Chương 63: Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Hà Mộc đến nhà tôi, hầu như ngày nào anh ta cũng đi sớm về muộn, thỉnh thoảng còn mang theo Thu Kỳ, tôi không đoán ra được, cái này không giống như đến đây đơn thuần đi du lịch, cứ thế mỗi ngày kéo dài, đến một hôm tôi không nhịn được, lúc ăn cơm vô tình hỏi: "Dạo này hai người đi đâu vậy? Ra ngoài chơi không dẫn tôi theo!"

Câu hỏi đơn giản của tôi khiến cả hai im lặng một lúc, Thu Kỳ mỉm cười gắp cho tôi một ít thức ăn, giải thích đơn giản: "Có mấy người bạn cùng chỗ làm với Hà Mộc cũng sống ở đây, nghĩ cũng hiếm khi tới đây, cho nên phải đi thăm hỏi, thế là cũng kéo tôi đi bận theo."

Ra vậy, tôi bất đắc dĩ ăn cơm: "Ôi ~ đi taxi đắt quá, lái xe của tôi đi, vừa dễ đi lại vừa tiết kiệm thời gian."

Hà Mộc cho tôi thêm một chén canh: "Gầy đây tôi và tiểu Kỳ bận rộn làm mấy chuyện đó, còn cô thì sao? Mỗi ngày ở nhà thế này à?"

Tôi cười đáp: "Tôi là kẻ rỗi nghề, nói chung là chả sao hết, bởi vì có rất nhiều thời gian. Đi ra ngoài thì tốn tiền, cho nên ở nhà vẫn tốt hơn."

Hà Mộc cười khổ lắc đầu: "Không thể như vậy kéo dài, hay là cô đến công ty chúng tôi làm việc đi. Môi trường không tệ, phúc lợi công ty khá tốt, cũng sẽ không bạc đãi cô."

Thu Kỳ phá lên cười: "Hà Mộc, anh ngốc thật đó à, Phi Phàm là một phú bà có tiền nhưng cố tình che giấu thôi, cô ấy với bạn bè cùng nhau mở quán bar, quán bar đó cũng nổi nhất nhì thành phố này đó, anh đừng có nghe cô ấy nói nhảm, cô ấy không thiếu tiền."

Nhắc đến công việc, tôi đập bàn: "Thu Vô Danh!!! Cô còn nợ lương tôi đó!"

Khi tôi nói điều này, Thu Kỳ sau đó mới nhớ: "Cô còn nhớ chuyện này luôn đó hả!"

Tôi hiểu phản ứng của cô ấy, vội vã la lến: "Cô cô cô! Cô lừa tôi!"

Thu Kỳ nhăn nhó, tự tin hỏi: "Chúng ta đã ký hợp đồng lao động chưa?"

"A!!! Đồ người xấu...."

Thấy hai người chúng tôi lại bắt đầu cãi nhau, Hà Mộc từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn: "Cô nói tôi mới nhớ, chúng tôi ở đây lâu vậy, cũng không thể ăn ở miễn phí, tấm thẻ này cô nhận đi, coi như là phí sinh hoạt của chúng tôi, bên trong có một số tiền đủ cô hài lòng."

Hà Mộc mặc dù có ý tốt, nhưng tôi cũng không muốn thiếu ai, cho nên dứt khoát đẩy tấm thẻ trở về: "Này, tôi đùa thôi, khi đó tôi ở nhà nghỉ của anh cũng ăn ở miễn phí, đừng khách sáo với tôi!"

Sau khi, ồn ào ăn xong bữa tối, chúng tôi ăn ý đề nghị đi ra ngoài chơi, coi như đi dạo tiêu hoá thức ăn, cho nên tôi lái xe mang Hà Mộc và Thư Ký đến bờ biển hóng gió. Gần bãi tắm có một hòn đảo nhỏ, cách khu đô thị không xa, cây cầu đã được xây dựng để nối hai nơi, nhiều người thích đi dạo quanh đảo vào ban đêm và chạy xe đạp qua bên đó.

Tôi cố ý đậu xe ở bãi đậu xe đầu cầu, dừng lại trên cầu một lúc, nhìn cảnh đêm của thành phố ven biển, bên kia vịnh, lờ mờ thấy ánh đèn nê-ông của các thành phố giải trí ven biển. Một chiếc thuyền rất lớn đậu bên cạnh hòn đảo nhỏ, Hà Mộc nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhìn thấy tấm biển treo cao trên thuyền: "Thuyền Đức Nguyệt"

Tôi chỉ vào chiếc thuyền, giải thích ngắn gọn: "Thuyền Đức Nguyệt, nhà hàng cao cấp sang trọng nhất ở đây, thuyền đậu ở đó quanh năm suốt tháng, giới nhà giàu chiêu đãi khách nhất định sẽ đến đây tổ chức, có thể ở trên đó ngắm biển, buổi tối cũng có thể ở lại đó, dù sao thì tốn một số tiền lớn. Hay là... tìm một dịp nào đó, ba người chúng ta lên đó quẩy đi?"

Hà Mộc xua tay từ chối: "Thôi được rồi, tôi không thích mấy chỗ náo nhiệt như vậy. Nhưng mà nhìn từ xa, con thuyền này rất đẹp."

"Nó đã trở thành phòng cảnh của địa phương, coi như là vậy đó."

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện đi trên cây cầu lớn qua đảo, gió biển đêm đông mạnh hơn tôi tưởng, sáng sớm mà đi bộ chắc bị đông lạnh chết cóng, vừa hay Thu Kỳ nhìn thấy có chỗ cho thuê xe đạp, cho nên kéo chúng tôi đi thuê chiếc xe cho ba người, Hà Mộc cầm lái, tôi ngồi ở cuối, vị trí giữa để lại cho Thu Kỳ, nghĩ cô gái này chắc sẽ lười đạp.

Kèm theo tiếng gió gào thét, Hà Mộc bấm chuông xe, tôi và Thu Kỳ ngồi phía sau cười ha hả, Hà Mộc thỉnh thoảng lại phàn nàn: "Hai người nặng quá, đạp mấy cái đi trời!"

Khi chúng tôi đi vòng quanh đảo, Hà Mộc đã kiệt sức, anh ta nhảy xuống gục xuống thở hổn hển: "Anh đây không đạp xe với hai đứa nữa, đạp nữa chắc chết quá!"

Ngẩng đầu lên, phát hiện chúng tôi vừa mới đậu bên ngoài bãi đậu xe của Thuyền Đức Nguyệt, vì tò mò, ba người chúng tôi băng qua bãi đậu xe, cẩn thận đến gần thuyền, Thu Kỳ kéo tôi và Hà Mộc và phàn nàn: "Này, đi nhanh lên! Lại không chịu đi, đứng ngốc ở đây nhìn mấy người xa lạ đi qua đi lại, người ta còn tưởng đâu chúng là đồ nhà quê mới lên tỉnh!"

Chúng tôi quay người chuẩn bị rời đi thì Thu Kỳ lùi bước lại, một chiếc ô tô Lincoln màu đen đang quay đầu suýt chút nữa đã tông vào cô ấy, tôi vội túm lấy Thu Kỳ và hét lên: "Cẩn thận!"

Chiếc xe Lincoln dừng lại, tôi hơi tức giận, muốn tranh cãi đúng sai vài câu, tôi đến gần gõ cửa kính xe, ngay sau đó một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, tôi chưa kịp phản ứng đã hỏi: "Lái xe kiểu gì vậy, không bật đèn xi nhanh đã quay đầu, đến bấm còi cũng không biết hả?"

"Vưu Phi Phàm, sao cô giống con gián vậy, đi đâu cũng nhìn thấy cô hết là sao?"

Tôi nhìn kỹ thì thấy đó là Quan Thư Quân, cho nên hôm nay tôi quyết định không làm búp bê sứ được nâng niu trên tay nữa, tôi chống nạnh trừng mắt nhìn cô ta, Quan Thư Quân vừa cười vừa lấy tiền ra nói: "Bạn của cô đi đường không nhìn đường, bây giờ, tôi không rảnh mà nói nhảm với cô...."

Vừa nói, cô ấy vừa làm điệu bộ, lấy trong túi ra một xấp tiền nhỏ ném về phía tôi, cô ấy muốn làm nhục tôi bằng cách này sao? Lại một lần nữa, tôi tinh mắt, nhanh tay, vừa giơ tay ra, tôi liền hất lại đống tiền đó, mạnh đến mức đống tiền kia văng lên mặt cô ta.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Quan Thư Quân thất sách như vậy, cô ấy tức giận: "Hôm nay, nếu không tô chút màu sắc cho cô, thì cô coi dễ bị bắt nạt lắm sao!"

Quan Thư Quân vô cùng tức giận, đại khái là muốn giải quyết ân oán mới cũ, cô ấy mở cửa xe định xuống xe, một bàn tay vươn ra từ bên hông ấn vào vai cô, trong xe quá tối, tôi không nhìn rõ người phụ nữ, khuôn mặt nhìn nghiêng không phải là Phoebe, nhìn giống người nước ngoài, người phụ nữ còn nói: "Làm gì mà phí thời gian với loại người này, cũng không có va chạm gì, đi thôi."

Thế mà Quan Thư Quân lại nghe lời, điều chỉnh lại tư thế ngồi, không để ý đến tôi nữa, cửa sổ xe cứ thế nâng lên, chiếc xe phía sau chiếc Lincoln bấm còi, tôi kéo Thu Kỳ lại rồi nhìn nó theo quán tính, là một chiếc Mercedes màu đen cỡ lớn, bảng số xe là tên viết tắt của tôi và ngày sinh của tôi, chiếc xe này không thể không quen thuộc hơn được nữa, tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi trên ghế lái, biểu cảm của cô ấy vẫn lạnh lùng thơ ơ như thế, thản nhiên lướt nhìn về tôi một cái, sau đó kiêu ngạo nhìn về phía trước, rồi đi theo sau chiếc xe Lincoln rời đi.

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Phoebe cho đến khi khuất mắt, sửa sang lại cảm xúc của bản thân, quay lại nhìn hai người bạn kìa, sắc mặt Thu Kỳ khó coi vô cùng, Hà Mộc cũng không khá hơn chút nào, tôi cho rằng hai người bọn họ khó chịu chuyện này, vội vàng khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, kẻ có tiền đều cư xử như thế đó, đừng bận tâm!"

"Cô biết người phụ nữ ngồi trong xe vừa rồi sao?"

Hà Mộc vừa hỏi xong, Thu Kỳ đã giúp tôi trả lời câu hỏi: "Ngày đầu tiên quay về, bọn em tình cờ gặp người kia ở cửa... Em thấy Phi Phàm và cô ấy chắc chắn có gì đó khúc mắc với nhau."

Hà Mộc yên lặng gật đầu, đẩy xe đạp nói: "Đi thôi, đi cũng một vòng lớn rồi, quay về thôi."

    ...

Cứ tưởng tình yêu giữa tôi và Phoebe cứ thế mà kết thúc trong nhạt nhoà, nhưng sau này tôi mới biết, hoá ra sau cơn ác mộng là lại một cơn ác mộng khác, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi. Vẫn là một buổi sáng sớm, Hà Mộc đã kéo Thu Kỳ đi ra cửa, trong lúc nhàn rỗi, tôi dắt Hỉ Đa Đa đi ra ngoài đi dạo, sẵn tiện ra chợ mua ít đồ ăn mới.

Gần đây, một ý tưởng nảy ra. Các video trực tuyến hiện đang rất phổ biến. Tôi còn đang suy nghĩ có nên mở một tài khoản dạy nấu ăn để kiếm tiền hay không nữa, đổi giày xong tôi dắt Đa Đa đi ra ngoài, mới đến công viên dưới chung cư thì điện thoại tôi đổ chuông, nhìn xem thì thấy Tố Duy gọi điện thoại đến, cho nên lập tức nghe máy, thoải mái mà chào hỏi: "Tố Duy, buổi sáng tốt lành nha~ tìm em có chuyện gì thế?"

"Phi Phàm! Em ở đâu vậy?"

Giọng Tố Duy có chút lo lắng, giống như đang gần chuyện phiền phức nào đó, tôi nhìn chằm chằm chìa khoá xe trong tay, cũng vừa hay, hôm nay, Hà Mộc đi ra ngoài không dùng xe của tôi, tôi lập tức đổi hướng đến bãi đỗ xe: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Không gọi được cho Phoebe, có lẽ là đang mở họp sớm, em có thể đến đây nhanh không, em có thể qua đây một chuyến không?"

Cảm thấy tình hình không ổn lắm, tôi bình tĩnh an ủi cô ấy: "Tố Duy, chị đừng lo, em sẽ tới ngay..."

Ném Đa Đa vào trong xe, tôi nhấn ga lái về phía nhà tổ họ Lam, cuối cùng khi bước vào khuôn viên nhà tổ, tôi thấy có hai chiếc ô tô đậu trước cổng khu vườn rộng lớn, một trong số đó là một chiếc Lincoln mới vài ngày trước đụng phải, tôi còn tưởng là Quan Thư Quân đến gây sự, tôi mở cửa xe tháo dây xích chó của Đa Đa, để chó cắn người trước rồi tính tiếp, Đa Đa nhanh chân chạy vào trong nhà.

Tôi đi theo vào phòng khách, lão quản gia đang đứng bên ghế sô pha, Tố Duy cũng đứng cạnh ông ấy, thấy Đa Đa chạy vào, Tố Duy vội vàng quay đầu lại nhìn tôi, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Một người phụ nữ nước ngoài tóc vàng đang ngồi trên ghế sofa, Đa Đa điên cuồng sủa với cô ta. Đằng sau người phụ nữ là hai người đàn ông mặc vest và đi giày da, chắc là vệ sĩ, nhìn cái đội hình này thật giống Phoebe ngày xưa. Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, không sợ Đa Đa chút nào, mà nhìn chằm chằm vào tôi, chế nhạo mỉa mai: "Tô Tố Duy, đây là viện binh mà cô gọi đến à?"

Tôi gọi Đa Đa lại, sau đó bình tĩnh đánh giá người phụ nữ kia. Đường nét của cô ấy khiến tôi nhớ đến người ngồi cạnh Quan Thư Quân đêm đó, người dám ngồi trong nhà họ Lam lên mặt điềm nhiên ngồi như thế, thì hẳn địa vị không hề nhỏ, người thông minh như Tố Duy mà còn bó tay, cũng may bản tình của tôi vẫn còn chút côn đồ, chẳng quan tâm cô ta lợi hại thế nào, cho nên ngồi xuống sô pha hỏi: "Cô là ai?"

Nụ cười của người phụ nữ rất xấu xa, rất giống với Quan Thư Quân, cô ta chậm rãi nói: "Vưu Phi Phàm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô."

Tôi nhướng mày gật đầu: "Cô nói tiếng Trung cũng khá đấy, coi như... cũng đã giải đáp được thắc mắc, được rồi, đừng vòng vo nữa, cô muốn gì?"

Người phụ nữ này luôn duy trì tư thế thẳng lưng, nói với giọng điệu rất khách sáo, thản nhiên đáp: "Tôi đến gặp cháu gái của tôi, không biết tại sao lại cản tôi, mấy người không có tư cách nói chuyện với tôi, gọi Lam Phi Ỷ ra đây.

Mấy chữ 'cháu gái' như kéo tôi vào một vòng xoáy đáng sợ, cuối cùng sự quen thuộc giữa hai hàng lông mày của cô ta khiến tôi tỉnh như mộng, chỉ có thể lựa chọn giả ngu: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."

Cô ta nhướng mày, ra hiệu cho tôi nhìn tờ giấy trên bàn, tôi nghi ngờ cầm lên xem kỹ, đó là thư thăm hỏi của tòa án, trong đó ghi rõ ràng người phụ nữ này là Jane, là em gái của người cha đã mất của bé con, cũng chính là cô của Khuynh Phàm, thời gian định kỳ đến thăm cũng được ghi rõ trong đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại và nhìn Tố Duy và lão quản gia, khuôn mặt của họ đầy thất bại. Người phụ nữ nhận tờ giấy từ tay tôi, đứng dậy nhìn cách bài trí trong nhà tổ, đạo đức giả hỏi: "Tôi đợi lâu rồi, cháu gái nhỏ đáng yêu của tôi đâu rồi? Đừng lãng phí thời gian quý báu của tôi."

Tôi nghe theo lời cô ấy, đáp: "Hôm nay là ngày đi học, bé con tự nhiên không có ở nhà, hôm khác cô đến đi."

Trên người Jane toát ra một sự tự tin không sợ hãi, cô ta chế nhạo: "Vưu Phi Phàm, cô là người có đầu óc đơn giản thật đó."

Lúc này, Tố Duy nghiêng người về phía tôi và thì thầm: "Cô ta nói đến đây thăm bé con, cái này chỉ là cái vỏ thôi. Chị đoán cô ta đến đây là ra vẻ với Phoebe đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro