Chương 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thành Đế không thể tin được mình đã nghe thấy cái gì, hắn tức giận đến mức giơ tay lên tát cho Phùng Trân một cái tát thật mạnh, nổi giận nói: "Trong tay Mạnh Đức Lai có nhược điểm gì của ngươi? Ngươi tình nguyện tự hủy sự trong sạch của mình để hãm hại người ta, cũng không muốn nói cho trẫm?"

Đây là lần đầu tiên hắn đánh Phùng Trân. Bản thân hắn chưa từng được cảm nhận tình thương của phụ thân từ Tiên Đế gia, sau khi có hài tử, hắn muốn tận lực làm tốt vai trò của phụ thân. Tiên Đế gia làm người nghiêm khắc con cái lại nhiều, khi còn nhỏ hắn hoặc là bị ngó lơ, hoặc là bị đánh đòn hiểm, cho nên không muốn hài tử của mình phải trải qua sự thống khổ mà hắn đã trải qua, hắn đối xử với nhi tử, nữ nhi luôn luôn khoan dung từ ái.

Ai ngờ được hắn còn không bằng Tiên Đế gia. Nha đầu Phùng Trân này đã mất mẫu thân từ sớm, không có ai quản giáo mới trở nên như hiện tại.

Phùng Trân khóc sướt mướt nói: "Mạnh công công nói nếu không nghe theo hắn, thì chờ lúc nữ nhi xuất giá, Tư Lễ Giám tuyệt đối sẽ không đề cử người tốt lên. Trong số các tỷ muội của phụ hoàng đã có không ít người bị thái giám chưởng ấn của Tư Lễ Giám huỷ hoại chung thân, Trân nhi thật sự rất sợ hãi. Hơn nữa, nếu đắc tội Mạnh công công, không biết nữ nhi còn có thể sống đến ngày xuất giá hay không......"

"Làm phản!" Sự tức giận của Minh Thành Đế chuyển từ Phùng Trân sang sự phẫn hận đối với người khởi xướng Mạnh Đức Lai. Tiên Đế gia thật sự không thể coi là một phụ thân tốt, thậm chí không thể coi là một Hoàng Thượng tốt. Ở tiền triều, thế lực của Yếm đảng còn mạnh hơn bây giờ, nhà mẹ đẻ của Vạn Tất đã bị diệt môn trong tay Yếm đảng, năm đó Tư Lễ Giám đã thật sự vơ vét tiền tài của người ta, giấu trời qua biển để những kẻ vô đức vô tài vô mạo làm phò mã của các công chúa. "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm sẽ giống như Tiên Đế gia, chẳng quan tâm đến chung thân đại sự của ngươi, đám nô tài kia nói cái gì trẫm cũng sẽ tin hết hay sao?"

Phùng Trân khóc rống lắc đầu. Nàng không biết phụ hoàng còn để ý mình hay không, không biết chuyện thái giám giả sẽ ảnh hưởng đến mình lớn như hế nào.

"Ngươi hãy tỉnh táo lại, chờ trẫm xử lý xong Mạnh Đức Lai sẽ đến trừng phạt ngươi!" Minh Thành Đế nói xong liền nhìn Diêu Hỉ bên cạnh rồi nói với Vạn Tất: "Thái Hậu, tuy rằng chuyện của Trân nhi là Diêu Hỉ bị vu oan, nhưng nàng ta giơ súng uy hiếp trẫm trước mặt mọi người, trẫm không thể không phạt nàng."

Vạn Tất lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Thành Đế một cái: "Nàng ấy uy hiếp Hoàng Thượng cũng là hành động bất đắc dĩ. Chẳng lẽ biết rõ bị oan còn phải ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó chờ chết? Hơn nữa, Hoàng Thượng bị người ta uy hiếp thì mất mặt hơn, hay là công chúa bị người ta khinh bạc thì mất mặt hơn? Diêu Hỉ liều chết giải thích, còn nói rõ chân tướng vói Hoàng Thượng, chứng minh sự trong sạch của Phùng Trân. Hoàng Thượng không những không thưởng nàng ấy, mà còn muốn phạt nàng ấy?"

Minh Thành Đế nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn nhìn thấy mà thương của Diêu Hỉ, hắn suy nghĩ rồi nói: "Thôi. Vậy Thái Hậu hãy thay trẫm thưởng cho nàng ấy đi! Trẫm phải trở về xử lý tên cẩu nô tài Mạnh Đức Lai, làm phiền Thái Hậu giúp trẫm dạy dỗ nha đầu hồ đồ Trân nhi này."

"Dạy dỗ nữ nhi là việc nhà của Hoàng Thượng, một người ngoài như ai gia sao dám nhiều miệng chứ?" Vạn Tất nhẹ nhàng khoác tay Diêu Hỉ rồi nói: "Giờ phút này Mạnh Đức Lai hẳn là đã ở Càn Thanh cung, Tào Việt cũng ở đó. Hoàng Thượng bắt người đừng vội xử lý, tới cung điện của ai gia một chuyến trước đã, ai gia có việc muốn thương lượng với Hoàng Thượng."

Minh Thành Đế biết Vạn Tất đang tức giận. Hắn thiếu chút nữa đã đổ oan rồi giết chết nô tài mà Vạn Tất yêu thích đã đành, còn nói Vạn Tất rốt cuộc cũng không phải là người của Phùng gia, Vạn Tất đối xử với hắn như thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, nếu không hắn cũng không thể mắt nhắm mắt mở với một số việc Vạn Tất giấu hắn làm. Nhưng bây giờ hắn phải xử lý rất nhiều chuyện, không có tâm tình dỗ dành Vạn Tất, sau khi đồng ý sẽ đến cung của Vạn Tất liền nhanh chóng bước ra cửa, chạy đến Càn Thanh cung.

Vạn Tất cũng không đoái hoài việc tính sổ với Phùng Trân, nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa Diêu Hỉ về bôi thuốc lên cánh tay của nàng ấy. Còn Phùng Trân, dù sao tương lai còn dài, trừng phạt một tiểu nha đầu không hiểu chuyện không phải là chuyện đơn giản sao? Cũng may hôm nay Diêu Hỉ mang theo súng, có thể kéo dài thời gian chờ nàng tới, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Lúc nãy có sợ hãi không?" Vạn Tất ngồi trong xe ngựa, đau lòng mà nắm lấy tay nhỏ của Diêu Hỉ. Khi nói chuyện nàng vẫn luôn nhìn Diêu Hỉ, nha đầu nhà nàng trang điểm thành cô nương thật sự đẹp đến mức người ta không thể dời mắt được.

Diêu Hỉ lắc đầu. Lúc nàng mới từ Tư Uyển Cục dọn đến ở Ninh An Cung, nàng đã sống không ít những ngày tháng lo lắng hãi hùng, bị dọa nhiều thì lá gan cũng lớn lên. "Chết thì ta không sợ, chỉ sợ không kịp giải thích rõ ràng đã phải chết, sợ ngài cho rằng ta đã thật sự làm gì đó với Trân công chúa. Nếu ngài đau lòng khổ sở, khi đó ta lại không ở đó, ngay cả dỗ dành ta cũng không thể dỗ ngài được."

"Nếu nàng có chuyện gì, ai gia mới đau lòng khổ sở." Vạn Tất vẫn còn sợ hãi mà nói: "Sau này đừng chạy ra ngoài cung nữa, nếu muốn đi cũng phải để ai gia đi theo." Liên tục xảy ra chuyện, nàng không bao giờ yên tâm để Diêu Hỉ rời khỏi tầm mắt của mình nữa, cho dù có người đi theo cũng không được.

Diêu Hỉ ngoan ngoãn gật đầu. Nàng nhớ tới Thái Hậu nương nương đã nói thái giám hồi cung báo tin đã bị trọng thương, nàng đoán chắc chắn là Mạnh Lập An. Nàng vốn cho rằng người của Đông Xưởng đã nhân lúc Mạnh Lập An xuống xe mua đồ để cướp xe, không ngờ rằng Mạnh Lập An đã đánh nhau với người của Đông Xưởng. "Đúng rồi nương nương, thái giám bị thương còn vội vàng hồi cung báo tin đó, có phải là một tiểu hài nhi vóc dáng không cao đúng không?"

"Ừ." Vạn Tất thấy vẻ mặt của Diêu Hỉ đầy lo lắng, liền trấn an nàng rồi nói: "Đừng lo lắng, đã truyền thái y tới xem rồi. Nàng thì sao? Ngoại trừ cánh tay ra, có chỗ nào bị thương nữa không?"

"Không có. Vệt đỏ trên cánh tay không phải là bị thương, mà là do vết trói để lại." Diêu Hỉ vén tay áo lau mồ hôi trên trán cho Thái Hậu nương nương, áy náy nói: "Xin lỗi vì đã để nương nương lo lắng."

Vạn Tất nắm lấy tay Diêu Hỉ, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng rồi nói: "Sau khi trở về, ai gia có chuyện muốn nói cho nàng biết."

Diêu Hỉ thấy sắc mặt của Thái Hậu nương nương ngưng trọng, liền không khỏi lo lắng. Chuyện gì? Chuyện tốt hay là chuyện xấu?

Sau khi hồi cung, việc đầu tiên Vạn Tất làm là bôi thuốc cho Diêu Hỉ, sau đó dẫn Diêu Hỉ vào thư phòng ngồi nói chuyện.

"Sau khi nàng nói cho ai gia biết nàng là Tôn Hỉ Bảo, ai gia đã sai người đến Tôn gia điều tra. Nàng đừng nóng giận, không phải là ai gia không tin tưởng nàng, ta chỉ muốn dùng hết khả năng để hiểu về nàng hơn một chút." Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ, đôi mắt nàng toát lên vẻ bình tĩnh.

Nàng không muốn nhắc tới chuyện Tôn Nhị Cẩu đã từng vào cung. Cho dù Tôn Nhị Cẩu có đối xử với Diêu Hỉ không tốt, thì hắn vẫn là "Người nhà" đã từng chung sống dưới một mái hiên với Diêu Hỉ trong suốt mười mấy năm, nếu Diêu Hỉ biết nàng giết Tôn Nhị Cẩu, nói không chừng nàng ấy sẽ buồn bực.

Diêu Hỉ hiểu rõ gật đầu. Nương nương vốn rất đa nghi, muốn điều tra rõ từng chi tiết về nàng cũng không có gì đáng trách. Ngay từ đầu nàng đã giấu diếm nương nương nhiều chuyện như vậy, từ giới tính đến thân phận, nương nương chưa từng vì vậy mà giận nàng, đối xử với nàng thật sự rất khoan dung.

"Hỉ nha đầu. Thật ra nàng là hài tử mà mười mấy năm trước Tôn gia đã mang về nuôi, trước khi điều tra được tung tích về phụ mẫu thân sinh của nàng, ai gia không dám nói chuyện này cho nàng biết." Vạn Tất quan sát sắc mặt của Diêu Hỉ, nàng sợ trong khoảng thời gian ngắn, hài tử không tiếp thu được. Theo lời Tôn Nhị Cẩu nói, Tôn phụ Tôn mẫu đối xử với Diêu Hỉ không tệ. Công sinh không lớn bằng công dưỡng, trong lòng Diêu Hỉ chắc chắn đã coi nhị lão Tôn gia như phụ mẫu thân sinh mà kính yêu.

"......" Diêu Hỉ có chút nghẹn lời. "Ý của nương nương là, đã điều tra được tung tích về phụ mẫu thân sinh của ta rồi?" Nếu nói đúng hơn thì là phụ mẫu thân sinh của Tôn Hỉ Bảo, người đã ban cho nàng sinh mệnh cách đây vài trăm năm!

Vạn Tất đứng dậy, lấy mấy bức hoạ cuộn tròn mà Diêu Hỉ đã từng chọn trước đó trên kệ sách ra, đưa cho nàng ấy rồi nói: "Căn nhà trong giấc mộng của nàng đã thật sự tồn tại. Ai gia nghi ngờ cảnh tượng trong giấc mộng chính là ký ức khi còn nhỏ của nàng, lại nghĩ Tôn gia ở vùng phụ cận kinh thành, liền sai người ghi chép và vẽ lại tất cả các căn nhà có một cây đa to trong kinh thành lại. Kết quả có gần hai mươi căn nhà, hơn hai trăm bức họa, cho dù ai gia đã đảo lộn thứ tự của những bức họa, nàng vẫn có thể dựa vào trực giác, liếc mắt một cái là lấy ra những bức họa của cùng một căn nhà."

Diêu Hỉ đột nhiên trở nên khẩn trương. Lúc nghe nói mình không phải là nữ nhi do Tôn gia sinh ra, nàng cũng không quá xúc động, Tôn phụ Tôn mẫu đều không còn nữa, có phải con ruột hay không thì đâu có gì quan trọng? Nhưng nương nương nói đã tìm được phụ mẫu thân sinh của Tôn Hỉ Bảo...... Nàng phải có người nhà sao? Ở trong thời không này ư?.

"Căn nhà kia là tổ trạch của Diêu Hòa Chính. Ai gia đã tìm Lan tiệp dư để hỏi thăm, mười mấy năm trước, muội muội sinh đôi của Diêu Hiển đã bị một kẻ hầu độc ác trong phủ bắt đi, trên người của nàng có một vết đỏ, theo Lan tiệp dư nói thì vào năm nàng hai tuổi, trong lúc tắm rửa, bà tử sơ ý đun sôi nước, không cẩn thận đã khiến nàng bị bỏng."

Nhắc tới chuyện Diêu Hỉ bị trói đi, Vạn Tất có chút thổn thức. Năm đó gia đình của tên người hầu kia gặp phải biến cố, cần một số bạc lớn, liền tới cầu xin Diêu Hòa Chính cho vay. Nhưng Diêu Hòa Chính làm quan thanh liêm, một chút bổng lộc hàng năm chỉ miễn cưỡng đủ để trang trải chi phí trong phủ, làm gì có bạc để dành? Diêu Hòa Chính đã đồng ý sẽ giúp tên người hầu kia nghĩ cách, nhưng tên người hầu kia chỉ cho rằng Diêu Hòa Chính làm người keo kiệt thấy chết mà không cứu, trong cơn giận dữ, hắn đã bắt nhị tiểu thư Diêu Song Trúc đi. Năm đó Diêu gia có ba hài tử, Diêu Song Lan ở trong cung làm thư đồng cho Long Nghi, Diêu Hiển học lớp vỡ lòng đã sớm vào tư thục, người mà hắn có thể ra tay chỉ có hài tử xui xẻo Diêu Hỉ này.

"Diêu gia?" Diêu Hỉ ngơ ngác mà nỉ non. Khi Lan tiệp dư nhận lầm nàng thành Diêu Hiển, chăm sóc cho nàng mọi chuyện, nàng đã nghĩ tới vô số lần, nếu nàng có một vị tỷ tỷ như tiệp dư thì tốt rồi. Nhưng khi nương nương thật sự nói cho nàng biết, nàng là nữ nhi của Diêu gia, sự kinh ngạc trong lòng nàng còn lớn hơn sự vui mừng

Ngoại trừ Lan tiệp dư, đối với nàng mà nói, cả gia đình Diêu đại nhân đều hoàn toàn xa lạ, nàng không phải Tôn Hỉ Bảo thật sự, nên không có cảm giác máu mủ tình thâm với Diêu gia. Quan trọng nhất chính là, nếu nàng nhận người thân với Diêu gia, thì điều đó có ảnh hưởng đến nàng và Thái Hậu nương nương không? Mặc kệ là trong triều hay là dân gian, sự đánh giá về Thái Hậu nương nương đều vô cùng tồi tệ, nghe nói Diêu đại nhân là một vị quan tốt thanh chính liêm minh vì nước vì dân, ông ấy thật sự sẽ không để ý chuyện nữ nhi của mình hầu hạ bên cạnh yêu hậu "Hại nước hại dân" sao?

"Sao lại không nói chuyện?" Vạn Tất có chút lo lắng. Sau khi biết phụ mẫu thân sinh của mình là ai, dường như Diêu Hỉ không vui lắm?

"Nếu. Ta là nói nếu." Diêu Hỉ nhìn Thái Hậu nương nương rồi nói: "Sau khi Diêu đại nhân biết ta là nữ nhi của ông ấy, không muốn ta tiếp tục ở lại bên cạnh nương nương. Lệnh của phụ mẫu không thể làm trái......"

Khóe miệng của Vạn Tất trầm xuống. Nàng thật sự đã từng lo lắng Diêu Hỉ sẽ vì chuyện đoàn tụ với người nhà mà rời xa nàng, sau này nàng ấy sẽ sống ở Diêu gia, chỉ có thể thường xuyên vào cung ở cạnh nàng. Nàng không chịu nổi những ngày tháng như vậy, nàng không thể rời xa Diêu Hỉ nửa khắc nào.

"Nhưng nếu ta cứng đầu đối nghịch với mệnh lệnh của phụ mẫu để ở lại trong cung, nương nương có cảm thấy ta bất hiếu hay không?" Diêu Hỉ cẩn thận hỏi.

"Nha đầu ngốc!" Vạn Tất đã sắp bị hù chết, nàng cảm động ôm Diêu Hỉ vào trong lòng rồi nói: "Ai cũng đừng nghĩ đưa nàng rời khỏi ai gia."

Có cung nữ đứng ở ngoài cửa đại điện nói: "Nương nương, Hoàng Thượng tới."

Vạn Tất cài lại trâm thoa cho Diêu Hỉ, nói một cách dịu dàng: "Ai gia có việc phải thương lượng với Hoàng Thượng, nàng đến chỗ Long Nghi trò chuyện với tỷ tỷ của nàng đi! Ngàn vạn lần đừng đi xa!"

"Ta muốn đi thăm thái giám bị thương trước, nếu không phải tại ta, hắn cũng sẽ không bị thương." Diêu Hỉ áy náy nói.

"Đi đi! Hắn ở căn phòng mà lúc trước nàng từng ở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro