Chương 56: Mắc Câu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm thấy hơi có lỗi, muốn giữ cô ấy ở lại. Tất Lam lắc đầu cười ra hiệu tôi ngồi yên, sau đó một mình tời đi, chân trước người vừa mới bước đi, Quan Thư Quân liền ngồi ở trên ghế nhún vai, khinh thường nói: "Cô cố tình chống đối tôi phải không, vậy cũng phải nghiêm túc mà chống đối chứ, cô nhìn xem cô mời ai tới đây? Ai cũng tức giận bỏ đi rồi, bây giờ hài lòng chưa, đừng nói với tôi đây là kết quả mà cô muốn."

Tôi tức giận lườm cô ấy một cái, thừa dịp thêm lửa: "Cô mời ai? Doris của cô là cái thá gì? Người cô mời là cộng sự của cô, còn người tôi mời đến thì cho cái thứ gì đâu không hả? Không đúng.... Tôi phát hiện... Quan Thư Quân... cô khá nực cười đó."

Lúc tôi nói câu này, Quan Thư Quân ngồi thẳng dậy và tiếp tục chế giễu: "Nếu cô có năng lực, thì đi tìm người có khả năng đầu tư 20% đi, cô mà tìm được coi như tôi thua, đến lúc đó còn quỳ gối lạy cô năm cái. Còn vị Tất tổng kia, chẳng có tự tin gì cả, tôi thấy không có thể."

Lạy năm cái à? Đến lúc đó, tôi phải nhớ nhắc lại năm cái lạt này. Theo ý của Quan Thư Quân, thì không phải Doris thì không ai hết, tôi lần nữa phản đối: "Tôi biết cô nghĩ gì, muốn ăn tươi nuốt sống tôi chứ gì. Tôi không đồng ý Doris thì sao."

Quan Thư Quân dựa vào ghế và nhìn chằm chằm vào tôi đầy ẩn ý, khuôn mặt dần dần âm trầm, sau đó cô ấy mỉa mai tiếp: "Hừm, cô có quyền không đồng ý sao? Trong lần hợp tác này, cô đã thua tôi 10% quyền lực rồi. Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, ngày mai phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng. Đừng trông thấy tôi cười hihi haha cả ngày, tôi cũng có giới hạn của tôi, đừng để tôi lộ ra mặt xấu cho cô thấy, bây giờ cô không có thẻ bài để đánh với tôi đâu, cô không có tư cách.

Tôi hít sâu một hơi, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, Quan Thư Quân nhích lại gần tôi, nhẹ nhàng vuốt vết thương trên trán tôi: "Không biết quý trọng khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đừng quên... Jane sắp quay lại rồi, cô còn giùng giằng với tôi cái gì, chuyện này cứ vậy đi. Qua 12 giờ, cô có muốn đi ăn trưa không?"

Tôi hất tay cô ấy ra, chán ghét đến cực điểm: "Tôi thèm bữa ăn của cô lắm à."

Vừa nói, tôi vừa cầm túi xách đang định rời đi, Quan Thư Quân gọi tôi lại: "Cái này, cô cầm về xem đi."

Cô ấy nhét thông tin công ty của Doris vào tay tôi, ngữ khí dịu đi một chút, tiếp tục nói: "Quỹ đầu tư Doris của Đức, tôi đi tìm hiểu, công ty này khá nổi tiếng trong giới quỹ đầu tư của Đức, phòng cách làm việc rất trầm, có lẽ muốn mở rộng thị trường Trung Quốc, cho nên mới có động thái quyết liệt như vậy.

Nhưng có một điều không thể chối cãi, như cô Doris đã nói, bách phát bách trúng. Mặc dù, về chuyên môn thì Tất Thị hơn Doris, nhưng về phương diện tài chính tôi đứng về phía Doris. Bỏ mấy cái hận thù sang một bên, cô dùng cái khứu giác nhạy bén trong làm ăn của cô, sẽ biết lựa chọn của tôi sẽ không thất bại, cô có từng thất bại chưa?"

Nói nhảm cái gì vậy, chỉ cần là công ty qua tay tôi có công ty nào không mạnh chứ? Không thèm để ý đến cô ấy nữa, tôi giẫm lên đôi giày cao gót rời khỏi Quan Thị, Tịch Nhiên gửi một tin nhắn đến: [Nếu không có gì bất ngờ, chuyện góp vốn của Doris coi như xong. Từ hôm nay trở đi, chúng ta cố gắng không gặp nhau, nếu có vấn đề tôi sẽ chủ động liên hệ với cô.]

Tôi mở cửa kính xe ra, để gió lạnh gào thét làm tôi tỉnh táo hơn, một tay chống lên cửa kính xe, tôi không nhịn được cười: "Ai xúc phạm tôi thì tôi không thể tha thứ được."

Nhìn chằm chằm vào đèn giao thông phía trước, tôi quyết định tự thưởng cho mình, bật xi nhan và đi về phía quán cà phê....

Mở cửa tiệm ra, quán cà phê đã được sửa sang lại, có cảm giác như cảnh mất mà người cũng mất. Nhân viên phục vụ đã không còn là người cũ, chỉ có vị trí chúng tôi gặp nhau vẫn còn đó, tôi đi thẳng tới kéo chiếc ghế và ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ cầm sổ gọi món, lễ phép hỏi: "Lam đổng, vẫn như cũ chứ?"

Tôi khẽ gật đầu nói: "Lam Sơn thêm sữa không đường. Nhân tiện, gọi cho Dư tổng của cô, nói tôi tìm cô ấy."

"Được, chờ một chút."

Rất nhanh, người phục vụ mang cà phê tới, nhân tiện trả lời: "Dư tổng nói nửa tiếng nữa sẽ tới. Lam đổng, mời cô thong thả."

"Cảm ơn."

Cầm ly cà phê nóng hổi trên tay, ngửi thấy mùi thơm dịu, tôi thấy hơi lạc lõng...

"Cô bao nhiêu tuổi?"

"Qua tháng nữa sẽ 25."

"Sao lại nhỏ thế?"

"Hả? Nhỏ lắm sao? Vậy còn cô?"

"33."

"Tuổi tác không phải là vấn đề... vấn đề quan trọng chính là con người."

Tôi nhớ lúc đó em ấy mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô, trên ngực có vết cà phê loang lổ, trông rất luộm thuộm, khuôn mặt ửng hồng ngại ngùng, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng. Tôi thẫn thờ cúi đầu, không nhịn được lẩm bẩm: "Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi"

Năm tháng lặng lẽ trôi qua không dừng lại, hoá ra chớp mắt một cái đã 10 năm. Hoang đường bắt đầu từ chỗ này, gặp nhau hoang đường, hồi kết hoang đường, tựa như cái thế giới gian nan trắc trở của chúng tôi trở thành một cái gì đó rất bình thường, đến lúc nào mấy cái hoang đường đó mới thôi đến làm phiền chúng tôi đây? Nếu không gặp được em ấy, liệu giờ đây tôi sẽ là người thế nào đây, điều duy nhất mà tôi biết chắc chắn là tôi sẽ không hạnh phúc.

Một lúc sau, Dư Đinh Chi mang theo khí trời lạnh lẽo bên ngoài bước vào nhanh, cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống, búng tay một cái gọi nhân viên: "Cho tôi ly coca đá! Nhớ phải cho nhiều đá!"

Tôi hơi buồn cười khi thấy cô ấy thở hổn hển: "Cậu sốt à? Trời lạnh thế này mà còn uống nước lạnh.

"Trách ai bây giờ đây? Cậu triệu hô người ta như hoàng đế triệu tập văn võ vá quan vậy, còn bảo nhân viên gọi cho mình, cậu không có điện thoại à?"

"Để trong xe rồi."

Chẳng mấy chốc, người phục vụ vội vàng bưng coca lên, cô ấy nốc cạn một hơi thoải mái nấc lên: "Thật sảng khoái~~~"

"Này chú ý hình tượng chút được không?"

"Hình tượng á? Ở trong mắt cậu mình có hình tượng á? Lần này cũng vội vội vàng vàng gọi mình đến, cậu cho mình là SF Express sao? Nói đi, có chuyện gì?"

Tôi dùng thìa khuấy cà phê, suy nghĩ một chút: "Không có, mình chỉ muốn gặp cậu thôi."

"Này! Lam Phi Ỷ, cậu chơi mình đó à? Ơ? Không đúng a, trán cậu làm sao thế?"

Tôi đưa tay chọc chọc trán cô ấy, muốn trêu chọc cô ấy: "Đoán xem."

Cô ấy nghi ngờ nhìn chằm chằm, sau đó lập tức tiến lại gần la ó hỏi: "Có phải cậu bị Vưu Phi Phàm ức hiếp không?"

"Cậu cảm thấy có khả năng không?"

"Cũng phải, nếu như có bạo lực gia đình thì người bị là em ấy.... A nhớ ra rồi, bữa Hà Đại Tráng nói là Phi Phàm đi du lịch. Nghe nói gần đây hai người cãi nhau ghê lắm hả. Chậc chậc chậc chậc, vợ chồng già làm ầm ĩ cái gì vậy?"

Tôi trả lời cụt lủn: "Dạo này công việc ở quán bar Comma thế nào?"

Thấy tôi quan tâm đến quán bar, Dư Đinh Chi tức giận: "Vưu Phi Phàm, cái tên chủ quán này, dù sao cũng là một thành viên của quán, từ khi hai người một người giúp vợ dạy con, một người chăm lo sự nghiệp, thì cái quán bar này đã không còn liên quan đến em ấy nữa rồi. Phải trừ lương mới được, nhất định phải trừ lương, còn tiền thưởng nữa! Mà cậu hỏi cái này để làm gì?"

"Biết cậu yêu tiền như mạng, cho nên đến cho cậu một con đường kiếm tiền."

Vừa nghe nói đến chuyện kiếm tiền, Dư Đinh Chi lập tức ngồi thẳng dậy, nhếch miệng cười: "Ồ, Biết ngay là Phoebe có chuyện tốt sẽ không quên mình mà. Con đường nào thế."

"Cậu làm trong ngành cung cấp thực phẩm nhiều năm như vậy, phát triển thịnh vượng. Mình cần cậu giúp đỡ. Gần đây, chuỗi cung ứng của Bắc Thịnh Quốc Tế đã xảy ra vấn đề. Một số nhà cung cấp lớn nước ngoài đã đình công tập thể. Nhiều sản phẩm nhập khẩu, đặc biệt là nguồn cung cấp thực phẩm nhập khẩu đang thiếu hụt nghiêm trọng đến mức các kệ hàng trống rỗng, nếu cậu có cách giúp lấp đầy, mình sẽ tính giá cho cậu dựa trên giá mua của sản phẩm cộng thêm 2%, thanh toán hàng tháng, đây là giới hạn của mình. Nếu cậu có thể tìm thấy nguồn cung cấp các sản phẩm khác và giá cả hợp lý thì cũng thế. Cậu có muốn thử không?"

Dư Đinh Chi gặm đá viên và nheo mắt nhìn tôi: "Nhà cung cấp đình công à? Cậu đắc tội với ai à? Không, ai dám đấu với cậu hả."

"Chỉ muốn hỏi cậu có muốn thử không thôi."

"Thử! Tất nhiên là thử! Vậy, cậu cho người của Bắc Thịnh Quốc Tế gửi cho mình danh sách thương hiệu, thông tin khai báo hải quan và giá gốc của tất cả các sản phẩm, mình sẽ đích thân đối sánh chúng. Mình sẽ giúp cậu tìm thử, không dám hứa chắc 100%, nhưng mà có thể 50% - 60%. Lúc trước mình có nói để mình mua cổ phần của Bắc Thịnh Quốc Tế, nhưng cậu không nghe. Ngành hàng hoá bán lẻ là không phải là ưu điểm của cậu!"

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tôi nghĩ lại rồi nói: "Nếu cậu có thể độc chiếm toàn bộ chuỗi cung ứng của Bắc Thịnh Quốc Tế, thì mình sẽ bán một số cổ phần cho cậu theo giá thị trường, nhường cậu làm cái cổ đông nhỏ. Nhớ kỹ, tiền đề là cậu có thể ổn định chuỗi cung ứng."

Thấy tôi khoác lác, Dư Đinh Chi đập bàn giơ lon coca lên: "Cạn ly, chốt! Nói phải giữ lời đó, nếu dám chơi mình, hừ, mình sẽ lấy hết vốn của Phi Phàm luôn."

Sau khi rời khỏi Then Coffee, Dư Đinh Chi nói muốn đưa tôi đến nhà hàng mới khai trương để nếm thử hương vị, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Từ khi Phi Phàm rời đi, dường như tôi chẳng mấy hứng thú với cao lương mỹ vị nữa rồi, chẳng muốn ăn gì cả.

Dư Đinh Chi đứng thẳng ở cửa nói lời từ biệt: "Cậu ghét nhất là người khác ép cậu, cho nên mình mới miễn cưỡng mời ngươi ăn cơm. Cậu gầy quá rồi, mình đứng bên cạnh cậu như đứng bên cái bộ xương."

"Được rồi, cậu đi làm đi. Mình chờ tin tốt của cậu, mau chóng xử lý."

"Yên tâm đi, kiên nhẫn chờ tôi."

...

Thật ra, qua hôm sau, Quan Thư Quân cũng không có ép tôi đưa ra câu trả lời, có lẽ cô ấy cho rằng tôi đã ngầm đồng ý sẽ hợp tác với Quỹ đầu tư Doris, chỉ là tôi cứng đầu không chịu nói đồng ý. Coi như chuyện đã xong, tôi đã đạt được chuyện tôi muốn, ngoài mặt thì tôi như đang đi ngược dòng nước, nhưng bên trong thì tôi đang thuận buồm đẩy thuyền. Tên họ Quan kia cẩn trọng hơn tôi nghĩ, đúng là đi điều tra từng thông tin chi tiết của Doris, không đơn giản chỉ gặp mặt vài lần mà đã không ngừng tán thưởng công ty này.

Thế là, vào một buổi sáng sớm nào của tuần sau, tôi nhận được điện thoại của Quan Thư Quân, nói cô Doris mời chúng tôi đến tham qua chinh nhánh của Doris ở đây. Trong bụng Quan Thư Quân tính toán cái gì làm sao tôi không biết, nói thẳng ra muốn tới chỗ Tịch Nhiên ký hợp đồng, chứ không đi tham quan công ty thôi, kêu tôi đi chung làm cái gì?

Tôi lạnh lùng trả lời: "Biết rồi, gửi địa chỉ địa điểm cho tôi, tôi sẽ tự lái xe đến đó."

"Tôi biết cô sống ở nhà của Vưu Phi Phàm, tôi đang ở dưới bãi đậu xe, cô không cần lái xe."

"Quan Thư Quân.... Cô theo dõi tôi?"

"Đừng nói khó nghe như thế chứ, không phải theo dõi! Lần trước vô tình đi ngang qua đây, tôi thấy xe cô đậu ở cổng khu dân cư, còn cô thì dắt con chó lông vàng đi dạo, tôi còn khó hiểu sao cô lại ở cái chung cư cũ rít này, sau về kiểm tra một chút mới biết, hoá ra nhà của Vưu Phi Phàm ở đây. Chẳng trách sao được. Sao, nhớ cô bạn gái nhỏ của cô rồi à?"

"Cô muốn hạ bệ tôi, Jane muốn hạ bệ tôi, Lý Thư Hoa muốn hạ bệ tôi... Các người không đám đánh trực tiếp, không giữ luật chơi, tôi chẳng sợ, cùng lắm thì vò mẻ sức thêm miếng nữa thôi, nhưng các người đừng ai hi vọng sẽ sống tốt. Chỉ muốn nói với cô một câu, đừng dùng thủ đoạn quá dơ bẩn, cái gì cũng có chừng có mực. Nếu có bản lĩnh thì đừng chơi cái trò rình mò, mong cô đừng can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi quá nhiều."

Bị cái giọng cười đùa của tôi trêu, Quan Thư Quân ra vẻ ngây thơ vô số tội nói: "Lam Phi ỷ, tôi can thiệp cái gì? Cô nói có sách mách có chứng đi! Thôi mệt quá, không nói với cô nữa, đã 8 giờ 45 rồi, nếu 9 giờ 10 phút cô không xuống, tôi đi lên tìm tôi, bớt lộn xộn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro