Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Phó sư tỷ, lên đường bình an."

"Phó sư tỷ, sớm trở về, chúng ta sẽ nhớ ngươi."

"Ân, các ngươi mau quay về luyện công đi."

Đứng ở cửa chính của Thương Khung môn, Phó Bạch Chỉ ngồi trên lưng ngựa, hướng về các sư đệ sư muội phía trên núi phất tay, dù ngực có chút không nhẫn nại, nét mặt vẫn còn ôn nhu và mang theo dáng tươi cười.

Mấy năm trước tình cảnh tựa hồ cũng giống như vậy, đó là lần đầu tiên nàng cùng Hoa Dạ Ngữ đơn độc đi ra ngoài, mình cũng là như thế này, mang theo nụ cười dối trá cùng bọn họ vẫy chào.

Mà nay, trước kia tiểu sư đệ cùng tiểu sư muội đều dài hơn đại cao hơn, người bên cạnh mình cũng không còn ở bên. Nói lên lần này nhiệm vụ, Phó Bạch Chỉ cũng chỉ có thể dùng bất đắc dĩ để hình dung. Nàng vốn cũng không phải là người cái gì có dã tâm, luyện bí tịch cũng bất quá là vì tự bảo vệ mình. Cái gì chính tà hai giáo, cái gì Minh Tuyệt cung âm mưu, võ lâm an nguy, những thứ đồ ngổn ngang này đối với nàng mà nói căn bản không đáng một đồng.

Nàng không phải không muốn trở về thế giới cũ,nàng đã tra qua rất nhiều sách, cũng đã suy nghĩ hết tất cả các biện pháp, đáng tiếc, bất luận là xem qua bao nhiêu sách cũng chả có sách nào ghi chép lại loại chuyện không tưởng này, ngày cả chính nàng còn không hiểu sao chỉ là ngủ trên bàn làm đọc sách một giấc, liền có thể chạy thẳng vào trong tiểu thuyết mà mình viết, nghĩ đến hết thảy nhưng chuyện này, nàng hiểu rằng chuyện quay về thế giới cũ là không có bất kì hy vọng nào.

Nàng thầm nghĩ mình an ổn ở trong ổ, ở Thương Khung môn làm đại sư tỷ, Minh Tuyệt cung không tới quấy rầy, nàng cũng sẽ không chủ động đi tìm bọng họ mà trêu vào, cứ như vậy cả đời này lặng lẽ trôi qua.

Bất quá cái tên Lục Hằng đáng ghét hết lần này đến lần khác chính là không muốn để cho nàng sống yên ổn, trước đây thì không có gì, nhưng sau khi hắn làm chưởng môn, lại không ngừng tìm cách lấy lòng nàng. Quả thực để cho nàng buồn bực không thôi.


Phó Bạch Chỉ đối bạn trai tiêu chuẩn cũng rất cao, mà Lục Hằng miễn cưỡng tướng mạo cũng coi là sạch sẽ tuấn tú.

Thế nhưng, ở thế giới này, nàng căn bản không muốn có ý định tìm người kết chung thân để mà gả cho. Mà duy nhất để cho nàng động tâm người nọ, đã không còn. Suy nghĩ nhiều như vậy, Phó Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, lúc này mới giục ngựa quất roi, hướng phía mục đích chạy đi.

Minh Tuyệt cung là tà giáo tồn tại nhiều năm trên giang hồ ,nằm ở Hôi Lan thành, từ Thương Khung môn đến nơi đó đường đi rất xa. Đại đa số người trong võ lâm cũng không biết Minh Tuyệt cung đích xác nằm ở đâu, cho dù có biết, cũng tuyệt không dám tùy tiện đi vào.

Minh Tuyệt cung lấy ám khí, thi độc cùng với kỳ môn độn giáp làm sở trường, muốn đi vào Minh Tuyệt cung, nhất định phải đi qua một mảnh tùng lâm, tên là Quý Hợi Lâm, cánh rừng này là con đường duy nhất tiến vào Minh Tuyệt cung, vào khó đi ra cũng khó.

Ở trong rừng được bố trí không biết bao nhiêu là bẩy rập, cùng ám khí, mà đáng sợ nhất đó là người của Minh Tuyệt cung đã hạ kịch độc ở trong rừng.

Bọn họ ngày thường, bình thường sẽ bắt sống người hoặc lợi dụng tử thi luyện độc, mà đa số người bị luyện độc sau khi chết sẽ bị vứt ở địa phương nào đó trong Quý Hợi Lâm.

Kèm theo năm tháng tăng trưởng, trong rừng tràn ngập chướng khí, thậm chí ngay cả tùy tiện một mảnh lá cây cũng có thể có thể có bôi kịch độc. Người bình thường đừng nói là đi vào trong rừng, chỉ sợ là tới gần một chút, đã có thể bị chướng khí làm hại.

Nói đến vì sao Phó Bạch Chỉ lại rõ ràng Minh Tuyệt cung cùng Quý Hợi Lâm như vậy, là vì hết thẩy mọi chi tiếc quan trọng này nàng trong lúc viết tiểu thuyết mà nghi nhớ, nàng lúc đó còn an bài thật cầu kì lợi hại, kết quả thiên tính vạn toán, sẽ có ngày nàng được tận mắt thấy được những gì mà mình bày ra, thật là nàng tự vả vào mặt mình.

Nghĩ đến mình sẽ một mình tới gần Minh Tuyệt cung, Phó Bạch Chỉ nhịn không được rùng mình một cái. Lục Hằng chỉ nói phải nàng đi điều tra một chút, cũng không có để cho nàng đi vào, vậy có phải hay không, mình chỉ cần đi Hôi Lan thành, sau đó ở trong thành dò hỏi một vòng liền có thể đi về?

Ở trong lòng bắt đầu tính toán, Phó Bạch Chỉ tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều, nàng chậm rãi đi tới, không chút gì gọi là đang gặp chuyện cấp bách. Nhớ tới mình lúc ra cửa một chút lương khô cũng không có đem theo, bây giờ đi ngang qua một cái tửu điếm, liền vội vàng xuống ngựa, chuẩn bị ở chỗ này mua vài món đồ một hồi trên đường ăn.

"Lão bản, cho ta hai vò rượu, một cân thịt bò, còn có hai cái bánh bao." Phó Bạch Chỉ nói, từ trong cái tay áo lấy ra ít  bạc đưa cho chủ quán kia.

Đối phương thấy nàng mặc bất phàm, diện mạo cũng xuất chúng, lập tức vội vàng gọi tiểu nhị tiếp đón những khách nhân khác, vì Phó Bạch Chỉ chuẩn bị một hộp thức ăn tinh xảo mà  nàng yêu cầu.  Phó Bạch Chỉ nhận lấy đồ quay người chuẩn bị đi, chợt nghe được bên cạnh quán trà có người đang nói cái gì.

"Ôi chao, nghe nói lần này đại hội võ lâm sẽ được tổ chức ở lạc thành, có không ít môn phái đều đã đi đến nơi đó. Năm nay ngôi vị minh chủ võ lâm, ta đánh giá vẫn sẽ rơi vào Thanh Tùng phái."

"Vương huynh ngươi đây chính là nói sai rồi, lần trước Thanh Tùng phái có thể thắng, đó là bởi vì Thương Khung môn không có tham dự. Thương khung môn yên lặng lâu như vậy, năm nay rất có thể bọn họ sẽ tái xuất giang hồ."

"Bọn họ đến thì đã làm sao? Ta nghe nói Thương Khung môn, môn chủ Lục Uyển đã cưỡi hạc về trời, còn lại chỉ là mấy đệ tử trẻ tuổi,  chẳng lẽ còn có thể thắng được những tiền bối của môn phái khác sao?"

"Này sao có thể nói chính xác được, nghe nói Thương Khung môn cao thủ nhiều như mây, chưởng môn Lục Hằng mới nhậm chức  cũng không phải là người dễ chọc, còn có Phó Bạch Chỉ, nghe nói cũng là một người xuất chúng."

"Ta nói này, chính phái cho dù có cường thịnh như thế nào, cũng không sánh bằng Minh Tuyệt cung."

"Ôi chao ôi chao ôi chao, Vương huynh lời này cũng không thể tùy tiện nói. Nếu như bị chính phái người nghe xong, hai ta đã có thể rước lấy phiền phức." hai nam tử nói đến đây liền không lên tiếng nữa, nghe bọn hắn nói lên tên của mình, Phó Bạch Chỉ đắc ý nhướng chân mày, sau đó nghe được  ba chữ Minh Tuyệt cung, cả khuôn mặt liền tối sầm xuống.

Mặc dù đã qua sáu năm, nàng tựa hồ vẫn thể quên được chuyện đã xảy ra năm đó. Minh Tuyệt cung cũng được,  đám người danh môn chính phái  cũng được, bọn họ đều là một loại, đều chỉ biết suy nghĩ đến lợi ít của chình mình.

Ngay cả mình , chẳng phải cũng như vậy sao cũng là vì lợi ít của chính mình!, Không muốn trì hoãn nữa, Phó Bạch Chỉ phóng người lên ngựa, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng còn không quên kiểm tra một chút bao quần áo trên người mình. Bên trong mặc dù không có lương khô chỉ có vài bộ quân áo để thay đổi, và vài thứ cần thiết.


Thương Khung môn là đại môn phái, mình đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm,Lục Hằng chắc chắn sẽ cho nàng không ít tiền. Nghĩ đến trong bao tràn đầy  ngân phiếu, Phó Bạch Chỉ mỉm cười, cầm lấy uống rượu mới mua được uống một ít, mùi rượu thơm nhẹ trong miệng, toàn thân đều ấm lên.

Nàng vừa uống vừa chạy đi, đến trưa chỉ đi xa được mấy trăm dặm. Thấy phía trước có một bờ sông, Phó Bạch Chỉ nghĩ cũng là thời điểm nên nghỉ ngơi một chút, liền dắt ngựa, chậm rãi đi tới. Chỉ là, mới vừa đi ra vài bước, Phó Bạch Chỉ liền phát hiện dưới táng cây tránh nắng, nơi đó đã có một thân ảnh nữ tử ngồi ở chỗ kia.

Nàng lưng đối với mình, mặc quần áo màu đỏ quần dài. Sau lưng tóc dài như suối, đa số nữ nhân ở cổ đại thường màu tóc sẽ đen mượt nhưng trái lại tóc của nữa tử trước mặt lại phát ra một màu ánh tím. Gió nhẹ phất phơ mà thổi qua, đem tóc nàng thổi rối bay nhẹ lên không trung, mê huyễn mà không chân thật, mơ hồ hiện lên rồi lại biến mất, trông rất đẹp mắt.

Nàng không có mặc giày, chân trần ngồi ở chỗ kia. Chân nàng trắng nõn phản chiếu lại long lanh ở dưới nước, chân nàng dính phải một ít nước dưới sông, dưới ánh mặt trời chiếu gọi lại càng thêm lung linh

Phó Bạch Chỉ bình thường không để ai vào trong mắt nay lại nhìn nữ tử kia nhiều như thế, có thể hai chân này quả thực sanh đẹp vô cùng. đôi chân thon dài dưới da là màu  xanh gân mạch, từng ngon chân nhỏ êm dịu trong sáng,  trắng nỏn như trứng gà mới lột vỏ, khiến người ta hận không thể cắn một cái. Phó Bạch Chỉ ngơ ngác đứng ở chỗ đó nhìn nàng, cũng không biết tại sao, lại muốn cùng đối phương trò chuyện.

Vì vậy nàng chậm rãi đi mấy bước, nhẹ kêu một tiếng cô nương. Có thể là vì kêu quá nhỏ nên nữ tử không nghe được, không có phản ứng mà chỉ như trước nhìn xuống nước. Lúc này Phó Bạch Chỉ phát hiện, một giọt máu tươi trên ngón út  theo động tác của nữ tử kia mà chảy xuôi xuống, rơi vào tảng đá trên bờ sông , màu đỏ chói mắt, nhưng lại rất đẹp.

"Cô nương, ngươi bị thương sao?" Phó Bạch Chỉ lại lên tiếng hỏi, nhưng nữ tử kia trước sau không có bất cứ lời nào đáp lại nàng.

Cảm giác bị phớt lờ khiến Phó Bạch Chỉ có chút khó chịu, nàng thẳng thắn trực tiếp đi tới, vỗ nhẹ bả vai của nữ tử kia, mở miệng lần nữa. 

Lúc này, đối phương rốt cục có chút xíu phản ứng. Thân thể nàng khẽ run lên, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Ngay lúc Phó Bạch Chỉ chuẩn bị đi vòng qua trước mặt nàng, cô gái kia bỗng nhiên đứng lên, xoay người nhìn mình.

Cái nhìn này giống như thời gian ngưng tụ, làm cho Phó Bạch Chỉ có loại ảo giác thân thể bị ghim lại, không cách nào nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt