Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người được phái đi Tai huyện điều tra vào cung báo cáo, Vạn Tất còn đang dùng bữa tối, lúc nãy nàng thấy Diêu Hỉ ăn ngon miệng như vậy, nên khi nàng dùng bữa thì không nhịn được ăn nhiều thêm một chút.

Diêu Hỉ ở bên cạnh pha trà. Lúc nãy nàng đã nói sẽ đi theo làm tùy tùng bưng trà rót nước cho Thái Hậu nương nương, tỏ lòng trung thành chỉ bằng cái miệng thôi thì không đủ, nương nương rộng lượng tha cho nàng, nàng càng phải biểu hiện tốt một chút. Nàng không dám làm tốt công việc thử thiện, nhưng pha trà thì được.

Người đi điều tra đang ở ngoài điện chờ bẩm báo, Nguyên Thiến cô cô ra ngoài nói chuyện với người đó vài câu rồi vào trong. Vạn Tất giơ tay ý bảo các cung nữ đang chia thức ăn dừng tay, một cung nữ bưng nước ấm đến cho nàng rửa tay, sau đó nàng nói với mọi người: "Đi ra ngoài hết cho ta."

Diêu Hỉ đang sao trà trên bếp, nghe nương nương phân phó như vậy liền nhanh chóng thả đôi đũa đồng xuống, theo mọi người đi ra ngoài điện chờ. Nàng phỏng đoán chắc là người được nương nương phái đi điều tra chỗ bạc bị thiếu đã quay về, có điều nàng không biết kết quả như thế nào, nàng sẽ được rửa sạch oan khuất hay là phải đội nồi cho người ta.

Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, lúc này Nguyên Thiến mới nói: "Nương nương, đã điều tra xong. Hai ngàn lượng bạc kia là do huyện lệnh Tai huyện báo cáo khống, sau khi kiểm kê đối chiếu một lần nữa, thật sự bị thiếu 500 lượng bạc ròng và 1500 lượng ngân phiếu."

Vạn Tất âm thầm thở ra một cách nhẹ nhàng. Tiểu Yêm Lư cũng coi như rất thành thật, trông hơi ngốc một chút, nhưng công việc được giao thì làm vừa nhanh vừa cẩn thận, không phạm phải sai lầm.

"Báo cáo khống?" Vạn Tất thấy cực kỳ khó hiểu với hành vi ngu xuẩn của huyện lệnh Tai huyện: "Hắn không nói vì sao lại báo cáo khống ư?" Hai mươi vạn lượng còn nôn ra được, mà lại không bỏ được hai ngàn lượng sao?

"Hắn nói thật sự không gom đủ hai mươi vạn lượng. Trong nhà lại có người bị bệnh, tổng số chi phí dùng trong phủ hàng ngày không nhỏ, hắn cho rằng nương nương sẽ không kiểm tra đối chiếu sự thật nên báo cáo khống hai ngàn lượng. Có hơn một ngàn hai trăm lượng thực sự chưa đụng đến, còn mấy trăm lượng đã bị hắn tiêu cho việc riêng.." Nguyên Thiến nói ra một năm một mười những tin tức mà người điều tra đã mang về.

"Cho rằng ai gia sẽ không kiểm tra đối chiếu sự thật?" Vạn Tất cười lạnh một tiếng, rồi phân phó: "Phái người đến Tai huyện truyền ý chỉ của ai gia, nói việc này ai gia sẽ không truy cứu tội của hắn, bảo hắn tự giải quyết cho tốt."

"Không cần bắt hắn bổ sung bạc sao?"

"Không cần. Nếu không phải của cải đều bị đào rỗng, hắn sẽ không dám làm ra hành động như vậy, nếu tiếp tục ép buộc hắn, hắn sẽ lấy bạc từ bá tánh của Tai huyện. Chuyện này nếu bị nháo thành chuyện lớn sẽ không giải quyết được, nếu chỉ là vì hai ngàn lượng bạc thì không cần thiết." Vạn Tất dừng một chút rồi nói: "Có điều ta nghĩ đến quốc trượng gia, trong vòng một đêm ông ta có thể lấy ra 300 vạn lượng một cách nhẹ nhàng, xem ra không gian có thể bòn rút còn lớn lắm đây!"

Chu Hướng Xương đang dùng cơm cùng người nhà ở trong phủ, ông đột ngột hắt xì vài cái.

Nhị công tử Chu gia cười nói: "Không biết là ai đang nhắc đến phụ thân."

Chu phu nhân cũng cười đáp lời: "Còn có thể là ai? Đương nhiên là Hoàng Hậu nương nương của chúng ta đang nhớ nhà."

Chỉ có Chu Hướng Xương là không cười nổi. 300 vạn lượng đấy!

Ở Ninh An Cung bên này, Nguyên Thiến gật đầu rồi trả lời: "Chuyện nương nương phân phó đến Nội Vụ Phủ điều tra đã có kết quả. Không tìm được hồ sơ của Diêu Hỉ ở Nội Vụ Phủ, người của Nội Vụ Phủ nói rằng đầu năm nay kho quản lý hồ sơ bị ngập nước, một số bộ hồ sơ của thái giám đã bị hỏng, họ đang bổ sung."

"Không tìm thấy cũng không quan trọng. Tên nô tài kia bị người ta bán vào cung, trong hồ sơ có bao nhiêu thông tin là thật? Thật ra các thái giám tiến cung đều được quản lý nghiêm ngặt, bọn buôn người có thể bỏ thuốc làm hỏng đầu óc của đám tiểu tử, nhưng bọn họ không dám "động đao" khi chưa được người ta đồng ý." Vạn Tất nghĩ đến những gì Tiểu Yêm Lư đã trải qua, tuổi nhỏ đã bị bắt cóc, bị người ta lừa bán, trong tình huống hoàn toàn không biết gì cả lại bị người ta bán tiến cung làm thái giám...... Cũng khó trách Tiểu Yêm Lư không chịu để người ta chạm vào, động một chút là đòi chết. Có lẽ hắn cảm thấy cuộc sống quá khổ cực, có sống cũng không có gì trông cậy vào được!

Vạn Tất bỗng nhiên muốn cho Tiểu Yêm Lư đã khổ cả đời được hưởng chút ngon ngọt. "Sắp xếp cho Diêu Hỉ bắt đầu từ ngày mai chính thức làm việc ở Ninh An Cung."

"Vâng. Theo ý của chủ tử, nên sai hắn làm chuyện gì thì tốt?"

"Ngươi tự quyết đi." Vạn Tất muốn giữ Tiểu Yêm Lư ở bên cạnh mình để bất kể lúc nào cũng có thể phân phó. Buồn chán thì trêu chọc hắn, có việc thì sai hắn đi làm, cho dù không phân phó hắn làm gì cả, nàng chỉ cần nhìn dáng vẻ của Tiểu Yêm Lư là tâm tình đã không tệ rồi. Nhưng nàng không tiện nói thẳng, có vẻ quá mất mặt, tất cả mọi người đều biết nàng rất ghét thái giám, Tiểu Yêm Lư lại không biết nặng nhẹ, đã vài lần khiến nàng khó xử trước mặt mọi người.

Nàng tin tưởng nàng và Nguyên Thiến đã làm chủ tớ nhiều năm, chắc chắn sẽ có sự ăn ý. Có một số chuyển chỉ nên điểm tới là dừng, phần còn lại để Nguyên Thiến làm là được.

Để mình tự quyết á? Lòng của chủ tử sâu như biển lớn, Nguyên Thiến rất khó xử, chủ tử đây là muốn để nàng tự đoán nha! Nương nương mang Diêu Hỉ về Ninh An Cung chắc chắn là vì hơi thích tiểu thái giám kia, cho nên nàng không thể sai hắn làm những công việc quá khổ cực. Nhưng nếu để Diêu Hỉ vào điện hầu hạ thì quá mạo hiểm, từ khi nương nương vào cung tới nay, ngài ấy chưa từng để thái giám hầu hạ bên cạnh mình, hơn nữa tính tình của Diêu Hỉ quá lỗ mãng, hắn hầu hạ nương nương khó tránh khỏi sẽ chọc nương nương tức giận, mà nương nương tức giận hoài thì một ngày nào đó khi không thể nhịn được nữa, sẽ hạ chỉ giết Diêu Hỉ......

Nguyên Thiến cô cô suy nghĩ rất nhiều. Cân nhắc đến cả phượng thể của nương nương và mạng nhỏ của Diêu Hỉ, cuối cùng Nguyên Thiến quyết định cho Diêu Hỉ làm việc ở một vị trí không cần lộ diện thường xuyên trước mặt nương nương, nhưng phải thuận tiện để lúc nào nương nương cũng có thể gọi đến.

Vì thế nhờ có ý tốt của Nguyên Thiến cô cô, Diêu Hỉ đã trở thành tiểu tạp dịch quang vinh của Ninh An Cung, chuyên làm những việc vặt vãnh trong cung.

Chuyện này giống như trong tưởng tượng của nàng, thái giám của Ninh An Cung ngoại trừ những thủ vệ canh gác thì chính là tạp dịch, tạp dịch là một cục gạch, chỗ nào cần thì đắp vào chỗ đó. Nếu vận khí tốt được Thái Hậu nương nương sai mang quà tặng đến cung điện của các chủ tử, nàng có thể được thưởng không ít bạc đâu!

Diêu Hỉ thoát khỏi chuyến du lịch sinh tử, cảm xúc mất khống chế cũng không còn, nàng chậm rãi tìm lại chí hướng phấn đấu như lúc trước.

Tích cóp tiền! Rời cung!

Nhưng giống như lời Thái Hậu nương nương nói, mạng của nô tài đều không phải của bản thân mình, có sống được hay không hoàn toàn dựa vào tâm tình của chủ tử. Thái Hậu nương nương không phải là chủ tử dễ sống chung như Lan quý nhân trong truyền thuyết, ngài ấy lại thích nói chuyện hù dọa người ta, ở trước mặt Thái Hậu nương nương, trái tim bất ổn không có nửa khắc yên bình.

Diêu Hỉ rất hài lòng với công việc mà Nguyên Thiến cô cô phân phó. Vừa được Ninh An Cung che chở, vừa không cần phải ở trước mặt nương nương lo lắng hãi hùng.

Sau khi rời khỏi đại điện, Diêu Hỉ đi theo đường cung nữ tỷ tỷ đã chỉ mà đến nhà ngang tiền viện, tất cả thái giám của Ninh An Cung đều ngủ ở đây.

Bình thường đám nô tài đều ngủ giường chung, những người ở một mình một phòng như Diêu Hỉ lúc ở Tư Uyển Cục rất ít, ít nhất phải là quản sự Giám thừa trở lên mới có thể được ở chỗ tốt như vậy, nếu không được ai quan tâm đặc biệt, một tiểu tạp dịch không có phẩm giai như nàng chắc chắn sẽ không được ở một mình, các tiểu thái giám bình thường đều ngủ chung trên một cái giường lớn.

Trong cung có nhiều nô tài hầu hạ như vậy, không có khả năng một người ở riêng một phòng.

Trên đường đến nhà ngang, trong lòng Diêu Hỉ vẫn luôn thấp thỏm. Đối với nàng mà nói, ngủ chung giường thật sự rất không tiện, vạn nhất gặp phải bạn cùng phòng tay chân không thành thật, nàng muốn trốn cũng không có chỗ trốn......

Nàng cầm đèn lồng tìm được nhà ngang ở gian phía đông, liền giơ tay gõ cửa.

Trong phòng có tiếng sột sột soạt soạt truyền ra. Ngay sau đó cửa mở ra, một thân ảnh gầy gò đứng ở cửa ra vào.

"Là ngươi?" Diêu Hỉ vui sướng không thôi. Người mở cửa chính là tiểu thái giám đã giúp nàng vào ban ngày, thái giám kia thấy người đứng ngoài cửa là Diêu Hỉ cũng nhẹ nhàng thở ra: "Sao công công lại biết ta ở đây?"

Diêu Hỉ vừa vào phòng vừa nói: "Sau này ta cũng ở đây."

Điều kiện nơi ở của Ninh An Cung khá tốt, bốn người ở một phòng, hơn nữa mỗi người ngủ một giường, có một ngăn tủ riêng, bàn ghế thì dùng chung. Diêu Hỉ thổi tắt đèn lồng, mắt nhìn về phía bốn chiếc giường trong phòng, không còn giường nào trống! Tất cả đều đã kín chỗ, nàng phải ngủ ở đâu đây? Sẽ không bắt nàng ngủ cùng người khác chứ?

"Ở đây đã kín giường rồi sao?" Diêu Hỉ có chút bất an.

"Không." Tiểu thái giám sợ hãi mà chỉ vào một chiếc giường kê sát cửa bên tay phải rồi nói: "Cái giường kia không có người ở, chỉ bị người ta để đồ vật lên thôi."

Người không ở đây, Diêu Hỉ cũng không thể tự tiện động vào đồ vật của người ta, vì thế nàng liền bắt đầu nói chuyện phiếm với tiểu thái giám: "Công công xưng hô như thế nào?"

Tiểu thái giám đưa một cái ghế trúc rách tung toé cho Diêu Hỉ ngồi, rồi rót một ly trà cho nàng, sau đó tự mình ngồi lên một cái ghế con rồi mới bắt đầu hàn huyên với Diêu Hỉ. Diêu Hỉ mới biết, tiểu thái giám non non nớt nớt này nhỏ hơn nàng hai tuổi, hắn tên là Mạnh Lập An, nhà của hắn có thể coi như một phú hộ ở địa phương, nhưng bởi vì phụ mẫu hắn qua đời, hắn bị thúc thúc bán lấy tiền đưa vào trong cung. Thúc thúc của hắn vừa chiếm nhà ở, tài vật của hắn vừa không chịu nộp thuế.

Hai người đồng cảnh ngộ bị người thân tham tài hãm hại phải tiến cung, Diêu Hỉ không khỏi có thêm hảo cảm với tiểu thái giám tên Mạnh Lập An này.

"Ngoài ra còn có hai người ở đây, có điều bọn họ là thái giám trực đêm, đêm muộn mới đi sáng sớm mới về, không thường xuyên gặp mặt chúng ta. Nếu gặp phải......" Tiểu thái giám cúi đầu lẩm bẩm nói: "Ngươi đừng chọc bọn họ. Hai người kia không dễ sống chung đâu."

Diêu Hỉ nhớ tới chuyện Mạnh Lập An từng nói với mình, hắn đã bị người khác làm nhục trước mặt mọi người, nàng không tiện hỏi, chỉ cảm kích gật đầu. "Vậy đồ vật trên cái giường kia chính là của bọn họ à?" Diêu Hỉ hỏi.

Mạnh Lập An nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, không được động vào. Nếu ngươi không chê có thể ngủ tạm trên giường của ta một đêm."

Diêu Hỉ không ngủ được, ngực của nàng bị siết ròng rã suốt hai ngày, sắp nổ tung rồi: "Vậy bình thường sẽ tắm rửa ở đâu?"

"Phòng tắm ở phía tây, từ phòng vệ sinh ra cửa quẹo trái sẽ thấy." Tiểu thái giám nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu ngươi không muốn dùng chung với người khác có thể đi vào giờ Dần, lúc ấy không có ai đâu."

Diêu Hỉ đã hết hy vọng, đi vệ sinh còn đỡ, có thể tốc chiến tốc thắng. Còn tắm rửa thì nàng về Tư Uyển Cục vậy! Nàng vào Ninh An Cung làm việc, hẳn là không có ai dám động vào căn phòng kia. Chỉ là ngày nào Liêu Binh chưa bị diệt trừ, ngày đó nàng không dám trở về! Thái Hậu nương nương thật là, nàng đã bôi đen Liêu Binh như vậy, mình thì thảm như vậy, thế mà nương nương lại thờ ơ, quả nhiên là không có một chút tinh thần trượng nghĩa nào.

Diêu Hỉ rót một chung trà cho Mạnh Lập An, rồi đứng dậy dọn hết những đồ vật linh tinh trên giường thả xuống đất, sau đó nàng lấy đệm giường mới trong ngăn tủ ra trải lên, chuẩn bị ngủ.

Mạnh Lập An ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: "Diêu công công, ngươi mau để đồ vật của bọn họ về chỗ cũ đi. Ta nhường giường của ta cho ngươi ngủ, nếu bị bọn họ biết được, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, thủ đoạn trêu cợt người khác của bọn họ thật sự rất bỉ ổi ......"

Diêu Hỉ không ngừng lại động tác trên tay, nàng nhanh nhẹn trải giường ra, rồi đứng dậy cười nói với Mạnh Lập An: "Không phải ngươi nói hai người bọn họ là thái giám trực đêm, không thường xuyên gặp mặt chúng ta hay sao? Hơn nữa, đối với những kẻ ác bá như họ, không phải chúng ta trốn tránh thì sẽ không có chuyện gì, bọn họ ức hiếp người khác đầu có cần lý do."

Nói tới đây, Diêu Hỉ bỗng nhiên nhớ tới Thái Hậu nương nương dường như cũng từng nói với nàng giết người không cần lý do. Haizz, nương nương cũng là một kẻ ác bá!

"Lập An đệ chưa từng trêu chọc bọn họ đúng không? Kết quả như thế nào?" Diêu Hỉ ở Ninh An Cung còn có mạnh miệng hơn so với Tư Uyển Cục, ở Tư Uyển Cục nàng có người cùng một giuộc, ở Ninh An Cung thì có chủ tử.

Mạnh Lập An ngậm chặt miệng. Đúng vậy! Hắn càng cẩn thận thì hai người kia càng trêu cợt hắn trầm trọng hơn.

"Mau ngủ đi! Ngày mai còn phải làm việc đấy!" Diêu Hỉ vỗ vai Mạnh Lập An rồi nói: "Bọn họ nếu còn ức hiếp ngươi nữa, ta giúp ngươi đấu lại bọn họ, hai đối hai, chúng ta chưa chắc đã thua." Diêu Hỉ thấy thân thể của Mạnh Lập An gầy yếu không khác nàng là mấy, sau khi hiểu rõ hiện thực nàng lại an ủi: "Thua cũng không sợ. Chúng ta còn có thể bẩm báo chủ tử, cùng lắm thì mỗi người đều bị xử phạt, đừng mong có ai trôi qua dễ dàng."

Sáng sớm Vạn Tất đã sai Nguyên Thiến bày giấy mài mực, nàng muốn viết chữ. Nàng muốn cho Tiểu Yêm Lư kia nhìn xem một chút, chữ nên viết như thế nào, người ta nói nét chữ nét người, nét chữ thẳng đuột như que củi của Tiểu Yêm Lư thật không xứng với gương mặt của hắn.

Đối với chữ của mình, Vạn Tất rất có tự tin. Lúc nàng mới vào cung, thật ra chữ viết cũng bình thường. Do lúc nàng còn ở nhà phụ thân quá sủng ái, không nỡ ép nàng quá mức, mặc kệ là học vấn hay là cầm kỳ thư họa, tất cả đều tùy theo tính tình của nàng, muốn làm gì thì làm, cho nên nàng chỉ học lướt qua rồi ngừng. Bây giờ nàng luyện được nét chữ đẹp thuần túy là vì sau khi vào cung nàng quá nhàn hạ, không chỉ luyện thư pháp mà những kỹ nghệ khác đều tinh tiến.

Vạn Tất có lòng muốn bộc lộ tài năng trước mặt Tiểu Yêm Lư, nhưng không tiện thể hiện quá rõ ràng. Nàng dùng thần sắc bình tĩnh như nước để viết chữ, trong lòng lại thầm mắng: Tiểu Yêm Lư đã chết ở đâu rồi? Đã giờ nào rồi mà chưa qua đây hầu!

"Nguyên Thiến. Hôm nay tên nô tài kia có nhầm canh giờ nữa không đấy?" Vạn Tất ném bút xuống, xoa xoa cái tay đau nhức. Đã lâu không viết chữ lâu như vậy, đau quá!

Nguyên Thiến nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Bẩm nương nương, không ạ."

"Vậy sao ta không nhìn thấy Diêu Hỉ? Ngươi đã sai hắn làm việc gì?" Vạn Tất ra vẻ lơ đãng hỏi.

"Nô tài sắp xếp hắn đi làm mấy việc vặt vãnh." Nguyên Thiến trả lời.

"Người đâu rồi?"

"Đang đi cùng các thái giám khác làm việc, nghe lời ngài phân phó mang mấy đồ vật chuyển tới cho đất phong của Long Nghi công chúa ."

"......" Vạn Tất lạnh lùng lườm Nguyên Thiến một cái.

Nguyên Thiến bất an hỏi: "Có phải nô tì đã làm sai rồi?"

"Không. Cô cô làm rất tốt." Vạn Tất vo tròn đống giấy nàng vừa viết chữ xong rồi ném đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro