Chương 105: Kẻ Phản Diện XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thư Quân hoàn toàn không hiểu những gì tôi nói, cảm thấy hơi buồn cười: "Ý của em là sao, tôi không hiểu...."

Tịch Nhiên mở lời giải thích thay tôi: "Cô phải cảm ơn Phi Phàm rồi, nếu như không có yêu cầu của em ấy, chuyện thanh toán hôm nay chắc phải khiến cô mất nửa cái Quan Thị."

Phoebe mở tập tài liệu ra, bất động thanh sắc nói: "Tôi đã hứa với Phi Phàm, việc thanh toán cho Doris chỉ thanh toán một nửa, còn dư lại một nửa để đó tạm thời không động vào."

Quan Thư Quân nghe Phoebe nói xong, cười lạnh nói: "Vưu Phi Phàm, em là đang thương hại tôi sao?"

Tôi nhún vai, vẫn không ngừng cười: "Chị có gì mà đáng thương hả? Ăn ngon ngủ kỹ, như thần trên trời. Chị đối với tôi không tốt, không có nghĩa là tôi đối xử xấu với chị, quen biết nhau một hồi, tôi được như thế này cũng do chị chỉ bảo, thế này đừng từ chối ý tốt của tôi."

Tim Quan Thư Quân chắc hẳn là rất đau, chứ nếu không cô ấy cũng không xoay người đi đến ô cửa kính, sau đó lại bật cười đáng sợ: "Ha.... hôm nay nếu chỉ bàn chuyện thanh toán thôi thì thật nhàm chán, chúng ta có thể nói vài chuyện thú vị hơn trước đã! Giống như...."

Cô ấy bỏ lửng câu nói sau đó xoay người dựa vào ô kính, nhìn ba người chúng tôi rồi châm chọc: "Giống như Vưu Phi Phàm, rốt cuộc em có mị lực gì mà đến cả người yêu cũ lẫn người yêu hiện tại có thể trở thành bạn hợp tác với nhau, nhìn đi nhìn lại, thì Lam đổng với cô Doris là hai loại người khác nhau, quan hệ của ba người thật sự quá buồn cười...."

 Sau khi nghe những lời của Quan Thư Quân, tôi cố ý quay đầu và nghiêng người về phía trước để nhìn Phoebe và Tịch Nhiên, biểu cảm của họ không thay đổi nhiều, chỉ là họ đều tập trung nhìn vào tôi, như thể tôi mới là thủ phạm. Tôi nghĩ, nếu như ở thời cổ đại, tam thê tứ thiếp, chắc tôi sẽ cưới cả ba người này về làm vợ. Trong nhà có ba người này, thật sự chỉ muốn về nhà chơi đùa, này cũng quá đặc sắc!

Tôi nâng tách trà lên thổi hơi nước, nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: "Muốn chửi tôi thì cứ chửi thẳng vào mặt, nói quanh co thật đúng không phải phong cách của chị. Nhưng mà, có một chuyện tôi muốn làm rõ, làm thế nào mà chị biết danh tính thực sự của Tịch Nhiên?"

Quan Thư Quân kéo một chiếc ghế ngồi cạnh tôi, hai đứa bọn tôi đều ra vẻ hào hứng tò mò, nhưng Phoebe hắng giọng và ho vài tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi: "Bắt đầu vào việc chính đi, lát nữa tìm chỗ ăn rồi nói mấy chuyện đó sau."

Quan Thư Quân dựa lưng vào bàn họp, ngẩng đầu nhìn qua Tịch Nhiên và tôi sau đó là Phoebe, nở nụ cười ranh mãnh: "Tùy cô."

Tôi biết Quan Thư Quân lúc này đang giả vờ bình tĩnh, để không làm cô ấy khó xử, tốt hơn hết là tôi nên rời khỏi phòng họp, vỗ vai cô ấy: "Hai công ty đàm phán, tôi là người ngoài không nên ngồi đây lâu, hôm nay đến đây để đảm bảo Quỹ Doris sẽ từ bỏ một nửa thanh toán. Mấy người từ từ nói chuyện, tôi ở bên ngoài đợi."

Ra khỏi phòng họp, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thư ký đang canh gác bên ngoài sốt ruột nhìn tôi, tôi cười với cô ấy, thấp giọng hỏi: "Dạo này tâm trạng Quan tổng thế nào?"

Cô thư ký lắc đầu: "Tôi vốn là người không nhiều lời, nhưng mà vẫn nên nói vài câu, cô Vưu, những ngày cô ở bên cạnh Quan tổng, cô ấy chẳng có tâm trạng làm việc suốt ngày cứ bám theo cô, tâm trạng của cô ấy khi đó tốt vô cùng, thế nhưng cuối cùng cô lại chơi cô ấy một vố như vậy, cô ấy rất tức giận. Hôm nay, Quan tổng có thể bình tâm đối mặt với chuyện thanh toán này, bởi vì thực ra Quan tổng đã lập một đội để xử lý việc này rồi. Thanh toán số tiền lớn như vậy, haiz...."

Tôi biết tôi có ảnh hưởng rất lớn với Quan Thư Quân, cảm ơn cô thư ký, sau đó áp tai vào cửa để nghe thử bên trong nói gì, đột nhiên có tiếng mở cửa, tôi suýt nữa là ngã vào trong, trên tay Phoebe đang cầm điện thoại, chắc là ra ngoài nghe điện thoại, tôi vừa ngã vào người cô ấy thì cô ấy đã đỡ tôi đứng vững.

Tôi khép cửa lại, đi theo cô ấy đến cửa sổ ở hành lang, cô ấy đi một bước tôi đi theo một bước, cô ấy nói chuyện bằng tiếng anh, tôi không hiểu lắm chỉ biết nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cô ấy giơ tay chạm vào mũi tôi, cúp điện thoại, Phoebe nhướng mày: "Chị thấy em đứng ngoài này một mình cũng chán, hay là vào trong ngồi nghịch điện thoại đi."

"Chị không sợ Quan Thư Quân động tay động chân với em à? Mới vừa rồi cô ấy đến gần vậy, chị vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc chị đang nghĩ gì thế?"

Phoebe che miệng cười vui vẻ: "Em lại muốn chọc tức chị à?"

"Chỉ sợ mấy chai dấm trong bụng lật mấy trăm lần rồi đó?"

"Em còn dám nhắc đến! Chị biết, em không muốn để Quan Thư Quân khó xử, cho nên mới đi ra ngoài, đúng không hả?"

Cái này thật sự không phản bác được, tôi cười gật đầu: "Được rồi, được rồi mà, chúng ta đi vào thôi, chuyện nói sao rồi?"

"Bọn chị đến đương nhiên là phải có chuẩn bị rồi, cô ấy gặp chiêu gì thì phá chiêu đó thôi, nói chuyện cũng không tồi."

Trở lại phòng họp, Quan Thư Quân và Tịch Nhiên đang nói chuyện công việc, để không làm phiền họ, tôi ngồi ở phía xa và nghịch điện thoại di động, trong nháy mắt, điện thoại di động của tôi gần như hết pin, mà bọn họ mới nói được bảy tám phần, tôi nhìn đồng hồ, đập bàn một cái, trong nháy mắt cả ba im lặng.

Thấy tôi im lặng, Phoebe đặt tài liệu trên tay xuống: "Sao vậy?"

"Nghỉ trưa thôi, đi ăn."

Tịch Nhiên là người đầu tiên hiểu tôi, cô ấy mỉm cười và thu dọn tài liệu trong tay, Quan Thư Quân cũng nhìn đồng hồ: "Được rồi, đi ăn thôi. Gần công ty có mấy nhà hàng ăn ngon, để mang mọi người đến đó thử."

Bốn người chúng tôi đi bộ đến bãi đậu xe, tôi lắc lắc chiếc chìa khóa xe trong tay: "Đành phải làm tài xế cho ba vị tiểu thư đây, ngồi xe tôi đi. Xe của mấy người nổi bật quá, đi trên đường quá phô trương, đâu khác nào hô lên cho người ta biết 'tôi có nhiều tiền lắm nè đến đây cướp đi', ba người hợp một chỗ thu hút thêm nhiều đạo tặc."

Tịch Nhiên nhường Phoebe và Quan Thư Quân ngồi phía sau, để hai người tiện nói chuyện, tôi ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Tịch Nhiên, lần này cô ấy trở về, chúng tôi còn chưa nói chuyện tốt với nhau, cô ấy thấy tôi bất động nhìn cô ấy, nên giơ tay lên quơ quơ trước mặt tôi: "Đang nghĩ gì thế?"

Tôi cưới nhếch mép với cô ấy, ý tứ nói: "Lần này là tôi lái xe, sẽ rất an toàn."

Cô ấy hiểu rõ ý tôi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ rồi cài dây an toàn: "Miệng quạ đen, không nói được câu tử tế nào à?"

      ...

Khi chúng tôi đến nhà hàng, Quan Thư Quân dẫn chúng tôi vào phòng riêng, sau khi gọi món, tôi vừa rót trà vừa tạo chủ đề: "Nhàm chán cả buổi rồi, chờ đến đây để nhận được câu trả lời của Quan tổng, đừng ai nghĩ tới chuyện cắt ngang nhé!"

Phoebe vui vẻ gật đầu: "Được, bọn chị không nói."

Tôi ra hiệu cho Quan Thư Quân: "Quan tổng, bắt đầu biểu diễn đi."

Cô ấy nâng tách trà lên, liếc nhìn Mộ Tịch Nhiên, lại ném cho tôi câu hỏi: "Cho dù là đồ ngốc như Vưu Phi Phàm, hay người thông minh như Lam đổng, lý do hai người bị vấp ngã ở chỗ tôi rất đơn giản. Trước khi bắt đầu tiếp xúc với hai người, tôi đã đi tìm một người, người đó biết hết thảy về hai người."

Sắc mặt Mộ Tịch Nhiên tối sầm, cô ấy uống hết trà rồi cúi đầu nói: "Nếu như tôi đoán không sai, thì người cô tìm gặp là Triệu Thái An."

"Cô Doris thật thông minh."

"Cũng là lỗi của tôi. Giá mà tôi về thăm tù sớm hơn thì có lẽ sau này đã không xảy ra những chuyện lộn xộn này."

Tôi không hiểu ý của Quan Thư Quân: "Cô đi tìm Triệu Thái An à? Anh ta là tội phạm ngồi tù, sao lại biết rõ chuyện bên ngoài?"

"Đương nhiên, anh ta không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi như thế nào, nhưng mà anh ta biết rất rõ các người, đặc biệt là em, Vưu Phi Phàm. Anh ta kể tôi biết điểm yếu của em, cũng dạy tôi cách làm sao để khiêu khích em, ngoại trừ anh ta ra, tôi thật sự không thể tìm ra người thứ hai. Bao gồm cả Lam đổng nữa, làm sao để uy hiếp cô, Triệu Thái An gần như đã nói hết tất cả. Đây chính là nguyên nhân lúc các cô mới gặp tôi thì chỉ mới hiểu biết sơ qua tôi, còn tôi thì đã hiểu kỹ hai người."

Mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng, tôi và Phoebe nhìn nhau, cuối cùng tôi lẩm bẩm: "Thảo nào lúc tôi đến thăm tù, Triệu Thái An nói tôi nhất định sẽ có quãng thời gian không mấy êm ả."

"Cho đến khi, em bị Jane tra tấn bằng điện, tôi mới ý thức được bản thân bị lừa, nếu không phải vậy làm sao mà Jane lại bốc đồng, làm trái ý tôi mà ra tay với em. Thế là tôi lại đến nhà tù lần nữa, trong lúc vô tình cho Triệu Thái An nhìn thấy ảnh của cô Doris, anh ta điên cuồng đập vào tấm cửa kính, bộ dáng điên cuồng kia như con chó điên.

Anh ta nói anh ta lại thua Vưu Phi Phàm, điều nhục nhã nhất chính là anh ta sám hối cầu nguyện mỗi ngày để chuộc tội vì đã hại chết Mộ Tịch Nhiên, thế mà đổi lại là một sự lừa dối. Hóa ra Mộ Tịch Nhiên không chết, cho nên tôi lần theo manh mối này điều tra, đúng là một bàn cờ lớn bị mấy người chơi vui vẻ. Một người lừa tiền, một người lừa tình, hai người thắng đẹp lắm, tôi không còn gì để nói."

Phoebe rót cho Quan Thư Quân một tách trà, tự nhiên nói về Quỹ Doris: "Nếu không phải cô với Jane và Lý Thư Hoa thiết kế tôi, tôi cũng đâu cần mạo hiểm cầm nhiều tiền như vậy để chơi với các cô. Thành lập Quỹ Doris chẳng có ý đồ gì khác, chẳng qua là tiền dưỡng lão tôi chuẩn bị cho Phi Phàm, gia nghiệp của Lam gia đương nhiên phải để lại cho Khuynh Phàm, nghĩ đến lúc về già, cho nên tôi mới đi trước một bước, đảm bảo đời sống cho Phi Phàm. Cũng may là mấy năm gần đây, năng lực của Tịch Nhiên không làm tôi thất vọng, thay tôi kiếm được không ít tiền, lúc này có tác dụng rồi."

Quan Thư Quân im lặng nhìn Phoebe, Phoebe bình tĩnh uống trà, nhấm nháp cổ họng và tiếp tục: "Phi Phàm luôn nói tiền kiếm mãi không hết, chỉ e liều mạng kiếm tiền đến lúc chết cũng không tiêu được. Trải qua nhiều sóng gió tôi cũng nghĩ thông, mặc dù Quan tổng luôn chống đối tôi, nếu là tôi của trước kia, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản vậy đâu, nói chung thì cũng già rồi, luôn phải nghĩ đến chuyện sau này."

Nói xong, Phoebe cầm tách trà đứng lên, đối mặt với Quan Thư Quân, rất trịnh trọng nói: "Trà, tôi đã rót cho cô, cô phải đồng ý với tôi, cắt đứt đường đi của Jane và Lý Thư Hoa. Làm việc trong giới này mấy chục năm, có thể gặp được đối thủ tương xứng coi như là duyên phận, chúng ta phải trân trọng cơ duyên này. Hơn nữa, chúng ta sẽ càng hợp tác nhiều hơn, sau khi uống tách trà này xong, ân oán coi như hóa giải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro