Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ ngồi nghiêng người đưa lưng về phía cửa, nàng cảm nhận được phía sau có một ánh mắt sáng quắc, nàng vốn cho rằng hành động không thỏa đáng lắm giữa nàng và biểu tiểu thư chỉ bị Thái Hậu nương nương bắt gặp mà thôi. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, nàng phát hiện mọi chuyện còn tệ hơn, không biết vì sao Hoàng Thượng lại đến đây, sắc mặt còn khó coi hơn Thái Hậu nương nương.

Diêu Hỉ không hiểu lắm. Nàng biết nương nương thích ăn dấm chua, nhưng vì sao Hoàng Thượng lại tức giận?

Tôn Nghiên lập tức đứng dậy hành lễ, Diêu Hỉ cũng vội vàng đứng lên khỏi ghế dựa.

Minh Thành Đế nhìn Tôn Nghiên mà đau lòng vô cùng. Chẳng lẽ tên thái giám Diêu Hỉ này thật sự có yêu thuật gì đó? Hắn ta khiến Tôn Nghiên vừa nói vừa cười đã đành, Tôn Nghiên lại còn tự tay bóc hạt dẻ cho Diêu Hỉ!

Cảm giác của hắn đối với Diêu Hỉ là hâm mộ, ghen ghét, hận đến ngứa răng, thậm chí còn muốn hạ chỉ trảm Diêu Hỉ! Có điều hắn cũng đã nghĩ lại, không phải là hắn không muốn lộ ra sự tàn bạo trước mặt Tôn Nghiên, mà hắn thật sự không thể tàn bạo. Nếu hắn là một bạo quân giết người không chớp mắt thì tốt rồi!

Tuy rằng không đến mức giết Diêu Hỉ, nhưng đánh hắn thật tàn nhẫn, giúp Thái Hậu giáo huấn tên tiểu nam sủng được nuông chiều đến mức vô lễ này vẫn là điều rất cần thiết.

"Dân nữ ( nô tài ) thỉnh an Thái Hậu nương nương, thỉnh an Hoàng Thượng." Xui xẻo đến mức cả hai người đều hành lễ trăm miệng một lời.

Diêu Hỉ oán hận muốn tự vả luôn miệng của mình. Cái miệng hư hỏng này chỉ biết ăn đồ lung tung, nói linh tinh thôi! Với tính tình của Thái Hậu nương nương, chắc chắn ngài ấy sẽ nói nàng và biểu tiểu thư tâm linh tương thông gì đó. Tuy rằng nương nương thích ăn dấm nhưng thật ra rất dễ dỗ dành, bởi vì trong lòng nàng nghĩ như thế nào nương nương biết rất rõ, cùng lắm là giận dỗi một chút, ngủ một giấc xong là quên luôn.

Diêu Hỉ sợ nhất là mình sẽ liên lụy đến biểu tiểu thư. Thái Hậu nương nương vô cùng sủng ái vô cùng khoan dung nàng, nhưng với người khác thì không.

Vạn Tất đứng ở cửa đánh giá Tôn Nghiên, hừ, vóc dáng thì miễn miễn cưỡng cưỡng được coi là thanh lệ. Nàng lại dời mắt nhìn về phía Diêu Hỉ, sau khi trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, nàng lại nhìn về phía Tôn Nghiên rồi nói "Nếu ai gia nhớ không lầm, ngươi là biểu muội của Long Nghi đúng không?" Khi nói chuyện nàng đã vén váy đi vào trong tiệm.

"Vâng. Thái Hậu nương nương nhớ rất chính xác." Tôn Nghiên căn bản không cảm thấy mình và Diêu Hỉ bóc thức ăn cho nhau sẽ khiến người ta hiểu lầm, nhưng nhìn thấy biểu cảm giận dữ của Thái Hậu nương nương, nàng dần dần ý thức được tình thế nghiêm trọng. Nàng có kim bài miễn tử Hoàng Thượng cho, lại có biểu tỷ công chúa giúp cầu xin, thật ra nàng không cần sợ cái gì, nhưng nàng lại hơi lo lắng cho Diêu Hỉ......

Có điều Thái Hậu nương nương thật sự rất để ý tới Diêu công công nha, chuyện nhỏ thế này mà cũng ghen. Nghĩ như vậy, Tôn Nghiên liền yên tâm hơn không ít, Thái Hậu nương nương để ý Diêu công công đến mức như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ phạt hắn.

Vạn Tất liếc mắt nhìn Tôn Nghiên một cái nhàn nhạt rồi nói: "Hoàng cung có quy củ của hoàng cung, thân thích không thể thường trú, ai gia nể mặt Long Nghi nên không muốn nói cái gì. Nhưng ngươi biết rõ Diêu Hỉ là người của ai gia, hành động lại chẳng đúng mực chút nào, có thể thấy được là một người không có quy củ. Trước khi ngươi gây ra đại họa, nhân lúc còn sớm, ngươi hãy thu dọn đồ đạc rồi xuất cung đi!"

"Nương nương......" Diêu Hỉ áy náy không chịu nổi.

Vạn Tất trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái, nói thầm trong lòng: Còn ngươi về đến nhà ta tính sổ sau!

Nha đầu chết tiệt Diêu Hỉ này đúng là một người không có trí nhớ tốt, chuyện của Đào Tiểu Lâm sự mới trôi qua được bao lâu? Vậy mà đã quên rồi?

Diêu Hỉ ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nàng không dám nói thêm gì nữa, bây giờ nói chuyện thay biểu tiểu thư chắc chắn không phải là cầu xin mà là chém thêm một nhát, Thái Hậu nương nương đang hừng hực ăn dấm chua, nàng còn dám nói chuyện thay người khác hay sao?

Xuất cung? Tôn Nghiên thật sự cầu mà không được đó! Nàng vô cùng cảm kích quỳ xuống đất tạ ơn nói: "Dân nữ tuân chỉ. Dân nữ lập tức thu dọn đồ đạc xuất cung, không chậm trễ nửa khắc nào." Đây coi như là nhờ họa được phúc sao? Tôn Nghiên cúi đầu lén nở một nụ cười tươi.

"Không được!" Minh Thành Đế đang trầm mặc cuối cùng cũng nổi giận, hắn nhìn Tôn Nghiên đang quỳ xuống đất mà bỗng nhiên nảy ra ý tưởng làm anh hùng. Lần đầu tiên gặp mặt là Tôn Nghiên bảo vệ hắn, bây giờ đến lượt hắn che chở Tôn Nghiên. "Nếu bàn đến chuyện không có quy củ thì cũng là Diêu Hỉ không có quy củ, hắn là một tên nô tài lại dám yên tâm thoải mái để chủ tử hầu hạ, không phải đã bị Thái Hậu ngươi chiều hư rồi sao? Người đâu! Kéo Diêu Hỉ xuống vả miệng 80 cái, để cho hắn nhớ thật kỹ!"

Vả miệng Diêu Hỉ? Vạn Tất cũng hoàn toàn nổi giận. "Ai gia thật sự muốn nhìn xem ai dám động vào Diêu Hỉ!" Mấy tên thái giám trong hiệu sách nghe thấy ý chỉ của Hoàng Thượng liền ngo ngoe rục rịch, Vạn Tất liền phẫn nộ quát.

Lúc nãy rõ ràng là biểu muội của Long Nghi tự mình dán đến gần, ngậm lấy quả đào trong tay Diêu Hỉ, hạt dẻ cũng là do biểu muội của Long Nghi chủ động bóc rồi đưa cho Diêu Hỉ. Người xum xoe rõ ràng là nha đầu họ Tôn này, dựa vào cái gì mà đòi phạt Diêu Hỉ? Diêu Hỉ sai ở chỗ không nên thân thiết với Tôn Nghiên như vậy, nhưng nếu nói đến cử chỉ không đúng, thì dù thế nào cũng không tới lượt Diêu Hỉ nhà nàng.

"Nói như thế nào Diêu Hỉ cũng là thiếu giám tứ phẩm, nha đầu Tôn gia chỉ là một kẻ bình dân áo vải, nàng ta là chủ tử gì chứ?" Vạn Tất căm tức nhìn Minh Thành Đế mà nói. Nàng không hiểu, nàng chẳng qua chỉ bảo Tôn Nghiên xuất cung về nhà thôi, cho dù Hoàng Thượng có vì Long Nghi mà muốn làm chủ thay cho nha đầu Tôn gia thì cũng không đến mức tức giận như vậy chứ? Hoàng Thượng rất ít khi chống đối nàng, cho dù là chuyện lớn hắn cũng sẽ ôn tồn thương lượng với nàng trước, hôm nay hắn đã uống nhầm thuốc rồi à?

Minh Thành Đế vẫn luôn nghe theo Vạn Tất, nhưng không phải vì hắn sợ nàng, hắn chỉ xuất phát từ sự cảm kích đối với bằng hữu và sự nuông chiều đối với người nhà mà thuận theo nàng ấy thôi. Hắn có thể nghe theo Vạn Tất tất cả mọi chuyện, nhưng chuyện về Tôn Nghiên thì không được. Hắn không những phải giữ Tôn Nghiên ở lại trong cung, mà còn phải chứng minh với Tôn Nghiên, hắn đường đường là đương kim hoàng đế, hắn có thể bảo vệ nàng không bị người khác ức hiếp, cho dù người mà nàng đắc tội là Thái Hậu.

"Vậy sao? Vậy thì ngay bây giờ, trẫm sắc phong Tôn Nghiên làm Tôn quý phi!" Minh Thành Đế nhìn như giận dỗi, thật ra tâm cơ rất sâu. Nói xong lời này, tâm tình của hắn đã khá hơn rất nhiều, thậm chí hắn còn hơi cảm kích Diêu Hỉ đã tạo cho hắn cơ hội để tùy hứng.

Thần tiên đánh nhau, người thường sẽ chịu tai ương. Thái giám làm việc trong hiệu sách thấy Thái Hậu và Hoàng Thượng tranh cãi với nhau, họ đều lặng yên không một tiếng động mà co rúc vào trong một góc tối, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại, tránh bị hai vị chủ tử giận chó đánh mèo.

Vạn Tất lập tức hiểu ra vì sao lúc nãy hoàng đế lại tức giận như vậy. Thì ra là hắn nhớ thương nha đầu Tôn gia à? "Hoàng Thượng muốn phong ai làm phi tử thì đó là chuyện của Hoàng Thượng, có điều ngài phải nhớ kỹ, quản giáo người của mình cho tốt vào. Nếu Hoàng Thượng không có thời gian quản giáo, ai gia chỉ có thể chịu liên luỵ mà giúp đỡ Hoàng Thượng thôi."

Minh Thành Đế nghe Vạn Tất nói Tôn Nghiên là người của hắn, trong lòng ngọt ngào như mật, cơn giận đã tiêu tan, nhưng Vạn Tất nói thật khó nghe, hắn cũng phải đáp trả: "Thái Hậu hãy quản giáo Diêu Hỉ cho tốt trước đi! Đừng ép trẫm quản giáo giúp ngươi mới đúng. Trong bóng tối Thái Hậu và Diêu Hỉ làm cái gì không liên quan đến chuyện của trẫm, nhưng bên ngoài nhất định không được làm rối loạn quy củ."

Vạn Tất không muốn tiếp tục tranh cãi với Minh Thành Đế nữa, nếu thật sự chọc giận hoàng đế, người bất lợi chỉ có Diêu Hỉ. "Tiểu Diêu tử. Chúng ta đi!" Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái.

Thái Hậu và Diêu Hỉ đã đi rồi, Tôn Nghiên quỳ trên mặt đất vẫn còn hơi ngây ngô. Lúc nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ việc xuất cung đến chuyện phong làm quý phi chỉ xảy ra trong nháy mắt, nàng căn bản không kịp phản ứng.

"Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!" Tôn Nghiên lấy lại tinh thần, nàng quỳ thẳng người rồi nói với Minh Thành Đế. Giọng điệu không giống như cầu xin, mà giống uy hiếp hơn.

Minh Thành Đế cười nói: "Nàng đừng giận. Trẫm chỉ nhất thời xúc động mới nói ra câu nói này, có điều quân vô hí ngôn......" Nói xong, hắn tiến lên muốn đỡ Tôn Nghiên.

Tên hoàng đế tiện nhân này! Tôn Nghiên biết Minh Thành Đế cố ý, nàng đứng lên vèo một cái, túm chặt cánh tay của Minh Thành Đế rồi tiêu sái quăng hắn qua vai, làm hắn ngã xuống, sau đó nàng vỗ tay, nhìn xuống Minh Thành Đế trên mặt đất rồi nói: "Nếu Hoàng Thượng thật sự không sợ chết thì hạ chỉ đi! Tiểu nữ sẽ chơi cùng ngài! Để xem mạng của ngài dai hơn, hay là nắm đấm của ta cứng hơn."

Vạn Tất lôi kéo Diêu Hỉ mới đi được không xa đã nghe thấy động tĩnh, nàng liền quay đầu nhìn lại.

Diêu Hỉ bị dọa đến mức ngây người. Biểu tiểu thư điên rồi sao? Hoàng Thượng mà cũng dám đánh?

Vạn Tất lại bị chọc cười. Nàng nhìn Minh Thành Đế nằm trên mặt đất chật vật không chịu nổi từ đằng xa, nàng nở một nụ cười xinh đẹp rồi nói: "Đáng đời!" Trong lòng nàng không khỏi có thêm hai phần hảo cảm đối với nha đầu Tôn Nghiên kia, có điều nàng cũng có chút lo lắng mơ hồ. Tôn Nghiên kháng cự hoàng đế như vậy, nhưng lại vô cùng ân cần với Diêu Hỉ, nàng ta thật sự sẽ không coi trọng nha đầu ngốc nhà nàng chứ?

"Sau này không được gặp Tôn Nghiên nữa." Trước mắt bao nhiêu người, Vạn Tất bá đạo mà kéo Diêu Hỉ vào trong lòng rồi nói.

Diêu Hỉ nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn Thái Hậu nương nương, nàng giải thích: "Nương nương thật sự đã hiểu lầm. Lúc nãy biểu tiểu thư thấy ta dùng móng tay bóc hạt dẻ quá vất vả, sức lực của nàng ấy lại lớn, liền có lòng tốt bóc giúp ta. Ta không thể nhận ân huệ của người ta mà không báo đáp, liền bóc vỏ quả đào, bẻ một miếng đưa cho biểu tiểu thư, ai ngờ biểu tiểu thư bóc hạt dẻ nên tay bị dơ nên đành phải dùng miệng đón..... Ta thật sự không muốn đút cho biểu tiểu thư, nương nương...."

Diêu Hỉ còn chưa nói xong, nàng đã bị Thái Hậu nương nương đột ngột túm vào cửa hàng đồ gỗ bên đường.

Chưởng ấn của Ngự Dụng Giám sắp điên rồi, vì sao Thái Hậu nương nương lại quay về nữa? Trên con đường này có nhiều cửa hàng quầy hàng như vậy, vì sao Thái Hậu nương nương lại cố tình chỉ "sủng ái" một mình hắn?

"Nương nương......" Chưởng ấn gọi một cách do dự. Hắn không xác định được bây giờ Thái Hậu nương nương là Thái Hậu hay là khách hàng, tới mua đồ hay là tới cướp bạc.

"Đi ra ngoài hết cho ai gia!" Vạn Tất chờ người của Ngự Dụng Giám lui ra ngoài hết rồi, nàng đóng cửa lại, đè Diêu Hỉ lên trên tường dùng sức hôn xuống, hôn một hồi lâu mới buông Diêu Hỉ ra, nàng nổi giận đùng đùng nói: "Đồng ý với ai gia không gặp nàng ta nữa là được. Giải thích cái gì? Không làm được sao?"

Diêu Hỉ không thể nói với Thái Hậu nương nương những chuyện sâu xa giữa mình và biểu tiểu thư, biểu tiểu thư là ân nhân cứu mạng của nàng! Nhưng nếu nàng thân thiết với biểu tiểu thư, thậm chí là thân thiết với bất kỳ kẻ nào mà khiến Thái Hậu nương nương cảm thấy đau lòng, thì nàng nguyện ý từ bỏ tất cả.

"Làm được." Diêu Hỉ bị Thái Hậu nương nương đè rất mạnh, nàng cười nói. Nàng không có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh với người yêu như Thái Hậu nương nương, cho nên nàng không cảm nhận được rõ ràng tâm tình của nương nương, cũng có thể là vì ngoại trừ cố ý chọc giận nàng ra, nương nương chưa bao giờ làm chuyện gì khiến nàng phải lo lắng hay ghen tuông. Nương nương cho nàng đủ cảm giác an toàn, nàng mới dám tùy hứng như vậy, nhưng nàng hình như vẫn luôn khiến nương nương phải lo lắng ghen tuông. "Ta thề, sẽ không khiến nương nương phải đau lòng nữa, cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì có thể khiến nương nương hiểu lầm nữa."

"Nói nàng yêu ta." Vạn Tất hôn Diêu Hỉ, tay cởi xiêm y của nàng ấy một cách lưu loát.

Diêu Hỉ bị hôn đến mức hít thở không thông, chứ đừng nói đến là nói chuyện. Nàng cười rồi đẩy Thái Hậu nương nương ra, thở gấp mà nói: "Nương nương chặn miệng ta rồi, ta làm sao mà nói được?"

Vạn Tất cười rồi kéo Diêu Hỉ vào trong lòng, ngón tay cẩn thận xâm nhập vào trong thân thể của nàng rồi nói: "Vậy bây giờ nàng nói đi."

"Ta yêu nương nương ~" Diêu Hỉ thống khổ mà leo lên trên người Thái Hậu nương nương, nàng mặt đỏ tai hồng, thở dốc không ngừng cầu xin nói: "Nương nương, chúng ta hồi cung đi được không...... Đừng ở chỗ này......"

"Được." Vạn Tất ngoài miệng thì đồng ý, nhưng tay thì vẫn chưa rút ra, nàng cười xấu xa tăng cường độ lên rồi nói: "Hồi cung rồi ai gia sẽ cho thêm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro