Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ ngửa cổ lên, uống hết chén canh thuốc đắng ngắt, tự hào mà giơ đáy chén sạch sẽ cho Thái Hậu nương nương xem: "Đã uống hết rồi. Nương nương xem, một giọt cũng không còn!"

"Muốn ai gia khen ngươi sao?" Ý cười trên mặt Vạn Tất chưa từng dừng lại, quả nhiên tính tình của nha đầu Diêu Hỉ này vẫn giống như con nít, ăn một chén canh thuốc mà thôi, cứ làm như đang phải làm chuyện gì khó lường lắm. Nàng nhận lấy cái chén không đặt lên khay tre, đứng dậy lấy khăn lau thuốc dính trên khóe miệng của Diêu Hỉ rồi hỏi: "Trong miệng còn đắng không?"

Diêu Hỉ khẽ gật đầu. Trong lòng rất ngọt, nhưng trong miệng rất đắng.

"Phòng trà vừa mới pha một ấm trà ngon, dùng trà súc miệng đi!" Vạn Tất chỉnh sửa làn váy màu hồng nhạt, đứng lên đi ra tẩm điện đến phòng trà. Một lát sau, nàng bưng khay trà vào, trên khay trà có hai chén trà, một chén là nước trà nóng hôi hổi màu hổ phách, còn một chén là chén không.

Diêu Hỉ được Thái Hậu nương nương chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cũng có chút không được tự nhiên. "Nô tài tự uống là được." Diêu Hỉ đưa tay ra muốn cầm lấy chén trà.

Vạn Tất nhẹ nhàng chặn tay Diêu Hỉ lại: "Đợi chút, vẫn còn nóng." Nói xong, nàng bưng chén trà lên miệng thổi, sau đó dùng môi cẩn thận nếm thử độ ấm của nước trà, cảm thấy vẫn còn hơi nóng, nàng lại thổi tiếp.

Thấy độ ấm đã vừa vặn, Vạn Tất uống một ngụm nhỏ, nhấp nhấp rồi nói: "Được rồi." Nàng đứng dậy đưa chén trà đến bên miệng Diêu Hỉ, rồi cầm cái chén không nói: "Súc miệng xong thì phun nước vào đây."

Diêu Hỉ hoảng hốt, nàng cảm thấy mình không phải bị cảm lạnh mà là bị liệt.

Nước trà thơm ngọt, ngoại trừ mùi thơm của trà, dường như nó còn có mùi hương của quả quýt. "Nước trà này thơm quá, có mùi thơm của quả quýt và bạc hà." Diêu Hỉ súc miệng xong, tán thưởng nói.

"Ừ, từ từ thôi." Vạn Tất buông chén trà xuống rồi nói. Sau đó nàng lấy chiếc khăn đã giặt bằng nước ấm ở phòng trà rồi đưa cho Diêu Hỉ lau mặt.

Diêu Hỉ được Thái Hậu nương nương hầu hạ rửa mặt súc miệng, trong lòng vẫn có chút bất an: "Thật ra nô tài có thể chờ Phó thái y khám bệnh rồi mới đi rửa mặt......"

"Ngươi có thể chờ nhưng ai gia thì không chờ được, hơn nữa ai gia sợ đắng." Nàng không muốn hôn lúc miệng Diêu Hỉ đầy mùi thuốc. Vạn Tất duỗi tay đỡ lấy sau gáy Diêu Hỉ, chóp mũi cọ cọ vào chóp mũi của nàng rồi cười hỏi: "Đã thấy khá hơn chút nào chưa?"

Diêu Hỉ thấy gương mặt của Thái Hậu nương nương gần trong gang tấc, nàng đề phòng lắc lắc đầu: "Bẩm nương nương, vẫn chưa ạ!" Khi nói chuyện nàng nhanh chóng kéo chăn lên trùm lấy nửa người trên, nàng biết nương nương muốn làm gì với nàng, nhưng nàng không có quấn ngực, thật sự rất dễ bị phát hiện thân phận nữ nhi.

Vạn Tất nghe Diêu Hỉ nói thân thể còn khó chịu, nàng đành áp xuống khát vọng liên tiếp dâng lên trong lòng, nàng nói: "Phải bôi rượu thuốc rồi, kéo áo lên đi!" Không cho hôn thì sờ cũng được.

Diêu Hỉ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm thẳng xuống, không thể không đẩy cái chăn vẫn luôn bọc quanh người ra, rồi kéo áo lên trên bụng. Vạn Tất cầm lấy bình rượu thuốc trên bàn, đổ một chút rượu vào lòng bàn tay rồi ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay nàng đặt lên bụng Diêu Hỉ, bắt đầu từ từ xoa bóp.

Bụng của Diêu Hỉ nhìn thì rất bằng phẳng nhưng sờ lên lại thấy có da có thịt, lòng bàn tay của Vạn Tất hơi dùng sức ấn xuống phía dưới, vuốt ve vài vòng trên bụng Diêu Hỉ. Nàng vuốt ve bụng của Diêu Hỉ, không khỏi bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng xinh đẹp được lớp y phục che đậy bên dưới, cả hai ngọn tuyết trắng kia, nếu nàng được nắm trong tay không biết sẽ có cảm giác gì.

Vạn Tất cầm lấy bình rượu thuốc, đổ chút rượu lên bụng Diêu Hỉ, sau đó tiếp tục dùng lòng bàn tay tán rượu ra khắp bụng.

Sao động tác của nương nương lại giống như đang làm thịt muối vậy? Diêu Hỉ nhìn Thái Hậu nương nương đổ một chút rượu lên bụng nàng xoa xoa nắn nắn, rồi lại nắn nắn xoa xoa, nàng cảm thấy cái bình kia không phải rượu thuốc mà là rượu gia vị. Hơn nữa rõ ràng đêm qua chỉ bôi rượu thuốc một lát thôi là xong rồi, sao hôm nay lại lâu như vậy?

Chuyện khiến Diêu Hỉ phát điên hơn chính là hôm nay sức lực của Thái Hậu nương nương khi xoa bụng nàng đã tăng lên không ít, khi bụng dưới bị cái tay ngọc của nương nương ấn xuống...... Nàng chợt cảm nhận được sự khoái cảm khiến người ta thẹn thùng. Nếu không phải nhờ Thái Hậu nương nương, nàng cũng không biết thân thể của nàng lại nhạy cảm như vậy, cổ không chạm vào được, bụng cũng không chạm vào được.

"Aa ưm" Khi tay của Thái Hậu nương nương dùng một chút lực, Diêu Hỉ không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Một tiếng rên nhẹ này giống như đã mở ra chiếc chìa khóa lồng sắt giam giữ mãnh thú trong lòng Vạn Tất, trong lòng nàng vốn đang ngứa ngáy khó chịu, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Diêu Hỉ thẹn thùng cắn môi, nghiêng đầu một bên không dám nhìn nàng, nàng càng không thể kiểm soát được nữa. Chỉ nếm thử hương vị là được...... Vạn Tất tự nói với chính mình trong lòng.

Nàng cúi người xuống, tay trái vẫn đang vuốt ve bụng của Diêu Hỉ, tay phải đã vươn lên phía trước giữ chặt cổ Diêu Hỉ, sau đó hôn xuống một cách vừa dịu dàng vừa cẩn thận. Giữa môi của Diêu Hỉ còn mùi thơm của nước trà, Vạn Tất dùng đầu lưỡi chống đỡ môi nàng, nhẹ nhàng liếm mút.

Trong nháy mắt khi nương nương dán lại gần, hai tay của Diêu Hỉ liền đặt chéo trước ngực, nàng sợ bị nương nương đụng vào hai ngọn núi mềm mại.

Vạn Tất không dán lên người Diêu Hỉ, mà chỉ nằm nghiêng bên cạnh nàng, vừa vuốt ve bụng nàng vừa hôn môi. Lúc ban đầu, động tác vuốt ve bụng còn giống như lời Phó thái y dặn dò, dùng lòng bàn tay xoa thành vòng tròn từ trái sang phải, nhưng bây giờ đã từ từ thay đổi...... Nàng không thỏa mãn với việc chỉ vuốt ve, nàng bắt đầu dùng năm ngón tay nhẹ nhàng bấu vào bụng của Diêu Hỉ, sau đó lại dần dần không thỏa mãn với một vùng da thịt ở bụng, tay nàng không an phận mà di chuyển khắp nơi, đầu tiên là eo, sau đó là lưng......

Mắt thấy tay của Thái Hậu nương nương lúc nào cũng có thể sờ đến ngực nàng, Diêu Hỉ hoảng sợ bắt lấy tay của Thái Hậu nương nương.

Vạn Tất dừng động tác hôn Diêu Hỉ lại, kinh ngạc nhìn nàng.

"Để nô tài hầu hạ nương nương." Diêu Hỉ kinh hoảng vô cùng: "Nô tài là nam sủng của nương nương, theo lý nên hầu hạ nương nương."

"Không phải thân thể của ngươi không thoải mái sao? Nằm là được." Vạn Tất biết Diêu Hỉ đang sợ cái gì, vẫn cố ý trêu chọc nàng.

"Nô tài không sao, nếu có thể vì nương nương mà chết trên chiếc giường phượng này, đó cũng là phúc khí của nô tài!" Diêu Hỉ da mặt dày nói.

Vạn Tất dùng tay chống đầu, thướt tha nằm nghiêng trên giường, cười hỏi Diêu Hỉ: "Vậy ngươi định hầu hạ ai gia như thế nào?"

Diêu Hỉ quyết liều. Nếu nương nương đã khởi động chiếc xe này, chín mươi phần trăm sẽ lật, vậy không bằng để nàng chủ động đoạt lấy tay lái. Nàng giữ chặt tay của nương nương, để nương nương nằm thẳng giữa giường, sau đó đưa tay cởi áo choàng lụa màu đỏ tía của nương nương ra, gấp dọc lại còn khoảng chừng một gang tay, che mắt nương nương lại rồi buộc chặt sau đầu.

"Ngươi làm gì vậy?" Đôi mắt bị vải lụa che mất, Vạn Tất bất an hỏi.

Cuối cùng Diêu Hỉ cũng có thể không kiêng nể gì mà nhìn mặt nương nương, thì ra trên má trái của nương nương có một nốt ruồi nho nhỏ. Thấy nương nương hơi sợ hãi, dùng tay khẽ chạm vào vải lụa bịt mắt, lòng nàng bỗng nhiên trở nên mềm mại. Nương nương không kéo vải lụa xuống, nhiều năm qua có biết bao người muốn ám hại Thái Hậu nương nương, phải thật tín nhiệm nàng bao nhiêu mới có thể cho phép nàng che mắt lại như vậy!

"Nô tài muốn hầu hạ nương nương!" Diêu Hỉ cầm bàn tay nhỏ bất an của nương nương, áp vào lòng bàn tay mình, rồi cúi đầu hôn xuống. Nương nương ngoan ngoãn nằm dưới thân nàng, thân thể bởi vì bất an nên hơi run run, Diêu Hỉ hôn hai cái xong đột nhiên hỏi: "Nếu lây bệnh cho nương nương thì làm sao bây giờ?"

"Vậy thì đến lượt ngươi chăm sóc ai gia." Dường như sợ Diêu Hỉ sẽ hối hận, Vạn Tất nắm lấy tay Diêu Hỉ rất chặt.

Nàng bị che mắt, sau khi mắt không nhìn thấy, những giác quan khác trong thân thể sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm. Bên tai nàng là tiếng thở nhè nhẹ của Diêu Hỉ, chóp mũi nàng là mùi hương của Diêu Hỉ vừa lau mặt xong, môi nàng và môi của Diêu Hỉ dán chặt vào nhau, răng môi cọ xát. Nàng không nhìn thấy gì cả, cũng không đoán trước được động tác tiếp theo của Diêu Hỉ là gì, vì thế mỗi một lần thân thể bị chạm vào đều không biết sẽ có kinh hỉ gì.

Diêu Hỉ thấy Thái Hậu nương nương cầm chặt tay nàng, nàng lập tức hiểu ý mà cười. Nhưng nàng vẫn sợ tay của nương nương lại không nghe lời, làm loạn trên người nàng, nàng liền dùng tay phải bắt lấy hai cổ tay của nương nương, giữ chặt trên đầu giường, tay trái lướt xuống, cách một lớp váy xoa xoa nắn nắn...... Nàng cảm nhận được hô hấp của nương nương càng ngày càng nóng, tiếng thở cũng càng ngày càng nhanh, thậm chí dần dần đã không còn sức lực hôn trả lại nàng.

Vì nương nương đã bị che mắt, Diêu Hỉ có thể thỉnh thoảng dừng lại nụ hôn, lớn mật nhìn phản ứng của nương nương trong lúc này. Lúc đầu nàng chỉ sợ bị nương nương chạm vào những chỗ không nên chạm vào, nàng sẽ bị bại lộ thân phận nên mới chủ động muốn thị tẩm. Nhưng bây giờ thấy trên má nương nương hiện lên hai vệt đỏ ửng, nhìn nương nương vặn vẹo run rẩy dưới thân nàng, dần dần nàng cũng trầm luân vào trong đó, ngày càng muốn nhiều hơn.

Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Diêu Hỉ từ từ tăng tốc độ của tay trái.

"Ưm...." Vạn Tất khẽ nảy lên, sau đó tê liệt ngã xuống giường, nàng vô lực thở hổn hển, thân thể vẫn đang rung động nhè nhẹ.

Trong nháy mắt đó, Diêu Hỉ cũng có cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Nàng buông tay nương nương ra, giúp nương nương cởi vải lụa bịt mắt.

Bỗng nhiên mặt đối mặt, cả hai đều cảm thấy không biết làm sao.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Diêu Hỉ, sắc mặt của Vạn Tất càng đỏ nặng hơn: "Nguyên Thiến cô cô dạy ngươi?"

"Vâng." Diêu Hỉ cũng xấu hổ cúi đầu. Nàng không thể nói vì mình độc thân nhiều năm nên đã luyện được từ trên người mình đúng không?

"Ai gia phải đi......" Vạn Tất chỉ về hướng Lan Dịch Trì, không có ý muốn nói rõ.

Diêu Hỉ khẽ gật đầu.

"Thân thể của ngươi không sao chứ?" Vạn Tất phóng thích xong liền có chút hối hận, Diêu Hỉ đang bệnh, nàng nên cố gắng khắc chế.

Diêu Hỉ cười lắc đầu: "Không sao ạ. Chờ Phó thái y tới xem qua, nô tài có thể về phòng được không?" Nàng vẫn nhớ đến vải quấn ngực, lúc nãy thật sự rất nguy hiểm, nếu tay của nương nương mò lên trên một chút thôi thì nàng sẽ không giấu được nữa.

"Ừ, về phòng mình thu dọn đồ đạc đi." Vạn Tất đứng dậy kéo Diêu Hỉ vào trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn một cái.

"Thu dọn đồ đạc?" Diêu Hỉ không hiểu ý của nương nương: "Chúng ta phải về Ninh An Cung sao?"

Vạn Tất nghe Diêu Hỉ nói "Chúng ta", trong lòng nàng rất ngọt ngào. "Sau này ngươi ở noãn các bên cạnh tẩm điện, nếu ban đêm lạnh có thể đốt than, sẽ tốt cho bệnh của ngươi, hầu hạ ai gia...... cũng tiện." Khi nói đến hai chữ "Hầu hạ", giọng nói của Vạn Tất hạ nhỏ xuống, thật ra nàng không có ý gì khác, nhưng sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, nàng bảo Diêu Hỉ hầu hạ dường như có thêm nhiều ý vị.

"Ở noãn các?" Vậy nàng sẽ thay băng vệ sinh như thế nào? Làm sao nàng có thể cởi bỏ vải quấn ngực để được tự do? Kinh nguyệt tháng này đã sắp xong rồi, nhưng tháng sau vẫn sẽ đến! Hầu hạ nương nương là có ý gì? Lúc nãy nàng đã làm chuyện đó quá tốt nên nương nương nghiện rồi?

"Phòng của nô tài cũng khá tốt." Diêu Hỉ uất ức kháng cự. Nàng biết Thái Hậu nương nương có ý tốt, chỉ là nàng không nhận nổi ý tốt này.

Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ nói: "Nghe lời! Sau này mười hai canh giờ ngươi đều phải xuất hiện trước mặt ai gia."

"Vì sao......"

Vì sợ cái đồ ngốc nhà ngươi suy nghĩ không thông sẽ thắt cổ đó! Vạn Tất cười cười: "Lúc ngươi không ở đây, ai gia sẽ rất nhớ ngươi."

"......" Diêu Hỉ không còn lời nào để nói. Đây đúng là một sự phiền não ngọt ngào.

***

Vạn Tất tắm rửa xong liền trở về chăm sóc Diêu Hỉ uống hết chén thuốc thứ hai. Diêu Hỉ thiếu chút nữa đã nôn ra, màu sắc của chén thuốc thứ hai còn đậm hơn, cũng đắng và khó nuốt hơn. Vạn Tất nhìn dáng vẻ thống khổ của Diêu Hỉ khi uống thuốc cũng rất đau lòng, nhưng nàng không có cách nào, bị bệnh thì phải uống thuốc: "Không muốn uống thuốc thì sau này phải lưu ý một chút, đừng để bản thân sinh bệnh nữa.

"Vâng." Diêu Hỉ chịu đựng cảm giác buồn nôn nói.

Trong lúc nói chuyện, Phó thái y đã được cung nữ dẫn vào, Vạn Tất đứng dậy nhường ghế rồi nói: "Thái y xem một chút đi, hình như đã khá hơn nhiều."

Phó thái y hành lễ xong liền bắt mạch, ông cũng có chút giật mình. Sao lại khỏe nhanh như vậy?

Hôm nay không phải chỉ có Thái Hậu nương nương ở đây. Diêu cô nương tỉnh rồi, cung nữ cũng ở đây, Phó thái y nhớ rõ lời nương nương từng dặn dò, ông liền nói: "Diêu công công dường như đã phát qua một trận nóng, nên khí lạnh thoát ra hết rồi."

Diêu Hỉ và Vạn Tất ngượng ngùng liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng cười trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro