Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Răng rắc" một tiếng, cánh cửa đã sớm bị mối ăn mòn liền bị đập gãy.

Hỉ Bảo nâng mắt lên, nàng thấy dáng vẻ lảo đảo của Lưu Ma bà ở ngoài cửa, rất giống một con lật đật do đám trẻ con vẽ bằng vỏ trứng trong hội chùa, nàng cảm thấy dáng vẻ này rất buồn cười, nhưng nàng thật sự không cười nổi, khóe miệng trầm xuống nặng nề, nàng thầm tính toán trong lòng, làm sao để trừng phạt vị tẩu tẩu tốt bụng đáng chết đã bán nàng cho nhà giàu làm tiểu thiếp

Ở trong mắt Hỉ Bảo, thời cổ đại này đều thịnh hành việc làm mai đẩy thuyền và dẫn mối, cho nên họ có thể đứng giữa kiếm lợi từ việc đẩy các cô nương ra làm ấm giường cho đám nhà giàu. Chỉ có thể nói số mệnh của nàng không tốt, sau khi xuyên không đến đây nàng không có cha mẹ, chỉ có một vị huynh trưởng và một vị tẩu tẩu hận không thể khắc đồng tiền vào mắt thôi.

Huynh trưởng của nàng - Tôn Nhị Cẩu là một tên tham lam thích đánh bạc du thủ du thực, tẩu tẩu Lưu thị có tính lười biếng trời sinh, phu thê hai người coi nàng là trâu ngựa để sai bảo trong hai năm thì thôi đi, ngày hôm kia Tôn Nhị Cẩu đánh cược lớn với người ta, mắt thấy chủ nợ sắp tìm tới cửa, hai người liền đánh chủ ý lên nàng.

Hỉ Bảo mới vừa xuyên không đến đây, nàng có chút lo lắng âm thầm với dung mạo xinh đẹp của nguyên chủ, các cô nương trong xã hội phong kiến vẫn chưa thể vùng lên làm chủ bản thân, dung mạo xinh đẹp không phải chuyện gì tốt. Nhất là khi nàng còn có một đôi huynh trưởng và tẩu tẩu tâm địa đen tối như vậy, nhìn họ mà xem, không sớm thì muộn họ cũng sẽ đem nàng ra để gán nợ cờ bạc thôi?

Không đếm được đây đã là bà mối thứ bao nhiêu bị Hỉ Bảo đuổi ra ngoài rồi.

Tẩu tẩu của Hỉ Bảo - Lưu thị cười tiến lên tiếp đón Lưu Ma bà, miệng như được bôi đường: "Tam cô cô đến thật sớm."

Lưu Ma bà đứng vững xong liền oán giận cúi đầu nhìn cánh cửa đã bị mối ăn vụn, vẻ mặt mang theo chút khinh thường nói: "Đợi nhận được sính lễ rồi thì ngươi hãy sửa lại căn nhà rách nát này đi." Nói xong bà ta liền đi vào căn phòng tối tăm.

Trong căn phòng u ám, Hỉ Bảo ngồi trên giường, đốt đèn dầu may vá xiêm y, đầu của nàng lười ngẩng lên. Khi nàng mới xuyên đến đây, nàng đã rất cung kính với Lưu thị, tục ngữ nói nhập gia tùy tục, không nói đến chuyện phụ nữ hiện đại xuyên đến đây như thế nào, nhưng ở xã hội như vậy nàng không thể không chấp nhận số phận, không cần thiết phải đối nghịch với toàn thế giới! Cho nên nàng bao thầu tất cả những việc thủ công may vá cũng không sao, dù sao cũng không có việc gì khó, làm cũng rất nhanh, nhưng hai phu thê Tôn Nhị Cẩu vì chút tiền mà muốn phá hủy cả đời nàng, vậy thì đừng trách nàng trở mặt.

"Nhận sính lễ cái gì? Thế gian này có việc bán người mà không thèm nhìn mặt người trước sao?" Hỉ Bảo buông kim chỉ xuống cái sọt, nàng ngồi thẳng lên nhìn Lưu thị.

Lưu thị há miệng muốn mắng, nhưng nhớ đến tam cô cô của nàng - Lưu Ma bà đã dặn dò, nếu em chồng của nàng thật sự có thể khiến đại lão gia vui vẻ, sau này có thể muốn cái gì được cái đó, nàng liền nhịn xuống, cái mặt dày như bánh nướng lộ ra một nụ cười khó coi: "Đứa nhỏ như muội nói bậy gì đấy? Tẩu tẩu vất vả lắm mới tìm được cách gả muội cho gia đình phú quý, sao lại thành bán muội được? Tẩu tẩu khuyên muội đừng ngoan cố nữa, xung quanh đây có rất nhiều nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp, ở trấn trên của chúng ta, nhà có của cải như thế chỉ có hai nhà mà thôi, muội có gì mà không vui?"

Lưu thị thấy Hỉ Bảo không nói lời nào, dụ dỗ không thành công liền bắt đầu kể lể: "Hắn chính là huynh trưởng ruột của muội mà, kẻ đòi nợ đã tới cửa đánh hắn không ra hình dáng gì, muội không đau lòng sao?"

Đau lòng? Hỉ Bảo hận không thể để Tôn Nhị Cẩu bị người ta đánh chết, nàng lạnh lùng nhìn Lưu thị đang nói chuyện mà nước miếng văng tứ tung, dường như muốn nghe xem nữ nhân này còn định nói gì nữa.

"Đánh huynh trưởng của muội chỉ là một chuyện thôi. Đến lúc đó nhà chúng ta mà còn không đưa tiền ra, những tên đòi nợ đó sẽ cưỡng chế bắt muội đem đi bán vào thanh lâu...... chậc chậc!" Lưu thị ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Hỉ Bảo một cái: "Đến lúc đó muội có muốn làm vợ bé của người ta, người ta chưa chắc đã chịu, chỉ có thể ở chỗ đó kiếm tiền bằng da thịt......" Lưu thị cảm thấy lời này quá nặng, sợ Hỉ Bảo bực mình, nàng ta thấy Hỉ Bảo tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đỏ tím liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hỉ Bảo không sợ món nợ tìm đến cửa, nàng đã chịu đựng đủ những ngày tháng làm trâu làm ngựa miễn phí cho người ta còn thường xuyên bị đánh chửi, bị nói là đồ phá hoại rồi, nàng đã hỏi thăm rồi, có một gia đình giàu có trong kinh thành đang tuyển nha hoàn, bản thân nàng dự định sẽ chăm chỉ làm việc, chờ đến khi tích cóp đủ rồi tiền sẽ mua một cửa hàng nhỏ, dù sao cũng tốt hơn là ngây ngốc trong căn nhà này, chờ người ta đem bán.

Lưu thị đã nói ra những lời khó nghe như "kiếm tiền bằng da thịt", miệng của Hỉ Bảo cũng không chút lưu tình: "Thật sự thiếu tiền đến mức đó thì đại tẩu dọn dẹp bản thân rồi làm nhà thổ trái phép đi! Của hồi môn mà phụ thân mẫu thân để lại cho ta đã bị các ngươi bán sạch sẽ thì thôi, còn dám nghĩ cách bắt ta đổi lấy tiền? Ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm hãy vứt bỏ tâm tư này đi, nếu ép ta nóng nảy, cùng lắm thì chết thôi, trước khi chết ta nhất định phải dẫn theo ca ca tẩu tẩu xuống hoàng tuyền làm bạn. Người một nhà mà, phải tề tề chỉnh chỉnh chứ!"

Nàng vẫn cố gắng kiềm chế, cho dù có muốn mắng chửi đối phương nhưng cũng không dùng tất cả bản lĩnh để mắng chửi, nàng sợ sẽ mắng chết Lưu thị. Nói xong, trong lòng Hỉ Bảo thoải mái hơn nhiều, nhưng lại nảy sinh cảm giác uất ức, nàng nhớ tới cuộc sống sau khi phụ thân và mẫu thân qua đời, nhớ tới những ngày tháng sống nhàn nhã trong căn nhà ấy. Bộ phim nàng mới xem còn hai tập nữa là hết phim, đáng tiếc nàng mãi mãi sẽ không biết được hung thủ là ai.

Lưu Ma bà dùng môi lưỡi trơn tru khuyên giải hai người đang ồn ào đến túi bụi, bà ta nói: "Giữa tẩu tẩu và tiểu cô cô hà tất phải làm tổn thương hòa khí như vậy? Cháu gái ngươi thật là, chuyện kết hôn đương nhiên phải để nha đầu Hỉ Bảo này tình nguyện mới được." Bà nghĩ chỉ cần nói cho Hỉ Bảo biết gia đình của Viên đại lão gia phú quý đến mức nào, người sống trong gia đình bình dân chưa hiểu việc đời như Hỉ Bảo nghe xong không thể không động lòng. Khuê nữ có cá tính như nàng phải dỗ dành mới có hiệu quả, Lưu Ma bà đã tung hoành trong nghề buôn nước bọt mấy chục năm, rất có kinh nghiệm xử lý những trường hợp như thế này.

Lưu Ma bà cười cười, đi đến ngồi xuống bên giường gần Hỉ Bảo, ánh mắt lấm lét đánh giá tỉ mỉ gương mặt của Hỉ Bảo.

"Dung mạo thật là đẹp, quả thực...... Quả thực......" Lưu Ma bà không biết chữ, khi làm mai khen các cô nương có tướng mạo tốt cũng chỉ biết nói những lời này, nói vài câu lặp đi lặp lại, đại đa số thời điểm bà cũng không thật lòng khen cô nương nhà người ta đẹp, làm bà mối mà, lúc nào cũng phải khen cả hai bên. Nhà lầu đồng ruộng – những thứ sờ sờ ra đó thì bà không dám nói bậy, chỉ có thể nói cô nương nhà người ta xinh đẹp dịu dàng ra sao, tiểu tử mạnh khỏe hiếu thuận đến mức nào.

Nhưng nha đầu nhà họ Tôn này thật sự là mỹ nhân khó có được, nha đầu sinh ra trong nhà nghèo khó ở hẻm nhỏ, nhưng làn da còn trắng nõn hơn cả thiên kim tiểu thư nhà thế gia, mặt mày mũi môi đều giống như tiên tử trên trời, khiến người ta không dời mắt được.

"Tam cô cô là người một nhà, sẽ không giống nói dối lừa gạt ngươi giống những bà mai khác. Vị Viên lão gia này, có rất nhiều cô nương nhà người khác muốn nịnh bợ cầu xin ta giật dây bắc cầu cho đấy! Nhưng chuyện tốt như vậy, tam cô cô sao có thể để những người ngoài chiếm tiện nghi được? Viên gia mở tiệm vải, ở trong huyện cũng có vài cửa hàng, càng khó có được chính là, vị Viên lão gia này chỉ có 21 vị thái thái, sau khi chính thất qua đời vẫn chưa cưới vợ kế, ngươi có vóc dáng đẹp lại trẻ tuổi như vậy, nếu tranh đua một chút rồi sinh ra một tiểu tử mập mạp, sau này chiếm mọi phú quý cũng không phải là chuyện không thể xảy ra...... Nghe tẩu tẩu ngươi nói, ngươi mọi thứ đều tốt, chỉ hơi tham ăn một chút đúng không? Ngươi không biết bình thường Viên gia ăn nhiều thế nào đâu, ngươi biết điểm tâm bọc đường chứ? Người của Viên gia coi nó là món ăn vặt ăn hàng ngày đấy."

Hỉ Bảo xem thường nhìn lên trời cao. Nàng đúng là tham ăn, nhưng cũng không đến mức vì một chút điểm tâm mà bán chính bản thân nàng. Đừng nói vị Viên lão gia kia có 21 vị thái thái, riêng tuổi tác của ông ta cũng đủ làm ông nội của nàng rồi. Hỉ Bảo đột ngột đứng dậy, chỉ vào cửa rồi nói với Lưu Ma bà: "Cút!"

Lưu thị bị mắng một lúc đã đành, thấy Hỉ Bảo còn tỏ thái độ với tam cô cô Lưu Ma bà của nàng, nàng cảm thấy mất hết mặt mũi vì Hỉ Bảo, lòng dạ bất bình muốn nhào lên đánh nhau với Hỉ Bảo.

Vẫn là Lưu Ma bà trầm ổn hơn, bà nhanh chóng kéo Lưu thị ra ngoài cửa thấp giọng nói: "Ngươi cào nát mặt nó ra thì ai còn cần nó nữa? Nghe ta, phải nhẫn nhịn đã, chờ nha đầu bướng bỉnh kia ổn định rồi, Viên gia chọn ngày tốt, chuốc thuốc mê rồi rước nó đi là thành công. Ngươi phải thành thực một chút, chờ đến lúc nó gật đầu biết chưa? Loại chuyện này một tiểu nha đầu như nó không thể định đoạt được đâu."

***

Hoàng hôn buông xuống, Lục Phúc cúi thấp đầu vội vàng ra khỏi Tư Uyển Cục, thời tiết mùa thu mát mẻ, hắn lại mướt mát mồ hôi, mũ bị mồ hôi làm ướt, dính sát đầu khiến cả người hắn đều không thoải mái.

Ra đến cửa cung, một chiếc xe ngựa ngừng lại trước mặt hắn, phu xe ân cần nhô đầu ra cười nói: "Vị gia này, ngài muốn đi đâu vậy?"

Lục Phúc quay đầu nhìn về phía Tư Lễ Giám, bỗng nhiên có chút nhút nhát. Một bước đi này, nếu đi đúng thì có thể có được tiền đồ rộng mở, nhưng nếu đi sai, cái mạng quèn của hắn sẽ không giữ nổi.

Nhìn vị công công này không có ý muốn đi, phu xe giơ roi lên quất ngựa muốn đến chỗ khác mời gọi khách, nhưng đi chưa được bao xa liền nghe thấy vị thái giám đằng sau đang gọi hắn, hắn liền ngừng lại.

"Đến ngõ nhỏ Tường Khánh." Lục Phúc ngồi lên xe ngựa, nâng tay áo lên lau mồ hôi đầy mặt.

Hắn không có đường lui, hắn đã vào cung mười mấy năm, đã sắp đến tuổi 30, nhưng vẫn chỉ là một người hầu nhỏ bé trong Tư Uyển Cục. Hắn không có dã tâm đại phú đại quý, chỉ mong tích cóp được chút bạc, sau này già rồi xuất cung, cuộc sông sẽ không đến mức quá thê lương. Hơn nữa Tư Uyển Cục phụ trách chọn mua rau quả nhưng chẳng có được chút béo bở nào, không giống như đám người trong nha môn, mà cho dù có thì hắn làm sao với tới tí béo bở nào được chứ? Từ thái giám chưởng ấn đến thiếu giám rồi đến giám thừa...... Tầng tầng từ trên xuống dưới, căn bản không tới lượt đám người ở tầng lớp dưới như bọn họ.

Ngay cả công việc béo bở như phân chia trái cây đến cung điện của các chủ tử cũng không đến lượt bọn họ, phải biết rằng, nếu gặp được vị nương nương nào đó ra tay hào phóng, thì số tiền thưởng hay bảo vật được ban cho có thể lớn hơn bổng lộc nửa năm của một tiểu cung nhân.

Lục Phúc làm việc mười mấy năm nhưng không được lên chức, không phải là vì hắn không cónăng lực, mà là thật sự không có cách nào. Sau khi hắn vào cung không lâu, vị lão thái giám đã đưa hắn vào cung vì phạm phải sai lầm mà bị đánh chết, hắn may mắn không bị liên lụy, nhưng cũng không thể leo lên một mối quan hệ khác. Đừng nhìn đám thái giám đều đã bị chặt đứt đường con cháu, bọn họ là người coi trọng chuyện nối dõi nhất, những chuyện họ cố gắng vất vả làm ra đều là vì có người nối dõi, nhưng nếu ngươi không có cách nào, vậy thì chỉ có thể làm tiểu nội sử đến khi chết mà thôi!

Nháy mắt đã đến ngõ nhỏ Tường Khánh, Lục Phúc cho phu xe mấy phân tiền, dặn dò hắn phải quên chuyện hôm nay đi, hắn đi vào tiệm trà ở đầu ngõ gọi một tô da vịt và hai lượng rượu, hắn luôn luôn keo kiệt đối với chuyện tiền bạc, hôm nay đã được coi là tiêu xài hoang phí rồi. Hắn ăn no rượu say xong mới đi vào một căn nhà lớn sâu trong ngõ nhỏ —— nhà riêng của xưởng công Đông Xưởng - Mạnh Đức Lai.

"Phiền nhị vị bẩm báo một tiếng, nội sử của Tư Uyển Cục Lục Phúc cầu kiến xưởng công." Lục Phúc nói với người canh gác bên ngoài.

Người canh gác nhìn trang dung liền biết phẩm giai của hắn, không thèm nhìn hắn bằng nửa con mắt, âm dương quái khí nói: "Nếu có chuyện cũng nên gọi quản sự của Tư Uyển Cục các ngươi tới. Xưởng công trăm công ngàn việc, chẳng lẽ a miêu a cẩu tìm tới cửa đều phải tự mình đón tiếp lần lượt từng người hay sao?"

Nếu người bình thường nghe những lời này chắc chắn sẽ cảm thấy trên mặt không thể nhịn được, nhưng nam nhân vào cung làm thái giám nghĩa là đã đi vào con đường không có mặt mũ nhất, lời khó nghe nào họ cũng đã từng nghe.

Lục Phúc cười theo, hắn tiến lên lấy ra một nén bạc trong cổ tay áo rồi nhét vào tay áo của người canh gác, hắn nói: "Chuyện này rất quan trọng, không chậm trễ được."

Sắc mặt của tên lính canh có chút buông lỏng, hắn sợ bản thân làm lỡ việc của xưởng công, nhưng cũng sợ tên tiểu thái giám này vì việc nhỏ mà làm phiền xưởng công, sẽ liên lụy khiến mình bị phạt. Trong lúc hắn đang chần chờ không biết có nên truyền lời hay không, bên trong lại giống như biết có người tới, một nam nhân mặc bộ công phục màu nâu, đầu đội mũ tiểu tiêm đi ra, xem tướng mạo của hắn khoảng chừng 30 tuổi. Lục Phúc biết đây là phiên tử của Đông Xưởng, liền vội vàng hành lễ.

"Đi theo ta!" Nam nhân dẫn đường ở đằng trước, Lục Phúc khom người cúi đầu run run rẩy rẩy đi theo phía sau.

Lục Phúc hầu hạ ở trong cung mười mấy năm, tuy không được dùng quá nhiều đồ tốt, nhưng hắn đã từng thấy không ít gia thế phô trương. Cho dù là vậy, Lục Phúc vẫn kinh ngạc cảm thán với cách sắp xếp bày biện trong nhà riêng của Mạnh công công, ngay cả đá ốp trong hoa viên cũng là ngọc thạch thượng đẳng, được mài giũa nhẵn như kính vậy.

"Đứng chờ ở đây." Người của Đông Xưởng để Lục Phúc đứng chờ ở hành lang. Một lát sau mới tới dẫn Lục Phúc đi, hai người vòng đi vòng lại một hồi lâu, Lục Phúc đã sắp không nhớ nổi đường đi ra ngoài, cuối cùng người của Đông Xưởng cũng đưa hắn đến trước một cánh cửa: "Vào đi!"

Nếu đã không có đường lui, ngược lại hắn đã không còn sợ đầu sợ đuôi, trong lòng tràn ngập sự bất an như trước, Lục Phúc liếm cánh môi rồi đi vào căn phòng u ám.

Trong phòng có một hương thơm lạ lùng, Lục Phúc không dám nhìn lung tung, hắn quỳ trên mặt đất nói: "Nô tài Lục Phúc, khấu kiến xưởng công."

"Nghe nói ngươi có việc phải gặp mặt để bẩm báo?" Mạnh Đức Lai hỏi Lục Phúc, ông ta ngồi cách hắn một cái bình phong lưu ly.

"Công tử Diêu Hiển nhà Tả Thiêm Đô Ngự Sử Diêu đại nhân, chỉ sau thời gian nửa nén hương nữa sẽ không có......" Lục Phúc bị dọa đến mức đổ mồ hôi. Chuyện này hắn vốn không thể biết được, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nội sử của Tư Uyển Cục, cách xa phòng lau dọn kia cả tám sào. Nhưng đúng lúc hôm nay hắn đến phòng lau dọn tặng đồ, lại nhìn thấy Diêu Hiển đang đổ máu không ngừng, sau thời gian không đến nửa nén hương liền tắt thở.

Lục Phúc có biết ân oán giữa Diêu đại nhân và xưởng công, năm xưa Diêu đại nhân phát hiện nhi tử của xưởng công Mạnh Quảng Thâm tham ô quân lương, liền giam Mạnh Quảng Thâm vào nhà lao, lúc ấy xưởng công còn chưa ngồi lên vị trí xưởng công, chỉ là một thiên hộ của Đông Xưởng, nhưng ông ta lại có danh tiếng xấu là kẻ thủ đoạn tàn ác. Ông ta không thể tác động vào nhà lao Hình Bộ của Đông Xưởng, trong ngục lại có vô số người bị Đông Xưởng tra tấn tàn tạ, vì thế, Mạnh Quảng Thâm vào ngục không bao lâu liền chết trong ngục một cách ly kỳ.

Xưởng công vẫn luôn ghi tạc mối thù này trên người Tả Thiêm Đô Ngự Sử Diêu Hòa Chính. Bởi vì Mạnh Quảng Thâm là nhi tử duy nhất của ông ta trước khi vào cung, sau đó cho dù có nhận nhiều con nuôi thì chung quy vẫn không phải là huyết mạch của ông ta. Xưởng công hận Diêu đại nhân, sau khi gặp thời liền định tội cho Diêu gia một tội lớn, Hoàng Thượng niệm tình nhiều thế hệ Diêu gia đã lập công, cho nên chỉ hạ chỉ nạp tất cả gia quyến Diêu gia vào quân đội, hành quân đến Nam Cương.

Mạnh Đức Lai đương nhiên không hài lòng với kết quả như vậy, cho nên mới sai người bắt cóc Diêu Hiển - nhi tử duy nhất của Diêu Hòa Chính trước khi Diêu gia lên đường. Ông ta bắt Diêu Hiển vào cung, một là muốn Diêu gia đoạn tử tuyệt tôn báo thù cho nhi tử đã chết, hai là giữ Diêu Hiển ở lại trong cung còn có chỗ cần dùng.

Mạnh Đức Lai đã sớm đoán được thân thể yếu đuối mong manh của Diêu Hiển sẽ không chịu nổi giày vò, ông ta cũng không định cho Diêu Hiển sống. Ông ta tính toán chờ Diêu Hiển chết rồi, ông ta tìm một tên tiểu tử khác nhét vào trong cung thay thế là được.

"Chết dứt khoát như vậy thì hắn cũng chiếm được tiện nghi rồi." Giọng nói của Mạnh Đức Lai âm trầm cổ quái giống như hàng ngày, một lúc lâu sau, ông ta khoác áo đi ra khỏi bình phong, ngồi vào ghế trên ở phòng ngoài rồi nói với Lục Phúc: "Sao ngươi lại biết chuyện này? Ngươi nhận ra Diêu Hiển sao?" Cho dù ông ta quyền thế ngập trời cũng không dám ngang nhiên bắt Diêu Hiển vào cung, sao tên tiểu thái giám này lại biết người chết là Diêu Hiển?

"Nô tài được sai đi làm việc rồi ngẫu nhiên gặp được. Nói đến cũng thật vừa khéo, năm kia Hoàng Thượng ban thưởng quà tặng cho Diêu gia, trong đó có rương hoa quả mà Đông Nam đã tiến cống, nô tài khiêng rương hoa quả đến liền ngẫu nhiên gặp được Diêu công tử một lần." Lục Phúc thành thành thật thật nói ra.

Hắn ẩn ẩn cảm nhận được cảm giác mơ hồ của vận mệnh. Nhiều năm trước khi hắn ngẫu nhiên nhìn thấy Diêu công tử, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng nổi thiếu niên có khuôn mặt thanh lệ trước mắt hắn sẽ trở thành người giúp hắn leo lên trên. Nếu hắn không khiêng rương đồ đến Diêu phủ, nếu Diêu công tử không phải là một công tử tướng mạo soái khí khiến người ta gặp rồi thì khó quên được, nếu hôm nay hắn không đến phòng lau dọn ...... Phàm là có một chuyện không xảy ra, hắn sẽ không có cơ hội tiếp cận Mạnh công công.

"Vì sao lại là ngươi đến báo cho ta? Người của phòng lau dọn đâu?"

"Người của phòng lau dọn cảm kích vì thoát được việc bị trách tội, nô tài không dám lộ ra, chờ mặt trời xuống núi rồi mới nhanh chóng báo cáo với xưởng công."

"Ngươi đúng là rất nhanh nhẹn, không giống những kẻ không có tiền đồ kia." Mạnh Đức Lai biết tên tiểu thái giám này có tâm tư gì, ông ta chỉ hỏi: "Vậy Diêu Hiển kia còn ở phòng lau dọn không?"

"Nô tài sợ người khác nhìn thấy, nên đã tự tiện làm chủ chôn xác ở hậu viện của phòng lau dọn." Lục Phúc dần bình tĩnh lại, mũi tên đã rời cung, chờ đợi hắn là con đường đại phú đại quý hay là đường chết, đây không phải chuyện hắn có thể đoán trước.

"Ồ, có vài phần can đảm đấy." Mạnh Đức Lai đứng dậy sâu kín mà đi đến trước án thư, ném một cuộn giấy lụa cho Lục Phúc đang quỳ trên mặt đất: "Dựa theo bức họa của Diêu Hiển mà tìm một tên tiểu tử có dung mạo và tuổi tác tương đồng với hắn để thay thế! Đừng có động đao, nếu không ngươi sẽ đi vào đường chết đấy."

Mạnh Đức Lai cảm thấy tên tiểu thái giám này xuất hiện thật là kỳ diệu, Đông Xưởng đúng lúc có thể thoát khỏi chuyện này, sau này cho dù có bị Hoàng Thượng biết được, ông ta cũng có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho tiểu thái giám Lục Phúc. Đến lúc đó chỉ cần nói tên tiểu thái giám này muốn nịnh bợ Đông Xưởng, to gan lớn mật phạm phải những chuyện này, dù sao cả kinh thành đều biết huyết hải thâm thù giữa ông ta và Diêu Hòa Chính.

Còn việc tiếp nhận tên tiểu tử vào cung thay Diêu Hiển, thiếu niên ở độ tuổi mười mấy tuổi, quá vài năm nữa dung mạo có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường. Ông ta chỉ muốn thân phận của Diêu Hiển, còn người đóng giả Diêu Hiển là ai căn bản không quan trọng.

Không động đao? Vậy chẳng phải là thái giám giả sao? Lục Phúc âm thầm lau mồ hôi, nhưng cũng không dám lắm miệng, chỉ nói: "Nô tài tuân lệnh."

Lục Phúc nhận lệnh nhưng vẫn quỳ dưới đất không nhúc nhích, chần chừ một lát mới có lá gan to để nói ra: "Có điều nô tài chỉ là một người hầu lục phẩm, không có ngân lượng, chỉ sợ tìm người sẽ gian nan......"

"Lá gan không nhỏ." Mạnh Đức Lai ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại có vài phần thích thú đối với tiểu thái giám này. Trước mắt ông đã dùng rất nhiều người, đáng tiếc đại đa số thái giám đều không có tham vọng, kẻ có dã tâm không nhiều lắm, kẻ vừa có dã tâm vừa có can đảm lại càng khó có được. "Đến nhà kho phía sau mà nhận bạc, còn việc đề cử thăng chức...... Làm xong việc sẽ có thưởng hậu hĩnh, làm việc đừng có nghĩ đến thăng quan phát tài, chờ xong việc rồi nói!"

"Đúng vậy." Lục Phúc nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ có thể thăng quan hay không, cái mạng quèn này đã tạm thời giữ được, bạc cũng đã nhận đủ. Nhưng hắn lại gặp chuyện khó khăn, xưởng công chỉ cho hắn thời gian ba ngày, đi đâu để tìm một người giống Diêu Hiển đây? Chuyện này lại không thể lộ ra ngoài, dám có can đảm nói ra nửa chữ, phiên tử của Đông Xưởng sẽ lập tức tới cửa lấy mạng nhỏ của hắn.

Lục Phúc nhặt bức họa lên nhét vào trong ngực, cúi thấp đầu xin lui.

***

Mắt thấy thời gian ba ngày chỉ còn một ngày, vẫn chưa tìm được người, Lục Phúc liền cảm thấy hối hận vì đã lội vũng nước đục này. Không thể trông cậy vào thăng quan phát tài thì đã đành, còn khiến mạng mình lâm nguy. Lục Phúc rơi vào tuyệt vọng liền xin chưởng sự của Tư Uyển Cục cho nghỉ nửa ngày, hắn đến Tây viện tìm lão tướng uống một trận say sưa.

Khi đã uống ngà ngà say, Lục Phúc liền nói cho bạn thân chuyện khó xử của mình, nhưng hắn vẫn có vài phần lý trí, chỉ nói muốn tìm một vị công tử trẻ tuổi nhưng không có cách nào, vẫn chưa nói là tìm người nào.

Kẻ xướng ca cũng hơi ngà ngà say, mềm như bông mà dựa vào vai Lục Phúc cười nói: "Lục gia ngài thật là hồ đồ, nếu nói về tìm người khắp kinh đô và vùng lân cận thì phải nói đến những người làm mai mối. Nhất là những người đã có chút kinh nghiệm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm mấy chục nhà, ngõ nào có mấy nhà, mỗi nhà có mấy người, họ vừa tìm tới hỏi cái là biết ngay."

Lục Phúc đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng hắn chỉ là một thái giám, không có quan hệ thân thiết với các bà mối, đành phải hỏi lại bạn thân: "Ngươi có quen biết ai không?"

Người kia chống đầu lười nhác ngáp một cái: "Ra khu Tây viện đi vào ngõ nhỏ phía tây cây liễu, có một người tên là Lưu Ma bà, không chỉ có kinh thành, khắp làng trên xóm dưới vùng phụ cận, chuyện gì bà ấy cũng biết."

***

Hỉ Bảo nhân cơ hội Lưu thị ngủ say liền lén thu dọn tay nải, lúc nào chủ nợ cũng có thể tìm tới cửa, nàng sợ thật sự giống như lời Lưu thị nói, nàng sẽ bị người ta bắt để gán nợ. Mấy năm nay nàng đã lén tích cóp điểm bạc, không đến hai lượng, nhưng đủ để làm lộ phí lên kinh thành.

Ban đêm đi ra ngoài quá nguy hiểm, hơn nữa nha môn còn có lệnh cấm đi vào ban đêm, sau canh hai không cho phép ra khỏi cửa, Hỉ Bảo chỉ có thể chờ đến khi trời rạng sáng mới nhỏ giọng rời đi.

Kết quả trời chưa sáng, tên ca ca khốn khiếp ra khỏi nhà trốn nợ của nàng - Tôn Nhị Cẩu đã quay về, Hỉ Bảo nghe thấy tiếng nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp rơi vỡ, một lát sau, thanh âm khiến người ta chán ghét đã vọng ra từ phòng bếp: "Mụ lười kia! Nhanh chóng nấu chút cháo cho lão tử." Hắn đang gọi Lưu thị, Hỉ Bảo liền giấu tay nải vào trong chăn, tránh tình cảnh bất an ở phòng cách vách.

Tạm thời không đi được. Hỉ Bảo nhắm mắt lại muốn ngủ, mí mắt lại nhảy lên cực kỳ lợi hại, giống như có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra.

Một giấc ngủ này nàng ngủ rất lâu, khi tỉnh lại Hỉ Bảo phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ có chăn màn sạch sẽ, xung quanh không phải là vách ngăn chật chội của Tôn gia, mà là cung thất rường cột chạm trổ. Tay chân của nàng giống như bị người ta trói chặt lại, bây giờ mới vừa cởi trói, còn hơi ẩn ẩn đau.

Lục Phúc mới vừa được thăng làm giam thừa, hắn ngồi trên chiếc ghế trước giường, thổi lá trà trong chung trà trên tay, cười khẽ một tiếng rồi nói: "Sau này hãy an tâm ở lại trong cung làm việc đi! Ta mua ngươi vào cung là để lấp vào chỗ trống của người khác, tiểu bảo bối kia của ngươi vẫn còn ở đây, chuyện này nếu náo loạn lên thì chẳng có gì tốt với chúng ta cả. Ngươi nhớ chưa?"

Lục Phúc cảm thấy vận may của mình đã tới rồi, không nói đến việc tìm được người mà xưởng công muốn, theo lời Tôn gia nói, tiểu tử Tôn Hỉ Bảo này là người bị khiếm khuyết bẩm sinh, Lục Phúc đã quan sát qua y phục, người nhà họ Tôn nói không sai. Càng khó có được chính là Tôn Hỉ Bảo và Diêu công tử lại có vẻ ngoài giống nhau đến mười phần, đều là chuyện do ông trời sắp xếp.

Hỉ Bảo há to miệng nói không nên lời ...... Nàng đây là, lại xuyên không?

Lục Phúc thấy Hỉ Bảo nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ hơi ngu ngốc, liền lo lắng nói: "Hay là thuốc mà Lưu Ma bà cho ngươi uống quá mạnh, khiến ngươi trở thành kẻ ngốc rồi?" Lục Phúc vừa nói vừa duỗi tay sờ trán Hỉ Bảo, Hỉ Bảo giống như bị điện giật mà giật nảy mình, nàng né tránh tay của Lục Phúc, giật người mạnh ra phía sau, đụng phải thành giường.

"Không cần sợ." Lục Phúc vừa thăng quan nên tâm tình rất tốt, cũng rất kiên nhẫn. "Ca ca tẩu tẩu của ngươi nhận hai trăm lượng bán ngươi vào cung, sau này tên của ngươi là Diêu Hỉ. Có điều các thái giám của mười hai giám bốn tư tám cục đều bị đao chém, chỉ có ngươi là không bị, sau này làm việc phải cẩn thận một chút."

Hỉ Bảo miễn cưỡng nghe hiểu rồi. Nàng vẫn bị đôi cẩu phu thê kia bán, hơn nữa còn là vào cung làm thái giám!!!!

Cẩu phu thê thật sự khiến nàng giả thành nam, lừa dối người mua mắc mưu, nếu ở trong cung mà nàng bị phát hiện là nữ thì sẽ chết chắc đấy!!!! Hỉ Bảo chỉ hận năm đó mình đã quá nhân từ nương tay, lúc ở phòng bếp làm cu li đã không dùng thuốc chuột khiến phu thê Tôn Nhị Cẩu bị đầu độc mà chết.

"Trước tiên ngươi cứ giả vờ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó hãy đến Tư Uyển Cục báo tin, thủ tục đã có người chuẩn bị xong cho ngươi." Lục Phúc thăng vào Nội Quan Giám, hắn nghe Mạnh Đức Lai phân phó sẽ không nhận Diêu Hỉ làm con nuôi, tiểu tử vô tội này phải sống trong thân phận của Diêu Hiển, sau này kết cục sẽ chẳng có gì tốt. Người của Mạnh công công đã nhận được tin sẽ không thu nhận Diêu Hỉ, nhưng dung mạo của Diêu Hỉ rất anh tuấn, chưởng ấn của Tư Lễ Giám - con nuôi của Đường công công - Trịnh Đại Vận là một con quỷ háo sắc, chắc chắn sẽ cắn câu.

Lúc này Lục Phúc mới hiểu ra mục đích khiến Mạnh công công phải hao hết tâm tư là cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro