Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn Tất đặt vại tiền về chỗ góc bàn rồi nói với Diêu Hỉ: "Sau này nếu cần dùng bạc thì cứ đến vại tiền mà lấy. Của ai gia cũng là của ngươi."

Diêu Hỉ nghe Thái Hậu nương nương nói như vậy, mặt dày bước nhanh đến chỗ vại tiền, nàng vừa quan sát sắc mặt của Thái Hậu nương nương, vừa thò tay vào trong vại. Nàng bốc lấy một đống, đang định nhét vào trong áo, thấy Thái Hậu nương nương nhìn nàng, nàng ngượng ngùng xòe tay ra thả lại một chút bạc, thấy Thái Hậu nương nương vẫn nhìn nàng, nàng lại xòe tay thả vào vại thêm chút bạc nữa.

Cuối cùng chỗ bạc đã cất vào lòng chỉ có mấy lượng bạc.

"Muốn lấy thì lấy, sợ cái gì?" Vạn Tất bị dáng vẻ lúng túng của Diêu Hỉ chọc cười.

Trong bình thật ra chỉ có khoảng một trăm lượng bạc. Hơn nữa sự xuất hiện của Lan quý nhân khiến nàng bỗng nhiên ý thức được, muốn dùng bạc để trói buộc Diêu Hỉ là chuyện không thể nào. Cho dù nàng không cho Diêu Hỉ một đồng nào, thì Lan quý nhân làm tỷ tỷ cũng sẽ cho. Thậm chí trước đó nàng cho rằng cung cấm nghiêm ngặt, Diêu Hỉ không có khả năng bỏ chạy cũng rất buồn cười, Diêu Hỉ sợ thân phận bại lộ muốn chạy trốn ra khỏi hoàng cung, Lan quý nhân sao có thể không giúp đỡ?

Với ấn tượng hỏng bét mà nàng để lại cho Lan quý nhân, còn bắt muội muội lúc nào cũng có thể bại lộ thân phận của nàng ta phải làm nam sủng cho nàng, nếu người ta muốn cướp người từ chỗ nàng thì về tình về lý đều có thể hiểu. Nếu vị tỷ tỷ Lan quý nhân này đã có điều không hài lòng về nàng, một khi có cơ hội tất nhiên sẽ nói xấu nàng trước mặt muội muội, cho dù Diêu Hỉ có yêu nàng sâu đậm thì cũng có ngày bị dao động. Ngày đó chắc chắn sẽ là ngày Diêu Hỉ hạ quyết tâm muốn rời khỏi nàng.

Nàng sẽ không để chuyện này xảy ra, sẽ không để bất kỳ kẻ nào hoặc việc gì làm giảm đi tình yêu của Diêu Hỉ dành cho nàng. Nhưng nàng lại không thể đơn giản thô bạo diệt trừ Lan quý nhân như người khác được, đó chính là tỷ tỷ ruột của Diêu Hỉ. Nếu đã không thể chơi cứng được, thì nàng chỉ có thể mềm thôi.

Vạn Tất ngồi lên ghế , cố gắng nở một nụ cười thân thiện, rồi phân phó Diêu Hỉ, người đang có thân thể không khoẻ ngồi xuống sát cạnh nàng, mới vừa ngồi xuống, nàng liền thấy Lan quý nhân dẫn mấy cung nữ khiêng rương đồ vật bước vào đại điện.

Diêu Hỉ nhìn thấy người mà Lan quý nhân dẫn vào liền giật mình trừng to mắt. Cung nữ đi theo Lan quý nhân không phải là Vân Hương sao? Sau khi Lâm chiêu nghi chết, Vân Hương được điều động đến chỗ của Lan quý nhân sao? Như vậy cũng tốt, Lan quý nhân là một chủ tử rất hiền lành, Vân Hương đi theo nàng ấy sẽ không bị khi dễ lăng nhục nữa.

Trên đường tới gặp Thái Hậu nương nương, trong lòng Diêu Song Lan vẫn luôn thấp thỏm. Thái Hậu nương nương chán ghét nàng, nói không chừng sẽ đuổi cả nàng và lễ vật ra ngoài. Nhưng nàng không thể không tới, thật ra nàng tới đây một chuyến là vì ba chuyện: Một là tặng lễ vật nhân dịp Tết Đoan Ngọ cho Thái Hậu nương nương, hai là xin Thái Hậu nương nương đến Càn Thanh cung thăm Hoàng Thượng, ba, cũng là chuyện quan trọng nhất, nàng tới thăm đệ đệ đang sinh bệnh, thuận tiện nói cho hắn kế hoạch xuất cung mới.

"Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu nương nương." Sau khi vào đại điện, mắt Diêu Song Lan vẫn nhìn thẳng mà quỳ xuống. Nàng không dám nhìn đệ đệ, sợ Thái Hậu nương nương nghi ngờ, khi hành lễ nàng vẫn luôn cúi đầu thật thấp. Hôm qua Phó thái y vội vội vàng vàng chạy vào cung, Long Nghi chờ đến lúc Phó thái y ra về để hỏi thăm mới biết được, là Diêu công công bên cạnh nương nương đã nhiễm bệnh cấp tính, sáng sớm liền sai người đến Càn Thanh cung nói cho nàng biết.

Lúc đó nàng mới sửa soạn lại rương lễ vật mà Hoàng Thượng ban thưởng cho nàng, lấy lý do Tết Đoan Ngọ sắp đến để đưa tới chỗ của Thái Hậu nương nương, mượn cơ hội để thăm đệ đệ. Nàng cúi người hành lễ, dư quang thoáng nhìn đệ đệ đang ngồi bên cạnh Thái Hậu nương nương, dáng vẻ dường như không đáng lo ngại, lúc này mới yên tâm không ít.

"Đứng lên đi! Ban tọa cho Lan quý nhân." Vạn Tất cười nhẹ nhàng nói với Lan quý nhân: "Ngươi thật có lòng, biết ngày kia là tết Đoan Ngọ, chỗ của ai gia phải lo liệu không biết bao nhiêu việc, liền tới tặng quà sớm hơn ngày lễ một chút."

Diêu Song Lan hồ nghi ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hậu nương nương. Nàng cho rằng mình đã nghe lầm, cũng nhìn lầm rồi. Thái Hậu nương nương đang cười với nàng? Hơn nữa ngài ấy không những không trách nàng đường đột tặng quà trước, ngược lại còn khen nàng có lòng? Nương nương đối xử tốt bất thình lình, tám chín phần mười là có biến.

"Nương nương không trách thần thiếp đường đột không biết lễ nghĩa là được." Diêu Song Lan cũng mỉm cười ngồi xuống ghế, trong lòng đã chuẩn bị tiếp chiêu.

"Sao có thể chứ." Nụ cười trên mặt Vạn Tất ấm áp như gió xuân. "Ngươi có lòng hiếu thuận như vậy, ai gia cao hứng còn không kịp, sao lại trách ngươi? Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, ngươi ở một mình trong Càn Thanh cung nếu phiền muộn có thể đến chỗ ai gia ngồi chơi nhiều một chút." Lời này cũng không hoàn toàn là lời khách sáo. Nàng đau lòng thay Diêu Hỉ vì phải chia lìa người nhà, Lan quý nhân có thể thỉnh thoảng đến thăm Diêu Hỉ cũng tốt.

Chỉ là kỳ quái. Hai khuê nữ được dưỡng dục bởi cùng một phụ mẫu, nhưng tính tình của hai người không khỏi quá khác biệt. Sau khi biết Lan quý nhân là tỷ muội với Diêu Hỉ, sự chán ghét của Vạn Tất đối với Lan quý nhân đã tiêu tan rất nhiều. Trước kia nàng chán ghét Lan quý nhân, chủ yếu là vì hiểu lầm nàng ấy thích tư thông với tiểu thái giám trẻ tuổi tuấn tú. Nhưng nếu nói thích, thì nàng vẫn không thích Lan quý nhân được.

Diêu Song Lan nghe Thái Hậu nương nương nói như vậy, trong lòng ngược lại càng ngày càng bất an, rõ ràng không lâu trước đây, Thái Hậu nương nương còn nói với nàng không cần đến đây thỉnh an.

Thái Hậu nương nương có thể ở trong cung sừng sững mười năm không ngã, tất nhiên là phải có thủ đoạn. Nương nương lại hiểu lầm nàng và đệ đệ có tình cảm với nhau, cho dù trong lòng nương nương có yêu thích đệ đệ đến mức nào, thì ngài ấy vẫn chắc chắn không thể bỏ qua cho nàng. Lần trước nương nương trói một tên thái giám không liên quan đến Càn Thanh Cung để tố cáo với Hoàng Thượng, đó mới chỉ là sự khởi đầu, theo nàng biết, ở trong cung người đắc tội với nương nương không có ai có được kết cục tốt.

Chuyện khiến nàng bất an nhất đương nhiên là thái độ của Thái Hậu nương nương với nàng hôm nay. Tốt đến mức người ta không thể tin được!

Chẳng lẽ nương nương đã có biện pháp để đối phó với nàng, muốn dùng giọng điệu dịu dàng mềm mỏng để nàng buông lỏng phòng bị?

"Thần thiếp không dám quấy rầy nương nương." Diêu Song Lan trở nên cảnh giác. Nếu nàng vui vẻ đồng ý, nương nương chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng đến đây là vì Diêu công công?

Vạn Tất thấy Lan quý nhân đã bố trí phòng vệ với nàng rất rõ ràng, nàng nhất thời không biết nên nói gì. Nàng am hiểu đắc tội với người ta, nhưng lấy lòng người ta thì...... Không bằng trực tiếp giết nàng cho rồi!

"Năm nay nương nương có đến Tây Uyển xem thuyền rồng không ạ?" Diêu Song Lan bưng tách trà cung nữ mới dâng lên, vừa hỏi vừa giả vờ hờ hững nhìn lá trà.

Nàng định nhân cơ hội tết Đoan Ngọ để đưa đệ đệ đến đất phong của Long Nghi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Thái Hậu nương nương đừng giống như năm ngoái, ở một mình trong cung không chịu đi đâu cả. Mỗi năm vào tết Đoan Ngọ, Tây Uyển sẽ có hội đua thuyền rồng vô cùng náo nhiệt, đến lúc đó chờ lễ hội kết thúc, mọi người tản đi dẫn đến tình cảnh hỗn loạn, nàng sẽ nhét đệ đệ vào trong kiệu của Long Nghi, đưa đi là được.

Vạn Tất liếc mắt cười một tiếng. Chiêu này của Lan quý nhân thật độc, bảo nàng đến Tây Uyển xem đua thuyền? Nàng ấy muốn nàng chết trong tay thích khách sao? Nơi có đông người tụ tập, nàng không cải trang thì sẽ không đi.

"Quý nhân muốn ai gia đi sao?" Nụ cười tươi của Vạn Tất đã lạnh đi một chút. Nàng nghĩ thầm trong lòng: Nếu không nể tình ngươi là tỷ tỷ của Diêu Hỉ, ai gia đã đánh chết ngươi cái tiểu yêu tinh này rồi!

Diêu Song Lan cảm nhận được giọng điệu của Thái Hậu nương nương có sự biến hóa vi diệu. Nàng cũng hiểu, vấn đề này mình trả lời như thế nào thì cũng sai. Muốn nương nương đi: Có nhiều người muốn giết nương nương như vậy, thế chẳng phải nàng có mưu đồ bất lương hay sao? Không muốn nương nương đi: Ngày hội Tết Đoan Ngọ, khắp chốn mừng vui, thánh giá cũng sẽ thân chinh đến Tây Uyển, tại sao lại không muốn nương nương đi?

Lúc này nàng chỉ có thể lấy lui làm tiến. Lan quý nhân nói với giọng rất dịu dàng: "Thần thiếp nghe Hoàng Thượng nói nương nương thích yên tĩnh, không thích đến nơi quá náo nhiệt, thần thiếp muốn nói nếu nương nương không chê, khi thần thiếp đến Tây Uyển nhân dịp Tết Đoan Ngọ sẽ vẽ tặng nương nương một bức họa đua thuyền. Nhưng thần thiếp sợ mình làm điều thừa, mới cả gan hỏi xem nương nương có đích thân tới lễ hội hay không?"

"À..." Vạn Tất nghe Lan quý nhân nói như vậy, dường như nàng ấy không có ý muốn hại nàng, nàng cũng không truy đến cùng chủ đề này nữa. "Ai gia sẽ không đi."

Diêu Hỉ trầm mặc ngồi bên cạnh Thái Hậu nương nương, nàng luôn cảm thấy không khí trong đại điện hơi quỷ dị. Nàng lén nhìn Thái Hậu nương nương, thần sắc của nương nương vẫn như thường ngày, miệng hơi cười. Nàng lại lén nhìn về phía Lan quý nhân, sắc mặt của Lan quý nhân cũng không khác thường, vẫn cười dịu dàng như trước.

Khi Diêu Hỉ nghi hoặc thu hồi tầm mắt, nàng liền phát hiện Vân Hương đứng sau Lan quý nhân đang nhìn nàng. Nàng nở một nụ cười với Vân Hương, lần trước ở trong cung của Lâm chiêu nghi, Vân Hương đã ra mặt cứu nàng, đối với chuyện này Diêu Hỉ vẫn luôn cảm kích. Vân Hương thấy Diêu Hỉ bỗng nhiên nhìn mình, nàng thẹn thùng cúi đầu, một lúc lâu sau mới dám ngẩng đầu lên, giả vờ lơ đãng nhìn về phía Diêu Hỉ, thấy Diêu Hỉ còn đang nhìn mình, nàng lại cúi đầu khẽ che miệng cười.

Vạn Tất đang nói chuyện với Lan quý nhân, bỗng nhiên thấy cung nữ phía sau Lan quý nhân đang nhìn Diêu Hỉ bên cạnh nàng nũng nịu cười. Quay đầu nhìn lại, Diêu Hỉ cũng đang nhìn cung nữ kia cười...... Trong nháy mắt, sắc mặt của Vạn Tất trở nên rất khó coi, nàng không còn tâm tình giả vờ hiền lành với Lan quý nhân nữa.

Nàng cảm thấy cung nữ kia khá quen mặt, nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là tiểu cung nữ đã ra mặt cứu Diêu Hỉ ở trong cung của Lâm chiêu nghi. Hai người đây là ở trước mặt nàng mắt đi mày lại?

Vạn Tất lại nghĩ tới cụm từ mà Diêu Hỉ đã khen ngợi cung nữ kia khi nàng ta mới tắm xong: Dung mạo yểu điệu!

Cho tới bây giờ, lúc khen nàng Diêu Hỉ chưa bao giờ dùng qua câu nào bốn chữ như vậy.

Khen chữ của nàng: Tốt!

Khen dung mạo của nàng: Đẹp!

Kiểu khen nhiều nhất mà cũng nông cạn nhất chính là: Woah!!!

Sau đó thì không có sau đó nữa. Lúc ấy nàng cho rằng Diêu Hỉ không có học thức, nên cũng không so đo.

Nhưng lúc Diêu Hỉ khen tiểu cung nữ kia thì sao? Bỗng nhiên lại biết dùng thành ngữ văn chương, từ nào từ nấy đều miêu tả rất đặc sắc. Bởi vậy nàng mới nói, Diêu Hòa Chính dù gì cũng là tiến sĩ khoa bảng, khuê nữ của ông ta sao có thể không có học thức như vậy?

Diêu Hỉ sợ bại lộ thân phận trước mặt nàng nên mới giấu tài đúng không!

Nếu không, một nha đầu chỉ đi học tư thục có mấy ngày khi còn nhỏ, sao lúc ghi chép sổ sách có thể nhanh như vậy tốt như vậy. Tuy rằng chữ của nha đầu rất xấu, nhưng số lượng chữ lại biết viết rất nhiều. Có trường tư thục nào có thể dạy được một hài tử thành tài như vậy chỉ trong mấy ngày chứ, nếu có thật thì tiên sinh ở trường tư thục kia đã có thể vào kinh làm thiếu phó rồi.

*Thiếu phó: thầy của vua

Nha đầu không phải là không có học thức, không phải không biết khen người, chỉ là không muốn khen nàng mà thôi!

Hừ! Vạn Tất lườm Diêu Hỉ một cái nhàn nhạt. Lát nữa ta sẽ thu thập vật nhỏ nhà ngươi!

Lan quý nhân trầm mặc một lát bỗng nhiên nói: "Thần thiếp còn muốn thỉnh Thái Hậu nương nương đi thăm Hoàng Thượng một chút......"

"Sao vậy? Hoàng Thượng tìm ai gia có việc?" Vạn Tất vốn dĩ cũng định đi đến Càn Thanh Cung. Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng Hoàng Thượng chắc chắn rất khó chịu, ở trong cung, người thật sự quan tâm đến Hoàng Thượng, ngoại trừ nàng ra cũng không có mấy ai.

Lan quý nhân nói với thần sắc lo lắng: "Là chủ ý của thần thiếp. Đêm qua Hoàng Thượng không ngủ cả đêm, sáng nay cũng không thiết triều, chỉ chong đèn ngồi im trước bài vị của Tiên Đế gia trong Tuệ Linh đường."

Hoàng Thượng không cho phép ai hầu hạ, cứ không ăn không uống như vậy, chỉ ngồi đó không nói một lời. Nàng không yêu Hoàng Thượng, thậm chí còn có chút oán giận vì Hoàng Thượng bỗng nhiên hạ chỉ triệu nàng vào cung, nhưng bây giờ nhìn Hoàng Thượng như vậy, nàng lại thật sự đau lòng. Mặc kệ là với nước với dân, hay là với nàng với Diêu gia, nàng đều không thể chỉ trích Hoàng Thượng.

Vạn Tất nhìn biểu cảm lo lắng của Lan quý nhân khi nói lời này, nàng hơi xúc động.

Tuy rằng tâm tư của Lan quý nhân không đặt trên người Hoàng Thượng, nhưng sự quan tâm của nàng ấy dành cho Hoàng Thượng lúc này là thật. Nghĩ lại tình cảm mà nàng ấy dành cho Hoàng Thượng cũng giống như tình cảm mà nàng dành cho Tiên Đế gia, đều là cảm kích và quan tâm, cũng có lo lắng và đau lòng. Nhưng không yêu chính là không yêu.

"Vì chuyện thái giám giả sao?" Vạn Tất hỏi.

"Vâng. Còn có lời đồn đại trên phố về Chu hoàng hậu và Nhị hoàng tử ......" Lan quý nhân không phải là muốn tố cáo Chu hoàng hậu, nàng chỉ bẩm báo theo sự thật.

"Lời đồn?" Vạn Tất nhớ tới tướng mạo của Phùng Hãn, nàng cảm thấy chuyện này chưa chắc chỉ là lời đồn: "Lát nữa ngươi trở về nói với Hoàng Thượng, ai gia sẽ dùng ngọ thiện ở Càn Thanh cung."

"Vâng." Diêu Song Lan nhận lệnh.

Vạn Tất nhìn cung nữ tên Vân Hương, lại nói tiếp với Lan quý nhân: "Người hầu hạ bên cạnh ngươi quá ít, chất lượng cũng không được!" Khi nói lời này, Vạn Tất cố ý nhìn Vân Hương, nàng nói tiếp: "Ngươi có lòng hiếu thuận rất đáng khen, còn tặng quà cho ai gia nhân ngày lễ, ai gia sẽ ban thưởng thêm cho ngươi hai cung nữ!"

Vạn Tất nói xong liền gọi hai cung nữ vào rồi phân phó: "Anh nhi Phù nhi. Sau này hai ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh Lan quý nhân, nếu dám không tận tâm tận lực, ai gia là người đầu tiên không tha cho các ngươi."

Hai cung nữ một người nhìn chằm chằm Vân Hương, một người nhìn chằm chằm Lan quý nhân, vừa đủ. Thật ra vẫn chủ yếu là nhìn chằm chằm Lan quý nhân, Vạn Tất biết Lan quý nhân chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa Diêu Hỉ ra khỏi cung nữa. Với tính tình nhút nhát của Diêu Hỉ, có lẽ nàng ấy không dám không nghe lời trưởng tỷ, khờ khạo sẽ bỏ nàng đi. Nàng không chỉ đề phòng Diêu Hỉ rời đi, mà còn phải đề phòng Lan quý nhân.

"Thần thiếp tạ ơn nương nương ban thưởng." Diêu Song Lan đứng dậy quỳ xuống đất tạ ân, âm thầm thở dài: Thái Hậu nương nương đây là phái hai đôi mắt thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng! Haizz...... Sau này không những không thể nói chuyện với đệ đệ, mà việc đi tìm Long Nghi cũng sẽ không tiện.

"Được rồi. Ngươi trở về đi! Ai gia ở đây một lát rồi sẽ qua đó." Vạn Tất cười, phất tay với Lan quý nhân.

Diêu Song Lan cúi người hành lễ nói: "Thần thiếp cáo lui."

Lan quý nhân dẫn theo những người khác và Anh Nhi Phù Nhi rời đi, Vạn Tất ra lệnh cho các cung nữ còn lại khiêng cái rương vào đại môn, trong đại điện chỉ còn lại nàng và Diêu Hỉ.

"Công công!" Vạn Tất không yên lòng, vừa nghịch hộ giáp trong tay, vừa gọi Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ tự giác đứng dậy khỏi ghế. Nương nương lại điên rồi. Chỉ cần ngài ấy gọi nàng là "Công công" hoặc "Diêu công công" thì chắc chắn không phải chuyện tốt. "Có nô tài."

Vạn Tất nhếch môi cười, nàng liếc xéo Diêu Hỉ rồi nói: "Khen khen ai gia một chút xem."

Cái quần què gì vậy? Diêu Hỉ không hiểu ra sao. Quả nhiên nàng không đoán sai, nương nương lại nổi điên rồi. "Vậy nương nương muốn nghe nô tài khen cái gì?" Đừng nói là muốn nghe nàng khen phương diện kia đấy nhé!

"Ngươi đừng quan tâm ai gia muốn nghe cái gì, cứ nói điều ngươi muốn nói là được." Vạn Tất ghen ghét vì Diêu Hỉ không tiếc lời ca tụng khen cung nữ Vân Hương kia, nhưng trước mặt nàng lại luôn giả ngu.

Diêu Hỉ thật không dám khen, nương nương quá khó hầu hạ, một câu không hài lòng sẽ phát cáu. Nàng thoái thác nói: "Nô tài không học được bao nhiêu sách, thật sự không biết nói lời dễ nghe. Xin nương nương thứ tội."

Vạn Tất căn bản không ưng Diêu Hỉ kiểu này, nàng lừa Diêu Hỉ nói: "Tối hôm qua ai gia nghe công công nói mớ, thật sự có học vấn cực kỳ. Xuất khẩu thành thơ!" Khuê nữ của Diêu Hòa Chính được nuôi thành nhi tử, sao có thể không phải là người tài cao học rộng chứ?

Diêu Hỉ bị câu nói này dọa sợ không nhẹ. Tối hôm qua nàng nói mớ? Còn xuất khẩu thành thơ? Chẳng lẽ là nàng đã đọc thơ trong chương trình cấp 3 trước mặt nương nương rồi? "Nô tài cảm thấy cho dù có dùng từ hoa lệ như nào cũng không xứng với nương nương. Dù cho là rũ áo phong sương hay là nhật nguyệt hoa hạ, nếu so với nương nương thì chúng đều bị đè bẹp không còn chút nhan sắc nào......"

"Ừm..." Vạn Tất miễn cưỡng nghe. Điều nàng muốn nghe thật ra không phải những từ ngữ thổi phồng này, mà là lời nói trong lòng Diêu Hỉ. "Diêu Hỉ. Ngươi cũng biết, số người trên thế gian này muốn lấy mạng ai gia rất nhiều đúng không?"

Diêu Hỉ không dám nói biết. Vậy chẳng phải là ngang nhiên nói, nương nương bị người ta thù hay sao?

"Nếu đêm nay ai gia gặp chuyện. Ngươi có hối hận vì đã không nói những lời muốn nói cho ai gia nghe không?" Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ nói một cách rất nghiêm túc.

Diêu Hỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên bị một dòng nhiệt nóng hổi chảy qua.

Có. Rất nhiều rất nhiều. Nhưng nàng không thể nói......

"Nô tài sẽ hộ giá cho nương nương! Mãi mãi vì nương nương hộ giá!" Diêu Hỉ ngồi xổm xuống, đầu khẽ tựa vào gối của Thái Hậu nương nương. Thật ra nàng coi trọng Thái Hậu nương nương còn hơn cả sinh mệnh của mình, nhưng nàng không thể vì tình yêu của mình mà làm liên lụy đến mọi người trong Diêu gia.

Vạn Tất bị hai chữ "mãi mãi" làm cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nàng không thể khóc trước mặt Diêu Hỉ, lần đó nàng rơi lệ trong cung của Lâm chiêu nghi đã đủ khiến nàng mất mặt rồi. Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Diêu Hỉ rồi nói: "Sau này không được phép cười với người khác."

"Không được phép cười với người khác?" Diêu Hỉ tựa vào đầu gối của nương nương, mờ mịt ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt khó hiểu.

Vạn Tất nhẹ nhàng chọc vào trán Diêu Hỉ rồi nói: "Vân Hương đó. Đừng có giả ngu! Có chuyện gì mà phải cười với nàng ta."

"Lần trước ở trong cung của Lâm chiêu nghi, Vân Hương đã từng giúp nô tài......" Diêu Hỉ đang giải thích bỗng nhiên bật cười, nàng đứng lên, xoay người ghé sát vào Thái Hậu nương nương rồi vui vẻ hỏi: "Nương nương không cho phép nô tài cười, nhưng nô tài không thể gặp ai cũng nhăn nhó cái mặt được?" Nương nương đang ghen vì nàng sao? Diêu Hỉ cố gắng tìm kiếm chứng cứ chứng tỏ Thái Hậu nương nương yêu nàng.

Vạn Tất kéo Diêu Hỉ ôm thật chặt vào lòng, ở bên tai nàng nỉ non: "Không nhìn người khác nữa là được."

***

Diêu Song Lan không trực tiếp về Càn Thanh cung, khi trở về lúc đi ngang qua cung điện của Long Nghi, nàng bị cung nữ bên cạnh Long Nghi gọi lại.

"Lan quý nhân, trưởng công chúa mời ngài vào trong nói chuyện." Cung nữ truyền lời nói.

Diêu Song Lan liền sai người chờ ở bên ngoài, đi theo cung nữ vào gặp Long Nghi.

Nàng vào nhà, vừa đóng cửa lại, Long Nghi liền ôm eo Lan quý nhân muốn hôn nàng, bị Lan quý nhân kiên quyết đẩy ra. "Thái Hậu nương nương sai hai cung nữ đi theo ta, nếu hai người kia tinh mắt, phát hiện ta vừa bước vào một chuyến trang sức liền rối loạn sẽ không tốt."

"Nàng ta sai người đi theo nàng làm gì?" Long Nghi không nỡ buông Lan quý nhân ra.

"Không phải nương nương nghi ngờ ta và A Hiển dan díu sao?" Diêu Song Lan chỉnh sửa xiêm y rồi nói: "Ta không tìm được cơ hội nói chuyện với A Hiển, chuyện đưa hắn ra khỏi cung chỉ có thể dựa vào nàng mà thôi. Tết Đoan Ngọ Thái Hậu nương nương sẽ không đến Tây Uyển, ta cảm thấy vẫn nên nhân cơ hội buổi đêm để đưa A Hiển rời cung mới được, lúc nàng tặng quà cho nương nương nhân ngày lễ, nàng có thể chuẩn bị cho A Hiển một phần quà, giấu kế hoạch xuất cung trong quà tặng."

"Được."

"Đã tìm được chủ nhân của chiếc khăn lụa chưa?" Diêu Song Lan cảm thấy, nếu Hoàng Thượng có thể tương phùng với người trong lòng, có lẽ sẽ không còn chuyện gì nữa, nàng cũng có thể giải thoát khỏi sự hiểu lầm này.

Long Nghi lắc đầu: "Chỉ dựa vào một chiếc khăn lụa căn bản không thể nào tìm ra được, có điều ta đã bắt đầu tìm kiếm người mới cho hoàng huynh ở trong kinh thành."

"Không giống nhau." Diêu Song Lan nói khẽ.

"Tình cảm giữa hai tiểu hài tử chưa chắc đã là tình yêu thật sự." Long Nghi vẫn có khuynh hướng tìm niềm vui mới cho Hoàng Thượng.

Diêu Song Lan nhìn Long Nghi cười: "Vậy sao? Tình cảm giữa hai tiểu hài tử thật sự không phải tình yêu sao?"

"Ngoại trừ chúng ta." Long Nghi cười nói một cách ngọt ngào.

"Ta phải đi về." Diêu Song Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay Long Nghi, rồi xoay người trở về Càn Thanh cung.

***

Vào giờ ăn trưa, Vạn Tất đi đến Càn Thanh cung, đồ ăn đã dọn sẵn lên bàn nhưng Minh Thành Đế lại không ở đây. Lan quý nhân giải thích nói: "Nương nương, Hoàng Thượng vẫn không chịu đi ra."

Vạn Tất sai người cầm khay tới, chiếu theo khẩu vị của Minh Thành Đế mà gắp một vài món ăn, nàng tự mình bưng thức ăn đến trước bài vị của Tiên Đế gia trong Tuệ Linh đường. "Hoàng Thượng! Là ai gia." Vạn Tất nói ở cửa ra vào.

"Thái Hậu đi đi! Trẫm muốn ở một mình yên tĩnh một lát." Ngay cả nói chuyện, Minh Thành Đế cũng không còn nhiều sức lực.

Thái Hậu hạ chỉ thẩm vấn tất cả lão nhân hầu hạ bên cạnh các phi tần đã sinh hạ được hoàng tử công chúa, đã hỏi ra được không ít chuyện. Trên phố có lời đồn Phùng Hãn không phải do hắn sinh ra, nghe nói phụ thân thân sinh của Phùng Hãn là một tên thái giám giả đã bị Hoàng Hậu đưa ra khỏi cung, hắn ta đã chính miệng nói với người khác. Chuyện trùng hợp chính là, mấy năm trước trong cung của Hoàng Hậu thật sự có một thái giám từng mất tích ly kỳ.

Hoàng Hậu đã thành thân với hắn từ rất sớm, vì từ nhỏ hắn đã có người trong lòng, nên hắn mới có thêm vài phần áy náy với Hoàng Hậu. Sau khi bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn tuyển phi đầy cả hậu cung, ngày càng có nhiều nữ nhân tới bên cạnh hắn, nhưng chính thê chung quy vẫn là chính thê, hắn vẫn quan tâm đến Hoàng Hậu. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ nghĩ Hoàng Hậu sẽ phản bội hắn, cho dù trước đó đã có rất rất nhiều người nói sau lưng hắn rằng Phùng Hãn không giống hắn, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ.

Trước mắt hậu cung đã loạn thành như vậy, lời đồn về Hoàng Hậu lại nổi lên khắp tứ phía, cả Lan quý nhân cũng ghét hắn, không muốn hắn chạm vào nàng.

"Phụ hoàng, hóa ra mọi cố gắng đều là bằng không!" Minh Thành Đế nhìn qua đèn chong linh vị của Tiên Đế gia rồi thở dài. Không hổ là long khí! Chỉ một tiếng thở dài này đã có thể thổi tắt ngọn nến trên bài vị của Tiên Đế gia, Minh Thành Đế hoảng hốt lập tức cầm lấy ngọn nến bên cạnh, thắp nến lên lại.

Đại môn của Tuệ Linh đường đóng chặt, Vạn Tất gọi hai thái giám tới nói: "Mở cửa ra cho ai gia!"

Đây chính là Tuệ Linh đường nơi thờ phụng Tiên Đế gia đấy! Hai tên thái giám sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha mà nói: "Nương nương, nô tài không dám."

"Không dám? Người đâu! Kéo hai tên cẩu nô tài này xuống chém đầu cho ta!" Vạn Tất cố ý cao giọng nói vọng vào trong phòng.

Cửa của Tuệ Linh đường bỗng nhiên mở ra. Hai tay của Minh Thành Đế chống lên cánh cửa, thất vọng nhìn Vạn Tất rồi nói: "Ngại trẫm chưa đủ chuyện phiền lòng hay sao? Ngay cả ngươi cũng muốn góp vào?"

Vạn Tất bưng đồ ăn, không tim không phổi cười với Minh Thành Đế, đôi mắt cong cong, đẹp như vầng trăng non, nàng dịu dàng nói: "Ai gia tới trò chuyện với Hoàng Thượng." Nói xong khẽ cong eo, linh hoạt luồn qua cánh tay Minh Thành Đế, chui vào trong phòng.

Minh Thành Đế nhìn dáng vẻ của Vạn Tất, có lửa giận cũng không thể phát ra được, hắn biết thật ra Vạn Tất có ý tốt với hắn.

"Ngươi không cần đưa thức ăn tới, trẫm không đói bụng." Minh Thành Đế đóng cửa lại, nhưng không đuổi Vạn Tất ra ngoài.

Vạn Tất ngồi xuống bồ đoàn, nàng bưng cái khay, cầm lấy đôi đũa duy nhất trong khay rồi bắt đầu gắp đồ ăn để ăn: "Nghĩ gì hay thế? Ai gia bưng tới là cho mình ăn, muốn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Hoàng Thượng."

"......" Minh Thành Đế thấy Vạn Tất ăn rất say sưa ngon lành, hắn lén nuốt nước miếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro