Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Thái năm thứ 6, bây giờ đang vào giữa tháng tư, trong viện của Tư Uyển Cục, những cây du già kết đầy quả du. Mấy ngày trước có tiểu thái giám thèm ăn bánh nhân quả du cơm quả du, bèn bò lên cây hái vài quả du.

Diêu Hỉ xin nghỉ một ngày, nàng ngồi trên chiếc ghế tre bên cạnh cây du, nhìn qua khe hở giữa những tán lá, vẻ mặt của nàng đầy bi thương mà nhìn bầu trời trong vắt sau khi mưa xuân tạnh dần.

Hôm nay là sinh nhật nàng.

Nếu đếm kỹ thì Diêu Hỉ có bốn ngày sinh nhật, một ngày là công nguyên cuối thế kỷ 20, một ngày là sinh nhật của nguyên chủ Tôn Hỉ Bảo, một ngày là ngày nàng xuyên không tới đây trở thành Tôn Hỉ Bảo, một ngày là sinh nhật của tiểu thái giám họ Diêu mà nàng đã nhập cung thế chỗ.

Nếu đã trở thành thế thân của người khác mà vào cung, nàng nên tính ngày sinh nhật là sinh nhật của tiểu thái giám họ Diêu, nhưng ở trong lòng Diêu Hỉ, nàng vẫn coi ngày 28/4/1998 là ngày sinh nhật duy nhất của mình. Có điều cũng không quan trọng, những thái giám hầu hạ trước mặt chủ tử, đến ngày sinh nhật hoặc tiết khánh đều có thể được thưởng chút bạc, chỉ sợ là không làm nên trò trống gì, không thể xuất hiện trước mặt chủ tử mà thôi. Nếu không họ cũng có thể được cha nuôi tặng cho bao lì xì.

Diêu Hỉ không có cha nuôi. Nói đến cũng thật kỳ lạ, mỗi năm trong cung sẽ tuyển thêm một đống người mới, những người tướng mạo đoan chính, nói chuyện lanh lợi đều sẽ được các quản sự ở nha môn thu nhận, người có tư chất bình thường một chút cũng có vài Thiếu Giám, Giám Thừa gì đó nhận về, cho dù là người tật xấu đầy mình thì cũng có lão thái giám chưa có con nuôi thu nhận.

Chỉ có nàng là một đứa trẻ đáng thương không ai thèm nhận mà thôi. So về tướng mạo nàng không thua ai, cái miệng nhỏ cũng ngọt, từ sau khi vào cung, nàng đã tu luyện năng lực "gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ" đến mức lô hỏa thuần thanh. Nhưng cũng chả làm được cái mịa gì, không ai cần chính là không ai cần.

Ở trong cung không có chỗ dựa thì sẽ bị người ta ức hiếp, may mắn thay tuy rằng Diêu Hỉ không có một người cha nuôi có quyền thế, nhưng lại nhận được một vị huynh đệ. Huynh đệ của nàng - Trịnh Đại Vận là Tư Lễ Giám đương triều, là một trong số những người con nuôi của Đường công công, đáng tiếc Trịnh Đại Vận kết bái với nàng không lâu liền bị Đường công công phái đến xưởng dệt ở Giang Nam làm việc, đến nay vẫn chưa về.

Vào cung đã hơn một năm, đến bây giờ cuộc sống của nàng ở Tư Uyển Cục cũng coi như thoải mái, có thể được ở một mình trong một căn nhà. Đây không biết là công lao của Trịnh Đại Vận, hay là do Lục công công – người đã đưa nàng vào cung năm đó - ở trong tối dặn dò.

Nhớ tới Lục công công, Diêu Hỉ cảm thấy việc mình vào cung luôn có chút quỷ dị.

Trên triều thái giám đang đắc thế, tuy rằng ở bên ngoài nhìn vào, việc vào cung làm thái giám chẳng có gì tốt, nhưng được ăn no là chuyện không thành vấn đề, nếu có quan hệ tốt thì còn có thể đại phú đại quý, hơn nữa người nhà của thái giám có thể miễn trừ lao dịch thuế má, trong dân gian có không ít gia đình nghèo khổ đi đến con đường tuyệt lộ, muốn ăn chén cơm "thái giám" này mà tự thiến, đến cuối cùng lại không thể vào cung, rơi vào cảnh mất nhiều hơn được.

Dựa vào cái gì nàng nhập cung không những không mất tiền bạc mà còn có thêm quan hệ, ngược lại còn được hai trăm lượng? Vị tiểu thái giám họ Diêu mà nàng thế thân là ai? Lục công công đưa nàng vào cung rốt cuộc là có mục đích gì?

Chuyện mà Diêu Hỉ không nghĩ ra còn rất nhiều, trực giác mách bảo nàng chân tướng chuyện này không đơn giản, nhưng cũng không dám điều tra, càng không dám tìm người hỏi. Nếu chuyện nàng là nữ nhi bị lộ ra, chỉ sợ mạng nhỏ cũng khó giữ được. Diêu Hỉ nghĩ đến đây, không khỏi cúi đầu nhìn bộ ngực đang dần dần nảy nở của mình, cho dù nàng đã dùng vải quấn chặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra đường cong phập phồng. Thân thể của thiếu nữ 17 tuổi đã dậy thì hoàn chỉnh, chờ đến ngày mai nàng phải quấn chặt thêm một chút mới được.

Diêu Hỉ ngồi ở đó miên man suy nghĩ, ngoài cửa viện lại truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào của các tiểu thái giám. Nàng vừa nghe tiếng ồn ào đáng khinh kia liền biết, nhất định là có các cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp tới.

"Đám người này thật không có tiền đồ." Diêu Hỉ ngoài miệng nói như vậy, nhưng bản thân nàng cũng ngước cổ lên nhìn cửa viện.

Vị trí của Tư Uyển Cục ở trong góc, chuyện được nương nương các cung sai đi làm việc thì không tới lượt đám thuộc hạ bọn họ, cho nên cơ hội Diêu Hỉ có thể nhìn thấy cung nữ là rất ít, những người thường hay lui tới đều là thái giám. Đại đa số thái giám đều xanh xao vàng vọt, không có gì đáng nhìn. Không có chỗ để dập "lửa", những uất ức phải chịu đựng ở chỗ của chủ tử cũng không chỗ phát tiết, thời gian lâu dần tính cách cũng có chút...... Nói như thế nào đây...... Biến thái?

Vẫn là các cung nữ xinh đẹp hơn. Những mỹ nhân trong cung không chỉ có các vị chủ tử nương nương, mỗi một cung nữ đều đã trải qua tuyển chọn kỹ càng trong dân gian, ngàn người chọn ra một, cách chọn người trong cung là chỉ xem mặt, không giống mấy cuộc thi sắc đẹp gì đó còn có chuyện hậu trường, người có thể ở lại trong cung đều không thể kém. Khó có dịp một mỹ nữ tới Tư Uyển Cục, Diêu Hỉ cũng muốn nhân cơ hội tẩy mắt một chút.

Không ngờ rằng người đến lại là Hàn Thu cô cô – thân tín trong cung của Từ mỹ nhân.

"Hàn Thu cô cô." Diêu Hỉ thấy Hàn Thu tới liền nhanh chóng đứng dậy, kéo ghế dựa ra. "Ngài tới lấy đồ giúp Từ mỹ nhân sao?"

Hàn Thu cười với Diêu Hỉ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Trong Tư Uyển Cục có nhiều thái giám như vậy, chỉ có Diêu Hỉ là khiến người ta yêu thích một chút, dung mạo sáng lán đẹp mắt, ánh mắt khi nhìn đối phương rất sạch sẽ, nói chuyện cũng có chừng mực. Hơn nữa Tư Uyển Cục đảm nhiệm việc mua bán, xuất cung là chuyện thường ngày, Hàn Thu ngẫu nhiên sẽ gọi Diêu Hỉ đến giúp mua một vài món đồ. Chuyện này có qua có lại, nếu có chỗ nào nàng giúp được Diêu Hỉ, nàng cũng sẽ nguyện ý ra sức.

"Ta đến đây nói cho ngươi một tin tức." Hàn Thu quay đầu thấy đám tiểu thái giám ngoài cửa còn đang nhốn nháo rồi nhìn chằm chằm nàng, nàng liền ghé sát vào tai Diêu Hỉ thấp giọng nói: "Kẻ hầu Vu Quý bên cạnh Từ mỹ nhân xảy ra chuyện, ngươi đến Nội Quan Giám tìm người móc nối một chút, xem có thể điều ngươi đến hầu hạ bên cạnh mỹ nhân hay không. Tuy rằng phân vị của mỹ nhân nhà chúng ta không cao, nhưng lại ra tay hào phóng với người hầu hạ bên cạnh mình, không phải ngươi vẫn luôn muốn tích cóp tiền để mở cửa hàng hay sao?"

Hàn Thu giúp Diêu Hỉ cũng có lòng riêng. Trước kia thái giám cộng sự Vu Quý là một người mắt dơ tâm càng dơ, hắn đã nói năng lỗ mãng với nàng rất nhiều lần, mặt dày mày dạn muốn làm bạn tình với nàng. Nàng sợ người mà Nội Quan Giám phái đến đây lại là người có tính cách như Vu Quý, không phải càng khiến người ta ghê tởm hay sao?

Làm sao Diêu Hỉ lại không muốn tìm công việc béo bở để tích cóp chút tiền chứ? Nàng không định làm thái giám cả đời, ngây ngốc ở trong cung càng lâu, nguy cơ bị người ta phát hiện mình là nữ nhi lại càng lớn, đương nhiên nàng càng thoát thân sớm thì càng tốt. Nhưng làm tiểu tạp dịch ở Tư Uyển Cục đến chết cũng không tích cóp nổi mấy lượng bạc, không có đủ bạc để sinh sống ở bên ngoài, nàng chỉ có thể tiếp tục ngây ngốc ở trong cung để có chỗ ăn uống ngủ nghỉ.

Muốn tìm người móc nối thì phải có bạc, hơn nữa còn không thể chi ít bạc, bây giờ toàn bộ gia sản của nàng chỉ có mấy trăm đồng tiền, ai lại coi trọng mấy trăm đồng tiền của nàng chứ? "Làm khó cho Hàn Thu cô cô nhớ thương Diêu Hỉ, nhưng ta một không có quan hệ hai không có tiền......"

Hàn Thu móc từ trong tay áo ra hai túi giấy lớn đưa cho Diêu Hỉ rồi nói: "Cô cô biết ngươi không tích cóp được bao nhiêu tiền. Cái túi này là lá trà ta được thưởng khi hầu hạ bên cạnh Lệ Tần nương nương, trần trà thơm nồng rất ngon. Còn túi này là điểm tâm do đích thân ta tự làm, ngươi mang theo thứ này đi tìm quản sự, nói ngọt một chút là được, khi nói chuyện với người bên Nội Quan Giám, họ sẽ không nhận chút bạc của ngươi đâu."

Đây là cơ hội khó gặp được, Diêu Hỉ cũng không làm ra vẻ, nàng cảm kích nói cảm ơn Hàn Thu, nhận lấy hai túi đồ, thuận đường đưa Hàn Thu ra cửa. Các tiểu thái giám đang vây xem ở cửa tận mắt nhìn thấy hai người đầu ghé đầu khe khẽ nói nhỏ hơn nửa ngày, trước khi đi Hàn Thu còn tặng Diêu Hỉ hai túi đồ, các tiểu thái giám đều cảm thấy hai người này chắc chắn có chuyện gì đó, họ lại bàn tán ồn ào.

Diêu Hỉ không nói với mọi người, đưa Hàn Thu ra cửa xong liền thuận đường mang đồ đến Nội Quan Giám. Diêu Hỉ vào Nội Quan Giám hỏi một vòng, nghe nói người đảm nhiệm việc điều động người là Diệp công công vừa đưa người mới đến cung của Khang Tần nương nương, đến giờ vẫn chưa về. Sợ bị người khác nhanh chân đến trước, Diêu Hỉ lại tìm đến cung của Khang Tần nương nương. Nàng đứng trong rừng hoa anh đào ngoài cửa cung, chờ Diệp công công đi ra.

Hoa anh đào nở rất đúng lúc, hồng rực cả một vùng, gió nhẹ nhàng thổi qua, cả người Diêu Hỉ đều là cánh hoa rơi xuống. Diêu Hỉ ngồi lên một núi đá, tháo chiếc mũ công công màu đen xuống, phủi những cánh hoa đào vừa rơi trên mũ. Nàng cúi đầu chuyên tâm phủi sạch cánh hoa, không quan tâm đến bây giờ ở đằng sau đã có thêm mấy bóng người.

Trịnh Đại Vận vừa dâng sổ sách của xưởng dệt ở Giang Nam lên cho Hoàng Thượng, rồi tự mình dâng tặng đặc sản của Giang Nam - những cuộn vải mới làm năm nay cho nương nương các cung. Hắn mới từ cung của Khang Tần nương nương đi ra liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại như ẩn như hiện trong rừng hoa anh đào. Người nọ mặc xiêm y của thái giám, nhưng vóc dáng còn quyến rũ hơn cả cô nương, ngoại trừ tâm can bảo bối của hắn - Diêu Hỉ ra thì không còn ai khác.

Diêu Hỉ mới vào cung một ngày, Trịnh Đại Vận đã nghe người ta nói Tư Uyển Cục có một thái giám mới tới, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng hắn rất háo sắc nhưng cũng cực kỳ bắt bẻ, người hợp với tâm ý của hắn cũng không nhiều. Nhưng chỉ cần hợp tâm ý thì là nam hay nữ đều được, cho dù là thái giám cũng không sao. Không ngờ rằng Diêu Hỉ cũng là một người cực kỳ sảng khoái, Trịnh Đại Vận biết Diêu Hỉ mới vừa vào cung, liền săn sóc mà tặng chút thuốc bổ cho nàng, cũng đưa ra ý định muốn kết nghĩa huynh đệ với nàng, Diêu Hỉ liền lập tức đồng ý ngay.

Tính cách dám yêu dám hận, phong cách làm việc không gượng ép làm dáng chút nào khiến Trịnh Đại Vận càng mê muội Diêu Hỉ hơn.

Vốn dĩ ngươi tình ta nguyện lại xác định mối quan hệ rồi, đêm đó nên xảy ra chút chuyện gì đó. Nhưng Trịnh Đại Vận nghĩ Diêu Hỉ mới vừa vào cung, miệng vết thương còn chưa đóng vảy, đành phải gác lại chuyện ngủ chung trước đã, kết quả không bao lâu cha nuôi của hắn phái hắn đi Chiết Giang. Đã đi hơn một năm chưa gặp lại Diêu Hỉ, Trịnh Đại Vận tuy là đồ háo sắc, lại còn là loại người không chung tình, cảm giác mới mẻ thường qua đi rất nhanh, không hiểu sao khoảng thời gian này lại chỉ thích một người.

Trong lòng hắn nghĩ mình đã kết nghĩa huynh đệ với Diêu Hỉ, còn chưa ăn được dĩ nhiên cảm giác mới mẻ còn chưa qua, nếu trong lòng hắn đã có người thì không thể hái hoa ngắt cỏ. Ở xưởng dệt tại Giang Nam hơn một năm, đám quan viên muốn lấy lòng hắn, đã tặng cho hắn đủ loại mỹ nhân để hắn hưởng dụng, nhưng Trịnh Đại Vận vẫn nhịn xuống không ra tay.

Diêu Hỉ đâu biết rằng hành động "kết nghĩa huynh đệ" trong lòng Trịnh Đại Vận không phải là kết nghĩa huynh đệ thực sự, nàng chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình có thêm một vị nghĩa huynh, càng không biết Trịnh Đại Vận đã "hy sinh" to lớn vì nàng như vậy, hơn một năm qua không có ăn mặn.

Trịnh Đại Vận vốn định chờ làm xong chuyện công vụ, buổi tối sẽ đến Tư Uyển Cục tìm Diêu Hỉ, không ngờ rằng lại gặp được nàng ở đây.

Diêu Hỉ ở trong cung nuôi dưỡng hơn một năm, không còn gầy gò như lúc mới vào cung, Trịnh Đại Vận nhìn lướt qua thân thể của Diêu Hỉ, tưởng tượng ra xúc cảm của từng bộ phận trên thân thể nàng. Hắn lại lo lắng mình ăn chay đã lâu, kỹ thuật xuống cấp biểu hiện không tốt thì làm sao bây giờ?

Diêu Hỉ không biết Trịnh Đại Vận đang chiếm tiện nghi của nàng ở trong đầu, nàng vui vẻ đứng dậy chào hỏi: "Trịnh đại ca? Chuyện ở xưởng dệt xong rồi sao?"

Trịnh Đại Vận thu hồi những suy nghĩ lung tung rối loạn đó, hắn có chút đắc ý khi được hỏi đến chuyện công vụ. "Ta nghĩ cách cải tiến tốc độ của máy dệt vải, năm nay sản lượng vải dệt chắc chắn sẽ tăng lên."

Diêu Hỉ rất có ý thức vỗ tay cổ vũ như hải cẩu, vẻ mặt sùng bái.

"Đệ vào cung làm chuyện gì thế?" Trịnh Đại Vận không muốn để Diêu Hỉ ngây ngốc ở Tư Uyển Cục lắm, những công việc ở đó rất nặng nhọc, chọn mua rau quả cũng phải chọn từng rương rồi mang vào cung, còn phải dựa theo phẩm cấp để phân loại, nếu hoa quả có vẻ xấu xí hay hỏng rồi thì không thể đưa đến chỗ của chủ tử.

Sau khi Diêu Hỉ vào cung, Trịnh Đại Vận là người duy nhất đối xử tốt với nàng, hơn nữa với bối cảnh của Trịnh Đại Vận, hắn căn bản không cần mấy món đồ của nàng. Thật ra nàng cũng từng nghe thái giám khác nói rằng Trịnh Đại Vận rất phong lưu, nhưng Diêu Hỉ không quá để ý, ít nhất Trịnh Đại Vận không có suy nghĩ này với nàng. Còn chuyện tình cảm của người ta, chỉ cần ngươi tình ta nguyện không tổn hao đến ai, ở trong mắt Diêu Hỉ đây không phải chuyện lớn.

Chuyện nàng muốn đổi chỗ làm việc không cần phải giấu diếm Trịnh Đại Vận, thứ nhất mối quan hệ của hai người khá tốt, thứ hai nói không chừng Trịnh Đại Vận còn có thể giúp nàng. "Nghe nói trong cung thiếu người làm việc, đệ ở đây chờ Diệp công công của Nội Quan Giám để tự tiến cử."

"Tin tức của đệ cũng nhanh nhạy đấy." Trịnh Đại Vận giơ đầu ngón tay sủng nịch ra gõ trán Diêu Hỉ một chút. "Trong cung của Thái Hậu có một thái giám trực đêm mới bị ám sát, đệ biết chuyện đó chứ, có điều làm việc ở đó rất cực khổ...... Nếu đệ thật sự muốn đến đó, ta giúp đệ nói một tiếng với Nội Quan Giám nhé?" Không nói đến làm việc cực khổ, điểm mấu chốt là Ninh An Cung của Thái Hậu là nơi mà tỷ lệ hi sinh vì nhiệm vụ cao nhất hoàng cung. Trịnh Đại Vận không nỡ để Diêu Hỉ đi, nhưng hắn vẫn thuận miệng nói ra, muốn nhân cơ hội này điều Diêu Hỉ đến bên cạnh mình, sau này nếu bị phái đi làm việc xa nhà cũng có thể mang nàng đi theo.

Ninh An Cung là nơi hung hiểm như thế nào, Diêu Hỉ đương nhiên là biết, nàng sợ Trịnh Đại Vận thật sự đưa nàng đến cung của Thái Hậu, liền lập tức xua tay nói: "Đừng đừng đừng. Đệ tình nguyện chết cũng không muốn đến cung của Thái Hậu nương nương ......"

Diêu Hỉ còn muốn nói nữa, đột nhiên nàng thấy Trịnh Đại Vận thay đổi sắc mặt, nàng nhớ tới có một số người sẽ bị dị ứng phấn hoa, liền bất an hỏi: "Huynh làm sao vậy? Đang tốt như vậy, sao đột nhiên mặt trắng bệch không một giọt máu?"

Trịnh Đại Vận thấy Diêu Hỉ phản ứng trì độn, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không rảnh lo đến nàng, giữa tính mạng và tình yêu, Trịnh Đại Vận dứt khoát kiên quyết lựa chọn bảo toàn tính mạng.

"Nô tài Trịnh Đại Vận khấu kiến Thái Hậu nương nương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro