Chương 2: Mẹ thật là đáng sợ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Mẹ thật là đáng sợ...

Ý thức được một lần nữa cửa xe bị đóng lại và chỗ kế bên tài xế bên cạnh trống rồi, Ngu Mạc Tình xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn bóng người nho nhỏ dần dần biến mất trong dòng xe như nước, khép lại hai mắt, vành môi hơi mím, mãi đến tận khi phía sau vang lên còi xe điếc tai nhức óc gào thét tức giận bất bình xuống xe chạy tới cái kẻ cầm đầu gây nên tất cả sự cố kia: "Tiểu Lạc đứng lại!" Nhưng bóng người nho nhỏ kia vẫn là không ngừng ở giữa xe và xe qua lại căn bản không có ý tứ muốn dừng, khiến Ngu Mạc Tình sau khi lửa giận kéo lên chỉ có thể đuổi tới, sau đó một tay ôm lấy đối phương đi trở về

"Thả ta ra! Thả ta ra! Tiểu Lạc không muốn đi cục cảnh sát... Không muốn về nhà..." Giẫy giụa muốn cách cái ôm hiện ra mùi vị thơm thơm này, Lạc Lặc không chút nào biết hành động của mình cùng Ngu Mạc Tình giữa hai người đã thành một hồi trò khôi hài trên đường giao thông được chú ý nhất

Không để ý tới lời nói của tiểu oa nhi trong lồng ngực, Ngu Mạc Tình không chút nghĩ ngợi mà đem đối phương một lần nữa ném vào trong xe, chỉ chớp mắt liền lái xe không để ý ánh mắt quỷ dị trong xe khác nhìn chạy nhanh rời khỏi, bên tai kéo dài không ngừng tiếng ồn ào khiến ánh mắt của cô càng ngày càng lạnh lẽo, cuối cùng không nhịn được gầm lên: "Câm miệng!"

Bị quát mắng đột nhiên xuất hiện kinh sợ, Lạc Lặc sợ sệt im lặng, co rụt bờ vai, lén lút đánh giá Ngu Mạc Tình bên cạnh: Ô ô ô... Mẹ thật là đáng sợ...

Một lát sau, sau khi Lạc Lặc nhận ra được người bên cạnh đã không hề lửa giận đốt cuồng, không nhịn được mở miệng một lần nữa yêu cầu: "Tiểu Lạc không đi cục cảnh sát... Tiểu Lạc không muốn về nhà..."

"Câm miệng!" Tại sao lại là hai câu này? Lẽ nào đứa nhỏ này thì không biết nói lời khác? Nhưng mà không đem đứa nhỏ này đưa đi cục cảnh sát, cô còn có thể đưa đi đâu? Chẳng lẽ còn phải dẫn về nhà hay sao? Thừa dịp lúc rảnh dừng xe, xoa bóp giữa lông mày, cô không hiểu mình tại sao sẽ gặp phải tiểu hỗn đản quấy nhiễu như thế?

― ― ―

Cuối cùng ở dưới suy nghĩ không được sách lược vẹn toàn, Ngu Mạc Tình lựa chọn đem tiểu hỗn đản mang về nhà, mà khi cô nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh trong mắt rõ ràng không che giấu nổi vẻ đã thực hiện được ý đồ này, đột nhiên có loại cảm giác bị thiết kế. Mở cửa, như thường một cái tiểu chủ nhân khác nghênh đón nhà này: "Mẹ! Ngươi về trễ rồi! Bảo mẫu a di đã rời đi..."

Nhìn phía nơi khởi nguồn âm thanh, Lạc Lặc chớp mắt chỉ thấy đến một cậu nhóc xấp xỉ cùng tuổi tác với mình, cùng lúc trừng hai mắt thật to cùng nhau đối diện, cũng nghi hoặc mở miệng: "Mẹ! Đây là người nào?" Trong ký ức, mẹ của chính mình chưa bao giờ mang bất luận người nào đến nhà làm khách, mà đứa trẻ trước mắt này cùng mình không chênh lệch nhiều tựa hồ vẫn là lần đầu

" Nhặt trên đường!" Ngu Mạc Tình không chút nghĩ ngợi liền nói ra sự thật với hắn, cũng không để ý lời nói này sẽ đưa tới hậu quả như thế nào, "Ngu Phi Túc! Chuẩn bị một chút, ăn cơm tối"

Mà hai đứa bé cũng đồng thời bởi vì một câu nói trước của Ngu Mạc Tình sững sờ ở tại chỗ, chỉ là tâm tình lại hoàn toàn không giống

Lạc Lặc cong lên miệng nhỏ, trong lòng có hơi bất mãn, mẹ tại sao có thể nói tiểu Lạc như vậy, thì giống như nàng là phiền toái nhỏ không ai muốn như thế

Trái ngược với bất mãn của Lạc Lặc, Ngu Phi Túc chỉ là không nói gì nhìn hướng về mẫu thân đối với bất kỳ người nào cũng không lưu tình kia, không hề có một tiếng động thở dài, cuối cùng xoay đến đứa trẻ bên cạnh chưa từng gặp gỡ này: "Mẹ luôn như vậy, ngươi đừng để ở trong lòng! Muộn như vậy, nhất định đói bụng! Không bằng đi rửa tay trước, đợi lát nữa là có thể ăn cơm. Phòng rửa mặt cuối nơi rẽ trái"

"Nga!" Men theo con đường đẩy ra cửa lớn phòng rửa mặt, chỉ là ở một màn người lắc ở trước nhãn cầu thấy được cả kinh không ngậm mồm vào được

Liếc mắt cửa bị mở ra, Ngu Mạc Tình tiếp tục động tác tắm trong tay, sau đó không để ý chút nào chậm rãi mở miệng mệnh lệnh: "Đóng cửa lại!" Nếu như không phải là vòi hoa sen trong buồng tắm của chính mình hư rồi, cô cũng sẽ không lựa chọn đến phòng tắm của phòng khách mà tắm, chỉ là không nghĩ tới sẽ trùng hợp bị tiểu oa nhi này gặp phải

Chỉ là ở trong nháy mắt cửa đóng lại, nhìn thấy tên tiểu hỗn đản kia nhanh chóng lách vào tới, Ngu Mạc Tình không nhịn được véo lên lông mày: "Còn phải nhìn bao lâu?" Nếu như đối phương không phải đứa bé, hơn nữa đặc biệt là nữ, cô đã sớm đâm mù cặp mắt chớp cũng không chớp kia, quả thực như sắc lang đói bụng rất lâu rồi

"Ta... Tiểu Lạc chỉ là đến rửa tay! Không phải... Xem di di tắm! Hơn nữa...ngô..." tròng mắt loạn chuyển, Lạc Lặc lập tức hoảng loạn lên, làm sao có loại cảm giác càng nói càng loạn? Hơn nữa, nàng không biết mình vì sao lại nhìn chằm chằm dáng vẻ mẹ tắm rửa, nhưng mà nàng thật không có ý tưởng khác, nhưng mà, ngô... Tim đập đến rất nhanh! Nàng có phải bệnh rồi không?

Lời chưa nói xong trong đứt đứt quãng quãng kết thúc, khi không có được đối phương đáp lại chút nào, Lạc Lặc không nhịn được mắt nhìn trộm một cái người đang không hề bị lay động tắm vòi hoa sen, âm thầm thở ra một hơi, vẫn may mẹ không tức giận, nàng nhanh chút rửa sạch tay đi ra ngoài, nếu không đợi lát nữa nói không chắc chính mình lại muốn làm ra chuyện có thể sẽ khiến Ngu Mạc Tình không vui

Nhanh chóng làm sạch tay nhỏ, ngay ở lúc chuẩn bị mở cửa, một luồng khí tức ấm áp trong nháy mắt bao phủ phía trên Lạc Lặc, sau đó chính là một vệt màu trắng lóe qua trước mắt, rồi khi hồi phục tinh thần, nàng mới phát hiện tiếng nước từ lâu dừng lại, Ngu Mạc Tình càng là quấn xong áo tắm mở cửa rời đi

Ạch... Lạc Lặc thời khắc này mới phát hiện, mình bị triệt để bị lờ rồi...

Phiền muộn ở bên bàn cơm ngồi xong, nhìn bát đũa dụng cụ trước mắt hoàn toàn không giống với hai người khác, mím lấy khóe miệng, sau đó làm nũng nói: "Di di! Tiểu Lạc muốn dùng bát đũa giống như các ngươi..." Nàng mới không cần dùng bát đũa trước mắt in con gấu ngốc nghếch, mà là muốn bát đũa màu xanh nhạt giống như Ngu Mạc Tình

Sau khi Ngu Phi Túc đang chuẩn bị lên đũa nghe nói bên trán không khỏi chảy ra một giọt mồ hôi, từ nhỏ đến lớn, hắn thì không thấy qua mẫu thân của mình sẽ có ý nghĩ tiếp nhận người khác, nhưng bé gái xa lạ này lại thản nhiên nói ra yêu cầu như vậy, quả thực làm người nhìn với cặp mắt khác xưa! Tuy hắn đã ngờ tới mẫu thân sẽ có phản ứng như thế nào

Liếc nhìn tiểu quỷ có rất nhiều yêu cầu này, Ngu Mạc Tình kìm lòng không đặng nheo cặp mắt lại, nếu như cẩn thận nhận biết, không khó nhìn ra cô nhẫn nại đã sắp tới cực hạn, chỉ là đối với tiểu quỷ ngồi kia hoàn toàn không đem tâm tình cô để ở trong mắt chỉ có thể tự mình thương cảm, không chút nào nhận ra được bầu không khí khác trong không khí

"Cái kia... Tiểu Lạc muội muội, trong nhà chỉ có hai bộ, là ta cùng mẹ chuyên dụng, không có dư thừa, bằng không, ta đem bộ của mình cho ngươi, có thể không?" Ngu Phi Túc dùng dư quang cẩn thận đánh giá vẻ mặt của mẫu thân, nếu như hắn không có chút biểu thị nữa, bữa tối này sợ là không có mà ăn

"Thật sự? ! Cám ơn ca ca..." Vung lên lúm đồng tiền xán lạn, đối với Lạc Lặc mà nói, có thể cùng Ngu Mạc Tình dùng đồ vật giống nhau liền đã là được toại nguyện, còn về những chuyện khác, cũng không trong phạm vi đang suy nghĩ

― ― ―

Đây cũng là tình huống thế nào? Ngu Phi Túc nơm nớp lo sợ mà nhìn mẫu thân giờ khắc này toả ra hơi thở lạnh như băng đang mắt lạnh đối lập với tiểu Lạc ủy khuất không ngớt, trong lòng ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng bữa tối sau khi kết thúc là có thể yên lòng, không nghĩ tới bây giờ lại thành loại cục diện này

"Tiểu Lạc... Mẹ không quen cùng người khác ngủ chung, ta đem giường của mình tặng cho ngươi, ta ngủ trên sofa, có được hay không?" Gan lớn, Ngu Phi Túc đưa ra phương pháp tốt nhất có thể giải quyết, nhưng đối phương một mực quật cường đến hờ hững, nhất định phải cùng mẫu thân ngủ chung mới bằng lòng hết hy vọng, nhưng mà, dựa theo hắn hiểu đối với mẫu thân, căn bản là chuyện không thể nào...

"Không cần! Tiểu Lạc sợ tối, ca ca là nam, không thể cùng tiểu Lạc ngủ chung, chỉ có di di có thể...." Lạc Lặc cúi đầu không hề động đậy mà ngồi ở trên ghế sofa, tiện đà cắt đứt trước đề nghị của người nào đó, sau đó như là chịu ủy khuất rất lớn nhỏ giọng kể ra lý do của chính mình

Lạnh lùng trừng lấy tiểu oa nhi một mặt ngôn từ chính nghĩa, Ngu Mạc Tình trực tiếp dùng hành động để từ chối đối phương, đi vào gian phòng của mình đem cửa "Đùng" Khép lại khóa lấy

Tiếng 'Răng rắc' khóa lại để Lạc Lặc im miệng, bước nhỏ di chuyển đến trước cửa của Ngu Mạc Tình ngồi xổm xuống, hai tay ôm vòng lấy thân thể chính mình, hình như có ý tứ gác cổng

Ngu Phi Túc vỗ bên trán, tất cả phát sinh trước mắt, hắn thực sự là triệt để hết cách, quên đi! Việc này hắn không quản được, ngó mắt đồng hồ đã đi đến 22:00, vẫn là đi ngủ thôi

Thuận theo thiết kế đồ thành hình càng ngày càng nhiều trên bàn sách, Ngu Mạc Tình lúc này mới thả xuống bút, liếc mắt màn hình điện thoại di động sắp đến 2:00 sáng, bắt đầu dọn dẹp thiết kế đồ loạn tung lên trên bàn, đợi tất cả chỉnh tề có thứ tự, mới cầm lấy ly nước một bên làm trơn họng, lại phát hiện không biết lúc nào nước trong ly đã sớm bị uống cạn, vuốt lấy sợi tóc rơi xuống đến trước người, cau mày mở cửa phòng, lại ở bên chân đột nhiên xuất hiện một cục bóng đen cả kinh suýt chút nữa làm rơi ly nước trong tay, tiểu quỷ này làm sao còn ở đây?

"Ngô...di di..." Lạc Lặc lúc này không tỉnh táo nỉ non kêu to ra, thân thể thoáng hướng về cột cửa tới gần, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng hít thở trầm ổn

Lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu quỷ tiếp tục ngủ, Ngu Mạc Tình từ một bên không hề có một tiếng động đi qua, mà khi một lần nữa trở về phòng, cũng làm như không nhìn thấy đóng cửa phòng

Bị phớt lờ rồi! Lạc Lặc vốn nên ngủ say mở mắt ra, đâu còn thấy được vẻ mơ màng? Một đôi mắt xám ngoại trừ ánh sáng trong suốt ra đồng thời còn thấm ra từng tia thương cảm: Nàng cũng ủy khuất cầu toàn như vậy rồi, tại sao Ngu Mạc Tình chính là không chịu ngủ chung với nàng?

Ngay ở lúc Lạc Lặc khổ sở suy nghĩ nguyên nhân, cửa phòng phía sau đột nhiên lần nữa mở ra, khẩn trương đóng lại hai mắt, thân thể cứng nhắc không dám làm bừa, mà khi một mùi thơm ngát ngoài ý muốn bao vây lấy thân thể nho nhỏ chính mình, Lạc Lặc đột nhiên mừng rỡ lên

Ôm lấy tiểu quỷ trong lồng ngực, Ngu Mạc Tình cảm giác mình nhất định điên rồi, đừng nói người khác, ngay cả Ngu Phi Túc luôn bên người cô cũng không từng để lên giường của mình, càng khỏi nói ngủ chung, nhưng tiểu quỷ trong lồng ngực lúc này mới quen không tới một ngày, lại dùng khổ nhục kế để cô làm theo, quả thực quá chán ghét rồi

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngu Mạc Tình căm tức hơn, cũng không để ý có làm tỉnh tiểu gia hỏa không, trực tiếp đem đối phương ném lên trên giường, dứt khoác nằm đến chỗ một bên khác, kéo lên chiếc chăn, quay lưng về phía Lạc Lặc bắt đầu ngủ

Đau... Đau... Đau... Lạc Lặc nhu động khóe môi, mẹ làm sao thì không biết ôn nhu một chút? Tuy là oán giận như vậy, nhưng trong nháy mắt lại cười trộm lên, thân thể nho nhỏ không tự chủ được bắt đầu chậm rãi di động, sau đó vươn mình liền từ sau ôm lấy Ngu Mạc Tình, gò má cọ ra nhiệt độ ấm áp, an lòng lần nữa rơi vào mộng đẹp

Ngu Mạc Tình ở một bên khác lẳng lặng mở mắt: Phía sau cọ cọ cực kỳ cẩn thận cô làm sao sẽ không cảm giác được? Chỉ là tròng mắt thâm thúy kia lại làm người ta không nhìn ra ý nghĩ chân thực, một lát sau, ở trong hơi thở vững vàng của Lạc Lặc truyền tới, Ngu Mạc Tình chậm rãi khép mắt lại...

Hết chương 2

Bả nhỏ mà bả tính kế ghê thiệt, Ngu ma ma nhìn phúc hắc vậy thôi chứ thụ bà cố luôn kaka, đừng để bề ngoài gây hiểu lầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro