Chương 57: Sinh Ra Đã Là Vua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi dựa trên chiếc ghế dài ngoài ban công, nhâm nhi tách cà phê, đút cho Đa Đa một lát bánh mì sandwich. Thời tiết hôm nay khá đẹp, cho dù mặt trời mùa đông không ấm áp nhưng mà vẫn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Và nếu như không có cuộc điện thoại của Quan Thư Quân gọi đến, thì tâm trạng của tôi còn tốt hơn nữa.

Sau khi dọn dẹp nhà xong, tôi mới bắt đầu trang điểm đủ kiểu, mãi cho đến khi đưa son lên môi để tô thì mới coi như kết thúc. Sau đó, lại mở tủ quần áo lấy chiếc áo khoác ô vuông huyền thoại của Burberry khoác lên, lấy chiếc khăn quàng cổ màu nâu đậm cùng nhãn hiệu quấn lên cổ, cuối cùng thì búi mái tóc dài lên, còn để vài sợi tóc tùy ý rơi xuống, mang xong đôi boot, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ 30, cầm lấy túi xách, cúi đầu hôn lên đầu Đa Đa: "Ở nhà phải ngoan, chờ tao trở lại!"

Đa Đa đang vẫy đuôi đột nhiên sủa lên, khi tôi đứng dậy và nắm lấy tay nắm cửa, đột nhiên cánh cửa được kéo ra từ bên ngoài, cùng với không khí ập đến, một gương mặt tươi cười mà đã lâu rồi không được nhìn thấy xuất hiện trong tầm mắt tôi, khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi như dừng lại.

Gương mặt rám nắng cho nên hàm răng trông cực kỳ trắng, thậm chí nụ cười của em ấy cũng  tỏa nắng giống như ánh mặt trời ngoài kia. Tóc cũng đã dài ra rất nhiều, rối tung trong gió, tóc mái che đi nửa bên má, nhưng đáng tiếc là, nụ cười của em ấy không dành cho tôi, mà là dành cho người phụ nữ xa lạ ở phía sau em ấy.

Bọn họ giống như một đôi tình nhân lưu lạc lâu ngày bên ngoài, mặc áo khoác dày giống nhau, xách túi du lịch cực lớn, trên người như thể mang theo phong trần mệt mỏi của thế giới này, mệt mỏi nhưng trong đó lại xen lẫn vui vẻ. Tôi hoảng hốt đứng ở cửa, nụ cười trên môi Phi Phàm cũng dần tắt đi.

Tôi thấy em ấy vô thức buông tay người phụ nữ phía sau ra, chúng tôi nhìn nhau nhưng lại không nói lời nào.

"Tôi đã nói cô 9 giờ 10 phải đi xuống, nhưng vẫn còn gia hạn cho cô đến 9 giờ 30, nếu vẫn chưa xong...."

Quan Thư Quân chậm rãi đi lên lầu, đứng ở đây cũng đã có thể nghe được mấy lời phàn nàn của cô ấy. Khi nhìn thấy Phi Phàm đứng trước cửa, cô ấy dừng lại, sau đó nụ cười trên khóe miệng bắt đầu từ từ lan rộng.

Phi Phàm quay đầu nhìn Quan Thư Quân, rồi quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi, khoảng cách giữa hành lang và cánh cửa, không gian giữa bốn người, bỗng chốc như biến thành thế giới nhỏ, cùng với những cảm xúc hỗn loạn. Phi Phàm muốn nói gì với tôi, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là túm lấy cổ áo em ấy kéo mạnh vào trong nhà, cũng mang luôn người phụ nữ xa lạ ở phía sau vào theo.

Phi Phàm muốn đến gần tôi, khẽ thì thầm: "Phoebe.... Em...."

Theo lực quán tính, thế là em ấy ngã nhào vào người tôi, tôi có thể ngửi được mùi hương khiến tôi an tâm, không thể nói nó thơm như thế nào, nhưng mà nó khiến tôi mê say. Tôi muốn đưa tay lên ôm lấy em ấy, muốn chạm vào mặt em ấy, nói một tiếng "chào mừng em về nhà", nói cho em ấy biết tôi đang cố gắng thay đổi bản thân, nói cho em ấy biết tôi nhớ em ấy và yêu em ấy đến mức nào, tất cả đều là em ấy, em ấy chính là nơi để tôi trở về.

Nhưng nghe tiếng bước chân của Quan Thư Quân dần dần đến gần ngoài cửa, tôi lắc đầu, thậm chí còn uỷ khuất rơm rớm nước mắt, nhưng mà bây giờ không thể để cho Quan Thư Quân bắt gặp được Phi Phàm đã về, nếu không chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn cả tôi nghĩ, lời cảnh cáo của Quan Thư Quân vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Tôi Nghiến răng nghiến lợi, vươn tay hung hăng đẩy em ấy ra, quát: "Không phải em đi rồi à? Không có tin tức nào cả! Ai cho em trở về hả?"

Tôi quay đầu lại để tránh ánh mắt ngạc nhiên của em ấy, rời đi nhanh nhất có thể và đóng sầm cửa lại. Tôi chặn cửa lại, nhướng mày thoải mái nói: "Đi thôi."

Quan Thư Quân nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào cánh cửa xuyên qua tôi, hừ cười đầy ẩn ý: "Càng ngày càng thú vị."

Tôi không để ý đến cô ấy, đi thẳng về phía trước, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, Quan Thư Quân thấy tôi im lặng, tiếp tục nói: "Sao, cô sợ tôi sẽ gây rắc rối cho Vưu Phi Phàm sao? Yên tâm đi, hiện tại có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cô ấy, chúng ta từ từ mà chơi. Tên này bỏ đi một chuyến, thế mà lại còn mang phụ nữ về nhà, bất ngờ mà Vưu Phi Phàm cho cô, thật sự rất bất ngờ a."

Tôi dừng bước lại nhìn chằm chằm Quan Thư Quân: "Cô không nói, không ai nói cô câm đâu."

Quan Thư Quân cười: "Ngày đó trước khi rời đi, hình như tôi nhớ được cô ấy đòi chia tay với cô, cho nên đi tìm niềm vui mới về cũng đâu có sai."

"Quan Thư Quân!"

"Tôi ở đây!"

Tôi cố nặn ra một nụ cười trên mặt, đưa tay nhéo mặt cô ấy: "Câm miệng đi, cảm ơn."

Ngồi trong xe của Quan Thư Quân, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh người phụ nữ phía sau em ấy, chắc là cái người tự mãn chính là cái người nhận điện thoại của tôi. Vưu Phi Phàm ơi là Vưu Phi Phàm, em được lắm!

...

Tòa nhà văn phòng mà Tịch Nhiên chọn cho Quỹ đầu tư Doris cũng khá thú vị đó, nằm giữa trụ sở chính của Kiệt Thế Trác Tuyệt và trụ sở chính của Quan Thị, nói đúng hơn 3 điểm trên một đường thẳng. Trang trí văn phòng, chiêu binh mãi mã tốn nhiều tiền bạc như thế chính là muốn bày ra cho Quan Thư Quân xem, cũng vì thế mà Tịch Nhiên về lâu như vậy rồi mà giờ mới qua lại với Quan Thư Quân.

Tôi phải khâm phục những kinh nghiệm quý báu mà Tịch Nhiên đã tích lũy được khi một mình lưu lạc ở nước ngoài suốt ngần ấy năm, cho nên bây giờ mới dễ dàng đối phó con cáo già như Quan Thư Quân,  Tịch Nhiên đã đợi ở cửa từ lâu cùng với các quan chức cấp cao mà cô ấy triệu hồi từ nước ngoài về.

Cô ấy nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo ngạo mạn, giọng điệu có chút oán trách: "Quan tổng, Lam đổng, hai người đến rồi, mời vào trong."

Quan Thư Quân mong đợi vào xem bên trong công ty, ghé sát vào tai tôi thì thầm: "Trông cũng không tệ nhỉ."

Thấy hai người chúng tôi thì thầm, Tịch Nhiên quay sang nhìn chúng tôi, tự hào nói: "Tôi khá hài lòng với cách trang trí của văn phòng chi nhánh, hai người thấy thế nào?"

Quan Thư Quân gật đầu và bắt đầu khen ngợi không chút xấu hổ: "Không tệ! Nó phù hợp với phong cách thoải mái và giản dị của các công ty nước ngoài."

"Đúng vậy, quản lý công ty của tôi không giống như Quan tổng và Lam đổng, chỉ cần có thể kiếm tiền cho tôi là được, không đến công ty chấm công cũng không sao hết. Bớt thủ đoạn, dồn hết tâm sức, là tiêu chí tuyển người của tôi. Mời đi theo tôi."

Chúng tôi vào thang máy và bước vào tầng dành cho họp. Các phòng họp lớn nhỏ đều dùng kính trong suốt ngăn cách. Phòng họp có hình vuông, hình tròn, còn có cả hình cung, họp là nơi nghiêm túc thế mà nhìn qua trông cũng khá thú vị. Có mấy phòng họp bên trong đang mở họp, cho đến đi đến cuối, là một phòng họp bị chặn bởi một cánh cửa.

Tịch Nhiên đẩy cửa ra, thoải mái giải thích nói: "Mấy phòng họp ở bên ngoài để dành cho các team họp với nhau, căn phòng này mới thích hợp với chúng ta, mời vào."

Bàn họp hình tròn rỗng có thể chứa mấy chục người, thư ký đã chuẩn bị sẵn trà nóng, tài liệu và bút trên bàn, chúng tôi mỗi người ngồi vào chỗ của mình, Tịch Nhiên ngồi vào ghế chính, ra hiệu cho thư ký kéo rèm xuống, đồng thời mở máy chiếu ra. Đây có lẽ là bảng báo cáo PPT do bộ phận tài chính làm, đưa ra các dự án hợp tác đầu tư thành công của Doris trong mấy năm qua.

Tịch Nhiên đứng dậy, đứng trước bức màn nói về sức mạnh và sự thành công của Công ty Doris, tôi hơi sững sờ, với tư cách là bà chủ đứng sau công ty quỹ này, tôi thậm chí còn không biết đứa con của mình lại có năng lực đến thế.

Tôi dựa vào ghế và tin chắc rằng, một năm bốn mùa 365 ngày, các báo cáo hàng tháng, hàng quý và hàng năm không bao giờ bị chậm trễ. Đôi khi ngay cả tôi cũng không tin. Công việc kinh doanh của Quỹ Doris có thể tốt như vậy. Tôi rất biết ơn Tịch Nhiên, mấy năm qua nghiêm túc kiếm tiền cho tôi, thế mà lại không có tâm tư khác.

"Lam đổng? Lam đổng?"

Khi tôi định thần lại, máy chiếu đã hạ xuống, bức rèm tự động đã được kéo lên, nhất thời phòng họp sáng bừng, Đa Nhiên khe khẽ kêu tôi, Quan Thư Quân che miệng ho vài tiếng, tôi sững sờ ngước mắt nhìn Tịch Nhiên: "Hả?"

Cô ấy khẽ nhíu mày, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười: "Cô cảm thấy thực lực Quỹ Doris của chúng tôi bây giờ đã ổn chưa?"

Tôi như người vừa tỉnh mộng, đổi tư thế để che đi sự mất tập trung của mình, nên chỉ biết lắp bắp trả lời: "Ờ...không tệ...tương lai có triển vọng đấy."

Thấy tôi tán thành, Tịch Nhiên hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Cô ấy quay đầu ra hiệu cho thư ký, người này nhanh chóng đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi: "Quan tổng đã đưa hợp đồng hợp tác cho chúng tôi, nhưng dù sao chúng tôi vẫn cần xin ý kiến ​​của Lam đổng. Mời cô nhìn xem một cái."

Quan Thư Quân nghiêng người lật từng trang hợp đồng, tôi đọc kỹ từng trang một, đọc đi đọc lại vài lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, tôi đóng hợp đồng lại: "Ừ, không có vấn đề gì."

Thấy tôi mở miệng nói, Quan Thư Quân mới thả lỏng, giống như chuyện này đã xong, cô ấy có thể tiền đầy chén đầy bát, thật ra cũng không đoán được cô ấy đang nghĩ gì, đã có Quỹ Doris xen vào hợp tác với Quan Thị và Lam Thị, nhìn tổng thế thì có lợi chứ không có hại. Nếu đổi lại là người đầu tư là Tất Lam, đối với dự án xây dựng, cô ấy quá chuyên nghiệp, có đôi khi bất đồng sẽ gây ra tranh cãi, nhưng mà Quỹ Doris thì khác, chỉ đưa tiền và lấy lợi nhuận, còn quá trình như thế nào thì sao cũng được, miễn là không phạm pháp và tuân theo qiu định, sẽ không có hạn chế quá mức.

Như Quan Thư Quân đã nói, hợp tác với Quỹ Doris là hợp tác dài lâu, nếu sau này từng người có dự án để đầu tư, chỉ cần khống chế được Doris, thì ngoại trừ mấy ngân hàng thương mại ra, thì công ty này coi như là một ngân hàng tư nhân, có thể cung cấp tài chính cũng như đảm bảo nhiều hơn, đây gọi là win – win.

Đây là một trong những lý do khiến tôi ngay lập tức nghĩ đến việc nhờ một công ty cách xa nửa vòng trái đất thực hiện kế hoạch của mình, giai đoạn đầu của một dự án giống như đặt cược vào canh bạc, từ vật liệu liệu xây dựng cho đến khi xây dựng, tất cả đều cần một số tiền lớn để khởi công.

Ở một mức độ nhất định, các dự án của Quan Thị khác với Kiệt Thế Trác Tuyệt. Các dự án của Lam Thị đều là khách sạn, khu thương mại, phố đi bộ và khu nghỉ dưỡng, phát triển bất động sản bán nhà là chủ yếu. Còn phần lớn các dự án của Quan Thị đều là từ các công trình từ chính phủ và quy mô rất lớn, điều này có nghĩa là việc hoàn vốn khá chậm.

Cho nên, Quan Thư Quân sẽ từ từ dựa vào quỹ Doris, đây cũng là canh bạc của tôi, chỉ cần tiền đề không ảnh hưởng đến hoạt động của các công ty thuộc Lam Thị, Quỹ Doris từ giờ trở đi chỉ cần làm một việc, chính là lấy tiền ra đưa cho Quan Thư Quân bay lượn, khi cô ấy làm cho đế chế của cô ấy nở rộ khắp nơi, cũng là lúc tôi thu hoạch.

Trước sự chứng kiến ​​của mọi người, ba chúng tôi đã lấy bút ký tên. Có thể nói Tịch Nhiên đang cười run cả người, như thể đạt được sự hợp tác sẽ khiến cô ấy cảm thấy tràn đầy thành tựu, Quan Thư Quân dang tay ôm lấy cô ấy, không biết thì thầm gì đó với nhau. Trong khi họ đang giao tiếp, tôi đi đến cửa sổ kính trong suốt nhìn dòng xe cộ tấp nập ở thế giới bên ngoài, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên xen lẫn niềm vui thành công.

Trong lòng không khỏi thở dài: "Tầm nhìn nơi này cũng không tệ hơn Kiệt Thế Trác Tuyệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro