Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể đưa nữ nhi vào trong cung làm thư đồng của công chúa, xem ra Diêu phụ là một đại thần trong triều rất được Tiên Đế gia coi trọng. Có điều khí chất Lan quý nhân đúng là vừa nhìn đã biết nàng ấy là tiểu thư nhà quan.

Diêu gia làm quan trong kinh thành thì rất dễ tìm hiểu, tìm một lão thái giám có kinh nghiệm làm việc mấy chục năm trong nha môn để nghe ngóng là biết, nàng sợ nhất là Lan quý nhân được gả từ nơi xa xôi về kinh thành, có muốn hỏi cũng không biết hỏi ở đâu.

"Đúng rồi, tối hôm qua ngươi đã nói gì với nàng ấy ở đó?" Tối hôm qua Long Nghi đứng cách đó khá xa, không nghe rõ hai người nói gì.

Diêu Hỉ ngây ngô trả lời: "Quý nhân nhiệt tình, thấy ta cùng họ nên có lòng tốt dặn dò ta vài câu. Cái ôm kia cũng là ngoài ý muốn, ta nói đến đoạn phụ mẫu đều đã qua đời, quý nhân liền an ủi ta. Trùng hợp thế nào lại bị Thái Hậu nương nương đi ngang qua nhìn thấy nên hiểu lầm."

Nghe Diêu Hỉ nhắc tới Vạn Tất, Long Nghi bỗng nhiên nhớ tới: "Thật ra Thái Hậu rất coi trọng ngươi, biết rõ chân tướng còn để người khác thế tội cho ngươi." Nàng chưa từng thấy Vạn Tất quan tâm ai như vậy bao giờ.

"Nô tài cũng vô cùng cảm kích nương nương." Diêu Hỉ có chút ngượng ngùng, Thái Hậu nương nương thật sự đối xử với nàng ân trọng như núi.

"Cảm kích cũng không thể chỉ dùng miệng nói." Long Nghi ý vị thâm trường cười nói: "Ngươi đã là người cùng họ với Lan quý nhân, lại có duyên với bổn cung, phần lễ tặng cho Thái Hậu, bổn cung sẽ chuẩn bị thay cho ngươi! Ngươi mang về cứ nói là tâm ý của riêng ngươi."

"Nô tài không dám, công chúa điện hạ cũng có ân cứu mạng với nô tài, nô tài cảm kích ngài còn không kịp, sao có thể nhận đồ của ngài được?" Diêu Hỉ vội vàng từ chối ý tốt của Long Nghi công chúa.

Cho dù nàng có tham tài và muốn tích cóp bạc, nhưng cũng không thể lợi dụng tấm lòng thiện lương hào phóng của Long Nghi công chúa, cứ nhận bạc của công chúa mãi. Hơn nữa, sáng nay ở Càn Thanh cung, nàng không chỉ nhận ân huệ của Thái Hậu nương nương, mà còn nhận ân huệ của công chúa điện hạ.

"Chút đồ này đối với bổn cung mà nói không tính là gì, bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận đi. Ngươi làm việc bên cạnh Thái Hậu, nếu có thể khiến lão nhân gia nàng vui vẻ thì cuộc sống của ngươi cũng sẽ tốt hơn." Long Nghi gọi cung nữ vào, thấp giọng phân phó hai câu, một lát sau cung nữ mang một chiếc hộp gấm tới.

Long Nghi đẩy hộp gấm đến trước mặt Diêu Hỉ: "Ngàn vạn nhớ kỹ, là ngươi tặng cho Thái Hậu, đừng đề cập tới bổn cung. Chuyện Thái Hậu và bổn cung như nước với lửa, bổn cũng tin tưởng ngươi cũng có nghe qua, nếu nàng ta biết là đồ của ta, còn tưởng rằng ta nhờ ngươi đưa, không biết nàng ta sẽ chê cười ta như thế nào đâu."

Diêu Hỉ đành phải nhận lấy hộp gấm. Còn chuyện trưởng công chúa và Thái Hậu nương nương như nước với lửa nàng thật sự không biết. Không phải nương nương mới tặng mấy rương đồ vật cho trưởng công chúa sao? Ân oán trong cung quả nhiên phức tạp.

Trên đường trở về, Diêu Hỉ liên tục suy nghĩ, mối quan hệ giữa trưởng công chúa và Thái Hậu nương nương bết bát như vậy, liệu công chúa điện hạ có mượn tay nàng để hãm hại Thái Hậu nương nương hay không? Không phải nàng không tin trưởng cách làm người của công chúa, chỉ là trong cung có nhiều bẫy rập, nàng không thể không đề phòng, nói không chừng vừa lơ đãng là bị người khác lợi dụng ngay.

Nghĩ như vậy, nàng liền nhìn quanh bốn phía rồi lén mở hộp ra xem.

Quả nhiên nàng là một kẻ có lòng dạ tiểu nhân. Trong hộp là một khối nến điêu khắc tinh xảo, bề mặt điêu khắc núi non, hoa lá, thôn xóm, người đánh cá, tinh mỹ tuyệt luân. Nó không chỉ đẹp mà còn rất thơm, vừa mở hộp gấm ra, một mùi hương nồng nàn đã xông vào mũi.

Nói thế nào Diêu Hỉ cũng là người đã từng xem qua phim cung đấu, nàng rất cảnh giác với những đồ vật có mùi thơm lạ lùng, nàng không quan tâm cái nến thơm này có độc hay không, không tặng cho Thái Hậu nương nương là sự bảo đảm lớn nhất, dù sao công chúa cũng không biết nàng có tặng hay không.

Nàng cất hộp gấm vào trong lòng, bất an đi vào đại điện. Không biết nương nương và Nguyên Thiến cô cô đã nói xong chưa, nương nương có vì chuyện nàng không thông qua thử thách trong lúc luyện chữ mà giận nàng không?

Vạn Tất đã cho Nguyên Thiến về Ninh An Cung, ngồi một mình trước án thư nhìn hai chữ Vạn Tất mà nàng đã nắm lấy tay Diêu Hỉ cùng viết ra.

Ý nghĩ muốn nhìn lén thân thể của Diêu Hỉ, cho dù là người đã quen tùy ý làm bậy như Vạn Tất, vẫn tự cảm thấy rất điên cuồng.

Không chỉ điên cuồng, mà còn rất hèn mọn bỉ ổi.

Nàng tự nhận mình là một người tôn quý có thể diện, chưa bao giờ làm mấy chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy, chuyện cấm kỵ nhất nàng từng làm chỉ là nhìn lén qua hai quyển truyện kia, đó là vì nàng tò mò. Nhìn lén Diêu Hỉ thì không giống vậy, Vạn Tất biết mình có suy nghĩ như thế nào, một khi nàng đã có thể tiếp nhận chỗ bị thương của Diêu Hỉ, rất có thể nàng sẽ cho Diêu Hỉ thị tẩm, tái diễn cảnh mất hồn trong mộng ở tẩm điện một lần hai lần ba lần bốn lần......

Nàng cảm thấy mình thật sa đọa.

Từ việc cho phép thái giám hầu hạ, đến việc thích được thái giám hầu hạ, rồi mơ thấy bản thân làm chuyện đó với thái giám, rồi thật sự muốn làm chuyện đó với thái giám, tiếp đến là muốn thông qua thủ đoạn bất kham như nhìn lén để xác định xem mình có thể thật sự tiếp nhận thân thể của thái giám hay không.

Hết thảy tất cả đều hướng về một mục tiêu mà đi —— có được Diêu Hỉ.

Có điều cho dù thật sự muốn nhìn lén, thì nhìn lén như thế nào cũng là một vấn đề.

Diêu Hỉ không biết đã tự ti về thân thể mình đến mức nào, ngay cả tắm rửa cũng phải múc nước vào phòng rồi tắm.

Hạ thuốc mê? Đương nhiên là không được. Hài tử kia đã bị chuốc thuốc hai lần, vốn dĩ đã ngơ ngơ ngác ngác rồi, bây giờ nếu chuốc thuốc nữa sẽ phế đi.

Tranh thủ lúc hắn ngủ? Cũng không được. Nàng không biết Diêu Hỉ ngủ có say hay không, vạn nhất vừa chạm vào đã tỉnh thì sao?

Chuốc say? Hình như chỉ có mỗi cách này.

Mặt Vạn Tất bỗng nhiên đỏ lên, đầy đầu nàng đều là ý nghĩ làm thế nào để lột quần Diêu Hỉ mà thần không biết quỷ không hay...

Nàng đường đường là Thái Hậu, vậy mà lại muốn cởi quần của một tên thái giám? Vạn Tất đang bị tâm tình trơ trẽn khó xử tra tấn, bỗng nhiên lại muốn từ bỏ. Mặc kệ chuyện nhìn lén Diêu Hỉ có thành công hay không, đều có khả năng lưu lại bóng ma cả đời nàng! Phỏng chừng cả đời này nàng cũng sẽ không quên, mình đã trăm phương ngàn kế muốn cởi quần của một tên thái giám.

Lúc Vạn Tất đang một mình rối rắm giãy giụa, Diêu Hỉ trở về.

"Lại đến chỗ của Long Nghi?" Vạn Tất phiền muộn vo tờ giấy viết tên của mình thành một cục ném đi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Hỉ đang vô cùng cẩn thận đứng ở cửa không dám đi vào. Mỗi lần Diêu Hỉ thân cận với người khác, nàng sẽ nảy sinh lòng ghen tị, sự ghen tuông càng lớn, ham muốn chiếm hữu Diêu Hỉ cũng càng ngày càng mạnh.

Vạn Tất nàng đã từng giết người phóng hỏa, từng lừa gạt quân vương, từng uy hiếp quần thần, không lẽ nàng có thể bị một tiểu thái giám làm khó hay sao?

Nếu không phải sợ Tiểu Yêm Lư xấu hổ giận dữ đi tìm cái chết, bây giờ nàng đã ra lệnh cho hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho nàng tiến lên lột sạch hắn rồi. Hoặc là trực tiếp nói một câu, ra lệnh cho hắn tự cởi hết y phục ra.

Nhưng thật sự không có cách nào! Nàng quan tâm Tiểu Yêm Lư, nên chỉ có thể đi đường vòng nhìn lén mà thôi. Cũng may đi đường vòng có lạc thú của đi đường vòng, thử làm một vài chuyện hèn mọn cũng rất kích thích.

Bao nhiêu sa đọa khó xử do dự băn khoăn trong lòng Vạn Tất đều bị sự ghen tuông nuốt sống.

"Nô tài nghe nói nương nương đang nói chuyện với Nguyên Thiến cô cô ......" Diêu Hỉ thành thành thật thật quỳ xuống đất xin tha: "Nô tài đáng chết." Ở trước mặt chủ tử không cần giảo biện, đầu tiên vẫn phải nhận sai vô điều kiện, để chủ tử nguôi giận.

Vạn Tất thấy khuôn mặt nhỏ của Diêu Hỉ đỏ ửng lên, sắc mặt nàng lại càng kém: "Lại uống rượu với đồ điên Long Nghi?"

"Nô tài đáng chết." Diêu Hỉ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chẳng sợ hãi chút nào. Nương nương đã vì nàng mà ngay cả khi quân cũng dám làm, sao có thể vì chút việc nhỏ này mà phạt nàng chứ?

A? Sao tự nhiên bây giờ mình không còn cảm giác sợ hãi như xưa nữa nhỉ?

"Trong cung của chúng ta không có rượu? Vì sao cứ phải giống như một tên ăn mày, lúc nào cũng đến chỗ của Long Nghi để uống rượu?" Vạn Tất phân phó cung nữ canh giữ ở ngoài cửa điện: "Mang hai vò rượu cho Diêu công công đến đây, nếu Diêu công công chưa uống đủ, vậy hãy mang tất cả rượu trong Ninh An Cung đến đây."

Diêu Hỉ nghe Thái Hậu nương nương nói "Trong cung của chúng ta", trong lòng nàng không hiểu sao có một sự ngọt ngào không nói nên lời. Nhưng nàng lập tức lại trở nên lo lắng, cảnh tượng lần trước ở Ninh An Cung, khi nàng phải đau khổ nuốt xuống chén rượu mạnh kia, cảm giác bi thương đó đến nay vẫn còn mồn một ở trước mắt! Nương nương vẫn là nương nương của trước đây, vừa tức giận lên là muốn chỉnh nàng.

Tuy rằng tửu lượng của nàng đã tốt hơn một chút, nhưng không chịu nổi việc uống hết ly này đến ly khác! Thôi, uống hai ngụm rồi giả vờ say lăn ra ngủ đi, nàng sẽ không thật sự khiến mình uống đến chết. Dù sao nàng say thật hay say giả, nương nương cũng không nhìn ra được, công tác trong địa ngục lâu rồi, nàng cũng biến thành một tiểu ác ma, không nói dối thì căn bản không sống nổi.

"Nô tài tạ ơn nương nương ban rượu." Diêu Hỉ dập đầu cảm tạ.

"Đứng lên đi. Đến đây ngồi, ai gia dạy ngươi ghi chép như thế nào." Vạn Tất lấy ra một quyển sách trống, chưa ghi chép gì rồi đưa cho Diêu Hỉ: "Trong cung điện này, tiền thu chi mỗi ngày sẽ được thuộc hạ trình lên, chuyện ngươi phải làm chính là ghi chép tổng kết số liệu thành sách, sau đó thẩm tra đối chiếu rồi báo lên số lượng có sai sót gì không." Tuy rằng chữ của Tiểu Yêm Lư hơi xấu một chút, nhưng ghi chép đồ vật vừa nhanh vừa tỉ mỉ.

"Nô tài tuân chỉ." Diêu Hỉ lại ngồi vào ghế bên cạnh Thái Hậu nương nương. Lần này nàng rất tỉnh táo, nếu nương nương lại muốn thử nàng, nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt, sẽ không ngu ngu ngơ ngơ nữa.

Vạn Tất bỗng nhiên nhíu mày, dí sát mũi về phía Diêu Hỉ để ngửi: "Mùi thơm gì thế? Ngươi mang theo túi thơm rồi?"

Lòng hiếu kỳ của Thái Hậu nương nương quá nặng, nói không chừng sẽ bảo nàng lấy ra nhìn một cái. Diêu Hỉ không dám nói dối, đành phải thành thành thật thật mà trả lời: "Bẩm nương nương. Không phải túi thơm, là nến thơm."

Nàng đã chuẩn bị sẵn lấy hộp gấm ra rồi. Quả nhiên...

"Mở ra cho ai gia nhìn xem." Vạn Tất xòe tay ra với Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ dùng hai tay trình hộp gấm lên. Trong lòng nàng ngóng trông chiếc nến thơm tuyệt đối đừng có độc nha! Nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là không đâu, đừng nói đến cách làm người của trưởng công chúa, cho dù ngài ấy có muốn hạ độc cũng không thể dùng biện pháp ngốc nghếch này. Nếu thực sự có độc, nàng đã chết trên đường từ cung của trưởng công chúa về đây rồi.

Nghĩ như vậy, Diêu Hỉ an tâm.

Vạn Tất mở hộp ra, cầm lấy cây nến, nàng chưa kịp thưởng thức cây nến được điêu khắc tinh xảo đã thay đổi sắc mặt. "Cây nến thơm này ngươi dùng để làm gì?"

Diêu Hỉ thấy sắc mặt của nương nương không đúng, liền nói: "Nô tài mua để dùng riêng."

"Dùng riêng?" Vạn Tất thấy Tiểu Yêm Lư giả ngu, nàng cũng không tiện vạch trần, liền cười rồi đóng hộp gấm lại.

Cây nến thơm này có tên là y mộng, nó là một loại cổ hương, không gây hại cho con người, mùi thơm rất nồng nàn, truyền thuyết kể rằng nếu hai bên nam nữ ngại thổ lộ bằng lời, thì lúc đi gặp cứ mang theo y mộng, dùng để biểu lộ tình ý.

Sáng nay nàng chạm vào tay của Tiểu Yêm Lư, lúc trở về Tiểu Yêm Lư lại mang theo nến thơm này trên người, không phải đang quyến rũ ám chỉ thì là gì?

Thật sự nghĩ rằng ai gia không biết chút tâm tư nhỏ này của ngươi? Vạn Tất cười dịu dàng rồi nói với Diêu Hỉ: "Ghi chép xong thì uống cùng ai gia hai chén đi!"

***

Sắc mặt của Hoàng Hậu Chu thị tái nhợt ngồi trên ghế bành, trong tay cầm vài tờ giấy thư từ, trên giấy viết thư có một đống chữ lít nha lít nhít.

Nha hoàn hồi môn theo nàng vào cung, Xuân Dương đuổi hết cung nữ thái giám trong phòng ra ngoài, sau đó khép cửa lại, lo lắng sốt ruột hỏi: "Nương nương, quốc trượng gia nói gì vậy?"

Từ nhỏ, Xuân Dương đã ở Chu phủ hầu hạ Hoàng Hậu, giữa hai người không có việc gì phải lừa gạt đối phương, Hoàng Hậu ở hậu cung, có rất nhiều chuyện không tiện để người khác biết được, những chuyện này đều sẽ do Xuân Dương lo liệu.

"Phụ thân nói......" Ánh mắt của Chu thị trống rỗng mà nhìn về phía Xuân Dương: "Ông ấy phái người giếtThái Hậu."

"Vì sao lão gia lại muốn giết Thái Hậu? Bởi vì nàng ta bác bỏ chủ ý cắt giảm chi phí hậu cung của nương nương?" Xuân Dương không hiểu. Ai cũng biết chủ tử của Ninh An Cung không dễ chọc, nếu chỉ vì chút chuyện như vậy thì không cần thiết! Ám sát Thái Hậu là tội lớn chém đầu, nếu không để ý Chu gia sẽ bị xử trảm cả nhà.

Chu thị lắc đầu nói: "Ngươi có nhớ Hoàng Thượng vẫn luôn nói quốc khố thiếu hụt, nhưng trước đó không lâu bỗng nhiên có hơn hai trăm vạn lượng để đắp đê hay không."

Xuân Dương gật đầu nói: "Nô tỳ nhớ rõ. Không phải nương nương nói Thái Hậu lấy tư khố để nộp vào quốc khố sao?"

Chu thị lại lắc đầu, cười khổ nói: "Phụ thân cấu kết với người ta, chặn đường để ăn cắp thuế, chuyện này bị Thái Hậu biết được, Thái Hậu liền dùng chuyện này để lấy của phụ thân 300 vạn lượng. Phụ thân sợ sẽ bị Thái Hậu quản chế mãi mãi, ông liền nảy sinh ý muốn giết người. Ông ấy nghĩ, Thái Hậu chết rồi, không những không bị lừa gạt tống tiền nữa, mà sau này toàn bộ hậu cung đều do ta làm chủ."

"Nhưng nô tỳ nghe nói, thích khách khai ra hung thủ là Dương Các Lão, không liên quan gì đến quốc trượng gia mà?" Xuân Dương thấy sắc mặt của chủ tử nhà mình tái nhợt, liền dâng trà lên.

Chu thị đẩy chung trà ra rồi nói: "Tên thích khách kia bị phụ thân nắm được nhược điểm, cố ý khai ra tên Dương Các Lão. Phụ thân không định hãm hại Các Lão, ông ấy nghĩ với thế lực của Dương gia, Thái Hậu và Hoàng Thượng có muốn truy cứu cũng sẽ cố kỵ địa vị trong triều của Dương Các Lão. Ai mà đoán được Vạn Tất lại điên cuồng như vậy? Thủ đoạn cao như vậy? Nàng ta dám xách theo kiếm, vọt vào triều đình ra lệnh cho Dương Các Lão phải truy tìm được thủ phạm trong ba ngày. Môn sinh của Dương Các Lão trải rộng khắp thiên hạ, chuyện này sợ là không giấu được."

"Vậy nội dung trong bức thư mà quốc trượng gia gửi là? Để nương nương cầu xin trước mặt Hoàng Thượng, giúp Chu gia cầu tình?"

"Không phải." Chu thị vươn cái tay lạnh lẽo ra nắm chặt lấy Xuân Dương, ngẩng đầu nhìn nàng nói bằng giọng tuyệt vọng: "Phụ thân muốn ta giết Thái Hậu!"

Chu Hướng Xương nghĩ Vạn Tất chết rồi, trong hậu cung, đứa con gái là Hoàng Hậu của ông sẽ một người độc tôn, Dương Các Lão có chỗ cố kỵ, dù tra được gì cũng không dám lộ ra.

"Giết...... giết...... giết Thái Hậu?" Xuân Dương sợ tới mức lời nói cũng không lưu loát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro