Tĩnh Mạt là thế nào, vì sao không nói được một lời ly khai chưa từng rồi trở về. Giãy dụa đau xót vai trở về phòng, chỉ là mới bước vào cửa, Liễu Tử Linh liền bị chặn ngang.

Trên người đối phương quen thuộc thảo dược vị để cho nàng an tâm không có giãy dụa, mà là mỉm cười tựa đầu trong lòng ở Liễu Tĩnh Mạt , để tùy đem mình phóng tới trên giường.

"Thế nào mệt mỏi?" Thấy Liễu Tử Linh dáng vẻ mệt mỏi, Liễu Tĩnh Mạt xoa bả vai của nàng, hỏi.

"Mệt nhưng thật cũng không mệt, bất quá cuối cùng cũng đều sao chép được rồi, như vậy mẫu thân có thể dễ dàng rất nhiều." Bởi vì trên eo mệt mỏi rã rời, Liễu Tử Linh thanh âm của nhẹ mà lười biếng, nhìn nàng nhẹ nhàng khép kín hai mắt, Liễu Tĩnh Mạt tâm trạng khẽ động, liền thăm dò quá khứ hôn một cái gò má của nàng.

Phát hiện đối phương không có phải trợn mắt ý tứ, mới tiếp tục hôn.

"Mẫu thân, ngươi lại bắt đầu, ta đều không phải tiểu hài tử." Tuy rằng hai người đối với hôn gương mặt như vậy vô cùng thân thiết quen đi nữa tất bất quá, có thể trên mặt truyền tới nhẹ ngứa xúc cảm hãy để cho Liễu Tử Linh bật cười.

Nàng mở mắt ra, đưa tay vuốt ve Liễu Tĩnh Mạt không có quá nhiều biến hóa mặt, ở trong lòng cảm thán đối phương khuôn mặt đẹp.

Ở  trong ấn tượng của Liễu Tử Linh, Liễu Tĩnh Mạt luôn luôn như vậy ưu nhã cao quý chính là dáng vẻ, năm ấy nhẹ tốt đẹp chính là dung nhan tựa hồ dừng lại ở mình khi còn bé thời điểm, mặc dù mình đã trưởng thành, có thể năm tháng không có ở Liễu Tĩnh Mạt trên mặt lưu lại bất cứ dấu vết gì. Nhìn nàng chăm chú ngưng chú bộ dáng của mình, Liễu Tử Linh cười cười, đưa tay đem trên người người ôm lấy.

"Mẫu thân là đang giận ta? Sao một buổi chiều ta tìm đều không gặp người?" Liễu Tử Linh nhẹ giọng hỏi, tuy rằng nàng chỉ là ở thư phòng viết chữ, có thể nàng sớm thành thói quen Liễu Tĩnh Mạt làm bạn, may mắn là đối phương chỉ ly khai như vậy một hồi, nàng liền bắt đầu nhớ.

Trên đường không cẩn thận viết sai một chữ nửa chữ, thỉnh thoảng phát sẽ ngây ngô, mới có thể kéo dài đến trễ như vậy mới viết xong.

"Nói cái gì ngốc nói, ta vô sự làm sao muốn cùng ngươi tức giận. Tới, ta cho ngươi xoa bóp thân thể." Thấy Liễu Tử Linh nghỉ ngơi một hồi trên mặt uể oải thiếu rất nhiều, Liễu Tĩnh Mạt ngồi ở trên người nàng, một đôi tay nhẹ nhàng cởi ra trên người nàng áo khoác, chỉ để lại rất thiếp thân áo sơ mi, dùng hai tay án xoa bả vai của nàng cùng xương quai xanh.


Mùa hè y phục rất là đơn bạc, Liễu Tử Linh liền có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay mang nhiệt độ ấm áp của Liễu Tĩnh Mạt sờ đến thoải mái để cho nàng hầu như sắp ngủ.

Bỗng nhiên, bộ ngực da thịt mát lạnh, cảm thấy tay của đối phương đã theo quần áo  dao động tiến nhập. Liễu Tử Linh không có  phản ứng quá lớn, chỉ là nhẹ nhàng nắm dưới thân sàng đan, hô hấp cũng mất trật tự loạn lên.

Thấy đối phương không có bài xích, Liễu Tĩnh Mạt nụ cười trên mặt càng sâu, động tác trên tay cũng càng làm càn. Theo quần lót cỡi ra, tay phải tùy theo đi tới quen thuộc nơi, tay không ngừng vũ động mà xoa bóp.

Liễu Tử Linh liền thả lỏng người hưởng thụ, thẳng đến dư vị thối lui mới rơi vào ngủ say. Thấy nàng an ổn ôm mình gối đầu đang ngủ, Liễu Tĩnh Mạt dùng một bên khăn tay bắt tay lau sạch, lúc này mới thay Liễu Tử Linh đắp kín mền, trở lại trong thư phòng.

Tiến đến tắt đèn thư phòng, Liễu Tĩnh Mạt không có chút ánh sáng, mà là thông thạo tiêu sái đến bên bàn đọc sách, đem  ngăn kéo chứa thư tín kéo ra. Nhìn phong thư mà Tề Huyền gửi đến, Liễu Tĩnh Mạt đem lấy ra, sau đó vận khởi nội lực, đem tờ giấy kia đánh vỡ, ngay cả bột phấn đều tiêu tán vì tro tàn.

Nhìn trên bàn bản thảo được sắp xếp thật chỉnh tề, Liễu Tĩnh Mạt dựa vào ghế dài, lấy ra khăn tay vừa rồi dùng để lau tay kia đặt ở chóp mũi, nhẹ ngửi trong đó trận trận hương thơm.

Toàn bộ vị đạo, Của Tử Linh ...! đều ở  trong đây.


Trong hai năm qua, mình gạt Liễu Tử Linh, dùng sự hồn nhiên của nàng  làm rất nhiều chuyện tình như đêm nay. Liễu Tử Linh không hiểu, cũng chỉ có thể tuân theo bản năng của thân thể.Mỗi một lần nhìn thiếu nữ thân thể bị mình loan chiết loay hoay, bị mình điều khiển, cuối cùng vì mình nỡ rộ.

Liễu Tĩnh Mạt biết, nàng sẽ không thể chế trụ đè nén cổ tà niệm trong lòng được nữa, cùng Tử Linh ở chung nhiều ngày đêm như vậy, nàng liền càng cảm thấy không khống chế được mình...!

"Cốc chủ, có khẩn cấp báo lại." Đúng lúc này, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện làm cho Liễu Tĩnh Mạt cả kinh.

Nàng vội cất đi khăn tay đặt vào lại ống tay áo của mình, sửa sang lại làn váy đang xốc xếch, ngồi ngay ngắn ở trước bàn. Nhưng thủy chung vẫn không khỏi che giấu, hai mắt mê man mập mờ.

"Có chuyện gì."

"Bẩm cốc chủ, chưởng môn đương nhiệm Thương Khung môn Lục Hằng khẩn cấp gửi thư đến.  Trong thư nói Minh Tuyệt cung sắp tới tựa hồ sẽ có hành động lớn, hy vọng cốc chủ chú ý nhiều hơn."

"Nga? Lục Hằng là như thế này báo cho biết ta?" Nghe được nội dung trong thư, Liễu Tĩnh Mạt như là nghe được cái gì giống như truyện cười, nhẹ khẽ cười.

"Không sai, Lục chưởng môn nguyên trong thư đã nói  như thế."

"A Thảo, ngươi ở đã dược tiên cốc lâu như vậy, chắc chắn phải biết rất rõ quy củ trong cóc, không giúp chính, cũng không giúp tà. Minh tuyệt cung mấy ngày trước đây mới vừa đưa tới lễ vật, ta còn chưa kịp đáp lễ liền nhận  được thư của Lục Hằng, như vậy có phải là không tốt hay không?" Liễu Tĩnh Mạt nói, bày ra một bộ khổ não biểu tình, như là đang suy tư, ánh mắt lại ngưng ở trên người gọi là A Thảo.

"Cốc chủ không cần phiền não, về Lục chưởng môn việc này đại khái giao cho bốn vị trưởng lão trong xử lý.
 về Minh tuyệt cung bên kia đáp lễ, thuộc hạ cũng sẽ thay ngươi chuẩn bị cho tốt."

"A, nhiều năm như vậy, quả nhiên là ngươi rất hiểu tâm tư của ta. Vậy về sau những chuyện như này liền giao cho ngươi xử lý, mặt khác, thay ta đem chai này thuốc này đến cho Minh Tuyệt cung cung chủ."

Liễu Tĩnh Mạt nói, từ trong lòng ngực móc ra một cái bình sứ, bình sứ mặt ngoài hiện ra màu đen, nhìn như không có gì dị thường, nhưng khi cầm vào thân bình, lại sẽ cảm giác trong lòng bàn tay mơ hồ có chút nóng lên. A Thảo thận trọng tiếp nhận thuốc, sau đó cẩn thận để vào trong hộp sắt, thu vào trong ngực.

"Cốc chủ, ta hiện tại liền xuất phát đi minh tuyệt cung."

"Ân, sau nếu có thư từ  Lạc Dương gửi đến, thì giữ lại giao cho ta."

"Dạ, cốc chủ."

Hàng lang ánh nến nữa sáng nữa tối, lúc thì tối sầm lúc lại sáng lên, Dược tiên cốc là như vậy, mà Minh tuyệt cung trước nay nấp trong chỗ tối, quan hệ giữa hai bên vĩnh viễn cũng không ai hiểu hết được.


Màng đêm đen kịt, ánh sáng ảm đạm phát ra trên tường, hình ảnh trong phòng lại khiến cho người khác có chút sợ hãi trong lòng. Người mặc trường bào màu đen đang quỳ trên mặt đất thân người không ngừng rung rẩy, mà bên cạnh hắn đang đứng bốn người trường bào màu đen, che khuất cả người lẫn cả khuôn mặt, không có cách nào nhìn rõ hình dáng.


"Cung chủ, cầu cung chủ tha mạng, lần này là thuộc hạ làm việc thất bại, chỉ là thương khung môn cao thủ quả thực nhiều lắm.  Đệ tử đích truyền của  Lục Uyên là Phó Bạch Chỉ, nàng cực kỳ khó đối phó, còn có vài huynh đệ đã phải chết trong tay nàng." Người đang nói chuyện, chính là người của Minh Tuyệt cung ngày đó chạy trốn được từ trong tay của  Phó Bạch Chỉ. Lúc này hắn thần trí hoảng loạn  chỉ dám lén liếc nhìn người đang đứng phía sau rèm đỏ

"A..." Nam tử mới vừa nói xong, người trong rèm liền truyền đến tiếng cười khẽ. Thanh âm này lười biếng nhẵn nhụi, như nước nhu hòa, nhưnglại mang liệt lãnh ý cùng trào phúng.

Nghe thế tiếng cười, người bên dưới liền mở to mắt, thậm chí còn chưa kịp cầu xin, cổ liền bị một người nắm lấy. Ngay sau đó màu đen từ trong miệng hắn tràn ra, không qua bao lâu, đã không có hô hấp, bị Ám Ảnh hắc y nhân ném ra bên ngoài.

"Cung chủ bớt giận." Mới vừa rồi người kia chết, cũng không phải là bọn họ xuất thủ, về phần là ai, không cần nói cũng đã  rõ ràng.

Đã qua mấy tháng chưa từng nhìn thấy qua cung chủ tự thân xuất thủ, bốn người thậm chí còn chưa thấy rõ người phí sau rèm đỏ động thủ, đã thấy thủ hạ kia đoạn khí mà ngủm.

Theo bốn người bọn họ vừa quỳ xuống, màu đỏ sa trướng đã kéo ra. Từ trong đó một gã vóc người cao gầy,  nữ tử mặc áo quần đỏ nhã nhặn đi ra.

Nàng  tóc dài đen tuyền rũ xuống tới thắt lưng, trên mặt  mặt nạ màu trắng bạc đem mặt của nàng che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ ra tinh xảo cánh môi cùng cái cằm  nhỏ nhắn xinh xắn.

Trên vai đang đậu con chim cả người đen kịt, nhưng đôi mắt con ngươi lại màu đỏ tươi như máu như không nhìn thấy ánh sáng, lại cảnh giác nhìn bốn phía, trên đỉnh đầu có ba cái gai nhọn mọc ngược, tựa như kiếm phong vậy vô cùng sắc bén

Cảm thấy tầm mắt của nàng ở trên người mình nhìn chằm chằm, bốn người mặc hắc bào đang quỳ đầu càng ép tới thấp hơn, không dám nâng lên.

"Xin cung chủ hãy nghĩ lại, Thương Khung môn chỉ là bọn chuột nhắt sao có thể để cung chủ vất vả tự mình xuất thủ! Bọn ta bốn người chỉ chốc lát liền đem Lục Hằng còn có Thương Khung môn nhân toàn bộ tàn sát hết, đừng  nói là Phó Bạch Chỉ, cho dù là Lục Uyên còn sống cũng không coi là cái gì." Bốn người hắc bào thấy đối phương đến càng ngày càng đến  gần, mồ hôi theo thái dương nhỏ xuống, ngay cả thở hơi thở đều chậm vài phần.

Nữ tử nhẹ nhàng đi đến  bên cạnh bọn họ, đơn bạc đôi môi bỗng nhiên đến vênh lên, lộ ra một nụ cưởi nhạt nhẽo cũng xinh đẹp.

"Phó Bạch Chỉ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt