Chương 3: Tại sao không thích...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tại sao không thích...

Cảm giác bị đè nén từ ngực dần dần tràn ra đến đầu óc, Ngu Mạc Tình cuối cùng lông mày rối rắm mở ra hai mắt có vẻ càng xót, khi đồng tử khắc sâu vào một số sợi tóc màu đen, trong mắt nhất thời nặn ra ánh sáng lạnh, tay phải hơi nâng, dùng sức liền đem đồ vật đặt ở trên người mình vung đến một bên, vươn mình tiếp tục.

Còn chưa yên tỉnh bao lâu, một đoàn bóng đen liền nhanh chóng chui vào trong lòng nằm nghiêng, cần cổ càng là bị bấu lấy, Ngu Mạc Tình nhắm mắt kéo xuống tứ chi không thuộc về chính mình, chuyển thân không làm đáp lại. Nhưng khi đồ vật ấm áp trong lồng ngực lần nữa chui vào, phút chốc mở ra đồng tử lấp lóe ánh sáng giận, đem tiểu hỗn đản càng ngày càng được voi đòi tiên này ném xuống giường...

"Ngô..." Lạc Lặc vuốt lấy cái mông bị té chậm rãi bò lên giường, chỉ là ở khi thấy thân thể Ngu Mạc Tình nửa ngồi cùng đồng tử vẻ băng sương chột dạ cười khúc khích, "Di di, ngươi tỉnh rồi..." Nàng chỉ là muốn ôm ôm mà thôi, có khó khăn như thế sao?

Con mắt lạnh nhạt, đánh giá tiểu quỷ hơi lớn này, không tới 24 giờ, tiểu gia hỏa này là chơi xấu, làm nũng, giả bộ đáng thương cùng khổ nhục kế đều đã vận dụng, mà chính mình thì giống như ngu ngốc để đứa trẻ này từng bước ép sát, thậm chí để đối phương đăng đường nhập thất, ngủ đến trên giường cô...Cô có phải ở trong lúc vô tình để sót cái gì không?

"Di di... Lạnh..." Lạc Lặc căn bản không quan tâm ánh mắt như muốn nhìn thấu người kia của Ngu Mạc Tình, chủ động xốc lên mền lần nữa không biết xấu hổ chui vào trong lòng đối phương, mà cái đầu nho nhỏ càng là đặt ở ngực của người nào đó, hai tay ôm lấy eo nhỏ tinh xảo của Ngu Mạc Tình, ở trong hơi thở thỏa mãn tiếp tục giấc ngủ chưa xong

Bảy năm qua, Ngu Mạc Tình lần đầu tiên có kích động đánh người, tiểu quỷ này như thuốc mỡ dính da làm sao một chút cũng không biết nhìn sắc mặt người làm việc? Rốt cuộc là đứa nhỏ nhà ai, không biết xấu hổ như vậy?

Tuy Ngu Mạc Tình giờ khắc này cảm thấy phẫn nộ dị thường, nhưng không có đem Tiểu Hỗn Đản trong lồng ngực ném xuống giường nữa, đương nhiên, nếu như ánh mắt có thể giết người, Lạc Lặc nho nhỏ nói không chắc sớm đã chết không nơi chôn rồi

― ― ―

Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lạc Lặc ra tới đi theo phía sau mẹ mình, dụi dụi con mắt, Ngu Phi Túc căn bản không dám tin con mắt của mình, tiểu Lạc kia mới xuất hiện không bao lâu đã ngủ chung với mẫu thân...

Trong lòng hơi dâng lên không cam lòng, tự khi có ý thức tới nay, mẫu thân chưa bao giờ ôm lấy hắn, chớ nói chi là ngủ chung với mẫu thân, Ngu Phi Túc càng nghĩ càng tức giận, tâm tình bất mãn càng là ở trên mặt hiển hiện không thể nghi ngờ, trầm mặc đi đến bên bàn cơm chờ đợi hai người xuất hiện, nhưng mà loại cảm giác bị vứt bỏ kia lại càng ngày càng mạnh

Nhưng tiểu gia hỏa chỉ quan tâm mẹ mình vẫn chưa chú ý tới cảm xúc của Ngu Phi Túc, chỉ là một mực theo sát phía sau của Ngu Mạc Tình đi đông lủi tây, cho dù bị chửi té tác cũng không lưu ý, nhiều nhất làm tượng trưng bĩu môi, chảy vài giọt nước mắt mà thôi, nhưng hai đứa nhỏ đều cảm giác bất ngờ chính là, ở dưới tình huống Lạc Lặc dính chặt lấy, Ngu Mạc Tình càng mang theo Lạc Lặc cùng đi công tác, mà ở trong thời gian ngắn địch ý của Ngu Phi Túc đối với Lạc Lặc cướp giật mẫu thân không thể nghi ngờ càng sâu hơn

Khua tay múa chân ngồi ở chỗ cạnh tài xế của xe, Lạc Lặc cười toe toét nụ cười thật to ngóng nhìn Ngu Mạc Tình, nàng phát hiện mình càng ngày càng yêu thích mẫu thân mới lần đầu tiên gặp mặt này, tuy lạnh một chút! Băng chút! Vô tình chút! Nhưng từ khi đối phương đem mình dẫn về nhà, sẽ ôm chính mình ngủ, còn có thể đem mình cùng mang đi làm việc, chỉ là như vậy, cũng đủ để khiến Lạc Lặc cao hứng hông lời có thể nói, mà hoàn toàn không đi cân nhắc điều kiện đầu tiên đều là xuất phát từ đối phương ở dưới tình huống 'bức bách'

Ngu Mạc Tình một chút không hiểu tại sao đứa bé này đều là yêu thích nhìn chằm chằm cô? Từ gặp mặt bắt đầu cứ như vậy, cho dù đối với tiểu quỷ này lạnh nhạt và phớt lờ đến đâu, đối phương cũng sẽ tự mình kiếm chuyện vui đùa chen đến bên cạnh cô. Chân mày gom lại, cô làm sao không biết mình lúc nào lại có thể khiến người khác không kiêng kị mà thân cận như vậy? Nghi hoặc cũng không có ở trong lòng tồn tại quá lâu, ở khi đi tới công ty, phát hiện đồng sự bốn phía dường như lúc đầu đối với cô đi đường vòng rồi lại thỉnh thoảng thò đầu ra đánh giá tiểu hỗn đản đang nắm lấy lòng bàn tay chính mình, Ngu Mạc Tình rất khẳng định, ngoại trừ tiểu quỷ này, người khác đối với cô vẫn là duy trì cự ly lùi thành chín mươi dặm

"Thiết kế Ngu! Xin hỏi đứa nhỏ này là..." Mới từ văn phòng tổng giám đốc đi ra tên nam nhân vô danh nhìn đứa nhỏ bên cạnh Ngu Mạc Tình, sau đó giữ một khoảng cách mang chút kinh ngạc hỏi, hắn làm sao chưa bao giờ biết đối phương còn có con?

"Nhặt được!" Giống như đêm qua lạnh nhạt trả lời với Ngu Phi Túc, tiếng nói của Ngu Mạc Tình không nhẹ không nặng lại làm cả người của công ty đều đủ để nghe rõ, nhưng một mực khiến cô bất ngờ chính là, ở sau khi vắng lặng một trận, đám người kia vốn là lén lút dò xét trong nháy mắt dồn dập tuôn ra, trong tay còn cầm nhiều loại đồ ăn vặt và đồ chơi...

Đối mặt với đám người đột nhiên xuất hiện vọt về phía mình, Lạc Lặc sắc mặt nhất thời đông lạnh lên, trong mắt càng là tỏa ra hơi thở lạnh như băng người sống chớ gần, kinh sợ 'người hảo tâm' đang muốn đi qua một trận lạnh run, trong lòng không ngừng nói thầm: tư thế này nào giống nhặt được, rõ ràng là một khuôn mẫu khắc ra! Thiết kế Ngu thực sự là thích 'nói đùa'

Chú ý tới đám người từ từ lùi về sau, Ngu Mạc Tình không được dấu vết khơi lên đuôi lông mày, cúi đầu nhìn lại tiểu quỷ một mặt sợ sệt, khóe miệng hiện lên một chút châm chọc, rồi lại nhanh đến mức biến mất không còn tăm hơi

"Di di...ôm ôm..." Giả vờ nhìn không hiểu ý nghĩa bên mép Ngu Mạc Tình bỗng nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất kia, Lạc Lặc lắc cánh tay đối phương, nhỏ giọng nói, "Tiểu Lạc sợ hãi..."

Bốn phía trong nháy mắt vang lên tiếng hít hơi khiến Ngu Mạc Tình không hề có một tiếng động cười lạnh, liếc mắt Lạc Lặc vẻ tràn đầy kỳ vọng, một cái xoay người liền vung ra tay nhỏ kéo lấy cánh tay chính mình đi đến phía văn phòng chuyên môn, không chút nào để ý tới người khác là như thế nào bất mãn mà nhìn hành động của chính mình

Ngô... Lại là như vậy! Lẽ nào trong vòng một ngày mẹ không lạnh nhạt tiểu Lạc mấy lần sẽ không thoải mái sao? Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Lạc Lặc vẫn là phủi mông theo sát Ngu Mạc Tình đi vào văn phòng, ở trong chớp mắt đóng cửa lại chặn đi tất cả nhòm ngó của người bên ngoài: "Di di, tiểu Lạc nên làm cái gì?"

"Chỉ cần đừng quấy rầy ta! Cái khác tùy ngươi" Nói xong liền lấy ra bản thảo thiết kế đồ đêm qua vội vã vẽ ra, bắt đầu làm bước đầu tu sửa, không tiếp tục để ý tên còn lại trong phòng làm việc

Cứ như vậy không để ý tới nàng! Ngơ ngác mà nhìn lại người vùi đầu làm việc kia, Lạc Lặc nghiêng đầu bắt đầu quan sát văn phòng độc lập thuộc về mẫu thân này, không có bất kỳ vật trang trí gì, cũng không có bất kỳ sắc thái tô điểm tươi đẹp khác, ngoại trừ một ít bản vẽ thiết kế ưu tú treo trên tường, cũng không còn những vật khác, ngay cả bàn làm việc cũng là gỗ liễu một màu đơn độc đen kịt làm ra, mà tất cả bố trí của nơi này đều có vẻ lạnh lẽo nặng nề dị thường...

Nên nhìn đều xem xong rồi, Lạc Lặc đưa ánh mắt lần nữa dời về phía trên người Ngu Mạc Tình đang bận rộn không ngớt, cho dù đối mặt chỉ là đầu người màu đen, nàng cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện, thì ra mẹ có thể mang đến loại cảm giác an tâm này, nghĩ đi nghĩ lại liền cười khúc khích lên: "Di di có thể làm mẹ của tiểu Lạc không?"

Bên trong tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện vấn đề khiến Ngu Mạc Tình mê muội ở trong công việc nhất thời phòng bị không kịp, nhưng lập tức hồi thần lại tinh thần, giương mắt nhìn lên mắt xám chờ đợi kia của tiểu hỗn dản kia, không do dự mở miệng cự tuyệt: "Không thể!"

Thất vọng lập tức lan tràn cả tim, nhưng Lạc Lặc vẫn là lựa chọn tiếp thêm lực: "Tại sao không thể? Di di không thích tiểu Lạc sao?"

"Không thích!" Đả kích lần nữa kéo tới khiến bóng cao su của Lạc Lặc dường như bị đâm thủng rủ đầu xuống, toàn bộ thân thể càng là ngã đến sofa, quay lưng bắt đầu dùng ngón tay trỏ vẽ lên vòng tròn nhỏ, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Tại sao không thích? Tại sao không thích? Tại sao không thích..."

Kia dường như lời nguyền nỉ non khiến Ngu Mạc Tình không cách nào chăm chú với công việc nữa, ôm lấy hai tay dựa lưng lên ghế tựa, yên tĩnh nhìn chăm chú tiểu hỗn đãn đang tự bi thương buồn bã đầy người oán khí kia, lòng của tiểu quỷ này lại như cái hố không đáy, lấp đầy cái này lại xuất hiện một cái khác, quả thực là lòng tham không đáy, trên thế giới làm sao sẽ có đứa nhỏ thối khiến người cực kỳ chán ghét như thế?

Phía sau không có đổi lấy phản ứng trong lý tưởng của Lạc Lặc, cạo lấy sofa, Lạc Lặc cong lấy chân nhỏ biểu thị ủy khuất vô hạn, mà ở sau khi trãi qua khoảng thời gian dài, không nhịn được quay người qua, cắn ngón tay nhìn về phía người gửi gắm tình cảm với công việc... Grừ...Cô tại sao có thể như vậy? Cả an ủi đều không có...

― ― ―

Mãi đến tận công việc trong tay hoàn thành, Ngu Mạc Tình mới phát hiện thời gian đã qua cơm trưa, ngẩng đầu nhìn lại tiểu quỷ đầy mặt ai oán, khóe môi khẽ nhúc nhích, cầm lấy túi da một bên vừa nói vừa đi ra ngoài: "Ăn cơm!" nhưng cho đến sắp vào thang máy còn chưa nhìn thấy tiểu quỷ kia đều là quấn quanh bên cạnh, con ngươi trong nháy mắt bị màu sương nhuộm đi

Lạc Lặc cuộn ở trên ghế sofa, bĩu môi, nàng không hiểu Ngu Mạc Tình tại sao luôn đối với mình xem thường? Thì giống như nàng là vật phẩm có cũng được mà không có cũng được, cho dù làm mất đi cũng không sao, nhưng mà, nàng đi tới nơi này cũng không phải muốn kết quả như thế, nàng là cần mẫu thân biết thương chính mình, biết hôn mình, biết yêu mình, thì giống như mẫu thân của những đứa trẻ khác, nàng muốn là phần thân mật chính mình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có được kia, nhưng mà...

Ngu Mạc Tình và hình tượng mẫu thân trong ảo tưởng vốn là hai thái cực!

Đâm lấy lớp da phía dưới người, Lạc Lặc cúi đầu, tâm tư trăm ngàn chuyển biến, nàng không thể không thừa nhận, cho dù Ngu Mạc Tình lạnh nhạt như vậy, nàng vẫn là rất yêu thích người mẹ này, nhưng mà đối phương không thích nàng... Càng nghĩ càng là rầu rĩ không vui, sức mạnh của đầu ngón tay từ từ tăng lực...

"Ngươi còn muốn kì kèo bao lâu?" Tiếng dò hỏi lạnh lẽo từ bên tai lướt qua, Lạc Lặc cả kinh lập tức nhảy dựng lên, nhưng ở sau khi nhìn thấy Ngu Mạc Tình dựa ở bên cửa lần nữa ngồi xuống, chuyển đầu không nhìn đối phương

Tiểu quỷ này, còn biết tức giận? Nhìn đầu nhỏ màu đen kia, bờ môi Ngu Mạc Tình hơi mấp máy, cuối cùng phun ra chữ lạnh lẽo: "Nếu như không đói bụng thì ở lại đây, đừng có chạy lung tung!"

"Cộp cộp cộp..." Thanh âm của giày cao gót chạm đến mặt đất dần dần đi xa, Lạc Lặc chỉ cần vừa nghĩ tới Ngu Mạc Tình thật sự đem mình một mình bỏ ở nơi này chỉ ủy khuất khóc lên: "Ô ô ô... hỗn đản...đại hỗn đản... Tiểu Lạc không cần di di..." Vừa khóc vừa leo xuống sofa, chỉ là vừa xoay người, ở khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Mạc Tình tựa như cười mà không phải cười, sững sờ, tiện đà khóc đến càng dữ...

Hết chương 3

Edit: Ờ ráng ăn hiếp người ta đi, may mốt người ta đè cho khỏi thở nổi luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro